Tân Nghĩa không hiểu vì sao trước hết phải đốt rừng trúc, nhưng lời Tần Phong Hi nói chính là mệnh lệnh, hắn ta đành phải chấp hành. Hắn ta lo lắng nhìn thoáng qua Trần Thập đang không tỉnh táo, sau đó châm lửa đốt rừng trúc.
Mà lúc này, Trần Thập bỗng cử động.
Hắn ta lao thẳng về phía Tần Phong Hi, nhắm thẳng trường kiếm vào tim nàng, mang theo sát khí.
Tần Phong Hi hừ lạnh, không tránh không né, chỉ khi thấy đối phương giơ tay lên thì ném thuốc bột. Trần Thập hít vào thuốc bột tanh hôi đột nhiên rùng mình, đôi mắt có thần trở lại, nhận ra mình vừa chĩa kiếm về phía Tần Phong Hi hoảng sợ xoay người thu kiếm, đổ mồ hôi lạnh quỳ xuống: “Cô nương tha tội!”
Hắn ta lập tức nhận ra vừa rồi mình bị khống chế.
“Đứng dậy đi.” Tần Phong Hi: “Đến giúp Tân Nghĩa đốt rừng.
“Vâng.” Tuy rằng không biết vì sao phải làm như vậy, nhưng Trần Thập biết đây là mệnh lệnh, lập tức đến giúp một tay.
Âm Nguyệt giáo chủ không nghe Tần Phong Hi bảo bọn họ làm gì, nhưng thấy nàng vừa ra tay đã có thể giúp Trần Thập tỉnh táo, trong lòng bà ta cũng kinh hãi.
“Cũng có chút tài năng đấy.”
“Không chỉ có chút tài năng đâu, bôi dầu cả người bà còn được.” Tần Phong Hi cười hì hì, lúc lửa bốc lên, nàng khoanh tay lùi lại phía sau: “Bà già, để ta xem bà có thể trốn đến khi nào?”
Mùa thu thời tiết khô hạn, rừng trúc rất dễ cháy, không lâu sau ánh lửa đã chiếu sáng màn đêm, khói bốc lên cuồn cuộn. Theo hướng gió này, khói đặc sẽ bay về phía đường hẻm kia, gần như che mặt khuất trăng tròn.
“Khà khà”
“Khà khà khà”
Tiếng này không phải tiếng cười, chẳng biết là thứ gì đang bị ép ra. Trần Thập và Tân Nghĩa nhảy về bên cạnh Tần Phong Hi. Không lâu sau có vô số bộ xương kéo nhau ra khỏi
rừng trúc, có bộ còn đang bốc cháy. Âm thanh kia là tiếng khớp xương vặn vẹo, quả thật trông rất rợn người.
“Tân Phong Hi!”
Một bóng trắng chạy ra khỏi đường hẻm âm u, ho khan trông khá chật vật.
Lúc Trần Thập và Tân Nghĩa nhìn thấy người kia là ai thì vô thức căng thẳng, cơ thể hiện lên sự sợ hãi. Âm Nguyệt giáo chủ mặc đồ trắng, làn da trắng đến mức không giống người bình thường, môi đỏ như lửa, nhìn tổng thể cũng không xấu, ban đầu trông bà ta khoảng ba mươi tuổi, sau đó nhìn kỹ lại thì thấy chỉ mới hai mươi mấy.
Nhưng sự thật là Âm Nguyệt giáo chủ đã nổi tiếng vào hơn bốn mươi năm trước, mà lúc đó bà ta đã tuổi tròn đôi mươi, vậy nên bây giờ ít nhất cũng phải hơn sáu mươi tuổi rồi mới đúng.
Bà lão sáu mươi tuổi mang gương mặt cô gái hai ba mươi tuổi sao có thể không làm người ta sợ hãi? Điều này cho thấy lời đồn đãi không sai: “Minh Vương vừa ý Âm Nguyệt giáo chủ nên ban cho bà ta dung nhan không già đi...
“Nói tào lao bí đao. Nếu trên đời này có Minh Vương thật thì cũng nên nhìn trúng Nạp Lan Mộng Như chứ” Tần Phong Hi ung dung cười. Không phải trên đời không có thuật Trú Nhan, chỉ cần tìm đủ các loại quả và dược liệu dưỡng nhan, kiên trì dùng trong nhiều năm không phải không thể ngăn cản bước chân thời gian. Huống chi Âm Nguyệt giáo chủ còn bị bệnh.
“Bà già, bà và Nạp Lan Mộng Như hợp tác rồi đúng không?” Ban đầu Tân Phong Hi chỉ nghi ngờ, nhưng lúc Âm Nguyệt giáo chủ tức giận gọi tên nàng thì nàng đã có thể khẳng định suy đoán của mình.
“Cái gì?” Trần Thập và Tân Nghĩa hoảng sợ, Âm Nguyệt giáo chủ và Nạp Lan Mộng Như hợp tác với nhau?
Nếu như không hợp tác thì tên tuổi Tần Phong Hi nàng cũng không quá nổi tiếng, không đến mức truyền tới Thần Ma cốc, sao Âm Nguyệt giáo chủ lại biết tên nàng?
Lúc trước nàng nghi ngờ đây không phải lần đầu tiên Nạp Lan Mộng Như đến Thần Ma cốc, nếu không thì sao nàng ta lại hiểu rõ tình hình nơi này như vậy, hơn nữa từ trước đến nay ít có rất người đến Thần Ma cốc, sao nàng ta lại biết ở đâu có Tam Hàn Thu Giao? Trừ khi có người nói cho nàng ta biết.
Còn loại người sống dai lại thích chơi đùa với xương như Âm Nguyệt giáo chủ chỉ thích những nơi âm u hẻo lánh, trốn trong Thần Ma cốc cũng không có gì lạ.
Nghĩ lại thì có lẽ ma binh của Âm Nguyệt giáo chủ phát hiện ra bọn họ, sau đó nói cho Nạp Lan Mộng Như biết, vì thế Nạp Lan Mộng Như giao dịch với bà ta, bảo đối phương đến giết nàng.
“Không biết Nạp Lan Mộng Như cho bà lợi lộc gì?”
Âm Nguyệt giáo chủ đi từng bước tới gần, đoàn quân xương người tụ tập đi sau lưng bà ta, khi đối phương đến gần, mấy người Tần Phong Hi mới nhìn thấy phía sau bà ta còn có bốn thanh niên chỉ khoác áo choàng đen chứ bên trong không mặc gì cả, bởi vì chân của bọn họ trần trụi. Sắc mặt bốn người tái nhợt, mắt dại ra, nhưng có một điểm chung là cả bốn người đều rất tuấn tú.
Sắc mặt Trần Thập thay đổi mấy lần, hắn ta bỗng nghĩ nếu vừa rồi mình không tỉnh lại thì có lẽ cũng sẽ là một trong bốn người kia?
Chỉ có điều không biết bốn thanh niên tuấn tú kia có tác dụng gì, sau khi nghe Tần Phong Hi nói mới hiểu ra.
“Không phải chứ, thân là Thánh nữ của Vấn Thiên Sơn, mà Nạp Lan Mộng Như lại làm người mối lái tặng bà bốn chàng đẹp trai làm ấm giường?”
Trần Thập nghe vậy thì chợt đỏ mặt, sau đó mặt đen sì.
Thật ra Trần Thập rất điển trai, ở hiện đại đã đủ trình làm ngôi sao, giá trị nhan sắc cao, dáng chuẩn, còn Tân Nghĩa cũng không kém mấy.
Âm Nguyệt giáo chủ trừng Tần Phong Hi: “Làm ấm giường cho bổn giáo chủ là phúc của bọn chúng”
Trần Thập vốn đang sợ hãi, nghe vậy xong không nhịn được mắng: “Con mẹ nó! Bà già sống dai như đĩa này, nhìn mặt bà là muốn ói rồi!”
“Phụt” Tần Phong Hi thỏa cái bụng.
Nàng vỗ vai Trần Thập, nói: “Thế mới đúng chứ”
Tân Nghĩa không khỏi nghĩ, ở chung với chủ nhân lâu, có phải bọn họ đã thay đổi rồi không.
Âm Nguyệt giáo chủ nghe Trần Thập nói vậy thì vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Vậy ba người các ngươi để mạng lại đi. Bổn giáo chủ sẽ luyện các ngươi thành binh đoàn xương mạnh nhất phục vụ cho ta! Lên!”
Những bộ xương trắng toát ồ ạt lao về phía bọn họ.
“Cẩn thận xương cánh tay của chúng, có bôi thuốc đấy” Tân Phong Hi nói. Vừa rồi Trần Thập trúng chiêu là vì vậy, bị cánh tay xương sờ lên vai hạ thuốc khống chế thần trí.
Nàng cầm Phá Sát, nhìn hơn trăm cốt binh, không biết Âm Nguyệt giáo chủ làm cách nào chế tạo ra mấy thứ này, nếu chế tạo từ thi thể thì làm sao để chúng sống lại, còn nếu chế tạo từ người sống thì chỉ còn lại bộ xương, làm sao có thể cử động?
Tuy nhiên, không thể áp dụng kiến thức hiện đại vào thế giới này, nàng không rối rắm vấn đề này lâu, người khác sợ Âm Nguyệt giáo chủ còn nàng thì không. Bởi vì nàng từng nghe lão đạo sĩ kể về người phụ nữ này, võ công không cao nhưng học được rất nhiều bản lĩnh tà môn như chế tạo cốt binh, thuật Trú Nhan, thải dương bổ âm vân vân. Bà ta bị bệnh, lão đạo sĩ cũng không biết gọi nguyên nhân gây bệnh là gì, miêu tả với Tần Phong Hi thì nàng vỗ đùi, chẳng phải là chứng bạch tạng sao?
Căn bệnh này khiến bà ta trắng toát như ma, trùng hợp là càng khiến mọi người cảm thấy quỷ khí thâm trầm.
Đồng thời giúp bà ta ẩn nấp trong Thần Ma cốc, tìm một nơi âm khí nặng. Cũng thật làm khó cho Nạp Lan Mộng Như, không ngờ nàng ta có qua lại với lão yêu bà này, việc này nói ra ngoài ít nhiều cũng tổn hại danh tiếng Vấn Thiên Sơn. Thánh nữ thánh khiết, trước nay Vấn Thiên Sơn luôn nghĩ bản thân gần tiên nhất, không ngờ Thánh nữ không chỉ hợp tác với Âm Nguyệt giáo chủ mà còn tặng bà ta bốn thị vệ để làm ấm giường.
“Bụi về với bụi đất về với đất, các ngươi đã chết còn bị lão yêu bà luyện thành cốt binh bán mạng cho bà ta, thật đáng thương” Tần Phong Hi miệng nói đáng thương nhưng ra tay không hề nương tình, thân hình như tơ liễu bay xuyên qua, nơi đi qua là cốt binh bị nàng đánh nát thành đống xương rơi lộp độp xuống đất.
Đám cốt binh không nhanh nhẹn dũng mãnh như người ngoài nghĩ, chỉ là người bình thường nhìn thấy bộ xương thì trên tâm lý sẽ thấy sợ hãi, thêm vào đó Âm Nguyệt giáo chủ bôi độc trên cánh tay của bộ xương, người bị chúng chạm vào trở nên không tỉnh táo, rồi Âm Nguyệt giáo chủ lại ngâm khúc truyền âm nhập mật để mê hoặc lòng người tạo dựng lên tâm lý đáng sợ, dẫn đến mọi người đồn đãi Âm Nguyệt giáo chủ lợi hại như vậy.
Trên thực tế nếu bà ta thật sự mạnh như lời đồn thì đâu cần trốn trong Thần Ma cốc, muốn mấy người đàn ông còn phải nhờ Nạp Lan Mộng Như đưa tới.
Tân Phong Hi suy đoán chứng bạch tạng của bà ta trở nặng, hơn nữa tuổi tác đã lớn cho nên không có gan phiêu bạt giang hồ.
Trần Thập và Tân Nghĩa chém tan mấy cốt binh, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng vơi đi, cảm thấy cốt binh cũng chỉ đến vậy là cùng, thế là lập tức càng đánh càng hăng.
Lúc này, Tần Phong Hi vẫn luôn chú ý đến Âm Nguyệt giáo chủ phát hiện một thanh niên sau lưng bà ta âm thầm giơ tay lên, trong tay cầm khúc xương được mài nhọn, chậm rãi giơ đầu nhọn lên đâm vào cổ Âm Nguyệt giáo chủ đang tập trung quan sát tình hình chiến đấu.
Ánh mắt Tần Phong Hi chợt lóe, Phá Sát đâm vào một cốt binh, trở cổ tay chém nát bộ xương.
Cùng lúc này, khúc xương cũng đã đâm vào cổ Âm Nguyệt giáo chủ khiến máu tươi phun ra tung tóe.
“Ngươi...
Âm Nguyệt giáo chủ che cổ, không thể tin nổi quay đầu lại nhìn thanh niên.
“Chết đi!” Thanh niên tàn nhẫn cắm gai xương sâu xuống, cho đến khi nó đâm xuyên qua cổ bà ta.
Sau khi bà ta chết, ba thanh niên khác tỉnh táo lại.
Âm Nguyệt giáo chủ cứ như vậy chết trong tay người đàn ông sắp bị mình thải dương bổ âm, làm Trần Thập và Tân Nghĩa bất ngờ đến bật ngửa.
Nhưng bà ta thật sự đã chết, bị gai xương nhọn hoắt đâm xuyên qua cổ chết ngay tại chỗ. Thứ khiến người ta ghê tởm hơn là sau khi máu chảy ra hơn phân nửa, người đàn bà này trở nên già đi trông thấy, gương mặt căng mọng xuất hiện đầy nếp nhăn.
“Chậc, đúng là lão yêu bà, dùng máu để dưỡng nhan.” Tần Phong Hi nhìn mà buồn nôn.
Bây giờ binh đoàn xương đã bị diệt sạch, xương cốt chất đống khắp nơi trông mà rợn người. Nhưng nàng không tốt bụng đến nỗi chôn hết đống xương này, quá lãng phí thời gian.
“Chúng ta đi thôi.
“Cô nương!”
Thanh niên kia dẫn theo ba người còn lại lao tới chặn trước mặt bọn họ, hắn ta quấn chặt áo choàng, sắc mặt vẫn tái nhợt: “Xin cô nương dẫn bọn ta theo!” “Dẫn các ngươi theo?” Tần Phong Hi nhướng mày: “Ta dẫn các ngươi theo làm gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất