Người rừng nhào đến với khí thế sắc bén làm Tần Phong Hi hoảng hốt, mà chuyện khiến nàng càng thêm hoảng hốt là gã ta không hề ngu xuẩn như vẻ ngoài của mình mà lại còn khá thông minh, vừa nãy giãy giụa mãi không bò dậy nổi chẳng qua chỉ là thủ đoạn đánh lạc hướng thôi!
Tần Phong Hi vội vàng trượt lùi ra xa, nhưng đột nhiên cảm giác được một luồng khí mạnh đánh tới, mục tiêu là chân của nàng! Mà với góc độ đó, ngoại trừ Nạp Lan Mộng Như ra thì không còn ai khác.
Không ngờ lại giở trò hèn hạ ngay lúc này...
Tần Phong Hi đã không thể tránh né được nữa, người rừng trước mặt nhào đến, há to mồm, hàm răng sắc nhọn định cắn xé nàng ra, nàng chỉ có thể tiếp tục lùi nhanh ra sau, đòn đánh kia đã đánh trúng vào bắp chân nàng. Nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên cắn răng chịu đựng, không hề xảy ra tình huống nhũn chân ngã nhào ra trước để rơi vào trong miệng người rừng, mà cố chịu cơn đau tiếp tục lùi nhanh ra sau.
“Trần Thập! Kéo!”
Theo lệnh của nàng, Trần Thập lập tức xông lên, hai tay nắm lấy dây leo trói chân phải của người rừng, Tân Nghĩa cũng tiến lên giúp sức, hai người cùng nhau kéo mạnh, khiến tên người rừng lại bị ngã lăn ra đất.
Tân Phong Hi quyết định tàn nhẫn, tay cầm kiếm, xông đến chém đứt cổ họng của người rừng, máu bắn ra ào ạt.
Bởi vì là trời tối, mượn chút ánh sáng lờ mờ từ trăng, Nạp Lan Mộng Như không nhìn thấy rõ thanh kiếm trong tay Tần Phong Hi, nhưng nàng ta đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc.
Mùi máu tanh.
Tân Nghĩa lại đốt lửa trại lên, Nạp Lan Mộng Như cuối cùng nhìn thấy rõ tên người rừng bị cắt cổ, dù đã qua một lúc, máu vẫn chảy ra ồ ạt, nhưng Tần Phong Hi lại tỏ ra bình thản, chỉ liếc nhìn một cái, ánh mắt dường như muốn nói: Đừng tưởng ta không biết ngươi đã làm gì.
Nạp Lan Mộng Như chợt giật mình.
Thân thủ rất tốt, lòng dạ cứng rắn, thông minh cẩn thận, ý chí kiên định mạnh mẽ, tính cách đặc biệt lại còn xinh đẹp.
Chỉ ở chung trong thời gian ngắn ngủi, Tần Phong Hi đã làm nàng ta phải ngạc nhiên và bất ngờ không ít lần. Đối với loại đàn ông như Lệ Tử Mặc, một người phụ nữ như thế mới có sức hút chết người. Nàng ta biết thế, nên đã luôn cố gắng biến bản thân trở thành người như vậy!
Nhưng Tân Phong Hi dường như sinh ra đã như vậy rồi!
Nàng ta ghen tị, ghen tị đến mức phát điên.
Tần Phong Hi nhất định phải chết!
Tần Phong Hi liếc qua nàng ta, có lẽ biết được nàng ta đang nghĩ gì, chỉ đơn giản là muốn lấy mạng của nàng thôi. Có điều người muốn lấy mạng của nàng thì nhiều lắm, cho dù là ở thời hiện đại thì mạng của nàng cũng cao giá cực kỳ, chỉ là không ai có thể lấy đi thôi.
Nạp Lan Mộng Như muốn lấy mạng của nàng, thì cứ chờ xem.
“Không phải Nạp Lan cô nương là thiên tài võ học ở Vấn Thiên Sơn sao? Sao vừa rồi không ra tay?” Trần Thập hiện giờ đã không còn chút kính nể và sùng bái nào với Nạp Lan Mộng Như nữa, đứng một bên cạnh cô nương nhà bọn họ bị tập kính là có ý gì thế? Rõ ràng là không có ý tốt.
“Ngươi có tư cách gì mà dám chất vấn ta?” Nạp Lan Mộng Như lạnh lùng nhìn Trần Thập, tỏa ra nội lực mạnh mẽ gây áp lực, một ánh nhìn của võ giả cấp bậc cao cũng đủ để áp chế người cấp thấp.
Mặt Trần Thập trắng bệch, trán rịn một lớp mồ hôi.
Đột nhiên, Tần Phong Hi đặt tay lên vai Trần Thập, cười nói: “Nạp Lan cô nương đừng tức giận, nếu cô không ra tay thì ta đã phải cầu trời rồi.”
Ngay khi Tần Phong Hi đặt tay lên vai, Trần Thập cảm thấy áp lực khổng lồ ngay lập tức biến mất.
Hắn ta hoảng hốt trong lòng, nội lực của Nạp Lan Mộng Như quả thực rất sâu! Lời đồn đãi không hề sai, thành tựu võ học của nàng ta đã đạt đến mức độ làm người ta giật
mình.
Tân Phong Hi chỉ dùng một tay đã chặn đứng uy hiếp của nàng ta, sắc mặt của Nạp Lan Mộng Như cũng không đẹp đẽ gì cho cam. Nội lực của Tần Phong Hi không phân cao thấp với nàng ta? Nhưng tại sao lại như vậy? Nàng chỉ là một đứa xuất thân thấp kém, không biết cha mẹ và gia tộc, trong khi từ nhỏ nàng ta đã được hưởng thụ những tài
nguyên tốt nhất trên Vấn Thiên Sơn nên mới có được công lực như hôm nay, xuất phát điểm vốn đã khác nhau. Chẳng lẽ Tân Phong Hi có thiên phú còn cao hơn cả nàng ta? “Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải đi tìm Tử Kim Đằng?” Tần Phong Hi mặc kệ xác tên người rừng bên cạnh, ngáp dài.
Nàng ngồi giữa Trần Thập và Tân Nghĩa, ba người dựa vào nhau để sưởi ấm, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt khinh bỉ của Nạp Lan Mộng Như.
Đêm đó không xảy ra sự cố gì nữa, trời rất lạnh, vì vậy sáng sớm hôm sau mọi người đều thức dậy sớm. Trần Thập và Tân Nghĩa lại tiếp tục phân công công việc, chuẩn bị nấu nước và làm bữa sáng, Tần Phong Hi thì đứng tập Thái Cực ở gần đó.
Sau khi tập xong một bài, cơ thể đã ấm lên, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
“Nàng ta đang luyện công phu gì vậy?” Nạp Lan Mộng Như không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, đúng lúc nhìn thấy nàng đang làm động tác như khiêu vũ, không, còn chậm hơn
cả khiêu vũ.
Tần Phong Hi nhướn mày: “Công phu của thời khác đấy. Nạp Lan cô nương có muốn học không?”
Đùa gì thế! Nàng mà còn cần phải học công phu từ nàng ta à. Hơn nữa, những động tác chậm chạp buồn cười đó sao có thể gọi là công phu?
Ngươi cứ mang xuống địa phủ mà dạy cho quỷ đi.
Tất nhiên Nạp Lan Mộng Như sẽ không nói ra những lời đó. Sau khi ăn sáng, nàng ta dẫn bọn họ đi suốt nửa ngày đường, còn nói rằng đoạn đường này nàng ta đã từng đi qua, nên không có vấn đề gì, đáng tiếc nàng ta nói thế cũng không hề nhận được một chút cảm kích nào từ hai tên thị vệ, khiến gương mặt dưới lớp khăn che của Nạp Lan Mộng Như tối sầm cả buổi.
Trước mặt là một con suối nhỏ, sương mù nhẹ lan tỏa bên kia suối, Nạp Lan Mộng Như dừng lại: “Ta chỉ có thể đưa các người đến đây. Các người đi tìm Tử Kim Đằng, còn ta phải vào khu vực trung tâm để tìm Tam Hàn Thu Giao.
“Nạp Lan cô nương phải bảo trọng đó nhé”
“Cô nói thế là có ý gì?” Nạp Lan Mộng Như nheo mắt nhìn Tần Phong Hi.
Tần Phong Hi nháy mắt một cách rất vô tội: “Ý trên mặt chữ thôi, nghe nói khu vực trung tâm rất nguy hiểm, ta chỉ lo lắng cho cô thôi.
“Các ngươi cứ lo cho bản thân trước đi, khu vực ngoài cũng không thể xem thường!” Nàng ta lấy ra ba viên thuốc màu đen: “Mỗi người ăn một viên đi, dưới đáy sơn cốc có
nhiều nơi có khí mù, có độc tố, hít vào quá nhiều có thể gây ảo giác, nặng thì có nguy hiểm đến tính mạng, nếu xảy ra chuyện ta cũng không cứu được các ngươi”
Ba người nhận lấy viên thuốc xong cũng không vội nuốt ngay. Nạp Lan Mộng Như hơi híp mắt lại: “Sao? Không tin ta à?”
“Sao có thể chứ” Tần Phong Hi cười hì hì, là người đầu tiên nuốt viên thuốc. Trần Thập cũng làm theo, nhưng khi Tân Nghĩa định nuốt thì đột nhiên tay tê rần, viên thuốc rơi xuống đất, lập tức vỡ tan.
“Tân Nghĩa, sao ngươi bất cẩn thế? Thuốc của Nạp Lan cô nương không phải thứ có thể ngoài mua được đâu, sao lại lãng phí thế này!” Tần Phong Hi trừng mắt nhìn hắn ta.
Tân Nghĩa không hiểu chuyện gì xảy ra, sao ngay cả một viên thuốc cũng không cầm chắc?
Nạp Lan Mộng Như lấy ra thêm một viên thuốc khác, đưa cho hắn ta: “Thôi được rồi, may mà ta còn một viên, vốn định giữ cho mình, giờ đưa cho ngươi.”
“Nạp Lan cô nương, vậy còn cô thì sao?” Tân Nghĩa ngại ngùng nhận lấy viên thuốc.
“Công lực ta cao hơn ngươi, không sao cả” Nạp Lan Mộng Như nói, rồi liếc nhìn Tần Phong Hi: “Tần cô nương cũng nên cẩn thận.
“Vậy tạm biệt tại đây nhé”
“Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Thân hình Nạp Lan Mộng Như thoắt một cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Nhanh thật” Trần Thập nhỏ giọng nói.
“Nạp Lan Mộng Như quả thực võ công rất cao. Tân Phong Hi nhìn bóng dáng nàng ta biến mất trong rừng, sau đó quay lại nói với Tân Nghĩa: “Đưa viên thuốc cho ta.
Tân Nghĩa và Trần Thập mở tay ra, viên thuốc đã yên vị trong lòng bàn tay hắn ta. Viên thuốc mà bọn họ vừa giả vờ nuốt trước mặt Nạp Lan Mộng Như thực ra chỉ là thuốc giải mà Tần Phong Hi đưa cho từ đêm trước. Còn viên thuốc mà Nạp Lan Mộng Như đưa, họ sẽ không bao giờ uống.
Tân Phong Hi mở tay ra, trong lòng bàn tay cũng có một viên thuốc khác.
“Để ta xem Nạp Lan Mộng Như đang bày trò gì?” Tần Phong Hi bóp nát hai viên thuốc của nàng và Trần Thập, sau đó đưa đầu lưỡi nếm thử một chút.
“Cô nương, có vấn đề gì không?” Đêm qua, Tần Phong Hi đã hạ giọng chỉ đủ cho bọn họ nghe để dặn dò, nếu Nạp Lan Mộng Như đưa bất cứ thứ gì thì cứ giả vờ nuốt trước
mặt nàng ta. Không ngờ Nạp Lan Mộng Như thực sự đã đưa thuốc.
“Không phải thuốc. Sau khi phân tích thành phần và tác dụng của thuốc, Tần Phong Hi không nhịn được mà cười lạnh. Nạp Lan Mộng Như quả nhiên là đang có ý đồ này.
Thuốc không phải là độc, nhưng có tác dụng gây rối loạn tinh thần và làm người ta hưng phấn. Nếu uống viên thuốc này rồi vào khu vực có khí độc gây ảo giác, tác dụng sẽ gấp đôi, khiến người uống phát cuồng theo cấp số nhân rồi sẽ bị điên! Không chỉ vậy, thuốc còn có hiệu ứng kích dục.
Nạp Lan Mộng Như muốn Tần Phong Hi chìm trong ảo giác và thất thân, mà đối tượng nàng ta nhắm tới lại là Trần Thập.
Dù Tần Phong Hi nói không phải độc, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng, Trần Thập và Tân Nghĩa đều biết thứ thuốc này chắc chắn không phải thứ tốt lành gì tốt.
Tần Phong Hi bóp nát viên thuốc của Tân Nghĩa, nếm thử xong thì sắc mặt nàng liên tục thay đổi.
“Giỏi lắm, Nạp Lan Mộng Như, quả nhiên không làm ta thất vọng”
“Tân cô nương, viên này có vấn đề gì sao? Nó là độc dược à?” Tân Nghĩa nhíu mày hỏi.
Tần Phong Hi lắc đầu: “Không, viên này không chỉ không phải độc, mà còn là thuốc tốt!” Nàng nhẹ nhàng bóp viên thuốc rồi lại vò thành hình viên, đưa cho Tân Nghĩa: “Đừng lãng phí, uống đi
Tân Nghĩa mới nãy còn không dám uống, nghe Tần Phong Hi nói thì không chút chần chừ mà nuốt viên thuốc.
Nạp Lan Mộng Như đã dùng nội lực làm tê liệt tay Tân Nghĩa, đổi cho hắn ta một viên thuốc khác, rõ ràng có mục đích riêng. Mắt Tần Phong Hi dần u tối, được lắm, lần này Nạp Lan Mộng Như thực sự đã chọc giận nàng rồi.
Trần Thập tò mò hỏi: “Có cảm giác gì không?”
Tân Nghĩa cảm nhận một luồng khí nóng bùng lên từ đan điền, lan ra khắp kinh mạch toàn thân. Đây là... đây là dấu hiệu tăng trưởng nội lực!
Hắn ta lập tức tập trung điều tức, dung hợp nguồn nội lực này vào cơ thể để sử dụng.
“Cô nương, thuốc này...
Tần Phong Hi nhếch môi: “Thuốc tốt đúng chứ? Trong đó chứa không ít thứ quý giá, không chỉ có thể giải khí độc mà còn tăng cường nội lực.
Tân Nghĩa gật đầu: “Đúng vậy, ta cảm nhận được nội lực đã tăng lên!”
Nạp Lan Mộng Như định giăng bẫy để hắn ta và Tần cô nương xảy ra chuyện cẩu thả, đúng là bụng đầy mưu kế độc ác!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất