Phía dưới rất yên tĩnh, hắn ta còn có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của Tân Nghĩa, tuy rằng không nghe tiếng của Tần Phong Hi, nhưng cũng không nghe thấy tiếng nàng đứng dậy hay gì cả.
Trần Thập cảm thấy bất thường, ngước lên nhìn về phía Nạp Lan Mộng Như thì thấy bên kia cũng không có động tĩnh gì.
Âm thanh vang dội như vậy, chẳng lẽ chỉ có hắn ta nghe thấy?
Trần Thập nhíu mày, nắm chặt chuôi kiếm, toàn thân căng thẳng nhìn chằm chằm cánh rừng phía trước như một con ưng. Bản năng mách bảo hắn ta khu rừng kia có vấn đề bóng trắng mà hắn ta vừa nhìn thấy chắc chắn không phải ảo giác.
Lại một cơn gió thổi qua, Trần Thập lạnh đến rùng mình.
Cơn gió này không bình thường!
Hắn ta cảm thấy không thể để Tần Phong Hi và Tân Nghĩa ngủ nữa, đang định gọi bọn họ dậy thì sau gáy lạnh toát, có một bàn tay đặt lên vai hắn ta, sau đó từng chút từng chút di chuyển đến ngực, đồng thời Trần Thập ngửi được mùi hôi thối làm người ta buồn nôn, nhưng mà sau lưng không có hơi thở, không có hề có hơi người, cũng không phải là loại công lực cao hơn cho nên không cảm nhận được, mà là...
Tử khí.
Trần Thập cảm thấy toàn thân bắt đầu rét run, là loại lạnh lẽo phát ra từ xương tủy, thậm chí còn chưa đánh nhau đã cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì hắn ta hoàn toàn không có ý chí chiến đấu.
Đúng vào lúc này một tiếng xé gió vang lên, chiếc roi đen nhánh quất lên bàn tay đặt trên vai Trần Thập, sau tiếng “chát” là âm thanh xương gãy.
Giọng Tần Phong Hi như ngọn lửa trong đêm tối xua tan lạnh lẽo và tuyệt vọng.
“Bộ xương còn cử động được, sao một người sống sờ sờ như ngươi lại đứng như người chết vậy”
Tần Phong Hi kéo Tân Nghĩa đến cạnh hắn ta, sau đó đá thứ rơi lên tảng đá xuống. Lúc này Trần Thập xoay lại mới thấy dưới đất là một đống xương: Xương tay, xương chân và
đầu lâu.
Vừa rồi chính là thứ này chạm vào vai hắn ta.
“Cô nương, đây là bộ xương mà ông cụ Hà nói... Cuối cùng Trần Thập cũng tìm về giọng nói của mình.
Tân Phong Hi gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là nó, ta còn nghĩ đã bỏ lỡ rồi, không ngờ mấy thứ này xuất hiện thật.”
Bộ xương sống lại? Nàng không hiểu đây là chuyện gì, nhưng từ khi đến thế giới này còn gặp ít chuyện kỳ lạ chắc? Nàng nên quen rồi mới phải. Nhưng có trời biết nàng muốn trở lại thời hiện đại mà khi mình bắt ấn thôi cũng đã có người mắng giả thần giả quỷ, hễ xảy ra chuyện ma quái thì sẽ bị mọi người soi mói, dùng góc độ khoa học nói cho toàn thế giới biết trên đời là không có ma, đến mức nào.
Trần Thập và Tân Nghĩa nghe vậy thì đổ mồ hôi, nghe Tần Phong Hi nói như thể nàng vẫn luôn chờ mấy thứ này xuất hiện vậy?
“Cô nương, vừa rồi mọi người có nghe thấy tiếng phụ nữ hát không?” Lúc này, Trần Thập mới phát hiện âm thanh kia biến mất rồi, có điều hắn ta không biết âm thanh nói không nên lời kia biến mất từ khi nào.
Tần Phong Hi và Tân Nghĩa giật mình: “Có tiếng phụ nữ hát?”
“Không có, ta không nghe thấy.” Tân Nghĩa lắc đầu nói.
“Sao lại như vậy..” Trần Thập nổi da gà, chẳng lẽ chỉ có hắn ta nghe thấy?
Đúng lúc này, tiếng phụ nữ hát lại vang lên, lần này nghe rõ hơn.
Đến đây, đến đây đi nào, sơn âm quỷ nguyệt*, đến đây đi...
(*: Sơn âm - sườn núi phía Bắc; Quỷ nguyệt - mặt trăng quỷ)
Tần Phong Hi thấy Trần Thập đột nhiên im lặng thì lập tức cảm thấy không ổn, đôi mắt hắn ta như đột nhiên trở nên vô hồn.
“Trần Thập?”
“Sơn âm quỷ nguyệt.” Trần Thập lẩm bẩm.
Tần Phong Hi nhíu mày, thấy Trần Thập bất chợt nhảy xuống tảng đá, lao về phía cánh rừng với tốc độ cực nhanh.
Đây là bộc phát sức mạnh tiềm ẩn, giống như người gặp nguy hiểm ý chí trở nên mạnh mẽ có thể làm ra chuyện mà bình thường không thể làm được, nhưng mà bây giờ đang bình thường lại bộc phát sức mạnh tiềm ẩn ư?
“Đuổi theo!”
Tần Phong Hi không kịp nghĩ nhiều đã lập tức đuổi theo. Tân Nghĩa cũng nhanh chóng đuổi theo.
Ba bóng người nối đuôi nhau phóng nhanh giữa núi rừng, trên một cành cây to bên ngoài khu rừng có một người phụ nữ mặc đồ đen, ánh mắt chứa đầy lạnh lẽo và ghen tỵ Thấy ba người kia chạy về phía bên kia thật, nàng ta mới thong thả nhảy xuống đất, lập tức có hai nữ đệ tử mặc đồng phục màu xanh ngọc của Vấn Thiên Sơn đi tới khoác áo choàng màu đỏ cho nàng ta.
Nạp Lan Mộng Như giơ tay nhìn bộ đồ màu đen của mình, lạnh lùng bật thốt: “Tần Phong Hi, ngươi không xứng mặc quần áo cùng màu với hắn.
Người đàn ông kia luôn mặc gấm đen, mà lúc nàng ta nhìn thấy Tần Phong Hi là lập tức chú ý đến bộ đồ nam màu đen của nàng, từ kiểu dáng, thủ công cho đến hoa văn trên cổ áo đều giống hệt với Lệ Tử Mặc. Giây phút đó nàng ta hận Tần Phong Hi khôn xiết, lần trước Nạp Lan Châu Nhi trở về từng nói Lệ Tử Mặc cho phép Tần Phong Hi vào ở điện tam trọng, đêm đến trong điện tam trọng chỉ có ám vệ nấp trong tối, một thị nữ cũng không có, vậy chẳng phải là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng? Còn nữa, nếu không được Lệ Tử Mặc đồng ý, làm sao người ở điện Cửu Tiêu dám may quần áo giống như Đế quân cho nàng?
Ngay cả Hoàng hậu còn không có quyền mặc trang phục giống như Hoàng đế!
Chỉ từ điểm này đã có thể nhìn ra vị trí của Tân Phong Hi trong lòng Lệ Tử Mặc!
Nhưng Tân Phong Hi lại không hề để ý, lúc đó nàng nói cần mấy bộ đồ nam nên Lệ Tử Mặc dặn người đi may, nàng chỉ quan tâm kích cỡ chứ cũng không để ý cho lắm. Sau khi may xong cũng là do Nhị Linh lấy về, cho đến khi thay quần áo nàng mới phát hiện giống hệt như kiểu Lệ Tử Mặc thường mặc, nhưng sau khi mặc vào cảm thấy rất ngầu cho nên rất thích, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Nếu như biết bộ đồ này khiến Nạp Lan Mộng Như hận mình hơn vậy thì nàng...
Vẫn sẽ mặc.
Dù không mặc thì Nạp Lan Mộng Như cũng đã muốn lấy mạng nàng rồi.
“Thánh nữ, chúng ta lên đường chứ ạ?”
“Ừ” Nạp Lan Mộng Như lạnh lùng nói: “Để người khác âm thầm bám theo nữa thì các ngươi sống còn có ích gì?
Trong bóng đêm, ở các hướng khác nhau có người trả lời: “Thuộc hạ biết lỗi rồi ạ!”
Nạp Lan Mộng Như nhìn theo hướng nhóm Tần Phong Hi đi, nở nụ cười tàn nhẫn.
Tần Phong Hi, không ngờ ngươi cũng khá thông minh đấy, không đi tìm Tử Kim Đằng theo lời ta chỉ, mà lại lén lút bám theo, định đục nước béo cò cướp Tam Hàn Thu Giao mang về lấy lòng Lệ Tử Mặc à? Tưởng bở! Chuyến này cho ngươi có đi mà không có về.
Nạp Lan Mộng Như hừ lạnh, điểm mũi chân lướt qua bóng đêm như chú chim bay vào bên trong địa phận.
Còn bên phía Tần Phong Hi, tuy rằng tốc độ của Trần Thập nhanh hơn rất nhiều, nhưng nội lực của nàng vốn mạnh hơn đối phương, đuổi theo không thành vấn đề, thứ làm nàng hoảng sợ là dường như Trần Thập không còn tỉnh táo, không biết là bị thứ gì khống chế. Bốn chữ mà lúc nãy hắn ta nói có ý nghĩa gì?
Sơn âm quỷ nguyệt.
Nàng thử gọi Trần Thập tỉnh lại nhưng hắn ta mắt điếc tai ngơ với lời kêu gọi của nàng, mà nàng lại sợ đánh ngất sẽ để lại di chứng cho nên không dám ra tay, chỉ đành tiếp tục đuổi theo.
Xuyên qua một cánh rừng đến một đường núi bị kẹp giữa hai vách núi, hai bên trồng ít trúc gió thổi qua lá trúc kêu xào xạc làm người ta rợn người. Tân Phong Hi ngẩng đầu lên, lập tức chấn động.
Trên bầu trời đêm, mặt trăng ở đúng giữa khe hở của hai vách núi, điều làm nàng ngạc nhiên là ở vách núi có sương khói lượn lờ, mà sương khói lại có màu xanh đen che kín mặt trăng, trông giống như mặt trăng có màu xanh đen vậy.
Trăng tròn vành vạnh! Chuyện đầu tiên Tần Phong Hi nghĩ đến là hôm nay là ngày rằm, không biết Lệ Tử Mặc sao rồi? Sau đó vội vã lắc đầu, ở nơi quỷ dị này, nàng không nên mất tập trung!
Trần Thập đã ngừng lại cũng đang ngẩng đầu nhìn mặt trăng màu xanh đen kia.
“Sơn âm quỷ nguyệt” Hắn ta lại lẩm bẩm.
Tân Nghĩa cũng đã đuổi theo tới đứng bên cạnh Tần Phong Hi, kinh hãi nói: “Cô nương, Trần Thập bị làm sao vậy? Sơn âm quỷ nguyệt là cái gì?”
Tần Phong Hi ra hiệu cho hắn ta đừng nói chuyện.
Trần Thập đột nhiên xoay người lại nhìn Tần Phong Hi, nói: “Bà ta ở đây”
“Ai? Ai ở đây?” Tần Phong Hi nhẹ giọng hỏi.
“Bà ta, Âm Nguyệt giáo chủ”
Tân Nghĩa vừa nghe bốn chữ Âm Nguyệt giáo chủ thì sắc mặt liền thay đổi. Nhưng Tần Phong Hi lại thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ.
“Âm Nguyệt giáo chủ, chớ giả thần giả quỷ nữa, ra đây đi!”
Sao Âm Nguyệt giáo chủ lại ở Thần Ma cốc? Tân Nghĩa hoảng hốt nhìn nàng: “Cô nương! Nghe đồn Âm Nguyệt giáo chủ một chân ở âm phủ một chân ở nhân gian, có thể sai
khiến ma binh..”
“Một chân ở âm phủ, một chân ở nhân gian? Có thể sai khiến ma binh?” Tần Phong Hi bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Một giọng nữ âm u vang lên, văng vẳng không biết từ đâu phát ra. Tân Nghĩa run lên, suýt chút nữa đã nhũn chân quỳ xuống.
Tần Phong Hi liếc hắn ta: “Quỳ Đế quân của các ngươi thì không nói làm gì, nhưng nếu dám quỳ lung tung thì coi chừng ta đánh gãy chân người.
Nàng nói rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Tân Nghĩa nghe Tần Phong Hi nói như thế, vô thức đứng thẳng. Nhưng mà, truyền thuyết về Âm Nguyệt giáo chủ đã tồn tại mấy mươi năm, vẫn làm hắn ta sợ hãi.
Giọng nữ kia lại vang lên: “Ha ha ha, tiểu muội muội, ngươi không sợ bổn giáo chủ à?”
“Bà già, bà đáng sợ lắm chắc?”
Tân Nghĩa nghe nàng gọi Âm Nguyệt giáo chủ là bà già thì trong lòng liền run lên. Người ta đồn rằng Âm Nguyệt giáo chủ được Minh Vương nhìn trúng, nên ban cho dung nhan không già, chứ thực ra bà ta đã hơn nửa trăm tuổi rồi. Bà ta ghét nhất người khác nói về tuổi tác của mình, không thích ai nói mình già. Bây giờ Tân cô nương đã nói luôn hai chữ bà già rồi, chẳng phải sẽ chọc giận bà ta ư?
Quả nhiên Âm Nguyệt giáo chủ rất tức giận: “Vốn dĩ bổn giáo chủ thấy ngươi có tiềm năng nên định nhận làm đồ đệ, nhưng mà tính tình của tiểu cô nương thật khó ưa! Nếu đã
như vậy, bổn giáo chủ chỉ lấy hai thị vệ của ngươi.” Giọng bà ta lạnh đi: “Nếu hai người các ngươi giết được nàng thì bổn giáo chủ sẽ nhận vào Âm Nguyệt Giáo, truyền hết tất cả bản lĩnh của ta cho người đó”
Bà ta vừa nói xong, Trần Thập đã rút kiếm chỉ về phía Tần Phong Hi.
“Trần Thập!” Tân Nghĩa tiếp tục hoảng hốt, Âm Nguyệt giáo chủ quả nhiên rất lợi hại, không cần hiện thân đã có thể khống chế Trần Thập. Sao lúc nãy hắn ta không nghĩ đến người này? Lúc bị bộ xương tập kích nên đoán ra là ma binh của Âm Nguyệt giáo chủ rồi mới phải!
“Cô nương, thuộc hạ ngăn Trần Thập, cô nương đi mau đi”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất