Thế thì... 

Tần Phong Hi nhìn bốn người, tuổi tác xấp xỉ nhau, hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, chiều cao không mấy chênh lệch, tuy rằng không mặc gì chỉ khoác áo choàng đi chân trần, nhưng khi bốn người đứng chung một chỗ vẫn rất bắt mắt. Giá trị nhan sắc cao như vậy... 

“Vì sao các ngươi muốn đi theo ta? Nếu không muốn trở lại Vấn Thiên Sơn thì bên ngoài trời cao biển rộng mặc cá nhảy, cần gì đi theo ta tiếp tục làm thị vệ?” Tân Phong Hi chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu. 

Vấn Kiếm nói: “Không dối gạt cô nương, kẻ rời khỏi Vấn Thiên Sơn bị xem là phản bội, Vấn Thiên Sơn sẽ không bỏ qua cho bọn ta. Nếu đi theo cô nương thì sẽ được cô nương bảo vệ” 

Tần Phong Hi bật cười: “Ngươi thẳng thắn thật đấy. Nhưng sao ngươi biết ta có năng lực đối đầu với Vấn Thiên Sơn? Vả lại, ta không vĩ đại đến mức vì các ngươi mà đắc tội với Vấn Thiên Sơn đâu, hay nói cách khác, ta đâu ngốc như vậy?” 

“Không nhận bọn ta thì cô nương cũng đã đắc tội Vấn Thiên Sơn rồi.” Vấn Kiếm nói tiếp: “Lần trước sau khi Nạp Lan Châu Nhi trở về đã đặt điều nói xấu cô nương rất nhiều, Thánh nữ biết cô nương và Đế quân Phá Vực ở bên nhau nên sẽ không bỏ qua cho cô nương đâu. Dẫn theo bốn người bọn ta chẳng qua chỉ thêm bốn người giúp đỡ thôi. Còn bốn người bọn ta được cô nương thu nhận thì nhất định trung thành làm việc 

Tần Phong Hi nhướng mày, suy nghĩ rồi nói: “Được, vậy các ngươi đi theo ta, nhưng ta nói trước, nếu các ngươi thật sự trung thành thì ta cũng sẽ liều mạng bảo vệ các ngươi, còn nếu các ngươi phản bội, ta sẽ khiến các ngươi chết cực thảm 

“Thuộc hạ hiểu rõ ạ!” 

Sau khi thu nhận bốn người, chuyện đầu tiên làm Tần Phong Hi đau đầu không phải gì khá, mà là quần áo của bốn người bọn họ. 

Cũng đâu thể dẫn theo bốn người đàn ông trần trụi chạy khắp nơi được? Nàng không có hứng thú ngắm chim mọi lúc mọi nơi đâu, sợ nhìn nhiều sau này sẽ bị mất hứng. 

Thật ra Trần Thập và Tân Nghĩa mỗi người có mang theo hai bộ đồ, nhưng nếu cho bọn họ thì sau này không có để thay. Vả lại dù đủ quần áo thì cũng không đủ giày. 

“Chắc là chỗ Âm Nguyệt giáo chủ có quần áo. 

Mặt Vấn Thư đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay là vì hận: “Lúc Thánh nữ đưa bọn ta đến đây chỉ cho mặc áo choàng thôi” 

“Chắc nàng ta không mang quần áo và giày của các ngươi theo đâu, đến chỗ ở ban đầu của các ngươi thử xem” 

Nàng đoán Nạp Lan Mộng Như đã đi rồi, quả nhiên, khi bọn họ chạy tới chỗ kia thì đống lửa đã tắt. Đám người Vấn Kiếm tìm kiếm một lúc quả nhiên tìm được quần áo và giày của bọn, thậm chí bội kiếm cũng bị vứt chung một chỗ. 

Bốn người ăn mặc chỉnh tề trông càng tuấn tú hơn người, nếu đi ra ngoài cũng là rồng phượng trong loài người, còn ở Vấn Thiên Sơn thì chỉ là thị vệ thôi. 

“Các ngươi biết Tam Hàn Thu Giao mọc ở đâu không?” Tần Phong Hi hỏi. 

Vấn Kiếm gật đầu: “Bọn ta từng nghe nói phương hướng đại khái, là ở hướng Tây Bắc. 

“Vậy đi nhanh thôi” 

Đội ngũ vốn chỉ có ba người bây giờ tăng lên thành bảy. Nửa đêm về sáng, mấy người không dừng lại nghỉ ngơi mà xuất phát đi về phía Tây Bắc. 

Đến hừng đông quả nhiên tìm được dấu vết của đám người Nạp Lan Mộng Như, lúc này Tần Phong Hi mới gọi dừng lại nghỉ ngơi. 

Vấn Thư, Vấn Mặc chủ động đi tìm thức ăn lấp bụng, Vấn Kiếm nhóm lửa, Vấn Cầm chém ống trúc đi lấy nước, sau đó còn giã mềm một đầu cây đưa cho Tần Phong Hi: “Mời cô nương súc miệng rửa mặt” Nói xong còn không biết lấy đâu ra cây lược định chải đầu cho Tần Phong Hi. 

“Ối, đừng, đừng, đừng, để ta tự làm. Tuy rằng kiếp trước nàng đến salon làm tóc đa số là thợ nam, nhưng ở đây để đàn ông chải đầu cho mình, Tân Phong Hi vẫn cảm thấy không được tự nhiên. 

“Vâng” Vấn Cầm lùi sang một bên. 

Bây giờ Trần Thập và Tân Nghĩa không cần làm gì cả, hai người liếc mắt nhìn nhau. 

Không lâu sau Vấn Thư và Vấn Mặc đã trở về, hai người hái được vài loại quả đỏ, xanh, vàng được đựng trong một cái cây to còn dính nước làm người ta thấy mà thèm. “Cô nương, quả đã được rửa sạch, mời cô nương rửa tay dùng thử. Tay kia Vấn Thư cầm chiếc lá đựng nước sạch, đưa đến trước mặt Tần Phong Hi để nàng rửa tay. 

Lúc ở điện Cửu Tiêu, ngay cả Nhị Linh biết thói quen của nàng mà còn không hầu hạ kỹ như vậy, bốn người Kiếm, Cầm, Thư, Mặc còn là nam, thật đúng là... “Các ngươi ở chỗ Nạp Lan Mộng Như cũng hầu hạ nàng ta như vậy à?” Tân Phong Hi buồn bực hỏi. Nếu phải thì Nạp Lan Mộng Như đúng là phô trương thật. “Gần như vậy ạ, nhưng bên cạnh Thánh nữ còn có bốn thị nữ Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt, mấy chuyện chải đầu rửa tay sẽ do các nàng làm” Vấn Kiếm nói. 

Tần Phong Hi tưởng tượng đến cảnh Nạp Lan Mộng Như ăn trái cây thôi cũng đã có một đống người vây quanh, người lột vỏ, kẻ rửa tay, người bưng nước, kẻ cầm khăn chuẩn bị lau tay cho nàng ta... 

Loại người này phải làm Hoàng đế Hoàng hậu mới phải, thật phô trương. 

Nàng rửa tay, lấy một quả màu vàng căng mọng giống như lê rồi cắn một miếng to. Trái cây mọng nước, chua chua ngọt ngọt ngon miệng chẳng kém gì quả lê. 

Tần Phong Hi nhanh gọn giải quyết xong một quả rồi mới ném cho Trần Thập và Tân Nghĩa: “Các ngươi cũng ăn đi.” 

Mọi người ăn trái cây xong đang định tiếp tục lên đường thì trước mặt xuất hiện sương mù có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

“Nãy giờ đâu có sương mù, thật kỳ lạ, sao mặt trời sắp mọc sương mù mới lên?” 

Vấn Thư trầm ngâm một lúc, nói: “Cô nương, có thể phía trước có rừng hoa mây” 

“Hoa mây?” 

“Đúng vậy, hoa mây có màu bông trắng, giống như sợi bông, cánh hoa mềm mại, buổi tối hấp thụ rất nhiều sương, sáng sớm sương bốc hơi thành hơi nước dẫn đến hình thành sương mù. Vấn Thư giải thích. 

Tần Phong Hi nhìn hắn ta: “Vấn Thư hiểu biết rộng nhỉ. Vậy hoa mây này có độc không?” 

“Không đến nỗi trúng độc, chỉ có điều nếu hít nhiều sẽ giống như bị say rượu, nặng hay nhẹ còn tùy mức độ thừa nhận của mỗi người, có người chỉ chóng mặt, cũng có người không còn tỉnh táo, sau khi tỉnh lại sẽ quên hết những chuyện xảy ra trong lúc đó. 

“Xem thử có thể đi vòng qua hay không?” 

Đoàn người đi một lúc quả nhiên bắt gặp rừng hoa mây. Tuy nhiên, cánh rừng này rất lớn, nhìn trái nhìn phải không thấy điểm cuối, nếu đi vòng sẽ tốn rất nhiều thời gian. 

Hoa mây khá giống bông, nhưng đóa hoa to hơn bông, mỗi gốc cây nở đầy hoa, nhìn qua đừng nói sương mù, chỉ riêng hoa đã là một mảnh trắng xoá. 

“Xem ra không đi vòng được rồi.” Tần Phong Hi sờ cằm. 

Vấn Kiếm hỏi: “Cô nương, vậy phải đi ngang qua ư?” 

“Chỉ có thể đi ngang qua thôi” 

“Cô nương, may mà trong túi trên quần áo vẫn còn Tích Độc đan chuyên khắc chế sương mù trong rừng hoa mây” Vấn Thư nói xong thì lấy ra một cái bình nhỏ từ trong tay áo đổ ra mấy viên đan dược, mấy viên đan dược này có màu trắng khác với đan dược bình thường. 

“Thuốc giải độc bình thường không có hiệu quả với hoa mây, cho nên lần trước dùng giải độc hoàn cũng không có tác dụng” 

Tần Phong Hi cầm lấy viên thuốc: “Vấn Thiên Sơn thật lợi hại, chuẩn bị hết mọi thứ luôn rồi. 

“Thánh Nữ nói chuyến này tuyệt đối không thể trở về tay không, cho nên chuẩn bị rất đầy đủ” Vấn Kiếm giải thích. 

Tuyệt đối không thể trở về tay không? Xem ra Nạp Lan Mộng Như đã quyết tâm phải lấy được Tam Hàn Thu Giao. Thứ này quả thật hiếm thấy, nếu như bỏ lỡ thì không biết khi nào mới gặp lại. 

Mà kể ra độc của Lệ Tử Mặc đúng là vừa tốn thời gian vừa tốn sức lại tốn tiền, còn chưa chắn có thể gom đủ. Từ khi nàng xuyên qua bắt đầu từ hoa Mê Chi, sau đó là Lệ minh châu Đông Hải, cho đến bây giờ là Tam Hàn Thu Giao, món nào cũng là duy nhất, hiếm có trên đời. Lệ minh châu Đông Hải còn đỡ, tình cờ ở chỗ Hòa Khánh Vương, nếu không biển người mênh mông không biết phải đi đâu mà tìm. Bọn họ tìm lâu như vậy cũng chỉ được hai loại thuốc dẫn, Tam Hàn Thu Giao là món thứ ba, cũng là thứ khó tìm nhất. 

Nếu để Nạp Lan Mộng Như lấy được thì nàng ta xem như ân nhân của Lệ Tử Mặc, có ơn lớn với điện Cửu Tiêu. Điều này có thể xem như một lợi thế, có thêm phần lợi thế này, đến lúc đó nàng ta muốn cạnh tranh vị trí Đế hậu, tin rằng bọn Nguyệt sẽ càng ủng hộ. 

Nhưng Tân Phong Hi không hiểu, chẳng phải quan hệ giữa Lệ Tử Mặc và Vấn Thiên Sơn gay gắt lắm sao? Bị Vấn Thiên Sơn đuổi ra khỏi sư môn, với sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của người đàn ông kia, sao còn muốn lập Đại sư tỷ cũ của mình làm Đế hậu? 

Còn Tố Lưu Vân nữa, nghe nói Lưu Vân tiên tử là người xinh đẹp thứ hai trên đời chỉ sau Nạp Lan Mộng Như, chẳng qua đẹp xấu mỗi người một ý, củ cải rau xanh mỗi người mỗi sở thích, xếp hạng một, hai, ba, tư có vẻ rất miễn cưỡng. 

Nghĩ đến Tố Lưu Vân, Tần Phong Hi nhớ đến thuật cơ quan trọng trong rừng trúc ở Lệ Vân Sơn, chẳng lẽ mình cũng từng đắc tội nàng ta? Hay cũng do Tổ Lưu Vân ghen ghét mình? 

Nếu đúng là như vậy thì Lệ Tử Mặc kéo nhiều hận thù cho nàng thật đấy, còn toàn là kẻ địch mạnh! Vậy nên, rời khỏi hắn có lẽ là lựa chọn chính xác nhất. 

Nhưng mặc kệ thế nào cũng phải tìm được Tam Hàn Thu Giao, nàng không tin Nạp Lan Mộng Như, càng không muốn Nạp Lan Mộng Như dùng thứ đó để ra điều kiện với Lệ Tử Mặc. Nếu có thể tranh giành, đương nhiên nàng muốn mình là người giành được Tam Hàn Thu Giao. 

Người đàn ông kia rất kiêu ngạo, nàng không muốn hắn bị ai ép buộc. 

Kiếm, Cầm, Thư, Mặc cũng dùng loại thuốc này, Tần Phong Hi ăn một viên, không cảm thấy có gì khác thường mới bảo Trần Thập và Tân Nghĩa uống thuốc. 

Vào trong rừng hoa mây, mùi hoa trở nên nồng nặc, mỗi cây hoa mây chỉ tỏa ra mùi hương thoang thoảng, nhưng một rừng hoa thì mùi hương chồng chất vô hạn, dù có thơm mà quá nồng nặc cũng làm người ta khó chịu, rừng hoa mây này chính là như vậy. 

Chưa đi bao xa Tân Nghĩa đã hắt xì mấy lần, Trần Thập cũng cảm thấy ngứa mũi cho nên mọi người muốn đẩy nhanh tốc độ. 

Nhưng càng đi sương mù càng dày đặc, cho đến cuối cùng khi tầm nhìn cực thấp, thậm chí còn không thể nhìn thấy người bên cạnh. 

Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mọi người. 

Tần Phong Hi đang đi thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, bởi vì nàng chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của mình, còn tiếng bước chân của những người khác thì đã biến mất! Giống như cánh rừng này chỉ còn lại một mình nàng. 

eyJpdiI6IldpXC9BV3M3a1hlVlh4dGE5bkgzR2VBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndBQmhwbVBQVFVTRUZOT3FoeEkycTcwUTB2blkzTFg5ang0TkNJODRrQm41UU1vTFwvM1Q5TjFcLzdmR3RcL2NwZDVJVXl0azNpMVF0UnE3MlBcL2xFKytkUnZFaDlJb2VoQ0pKNFZubFdRakRmVkRubmNzV3FmdHdoZXhNaEo0NzBJMk9oMWdoNGdaMUlSRzZWdEF3UklORHc9PSIsIm1hYyI6IjRjMTJlNzY1YTVjMDEyOTA1NDc5NjQ5ZTY5ZjkxY2QzZjU1ZDFhOWE4ZjlmZjA5MTA4YTkzMmI0YmIxMjNiN2YifQ==
eyJpdiI6Ik5qZmo0OHI1VHFoVmFudWZcL1NYR1NRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1pT0NPa2dueDFjMllqVFU2Zm53OFYxUU14ODQyRE9pa1hZbTFtaStNbnJnMzNubm81M2htY0VlVjRwRWJiZW1OUHVTS2pTRzJLa1wvZGk0aStGV2NwNlNzQUxxVFJSeVZNSTBXUG1ESTRMbnVzYVRyenJXd0VFYjBCRm9WbitqSlJFZjVyODJjTERwWVZCYjluZlY2cGRhXC8wUDhuTVhydGZvWGhQUzQySWtyU1V2Q3VCcm9oOXp2MTJtUzBlenIzSmxOSkF3Z0xcL3NLTzhcL2g0YW5KWEo5RHB2anh6ejJGNHRCT3JuTkE5ZDdoNE5Dd2VxTkdcL1lSWFlXNVlqV3BtVU5GeUx6WklsdHNqNlppNWFlUktmQVhJQVJObFpVMkRrNnpiR3RvQnh0WW9sc05LNDh0YmtpNElDQ09NVXUzbWZ0WjJnZGdYS0pCaldjVkZUVnlhcEZ5YVdGMG4rak43M2xkdU5NZTY0T1JFQXYrS0hXcHIrR2o2T0N3bXVNa1poaGN4NERZN1wvSkNyZTJyOTFYYkxnc0tSZ0pIQjlpV3k5TDdiODRTZzF2NStodHpqQ0hPeWZqYVNlTnhvaVVPK3FuOEhUeUkrdytPUlZDNStmK1psMDJGU1p5bENpTlViK3F0TE1IXC80bkVnVDlpdFhKNEgxQSs0XC9UMEI5VXlNSitXQ2F5ZDhsTCtybjBHN3NcL0xYcEFrWGFvQXZUYk1OanpYbzNoRlluQ2R1Q3NJNGpIbXBsZzdTZ0VINVduSUdvNjNjMUpcL2k0clwvdzNJMWV5XC8xWlNXazhHXC82TjhhN2tsSUlcL0ROVGVnZXlMa2FZTFJcL0E5U0dZZUk3dnFId2RQTVVNaU53eGxnelhGSTdEbGFpVFJiNUEwMjhkS2p3dzBKT21GN09Dd2xXTmxTeEJtekZyQndrekthaEJ3YWVMMkFIYzliMmlsNVoyNUdDYmZiSEpueW1LSVo4bzU5cXA5dnZ2WEUzTFZqZnhVS0ZYaHA1T21XXC9laTRPUTdQdFRTekphYUZ1NVQrRFRzVFpsUnljZStCTGFmNW5WaEVldEZDTGdoeFA1STlSMGpPVXdRbG5LMGVrMFJlaklPQVwvRnE1azZKSVZVXC9cL2hHS1A3OTFxbTZObkxiOW5kZHpBWW9hdFlvdGhJTENqTE5WdWx5RDJqNll2eWJnXC9hQUhiK05DVEEiLCJtYWMiOiIwOTFlOTRjYjQ4ZjFiMGIxM2JkZTQ5OGFiZWU1ZjJkYWIyM2QwNjE2OTUxMGM2MjYyYTk4ZTZjZjA0ZDAwOWFlIn0=

 

Ads
';
Advertisement