Trước mắt là một vùng đất ẩm ướt, cỏ thơm mọc dày đặc. Đi thêm vài bước sẽ thấy những bậc thang tự nhiên, mỗi bậc thang đều là một vùng đất phì nhiêu khiến người ta thèm thuồng, trên đó mọc đầy các loại thảo dược... à không, là trong đám cỏ dại mọc đầy các loại thảo dược.
Ở bậc thang trên cùng là một dòng suối nhỏ tự nhiên, bên cạnh suối chính là bông hoa Mê Chi. Nước suối tràn đầy rồi chảy xuống, khiến cho mặt đất bên dưới trở nên ẩm ướt. Không biết có phải vì lý do này mà nơi đây mọc đầy các loại thảo dược quý hay không.
Nước suối này liệu có gì đặc biệt không?
Tần Phong Hi lúc này cũng không có thời gian để xem xét kỹ, nàng lấy ra từ trong túi một chiếc bình lớn, hứng đầy một bình nước, sau đó không chút do dự mà hái bông hoa Mê Chi, rồi cất nó vào một chiếc hộp.
Đúng vậy, từ khi biết Thần Ma cốc có rất nhiều thảo dược, trước khi vào đây nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong túi nàng ngoài hai bộ quần áo, thì bên trong chứa đầy các loại chai lọ, hộp đựng.
Túi của Trần Thập và Tân Nghĩa cũng vậy, đều để dành đựng dược liệu. Lần trước hái được bông hoa Mê Chi, nàng được bảo phải mang về trong ba ngày để Thần y bảo quản, nhưng sau này nàng đã học được cách bảo quản từ Thần y, có thể chế thành bột trước cũng được.
Sau khi cất xong bông hoa Mê Chi, nàng nhanh chóng dùng Phá Sát đào một đống thảo dược, bất kể là ngàn năm hay trăm năm, nàng cũng không nhìn kỹ, tất cả đều nhét vào một chiếc túi vải. Đáng tiếc là nàng phải tranh thủ thời gian, những thứ này chỉ có thể đợi lúc rảnh rỗi mới có thể phân loại kỹ càng.
Ngay khi nàng đang chăm chú đào bới, bỗng nghe thấy tiếng hét lớn của Tân Nghĩa.
Tân Phong Hi giật mình, nhét nhanh chiếc túi vào hành lý rồi phi thân trở lại. Vừa nhìn, nàng cũng ngớ người ra.
Trên một thân cây to phía trước, một con khỉ toàn thân lông vàng, đúng là khỉ đấy chứ? Nhưng con khỉ vàng này lại có một cái đuôi dài màu đen. Lúc này, nó đang dùng cái đuôi cuốn lấy một cành cây, treo ngược thân mình xuống, hai chân liên tục quờ quạng. Trên chân nó còn dính vài sợi tóc đen.
Ánh mắt Tần Phong Hi chuyển đến đầu của Tân Nghĩa, tóc hắn ta vốn được buộc lại bằng một sợi dây, nhưng bây giờ sợi dây đã bị đứt, tóc xõa ra. Rõ ràng, mớ tóc trên chân con khỉ chính là của hắn ta.
“Cô nương, con khỉ này nhanh quá!” Tân Nghĩa vẫn còn run rẩy vì sợ.
Cây mà con khỉ treo ngược kia mọc ngay bên đường mà bọn họ sắp phải đi qua, cành cây vươn ra rất dài, tức là con khỉ này treo lơ lửng ngay trên đầu họ. Nó đang đợi để tấn công khi bọn họ đi ngang qua sao? Nếu chỉ là giật tóc thì còn đỡ, nhưng nhìn móng vuốt sắc nhọn của con khỉ, Tần Phong Hi không chút nghi ngờ rằng nó có thể cào nát đầu họ.
“Hải vài quả ném cho nó, xem có dụ nó đi được không?” Trần Thập đề nghị.
Vấn Kiếm lập tức đi hái vài quả. May mắn là trong Thần Ma cốc này có rất nhiều loại quả dại, lại đúng vào mùa thu hoạch, nhiều quả đã chín mọng.
Hắn ta ném một quả về phía con khỉ, quả nhiên, con khỉ bắt lấy.
Nhưng ngay khi bọn họ vừa thở phào nhẹ nhõm, con khỉ kêu một tiếng, vung tay ném quả đó thẳng về phía Vấn Kiếm.
Điều khiến mọi người kinh hoàng là quả đó phát ra tiếng xé gió! Sắc mặt Vấn Kiếm biến đổi, hắn ta lập tức nhào lộn ra sau, tránh được cú ném nguy hiểm. Quả đó đập xuống đất phía sau, không hề vỡ nát mà lại cắm sâu xuống đất một cách nguyên vẹn!
Nói cách khác, con khỉ đó dùng quả mà ném mạnh đến mức tạo thành một cái hố trên mặt đất!
Trời ơi. Đây mà là khỉ sao? Rõ ràng là cao thủ nội công!
Lúc này Tần Phong Hi mới nghiêm túc suy nghĩ về những lời đồn đại. Truyền thuyết kể rằng Thần Ma cốc có rất nhiều loài thú hoang và sinh vật đột biến.
Con khỉ dường như không hài lòng vì cú tấn công bị tránh né, nó kêu ré lên. Lúc này, họ mới nhìn thấy rõ hàm răng của nó.
Răng của con khỉ kia vô cùng sắc bén, nhìn có vẻ rất dài, trong đó có bốn cây răng nanh là dài nhất, ít nhất cũng phải bốn centimet.
Đây có phải là khỉ ăn cỏ nữa không?
Đừng đùa chứ!
“Chít!”
Con khỉ lao thẳng về phía Vấn Kiếm!
Vấn Kiếm lập tức ném quả, rút kiếm ra.
Đúng, hắn ta chỉ vừa rút kiếm ra thì động tác đã bị khựng lại, bởi con khỉ đã nhảy lên vai hắn ta! Nhanh đến mức khiến người ta muốn nôn ra máu.
“Chít!”
Con khỉ há miệng đầy phấn khích, hàm răng sắc nhọn của nó chuẩn bị cắn vào đầu Vấn Kiếm!
“Đồ súc sinh!” Vấn Mặc quả nhiên là đồng đội tốt, lập tức cầm kiếm đâm về phía con khỉ. “Chít!” Con khỉ nghiêng đầu, cắn lấy thanh kiếm... cắn lấy thanh kiếm!
Chỉ nghe “rắc” một tiếng.
Thanh kiếm của Vấn Mặc đã bị con khỉ cắn gãy.
Mọi người sững sờ, đây là loài khỉ gì thế? Răng của nó cũng quá khỏe đi! Thanh kiếm của thị vệ Thánh nữ Vấn Thiên Sơn không thể nào kém chất lượng, nên vấn đề ở đây là lực cắn của con khỉ quá mạnh!
Nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa là, sau khi cắn gãy thanh kiếm, con khỉ lắc đầu, nửa thanh kiếm còn lại bị nó bắn thẳng về phía mặt của Vấn Mặc.
Thậm chí nó còn biết tận dụng mọi thứ để làm ám khí!
Sắc mặt Vấn Mặc thay đổi, hắn ta ném thanh kiếm gãy ra, chặn được mảnh kiếm kia. Nhưng con khỉ chỉ vô tình vung đầu một cái, trong khi Vấn Mặc phải dùng đến năm phần công lực để ngăn cản!
Tần Phong Hi cau mày, nàng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Ngay lập tức, nàng cầm Phá Sát lao về phía con khỉ.
Con khỉ nhận ra nàng là kẻ mạnh nhất, lại mang theo sát khí vô biên, nên kêu lên hoảng sợ, thân mình như một tia sáng vàng bay lên cây, nhanh chóng leo đi mất hút trong rừng.
Mọi người đứng lặng.
Đây là biểu hiện của kẻ thích bắt nạt người yếu sao?
Khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thì trên đầu lại vang lên tiếng “chít chít”, tiếp theo là những cơn mưa đá. Mười mấy viên đá to bằng nắm tay rơi xuống đầu Tần Phong Hi kèm theo tiếng gió rít.
Con khỉ đó đi lấy vũ khí về tấn công!
Tư thế này như kiểu không đập vỡ đầu Tần Phong Hi thì không bỏ qua.
Vấn Kiếm và Vấn Mặc âm thầm lùi lại hai bước.
Tần Phong Hi tức giận: “Lão nương không phát uy thì ngươi nghĩ lão nương là chuối thật đấy à!” Nàng dứt khoát chộp lấy một viên đá, định ném trả về phía con khỉ, nhưng bất ngờ dừng lại. Ngay khoảnh khắc nàng sững lại, một viên đá khác đập thẳng vào vai nàng.
"Á!"
Đau thật đấy.
“Cô nương!” Trần Thập và Tân Nghĩa kinh hãi, một người lập tức che chắn cho nàng, người còn lại cầm kiếm lao về phía con khỉ. Nhưng đột nhiên, chân của Tân Nghĩa bị kéo
lai.
Tân Nghĩa quay lại nhìn, chỉ thấy cô nương nhà mình một tay cầm viên đá, tay kia nắm lấy chân hắn ta, mỉm cười bảo: “Quay lại, quay lại, để nó ném tiếp đi.”
Cô nương bị ném đá đến phát ngốc rồi sao? À không phải.
Nhưng con khỉ cũng hết đá, ném hai viên cuối cùng rồi lại bị Tần Phong Hi bắt lấy.
“Khỉ con, còn nữa không?” Tần Phong Hi cười toe toét với con khỉ. Con khỉ nhìn nàng, kêu lên một tiếng rồi chạy mất.
Tân Phong Hi đợi thêm một lúc không thấy nó quay lại, bèn thất vọng thở dài.
“Cô nương..” Trần Thập có vẻ lo lắng nhìn nàng.
Nhưng Tần Phong Hi lại bật cười ha ha: “Nhanh lên, giúp ta nhặt hết những viên đá đó lại.” Nói xong, nàng cũng nhanh chóng nhặt đá, rồi nhét hết vào một túi vải. Lúc này nàng thật sự cảm thấy may mắn vì đã mang theo nhiều túi vải để đựng thảo dược.
Tổng cộng có mười sáu viên đá đều được nàng bỏ hết vào túi, để Tân Nghĩa mang vác. Nàng cười tít mắt, tuy vai vẫn còn đau và có lẽ đã bầm tím, nhưng đúng là xứng đáng.
“Cô nương muốn mấy viên đá này để làm gì?” Vấn Kiếm nghi ngờ hỏi. Mặc dù hắn ta không bị con khỉ cắn, nhưng hàm răng sắc nhọn của nó vẫn cào trúng mặt hắn ta, khiến hắn ta bị thương chảy máu.
Vấn Kiếm lòng đầy lo lắng, mặc dù là nam không nên quá chú trọng đến ngoại hình, nhưng tất cả thị vệ của Thánh Nữ các đều có vẻ ngoài tuấn tú. Nếu hắn ta bị hủy dung, không biết Thánh nữ có còn trọng dụng hắn ta không.
Nghĩ đến đây, Vấn Kiếm lại tự giễu mình suy nghĩ quá nhiều. Dù sao hắn ta cũng sắp đi Phá Vực, Thánh nữ còn chưa biết khi nào mới có thể vào được điện Cửu Tiêu.
Tần Phong Hi chớp mắt: “Đây là những viên đá xinh đẹp mà”
“Đá xinh đẹp?”
“Đúng vậy” Trong lòng Tần Phong Hi cười thầm. Ha ha ha, lần này phát tài rồi!
Không giải thích gì thêm, bọn họ tiếp tục lên đường.
Càng đi sâu, địa hình càng thấp, đôi khi xuất hiện những vách núi gãy. Một số khu vực thì là những vùng đất hoang đầy đá vụn, không cây cối nào mọc lên nổi. Còn có những cái hố lớn trông có vẻ tự nhiên, sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Nhưng chướng khí thì vẫn bao trùm suốt quãng đường.
Đi thêm nửa ngày nữa, ánh chiều tà rọi đỏ chướng khí, những dải sương mù màu xanh pha lẫn chút sắc cam. Trước mặt họ xuất hiện một con suối nhỏ chảy qua những phiến đá vụn, nước róc rách khiến những người khát khô cả ngày tinh thần lập tức phấn chấn.
Đúng vậy, ngoài dòng suối nhỏ ban đầu ở lối vào trong cốc, trên suốt quãng đường họ không thấy bất kỳ nguồn nước nào nữa. Túi nước đã cạn từ lâu, cả nhóm đều khát đến mức cổ họng như bốc khói.
Nhưng ngay khi họ định lao về phía con suối, thì họ nhìn thấy nhóm của Nạp Lan Mộng Như.
Không biết bọn họ đã gặp phải thứ gì chặn đường. Trông bọn họ không giống như đang nghỉ ngơi bình thường, vì Nạp Lan Mộng Như đang ngồi trên một tảng đá gần suối, lau mồ hôi trên mặt. Hai thị nữ đứng bên cạnh, còn bốn thị vệ đang cảnh giác đứng phía trước, đối mặt với con suối, tay cầm kiếm sẵn sàng chiến đấu.
Tần Phong Hi ra hiệu cho mọi người, cả nhóm nhanh chóng nấp sau một hàng bụi cây thấp.
“Thánh nữ, giờ chúng ta phải làm sao?”
Họ nghe thấy giọng một thị nữ có phần hoảng sợ. Sắc mặt Vấn Kiếm và Vấn Mặc ngay lập tức trở nên nghiêm trọng. Tần Phong Hi liếc qua, đoán rằng thị nữ này có lẽ có tu vi
không tầm thường, nhưng ngay cả nàng ta cũng không giữ được bình tĩnh, điều đó có nghĩa là thứ mà họ gặp phải không hề đơn giản.
Trần Thập liếm môi, đôi môi của hắn ta đã khô nứt. Nhìn dòng suối, hắn ta thật sự khó lòng chịu nổi nữa. Hơn nữa, lúc này hắn ta phát hiện cơ thể mình bắt đầu ngứa ngáy.
Nạp Lan Mộng Như cau mày, nói: “Chúng ta nhất định phải qua được.
“Thánh nữ, chuyện này thật sự quá kỳ lạ, hay chúng ta đi vòng qua đi?”
“Ai biết đầu nguồn của dòng suối này ở đâu? Nếu đi vòng thì phải đi bao xa nữa?” Dòng suối này rõ ràng không rộng, chỉ cần nhảy là có thể qua được. Đi vòng thì thật sự quá khó chấp nhận.
“Nhưng mà..”
“Im miệng, để ta nghĩ cách đã. Nạp Lan Mộng Như quát khẽ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất