Vốn dĩ hoa mây có màu trắng, nó được tạo thành từ vô số sợi hoa nhỏ li ti kết thành chùm, sương mù cũng có màu trắng, xen lẫn trong đó là những sợi hoa nhỏ bay lơ lửng, nhưng khi nàng tập trung nhìn kỹ, những sợi nhỏ đó đâu phải là sợi hoa?
Chúng rõ ràng là những con trùng nhỏ màu trắng, mảnh như sợi tóc!
Mấy con trùng đó nhả ra những sợi tơ dài và mảnh rũ xuống từ cây hoa, lung lay nhẹ nhàng trong không trung. Ngay trước mặt nàng có thể nhìn thấy ít nhất mười mấy hai mươi sợi!
Nàng bước một bước, những con trùng đó đều lách mình tránh đi, bởi vì nàng đã uống túi mật của cáo ma, có thể xua đuổi hàng trăm loại trùng. Nhưng bọn Trần Thập thì sao? Bọn họ không uống túi mật của cáo ma thì phải làm sao?
Nàng gần như có thể tưởng tượng ra cảnh khi tiến vào rừng hoa mây này, bọn họ sẽ hoàn toàn bị bao vây bởi những con trùng rừng! Những con trùng đó sẽ rơi xuống đầu bọn họ, chui vào tóc, rơi vào cổ áo, rồi chui vào trong cơ thể. Loại trùng nhỏ thế này, chỉ cần lỗ chân lông hơi to một chút là có thể chui vào được rồi.
Khi trong cơ thể có vô số những con trùng nhỏ bé chui vào, sau đó hòa vào máu thì muốn tìm cũng không thể tìm thấy, muốn đuổi cũng không đuổi được!
Mà những con trùng này chui vào cơ thể sẽ như thế nào, Tần Phong Hi cũng không biết, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra được, nó nhất định sẽ không dễ chịu gì!
Tân Phong Hi hoảng hốt, đây là lần đầu tiên nàng hoảng sợ như vậy kể từ khi vào Thần Ma cốc.
“Trần Thập!”
“Tân Nghĩa!”
Bản thân nàng sẽ không sao, nhưng nếu một trong hai người Trần Thập và Tân Nghĩa xảy ra chuyện thì có khác gì nàng gặp chuyện đâu?
“Vấn Kiếm? Vấn Thư?”
Xung quanh vẫn là một khoảng lặng, không có một ai trả lời nàng.
Cho dù Tần Phong Hi có thông minh và lý trí đến đâu, lúc này cũng cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng nàng.
Không được hoảng, không được hoảng. Càng vào lúc như thế này thì lại càng phải bình tĩnh, nếu không nàng sẽ không cứu được Trần Thập và Tân Nghĩa. Lúc này có hối hận vì đã vào rừng hoa mây này cũng vô ích, nàng sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện như vậy.
Lửa.
Đúng vậy, vẫn nên dùng lửa.
Nhiều hoa giống như bông gòn thế này rất dễ bắt lửa, những con trùng này nhỏ như vậy, một ngọn lửa có thể đốt cháy rất nhiều.
Tân Phong Hi lập tức lấy đá lửa ra, châm lửa vào một gốc cây hoa bên cạnh.
Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên là ngọn lửa không thể nào bùng lên được!
Tần Phong Hi vỗ trán, những hoa mây này đều hút rất nhiều sương, sương đã có thể bốc hơi thành sương mù, chứng tỏ cả bông hoa đều ướt! Thử nghĩ xem, bông gòn thấm đầy nước, liệu có dễ cháy nữa không?
“Chết tiệt!”
Dùng lửa không được, nàng bay người nhảy lên một gốc cây hoa, đứng trên đó nhìn xuống, dù sương mù phía trên mỏng hơn một chút nhưng vẫn không thể nhìn thấy phía dưới.
Làm sao đám Trần Thập lại có thể lạc mất nàng mà không gây ra bất cứ tiếng động nào được? Kiếm, Cầm, Thư, Mặc bốn người cũng không thể nào không phát ra tiếng động.
Trừ phi, trong rừng hoa này có trận pháp, sau khi vào rừng không lâu, bọn họ đã rơi vào trận pháp, trận pháp đã cô lập tất cả mọi người.
Tần Phong Hi đáp xuống mặt đất, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, bình tĩnh lại một chút.
Thanh Phong Quyết.
Nàng nhớ tới một loại chú quyết mà trước đây nàng chưa thi triển thành công bao giờ. Thanh Phong Quyết, suy cho cùng là một loại chú quyết thiêu đốt nội lực, bởi vì gió không phải tự nhiên mà có, mà là chuyển hóa nội lực của bản thân thành gió, tự mình khống chế hướng gió, cường độ gió.
Ở thời hiện đại, nàng từng phải chấp hành nhiệm vụ trên núi lửa, nóng đến chết đi sống lại, muốn thử Thanh Phong Quyết này, nhưng nội lực của nàng không đủ nên không thể thi triển thành công.
Bây giờ nàng lại muốn thử xem, bởi vì sau khi uống thạch tủy ngàn năm, nội lực của nàng đã tăng lên rất nhiều, không thể so sánh với trước đây. Mười ngón tay của Tần Phong Hi nhanh chóng kết quyết, nội lực phải được khống chế tốt đến mức mỗi ngón tay đều dung hợp vào từng động tác tay, nàng có thể cảm nhận được nội lực đang mạnh mẽ trào dâng.
Gió nổi lên từ mặt đất, thổi tung mái tóc của nàng.
Thành công rồi!
Trong mắt Tần Phong Hi hiện lên vẻ vui mừng, hai tay nàng vung lên, một luồng gió mạnh lấy nàng làm tâm điểm cuồng quét ra xung quanh, gió quét tới đâu, trùng tơ rơi xuống tới đó, sương mù tản đi, thậm chí cả những cây hoa xung quanh cũng bị quật. Lấy nàng làm trung tâm, một vòng cây hoa xung quanh đổ xuống, tầm nhìn trước mắt bỗng trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều, cũng có thể nhìn rõ tình hình xung quanh.
Một mảnh góc áo chợt lóe lên sau một gốc cây cách đó không xa.
Vẻ mặt Tần Phong Hi trở nên lạnh lùng, khinh công kết hợp với sức gió giúp nàng có thể lao đến bên cạnh gốc cây đó với tốc độ kinh người, nàng đưa tay chộp lấy, kéo người trốn sau gốc cây ra, hung hăng ném xuống đất.
Một khuôn mặt xa lạ, không phải bốn người Kiếm, Cầm, Thư, Mặc, càng không phải Trần Thập và Tân Nghĩa.
Nhưng lại mặc trang phục thị vệ của Vấn Thiên Sơn.
“Nói, hai thị vệ của ta ở đâu?” Một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên, Phá Sát kề vào cổ họng người nọ.
“Không biết”
“Ta thấy ngươi chán sống..
Lời nàng vẫn chưa dứt, khóe miệng người nọ đã rỉ ra một tia máu, Tần Phong Hi thầm nghĩ không ổn, nhưng đã chậm một bước, hắn ta đã cắn thuốc độc tự sát.
“Chết tiệt!”
Tần Phong Hi chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy bao giờ. Nếu như nói bây giờ nàng vẫn không biết đây là cái bẫy mà Nạp Lan Mộng Như bày ra cho nàng, vậy thì nàng sống bao nhiêu năm qua đều là uổng phí!
“Nếu không ra, vậy bổn cô nương sẽ phá hủy toàn rừng hoa mây này!” Nàng không tin những kẻ có công phu như vậy có thể trốn đi đâu được!
Thanh Phong Quyết lại được thi triển, nội lực hóa thành gió, từng đợt từng đợt cuồn cuộn tuôn ra, gió thổi qua, nơi nào cũng trở nên quang đãng. Không bao lâu sau, lại có một người bị tóm ra, lần này Tần Phong Hi đã có chuẩn bị, làm sao có thể để hắn ta cắn thuốc độc tự sát nữa, nàng lập tức dùng Phá Sát cạy nát cái răng chứa thuốc độc ra, miệng người nọ đầy máu, vẻ mặt kinh hãi.
“Có phải Nạp Lan Mộng Như phái các ngươi đến đây không?”
“Nếu phải thì sao, không phải thì sao?” Tên kia vẫn cứng miệng.
“Nhóm Vấn Kiếm, Vấn Thư đi đâu rồi?”
“Không biết”
Câu nói này đã chứng minh suy đoán trong lòng Tần Phong Hi, nàng lạnh lùng nói: “Hai thị vệ của ta ở đâu?”
“Có giỏi thì ngươi đi tìm bọn họ đi...
Tần Phong Hi không muốn nhiều lời với hắn ta nữa, Phá Sát vung lên, trực tiếp cắt đi một mảng thịt trên mặt hắn ta. “A!” Người nọ hoàn toàn không ngờ rằng Tần Phong Hi lại đột nhiên ra tay, một tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến vô số loài chim đang đậu đằng xa bị kinh động rồi bay vụt lên.
“Có muốn nói gì không?” Tần Phong Hi hỏi
Người nọ thở hổn hển, cố gắng đè nén cơn đau dữ dội trên mặt, giận dữ trừng mắt nhìn Tần Phong Hi, phỉ nhổ một cái: “Tiện nhân tàn nhẫn...
Sắc mặt Tần Phong Hi lạnh như băng, nàng không chớp mắt lấy một cái, vung dao găm lên, lần này trực tiếp cắt đứt một mảng thịt lớn trên vai trái của hắn ta! Máu tươi phun ra, người nọ đau đến mức sắp ngất đi.
“Có muốn nói hay không?” Tần Phong Hi lại hỏi.
Người nọ cắn chặt răng, một luồng sáng lạnh lại lóe lên, lần này, Tần Phong Hi cắt đi một mảng thịt lớn trên cánh tay hắn ta, vết thương sâu hoắm, còn nhìn thấy cả xương.
“Nhát đao tiếp theo, ta sẽ cắt bỏ thứ đó của ngươi. Nàng híp mắt nhìn về chỗ đó của hắn ta, ánh mắt lạnh lùng vô tình khiến người nọ vô thức khép chặt hai chân. Người phụ nữ này lúc đầu rõ ràng chỉ là một cô gái đẹp, tại sao đột nhiên lại biến thành yêu nữ máu lạnh thế này rồi?
Nhưng hắn ta biết nàng nhất định sẽ làm thật.
Một người đàn ông mất đi thứ đó tức là thế nào, ai mà không biết chứ.
“Ta nói, ta nói!” Hắn ta nhịn đau che lấy thứ đó, sợ Tân Phong Hi thật sự không nói hai lời mà lập tức vung dao.
“Bọn ta có bốn người mai phục ở đây, mục đích của hội Vấn Kiếm là đi theo bên cạnh một thị vệ của ngươi để bảo vệ hắn ta chu toàn, những người còn lại có nhiệm vụ theo dõi các ngươi, không cho các ngươi ra khỏi rừng!”
Không cần nói cũng biết, bọn chúng muốn giết nàng và Trần Thập.
Cũng giống như nàng đã phân tích về kế hoạch của Nạp Lan Mộng Như trước đó. Muốn nàng chết trong Thần Ma cốc này, nhưng vẫn phải để lại người bên cạnh nàng để chứng kiến cái chết của nàng không liên quan đến người khác.
Còn có bốn người Kiếm, Cầm, Thư, Mặc, chẳng qua là muốn dụ nàng vào rừng hoa mây này, hơn nữa còn trơ mắt nhìn nàng và Trần Thập chết, hai người còn lại thì bảo vệ Tân Nghĩa. Đến lúc đó, Tân Nghĩa sẽ hoàn toàn tin tưởng bọn chúng, bởi vì bọn chúng đã liều mạng cứu hắn ta trong rừng!
Nếu nàng và Trần Thập đều chết, Lệ Tử Mặc nhất định sẽ để Tân Nghĩa trở về điện Cửu Tiêu, đến lúc đó, hai người kia đương nhiên sẽ ở lại điện Cửu Tiêu, trở thành tay sai do Nạp Lan Mộng Như cài vào!
Không đúng, vậy chuyện Nạp Lan Mộng Như hợp tác với Âm Nguyệt giáo chủ thì sao?
Trong lòng Tần Phong Hi nhảy dựng, có lẽ, sau khi Tân Nghĩa xác nhận nàng chết trong Thần Ma cốc, bản thân hắn ta cũng sẽ chết! Nạp Lan Mộng Như sẽ không cho hắn ta cơ hội nói xấu nàng ta!
Bây giờ nàng thậm chí còn hoài nghi, liệu Âm Nguyệt giáo chủ có thật sự đã chết hay chưa, hay là phối hợp diễn một màn kịch với bọn chúng!
Tần Phong Hi cắn chặt răng, được, được lắm.
Ban đầu nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng bốn người Kiếm, Cầm, Thư, Mặc, cho đến khi bọn họ dẫn đường, quả thật là đã đuổi kịp, nhìn thấy tung tích của Nạp Lan Mộng Như, nàng mới bằng lòng đi theo bọn họ vào rừng hoa mây. Hơn nữa, lúc đầu, nàng cũng thật sự không nhận ra có gì không ổn trong rừng hoa mây này.
Là nàng đã đánh giá thấp Nạp Lan Mộng Như rồi.
“Viên thuốc màu trắng kia có tác dụng gì?” Sắc mặt Tần Phong Hi như nước, sự u ám bị nàng kiềm chế giờ lại sắp nổi lên.
“Cái đó, cái đó là... Tên kia sợ hãi nhìn nàng: “Mật hoa kết tinh mà Hoa Mây Trùng Tơ thích nhất, sau khi nuốt vào sẽ thu hút Hoa Mây Trùng Tơ chui vào cơ thể..”
Được, được lắm.
“Hoa Mây Trùng Tơ chui vào cơ thể sẽ như thế nào, có cách nào để đuổi chúng ra ngoài không?” Nàng buộc phải hỏi điều này, bởi vì nàng không biết loại độc này, lúc này nàng không dám tin rằng Tân Nghĩa sẽ không có chuyện gì, có lẽ hắn ta sẽ chết muộn hơn Trần Thập một chút.
“Hoa Mây Trùng Tơ gặp máu sẽ biến thành huyết trùng, ba ngày sau sẽ kết thành huyết trùng tơ, trùng tơ sẽ chui ra từ lỗ chân lông, hàng ngàn hàng vạn con, lấy người làm kén, trăm ngày sau...
“Trăm ngày sau thì sao?” Tần Phong Hi dí Phá Sát vào bụng dưới của tên kia, lạnh lùng hỏi.
Toàn thân tên kia run lên, hắn ta run rẩy nói: “Trăm ngày sau những sợi trùng tơ này sẽ lột sạch máu thịt của người đó, chỉ còn lại bộ xương khô...
Âm Nguyệt giáo chủ!
Tần Phong Hi lập tức hiểu ra, đây chính là điều mà Nạp Lan Mộng Như đã hứa với Âm Nguyệt giáo chủ! Bộ xương khô của nàng và Trần Thập! Tối hôm qua nàng đã phát hiện ra, thực lực của những cốt binh kia cũng có mạnh có yếu khác nhau, nhưng nhìn chung đều không cao, đây có thể là do tu vi của người này trước khi chết vốn đã không cao! Mà tu vi cao, Âm Nguyệt giáo chủ không dễ dàng thu phục để luyện thành cốt binh!
Nàng và Trần Thập ít nhất có thể dễ dàng giết chết đám cốt binh kia!
Nếu như luyện hai người bọn họ thành cốt binh, lấy một địch trăm thì không dám nói, nhưng một địch mười mấy hai mươi người vẫn là có thể
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất