Tần Phong Hi lườm ông ấy một cái, quyết định lừa bán người già, à không, phải nói là nhờ giúp đỡ.
“Nè ông già, có muốn hoạt động gân cốt chút không? Nếu không hoạt động, ta sợ sau này bộ xương già của ông sẽ không chịu nổi nữa, về sau không thể tiếp tục diễn kịch được đâu”
Ông cụ trừng nàng một phát, sau khi ngẫm nghĩ lại thì chợt ngây người: “Diễn kịch gì?”
“Sao tôi biết ông đang diễn kịch gì? Kim lão đầu”
Vừa nghe ba chữ “Kim lão đầu”, ông cụ tức khắc nhảy cẫng lên, lùi về sau ba bước, đôi mắt trừng to như mắt bò, không dám tin nhìn nàng: “Không thể nào! Sao ngươi lại nhận
ra ta?"
Tần Phong Hi trợn trắng mắt: “Ta chỉ trẻ hơn ông chứ không phải là ngốc hơn ông đâu nhé” Đầu tiên, mỗi người đều có mùi và khí tức của riêng mình, người bình thường có lẽ không ngửi được, nhưng Tần Phong Hi ngâm mình trong nước thuốc từ nhỏ nên đã luyện được khứu giác, dù đang ngâm mình trong bồn nước thuốc nồng nặc mùi thuốc thì vẫn ngửi được mùi khoai lát chiên giòn mà lão đạo sĩ đang ăn vụng bên ngoài, ông đoán xem ta có ngửi được mùi không?
Nàng vốn đã nghi ngờ, sau này ông cụ biết rõ nàng không cần ông ấy cứu mà vẫn khăng khăng yêu cầu nàng gọi ông ấy cứu, cho nàng ăn hết linh quả ông ấy tìm suốt nửa năm trời mà không thấy đau lòng, bảo ông ấy dẫn đường đi tìm Tam Hàn Thu Giao thì dẫn nàng đi ngay mà không một lời phàn nàn. Ai tin nổi đây là người xa lạ chứ?
Ai sẽ tốt với người xa lạ cỡ này?
Hơn nữa, Kim lão vốn là ông lão lớn người chứ không lớn nết, hành tung khó dò, thích đóng vai người khác. Lần trước đến sơn trang Vân Phong, ông ấy còn đóng giả thành một người lái thuyền tham tiền, bây giờ lại đóng vai một cao thủ tầm bảo tiên phong đạo cốt trong Thần Ma cốc, có gì mà không có khả năng?
Trần Thập và Tân Nghĩa đều khiếp sợ nhìn Kim lão. Họ hoàn toàn không nhận ra ông ấy...
Không thể ngờ được ông cụ này lại chính là Kim lão. Họ không nhịn được mà dở khóc dở cười, ông ấy diễn xuất cũng giỏi thật.
Kim lão cũng trợn trắng mắt: “Chán quá, chán quá, đến nước này mà vẫn bị ngươi nhận ra. Hi nha đầu, ngươi nói cho ta biết ta sơ hở chỗ nào? Lần sau ta sẽ sửa lại”
“Khi nào rảnh ta sẽ nói, bây giờ ta muốn đi giết người, ông có đi không?”
“Hi nha đầu, ngươi đi giết người mà nói cứ như đi ăn cơm không bằng. Ngươi có chắc tên tiểu tử vừa cứng đầu vừa máu lạnh kia sẽ thích cái nết này của ngươi không?”
Tần Phong Hi trừng ông ấy, ông ấy vội giơ tay lên: “Được được được, lão phu không nói nữa, không nói nữa. Đi thôi, ngươi muốn giết ai, lão phu đi cùng ngươi.” “Ông đi thư giãn gân cốt thì có.” Tần Phong Hi lườm ông ấy.
Trần Thập và Tân Nghĩa đều nhịn cười. Nói trắng ra là cô nương nhà họ không muốn nợ ân tình của ông ấy, có lẽ còn liên quan đến vụ lần trước Kim lão ôm một đống vàng của họ chạy trốn biệt tích.
Kim lão mặt nhăn mày nhó, ông ấy muốn giúp đỡ mà còn phải nói là đi thư giãn gân cốt, nha đầu này thật đúng là...
Võ công của hai người đều không phải bàn. Hai người lặng lẽ lẻn đến gần Nạp Lan Mộng Như mà không ai phát hiện. Họ chia nhau ra hành động, một người tiếp cận từ bên trái, một người đi tới từ bên phải, chẳng mấy chốc đã tìm được đối tượng ra tay.
Tần Phong Hi không ngờ người đầu tiên mà mình gặp được chính là Vấn Mặc.
Bởi vì chưa đến thời điểm, Nạp Lan Mộng Như ra lệnh cho mọi người tản ra, rải rác chung quanh để canh gác quanh mảnh đất ấy với tư thế như bao vây. Nếu không phải không đủ người thì có lẽ nàng ta sẽ ra lệnh cho mọi người bao vây kín mít.
Không thể đốt lửa, chỉ có thể hành sự nhờ ánh trăng. Vấn Mặc đặt tay lên chuôi kiếm, đứng dưới một gốc cây nhìn về phía trước, thở dài. Tân Phong Hi nhìn về phía hắn ta, nhận ra hắn ta là Vấn Mặc.
Chẳng lẽ hắn ta đang lo lắng Hoa Mây Trùng trong cơ thể Vấn Kiếm? Nàng rất muốn nói với hắn ta một tiếng đừng lo, bởi vì ta sẽ giết hắn ta trước, giúp hắn ta đỡ phải chịu nỗi đau giày vò cực khổ trước khi chết, ta thiện lương lắm đúng không?
Vấn Mặc bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Hắn ta âm thầm siết chặt chuôi kiếm, quay phắt người sang chỗ khác, đồng thời định rút kiếm ra, song hắn ta đã không còn cơ hội này nữa.
Bởi vì khi vừa quay đầu sang, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe trước mắt hắn ta, hắn ta chỉ cảm thấy có thứ gì đó đâm vào ngực mình, nỗi sợ hãi trước khi chết bủa vây quanh hắn.
Tần Phong Hi, chỉ có thể là Tần Phong Hi
Hắn ta muốn dốc hết sức lực cuối cùng để gọi tên nàng, nhưng há miệng ra mà không thể phát ra âm thanh nào cả.
Tần Phong Hi vươn tay đỡ hắn ta, nhẹ nhàng đặt thi thể hắn ta xuống đất để tránh tiếng thi thể ngã xuống sẽ kinh động những người khác. Nhìn hắn ta há miệng, nàng cười lạnh lùng.
Thuốc độc câm mà nàng vừa chế hồi chiều giờ đã phát huy tác dụng. Trong cốc này có vô số dược liệu, do đó nàng điều chế mỗi loại một ít, chứ ra ngoài muốn mua thì đều cần tiền.
Giải quyết Vấn Mặc xong, nàng đi về phía trước mấy bước. Một tên thị vệ đang lén lút đi đến đằng sau thân cây cách đó không xa, chốc lát sau có tiếng nước chảy vang lên.
Đêm khuya lặng gió, dù là người đang giải quyết nỗi buồn thì vẫn bị giết chết như thường. Nhưng Tân Phong Hi rất tốt bụng chờ người ta giải quyết nỗi buồn xong, kéo quần
lên.
Sau đó, ánh mắt của nàng dừng lại trên người Vấn Kiếm ở cách đó không xa.
Vấn Kiếm thình lình quay đầu, nghi ngờ nhìn sang bên này.
Quả nhiên nhạy bén, Tần Phong Hi thầm khen một tiếng. Có điều, hắn ta càng xuất sắc thì khi giết hắn ta sẽ càng khiến Nạp Lan Mộng Như đau lòng. Nàng không tin Vấn Thiên Sơn có thể dễ dàng bồi dưỡng được một thị vệ tinh anh như hắn ta.
Nàng thực hiện bộ pháp kỳ dị, ánh trăng chiếu xuống, chướng khí màu xám xanh nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí, Vấn Kiếm tức khắc rút trường kiếm ra, tuy chưa thấy người nhưng chỉ dựa vào trực giác, hắn ta đột ngột xoay người, sau đó vặn ngược cổ tay đâm một nhát kiếm.
Tần Phong Hi nhướng mày, bước chân nhẹ trượt, lưỡi kiếm sượt qua ngay bên cạnh nàng, đâm hụt vào không trung. Nhưng chỉ chừng này thôi cũng đã khiến nàng phải trầm trồ khen ngợi, người bình thường không có khả năng nắm bắt được khí tức của nàng một cách chính xác, nếu nàng không né kịp thì Vấn Kiếm sẽ thật sự đâm trúng nàng. “Kẻ nào?” Vấn Kiếm trầm giọng hỏi.
“Vấn Kiếm, mới đó đã quên mất bổn cô nương mà ngươi từng thề nguyện sẽ trung thành rồi à?”
Trái tim Vấn Kiếm chợt lạnh buốt: “Tần Phong Hi! Ngươi vẫn còn sống!”
Tần Phong Hi lách mình xuất hiện, bước đến gần hắn: “Chậc chậc, sao ngươi lại lạnh lùng vô tình vô nghĩa đến thế? Ngươi từng nói mình phản bội Vấn Thiên Sơn, căm hận
Thánh nữ nên tình nguyện làm người hầu cho ta cơ mà?”
“.” Vấn Kiếm chưa từng nghe ai nói chuyện kiểu này, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Khi hắn ta hoàn hồn, nhận ra mình phải mau chóng lên tiếng cảnh báo mọi người, báo cho Thánh nữ biết Tần Phong Hi đến đây, Tần Phong Hi vẫn chưa chết, nhưng bỗng có một cây roi màu đen lao tới. Hắn ta khẽ rùng mình, định giơ kiếm chặn lại, không ngờ cây roi đen ấy thoạt nhìn như rất chậm chạm nhẹ nhàng, cứ thế xoắn đứt đôi thanh kiếm của hắn ta!
“Đây là loại..” roi gì? Chưa kịp nói hết câu, cây roi đen ấy đã quấn quanh cổ Vấn Kiếm. Hắn ta kinh hãi, vội giơ tay kéo cây roi ra.
Tần Phong Hi lại dùng sức siết chặt. Tròng mắt của Vấn Kiếm lồi ra, sắc mặt đỏ bừng, không nói được một lời.
Hắc Kim Đằng Vương có thể xoắn đứt cả bảo kiếm, giờ siết chặt cổ hắn ta, làm gì có chuyện dễ dàng bị hắn ta kéo đứng? Trước khi chết, Vấn Kiếm thấy rõ gương mặt của Tần Phong Hi.
Gương mặt đầy nếp nhăn như một bà già bốn năm mươi tuổi, nhưng đôi mắt ấy vừa bình tĩnh vừa tối tăm, thậm chí không hề có sát khí. Chỉ có một khả năng, sát khí đã lắng xuống từ lâu, ngay từ đầu nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ để hắn sống sót.
Vấn Kiếm ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Nhưng Tần Phong Hi không quan tâm hắn ta chết có nhắm mắt hay không. Sau khi giết Vấn Mặc và Vấn Kiếm, nàng đã đạt được mục đích của mình. Nếu bên kia Kim lão đầu lại giết được hai người nữa thì bên cạnh Nạp Lan Mộng Như chỉ còn bốn người. Năm chọi bốn, họ vẫn có phần thắng rất lớn.
Tần Phong Hi lặng lẽ trở về chỗ cũ, thấy Kim lão đã về, đang nhàn nhã cắn một quả dại vừa hái được. Tần Phong Hi cạn lời: “Hình như có người từng nói trái cây ở đây đều có độc, không nên ăn bậy ăn bạ mà nhỉ.
Kim lão đầu chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, nhưng lão phu không phải là người bình thường. Lão phu biết rõ loại nào ăn được, loại nào không ăn được.
Trần Thập và Tân Nghĩa đồng thời nuốt nước miếng, họ rất khát nước.
Tần Phong Hi đi tới, nhanh chóng cướp hai quả trong lòng Kim lão rồi ném cho mỗi người một quả: “Mau cảm ơn quả của Kim lão đi.”
Trần Thập và Tân Nghĩa cũng thông minh, lập tức đồng thanh kêu lên: “Cảm ơn Kim lão tiền bối. Sau đó bắt đầu ăn trái cây.
“Ê! Hi nha đầu ngươi xấu tính quá đấy nhé! Ngươi chỉ tốt với hai tên người hầu của ngươi thôi! Lão phu vất vả lắm mới hái được...
“Ông giúp ta giải quyết được mấy người?” Tần Phong Hi ngắt lời ông ấy.
Kim lão cứng họng, sau đó giơ một ngón tay.
“Một người...” Tần Phong Hi lườm nguýt: “Thật không xứng với thân phận cao quý hơn người của ông.
Nàng cũng chỉ nói như vậy thôi. Chứ người ta chịu giúp mình xử lý một người đã là tốt lắm rồi, không thể bắt ông ấy giết hết sạch đám người kia.
Đêm khuya nhưng không tĩnh lặng, bởi vì nơi này cách thác nước không xa nên tiếng thác nước đổ xuống từ trên cao có thể che lấp tiếng trò chuyện của họ. Đúng lúc này, bỗng có tia sáng màu tím lóe lên từ chỗ thác nước.
Kim lão và Tần Phong Hi đối mặt với thác nước nên đồng thời thấy rõ.
Kim lão tức khắc đứng phắt dậy, trái cây ôm trong lòng lăn lông lốc dưới mặt đất mà không quan tâm. Ông ấy vui sướng nhìn về phía thác nước: “Thì ra... Thì ra ở bên kia!”
Tần Phong Hi biết ông ấy đang muốn tìm một món đồ, nhưng không rõ là thứ gì. Lúc nãy ánh sáng tím lóe lên từ thác nước, chẳng lẽ đằng sau thác nước có Thủy Liêm Động của con khỉ họ Tôn nào đó?
“Hi nha đầu, ta không thể ở lại đây giúp ngươi được nữa, ta phải đi tìm thứ đó đây. Ngươi xong việc rồi trở về tìm ta!” Kim lão vội nói một câu, sau đó bay vút về phía thác nước, chỉ tích tắc đã không thấy bóng dáng của ông ấy ở đâu.
Tần Phong Hi đang định gọi ông ấy thì ngưng bặt. Nàng còn tưởng ông ấy có thể giúp mình một phen, nào ngờ lại chạy mất vào thời điểm mấu chốt!
“Cô nương, sắp đến giờ Tý rồi!” Trần Thập lo lắng kêu lên.
Tần Phong Hi cũng hơi hồi hộp. Đúng lúc này, nàng thấy ánh sáng màu xanh lam mong manh êm dịu tỏa ra từ chỗ Nạp Lan Mộng Như, chiếu sáng cả khu vực chung quanh. “Không phải nghe đồn là không được chiếu sáng à?” Tân Nghĩa suýt nữa nhảy dựng lên.
Trần Thập nheo mắt, nói: “Chỉ không thể chiếu sáng bằng ánh sáng ấm như ánh mặt trời với ánh lửa thôi, có nhiệt độ thì sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của Tam Hàn Thu Giao. Nhưng ánh sáng ở chỗ Nạp Lan Mộng Như rất nhạt, có lẽ là ánh sáng lạnh.
“Đó là cái gì?” Còn có thể chiếu ánh sáng lạnh nữa à?
“Dạ minh châu của Lam Hải. Trần Thập trả lời.
Trong đó, dạ minh châu cực phẩm của Lam Hải là bảo bối nổi tiếng nhất. Lam Hải mênh mông vô bờ bến, muốn đến đó phải lặn lội đường xa, băng qua hoang dã, trèo qua đồi núi, trên đường đi có khả năng gặp phải núi lở, đầm lầy, cũng có lẽ phải đương đầu với thú dữ, vậy nên chi phí vận chuyển hàng hóa chắc chắn không thấp. Giá bán dạ minh chậu cao ngất ngưởng, tuy nhiên nghe đồn mỗi lô hàng mang về sẽ có mười hai viên, chỉ trong vòng một ngày đã bị tranh mua cháy hàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất