Chỉ thấy trên mặt và cổ Trần Thập mọc lên chi chít chấm đỏ, trông còn biết cử động, đang từng chút từng chút mọc dài ra. Hắn ta nghiến chặt răng cũng không thể nhịn được nữa, gãi khắp mặt và cổ, chỉ có điều nơi bị gãi qua những chấm đỏ càng mọc nhanh hơn, có vài chỗ đã dài gần một centimet. 

Hoa Mây Trùng Tơ! 

Nếu Hoa Mây Trùng Tơ mọc ra hết thì có thể lột một lớp da! 

Tuy rằng Tần Phong Hi từng nghe người đàn ông trong rừng hoa mây nói, nhưng chung quy vẫn thiếu miêu tả, bây giờ tận mắt nhìn thấy Hoa Mây Trùng Tơ chi chít mọc dài ra quả thật vô cùng khó chịu! Nàng không phải người mắc hội chứng sợ lỗ, nếu phải thì có lẽ bây giờ đã không nhịn được mà hét lên rồi! 

Nhưng dù là người không sợ lỗ thì nhìn gần cảnh này cũng đủ làm cho dạ dày quay cuồng chỉ thiếu điều nôn mửa! 

Không nên có lẽ là vì người này là Trần Thập. 

Là Trần Thập! 

Nàng ép bản thân bình tĩnh lại, nếu không thì ai cứu Trần Thập đây? 

Người đàn ông trong rừng hoa mây nói phải ba ngày mới kết ra Hoa Mây Trùng Tơ, nhưng bây giờ chỉ mới một ngày rưỡi. 

Rốt cuộc nguyên nhân gì khiến Hoa Mây Trùng kết trùng tơ sớm? Hay người đàn ông kia lừa nàng? Không, trong tình hình như vậy không thể nào lừa nàng, vậy rốt cuộc nguyên nhân là gì? 

“Trần Thập, vừa rồi ngươi có chạm vào thứ gì hoặc ăn thứ gì không?” Tần Phong Hi kéo tay đối phương, sau đó vạch áo hắn ta ra, trên người cũng có! 

“Trời ạ... Tân Nghĩa sắp điên rồi. 

Lúc này Trần Thập cũng mới phát hiện tình trạng trên thân thể, không kiềm chế được mà run rẩy, nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là điều này quá khó khăn, thật sự quá khó khăn. 

“Vừa, vừa rồi thuộc hạ khát nước, có nhổ một gốc cỏ, hút nước... 

“Cỏ gì? Mau nói cho ta biết!” 

“Là, là nó..” 

Trần Thập chỉ một loại cỏ xanh non mọc ven con đường mọi người qua lại, đặc điểm là thân cỏ hình ống, Tân Phong Hi bẻ thử một cây thì thấy bên trong chảy ra một ít nhựa cây xanh biếc. Nàng không biết đây là cỏ gì nhưng ngửi mùi ngọt nị, cảm giác rất giống mùi của viên thuốc mà Vấn Kiếm cho nàng và Trần Thập uống. 

Nàng suy đoán, Hoa Mây Trùng trong cơ thể Trần Thập làm kén sớm có lẽ liên quan đến loại cỏ này. 

Nhưng phải làm sao bây giờ? 

Nàng trở lại bên cạnh Trần Thập, lấy tro cỏ ma bên hông ra rắc lên cổ hắn ta, quả nhiên, trùng tơ đang ngoe ngoe dài ra như bị bỏng rụt đầu lại. Cỏ ma là khắc tinh của nhiều loài thực vật, tuy Hoa Mây Trùng xuất phát từ cây hoa mây nhưng dù sao cũng là vật sống, có vẻ chúng không dám đối đầu trực tiếp với cỏ ma. 

Nhưng như vậy cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Không thể đuổi trùng ra, có thể chúng vẫn sẽ tiếp tục làm kén, sau đó chui ra chiếm lấy da thịt toàn thân Trần Thập, cuối cùng khiến cho da thịt hắn ta bong tróc ra hết. 

Tần Phong Hi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, nàng sẽ không để Trần Thập rơi vào kết cục như vậy, tuyệt đối không được. 

Nhưng bây giờ phải làm sao đây? 

“Cô nương, làm sao bây giờ?” Tân Nghĩa cũng gấp đến độ mắt đỏ bừng như sắp khóc. 

Tần Phong Hi lấy lọ đựng Hoa Mây Trùng bên hông, quay đầu lại nhìn Nạp Lan Mộng Như. Bây giờ chỉ còn cách này thôi, phải làm nàng ta nhiễm Hoa Mây Trùng, xem nàng ta có tự cứu mình hay không! 

“Ngươi muốn làm gì?” 

Nàng vừa định đi thì bị Vấn Kiếm và Vấn Mặc ngăn cản. Giỏi, giỏi lắm, bây giờ lại dám ngăn cản nàng rồi! 

“Bổn cô nương làm gì còn cần các ngươi cho phép à?” Tần Phong Hi chém Phá Sát về phía cổ hai người. Vấn Kiếm và Vấn Mặc biết sự lợi hại của thanh Phá Sát này, sắc mặt thay đổi lập tức tránh đi. 

Không may động tĩnh bên này đã khiến Nạp Lan Mộng Như chú ý. Nạp Lan Mộng Như giật mình đứng dậy, nhìn Tần Phong Hi với ánh mắt không thể tin nổi: “Tần Phong Hi 

không ngờ cô đến rồi!” 

“Lạ lắm sao?” Tần Phong Hi hừ lạnh, mũi chân giẫm lên lùm cây, bay về phía nàng ta: “Cút lại đây!” 

Vấn Kiếm, Vấn Mặc thấy nàng đằng đằng sát khí thì nào còn tâm trạng diễn kịch nữa, tiếp tục song song chặn trước mặt nàng. 

“Ôi chao, ha ha ha. Tần Phong Hi mỉm cười nhìn bọn họ, còn chưa nói gì, Nạp Lan Mộng Như ở bên kia đã vội vàng kêu lên: “Vấn Kiếm, Vấn Mặc, sao các ngươi lại ở đây? Sao các ngươi lại đi chung với Tần Phong Hi?” 

Tần Phong Hi hiểu ý nàng ta, là đang nhắc nhở hai người bọn họ tiếp tục diễn kịch. Nàng hiểu, thì Vấn Kiếm và Vấn Mặc gần như lớn lên bên cạnh Nạp Lan Mộng Như đương nhiên cũng hiểu, hai người phản ứng rất nhanh, đồng loạt thu kiếm quỳ một gối xuống trước Tần Phong Hi 

“Cô nương, nơi này nguy hiểm, đừng so đo với Nạp Lan Mộng Như thì hơn. 

“Đúng vậy đó cô nương. 

Tân Phong Hi cười lạnh, muốn diễn tiếp cũng phải xem nàng có phối hợp hay không! Nếu bọn họ đã sốt ruột nhảy ra bảo vệ chủ như vậy thì nếm thử mùi vị Hoa Mây Trùng đi! Tần Phong Hi nhanh tay mở lọ Hoa Mây Trùng hất lên mặt đối phương. 

Thuốc đuổi trùng có hiệu lực không dài, bình thường chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ, lúc này đã qua thời gian đó từ lâu. 

Đáng tiếc nàng chỉ có một lọ, nếu không cũng sẽ thưởng cho Vấn Mặc một lọ. Giờ đành phải lấy Vấn Kiếm ra thí nghiệm, chẳng phải Thánh nữ các rất xem trọng thị vệ sao? Nàng muốn xem Nạp Lan Mộng Như có nỡ nhìn hắn ta chết không. 

“Cái, cái gì thế này?!” 

Vấn Kiếm chỉ chú ý Phá Sát trong tay Tần Phong Hi, hơn nữa tốc độ của hắn ta không bằng nàng. Chờ đến khi bị hất trùng lên mặt thì mới hoảng sợ nhảy lên, đưa tay muốn phải thứ trên mặt xuống. 

Hắn ta không thấy Vấn Mặc đã sợ hãi lùi lại ba bước dài. 

“Cái gì ư? Đáng lẽ ngươi nên quen thuộc chứ.” Tần Phong Hi lạnh lùng thốt lên: “Hoa Mây Trùng, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi ư?” 

Nạp Lan Mộng Như nghe vậy thì sợ tái mặt. 

“Ta không tin, ta không tin!” Vấn Kiếm gào lên, phản ứng vô cùng mạnh, lúc hắn ta nhìn thấy bàn tay vừa lau mặt bị dính mấy con trùng nhỏ, hơn nữa còn cảm nhận được chúng đã chui vào da thì gần như sụp đổ. 

Vấn Kiếm biết Hoa Mây Trùng đáng sợ đến mức nào, chính vì biết cho nên càng sợ hãi. Hắn ta lập tức hét lên với Nạp Lan Mộng Như: “Thánh nữ, mau cứu thuộc hạ!” 

Tuổi trẻ đầy hứa hẹn gì đó, tương lai tươi sáng gì đó cũng trở nên vô nghĩa trước sự sợ hãi, Hoa Mây Trùng quá đáng sợ, thật sự rất đáng sợ! 

“Không được đến đây!” Nạp Lan Mộng Như cũng dè dặt lùi xa, đồng thời hạ lệnh: “Ngăn hắn ta lại!” 

Bốn thị vệ cầm kiếm chắn trước mặt Vấn Kiếm, sắc mặt bọn họ cũng chẳng tốt hơn là bao. 

“Thánh nữ, cứu thuộc hạ với!” 

Nếu vừa rồi không nhìn thấy tình trạng của Trần Thập thì có lẽ Vấn Kiếm không đến mức hoảng loạn như vậy, nhưng hắn ta đã nhìn thấy rồi, còn thấy rất rõ ràng! Cảnh tượng ly kỳ khủng khiếp kia như đang hiện ra trước mắt, hắn ta sợ hãi, thật sự rất sợ. 

“Vấn, Vấn Kiếm, ta cũng không biết cách giải Hoa Mây Trùng!” Nạp Lan Mộng Như cắn răng nói. 

Cái gì? Nàng ta cũng không biết? 

“Ta thật sự không biết!” Nạp Lan Mộng Như đối diện với ánh mắt của Vấn Kiếm cũng đau xót, đây là tinh anh trong những thuộc hạ của nàng ta, là người nàng ta chọn từ trăm ngàn người để cài vào điện Cửu Tiêu, như bây giờ bị Tần Phong Hi huỷ hoại, sao có thể không đau lòng. 

Vấn Kiếm thấy nàng ta không giống nói dối, thì tuyệt vọng lảo đảo. 

“Không ngờ lòng dạ Nạp Lan cô nương lại sắt đá như vậy” 

“Tần Phong Hi!” Nạp Lan Mộng Như tức giận trừng nàng: “Ngươi thật độc ác!” 

Tân Phong Hi không nhịn được: “Ác độc cái đầu ngươi! Ta độc ác bằng ngươi chắc?” 

Nạp Lan Mộng Như cắn răng, nói với Vấn Kiếm: “Vấn Kiếm, còn ba ngày nữa, ngươi hãy cố chịu đựng, chờ ta lấy được Tam Hàn Thu Giao sẽ đưa ngươi đi tìm... “Tìm Âm Nguyệt giáo chủ đúng không?” 

“Tần Phong Hi! Ta nói cho ngươi biết, ta thật sự không biết cách giải Hoa Mây Trùng” Nạp Lan Mộng Như hít sâu, nói: “Ta cũng không quen biết Âm Nguyệt giáo chủ gì cả. Tần Phong Hi, ngươi độc ác như vậy, hạ Hoa Mây Trùng lên thị vệ của bổn Thánh nữ, không biết sau này nói ra Tử Mặc có tha cho ngươi không” 

Bây giờ Tần Phong Hi không rảnh lo Tử Mặc hay không Tử Mặc, nàng chỉ phát hiện có vẻ Nạp Lan Mộng Như không giống như đang nói dối, bởi vì nàng quan sát đôi mắt đối phương, lúc nói dối con ngươi sẽ thay đổi, nhưng Nạp Lan Mộng Như không có. 

Vậy có nghĩa là nàng ta thật sự không biết cách giải Hoa Mây Trùng, vậy, Trần Thập phải làm sao đây? 

“Cô nương, mau đến xem Trần Thập đi!” Tân Nghĩa hoảng sợ kêu lên khiến Tần Phong Hi giật mình. 

Tần Phong Hi bay nhanh về phía bọn họ, nhưng đúng vào lúc này, một con rồng nước trong suốt bay lên từ dòng suối nhỏ, hình dạng giống như vòi rồng cuốn lấy eo nàng. 

Không ai đoán được biến cố này. Tần Phong Hi cũng hoàn toàn không ngờ suối nước này kỳ lạ đến vậy, trong chớp mắt đó nàng đột nhiên hiểu ra, thảo nào lúc nãy hội Nạp Lan Mộng Như đang rầu rĩ muốn đi đường vòng, đồng thời đứng cách dòng suối nhỏ xa như vậy. 

Nàng vung Phá Sát hòng phá tan vòi rồng, bên tai chợt nghe tiếng hét thảm thiết của Trần Thập, ngay sau đó, hắn ta lao nhanh về phía nàng. 

“Cô nương giết thuộc hạ đi!” 

Đôi mắt Trần Thập đỏ bừng, không ngờ mặt và cổ đã bị trùng tơ màu đỏ rậm rạp quấn lấy, nhìn từ xa giống như đeo khăn quàng cổ cộng thêm mũ trùm kín mặt, nhưng những con trùng màu đỏ vẫn đang không ngừng mọc ra, múa may trong không khí, tiếp tục quấn lấy cả người hắn ta. Trần Thập lao thẳng về phía Phá Sát của nàng một lòng muốn chết, có thể thấy cảm giác đó đau đớn đến mức nào! 

“Nói bậy!” Tần Phong Hi cũng đỏ mắt, hung hăng trừng đối phương: “Chịu đựng cho ta! Lão nương không có thuộc hạ hèn nhát như thế!” 

Nàng vừa nói vừa vừa vung Phá Sát, chém tan vòi rồng. 

Bọt nước văng tung tóe. 

Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì mặt suối lại xuất hiện xoáy nước nhỏ, một con rồng nước lại lao ra. 

Tân Nghĩa lao đến giữ chặt Trần Thập: “Trần Thập, chịu đựng đi, cô nương sẽ có cách!” 

Một con rồng nước lén lút bò tới chân Tân Nghĩa. 

eyJpdiI6IjZnTEhBY2NJMGIzQjBBUit4U1p3OEE9PSIsInZhbHVlIjoiOE44SVI0WjI3RElMKzkyVnBFN0VZUFwvXC91THM0MVRaVUVJNHZsXC9OUDZrUzB1bHJRQXV3NGVQSUZMNDd1eEdRWWxyMDRwYnNlSXNWZ244MG9LNHE2QmNReXhNN09HeFEwbE0xeDgzMExib3RpdWZPXC9EemhNeHJJeERGZWc2ait2dldvWk9VVGRoVHZNMjJMK3oxMGgzMHk3MVlvMEk3U3N6dnBSRzZLM2lJN051SCttSUY4TkJlM3BTOVpRZ0srUU5scm55U0JWeENqOVBVTEFQbVdDY3JCODVqWGxZUm9LMWdtclk4blFKSzA9IiwibWFjIjoiODkzODg4YTg2NzgzNjRhZDdkNGU5YzZmY2ZmNDk4YzY3ODEzYmIyNWEzNTYzNWNjZjIwZjk5ZWU5NzAyZmJlMSJ9
eyJpdiI6ImxOdXRTQzNoQnJJK2xpcG9CR1FZSnc9PSIsInZhbHVlIjoiVW1xb1NFZzRiNXBGSElCVlRXQTloVUJvSjJhWGV5ckxXYm94SVBVOFgyQ0ZOQTF0THpCMTBWRmxsdDE1aGducEgzTnAwSDBIUnROaWxhZFV5Vk9DanpBc1dBUjRVN2lHWkhkYng1WDE4N1YrXC9CWTExUzliZHZyblB3QVgwemhzZFVSMG9ndXo4TmROeTJBaDRWTmNcLzhwVXBCMjhlMGJNV3Joem9ldGRrNHJqY3o3bVJoeFVXOUlrelZjVW9MMFpBN2tCRmZ2ejJvR0x4cXdCVFdHSXZRMjBWMWRodjJPVksxcGxENEFuQllmcWM4SVU3OFwvamg1QWN0YzFGZjRiUlwvSWkrNUs3V1pjc2NVWk0rcGNDdzNCd1wvV2w5TU1aT0pKWHFhOUF5OEFMZXFQN3I0QjJCQ2diRzJzY3NZZXBGeFNhWVwvRFc1SVEySUQzZDRNd2d0cWRWbVBzcDBpRHVsUHFKN3VjSkJrQVIzaE1QcHUxSjhZdlwvUTZHMkdGWCtyM0tKSjBId3Q3dTBjWHBHTDRjUEY0Rkxzb255dUNoNCtvait0YWM0VWpzTk9laDV0eHNwcThKRzFHaUE0SDQ4M25reVwvNUhrZFZTaGFrK2ZtTm53ekVGXC9HbFB3QWlxVWsxNkhWOFZva0JlXC8zeVhjNzlGN3lxNXJZS2RteThsajJNY09HOEVGOXdUSTNheWw2QjliXC9SNjdMdlNjYURWXC9ub2JZV3djcG5wT2FXUDJ4MUV1TkNyN1Qyb2VwYUQxenlDWTlxTlNRbGR3enBjTEZWTGJcL2syM1E9PSIsIm1hYyI6IjcxMTBmZjQwOTRlNjdiZTQwOTEwYzMyY2NlNmNiYjYwZGNjOTJjMzZmMmYyZjFmOTY0OTJiZGVkNjRlMDgzOGEifQ==

 

Ads
';
Advertisement