Sắc mặt Tân Nghĩa cũng cực kỳ khó coi: “Nhưng thuộc hạ không rõ, nếu nàng ta đã cho loại thuốc này thì sao đến lượt thuộc hạ lại là thuốc khác?” 

Tần Phong Hi cười lạnh: “Đây là mục đích mà lúc trước Nạp Lan Mộng Như yêu cầu ta dẫn người đến giúp. Nàng ta muốn người của ta tận mắt chứng kiến cái chết của ta không liên quan đến nàng ta, thậm chí nàng ta đã cho ngươi loại thuốc tốt như thế này, ngươi sẽ là nhân chứng đáng tin cậy nhất sau khi trở về, Lệ Tử Mặc sẽ tin vào lời chứng của ngươi!” 

Còn một điều nữa mà nàng chưa nói, nàng tin rằng Nạp Lan Mộng Như vẫn còn mục đích khác, đó là cho Lệ Tử Mặc thấy rõ, dù nàng đã ở bên ngoài mà vẫn mất mạng, có thể thấy được Thần Ma cốc này hung hiểm cỡ nào! Mà Nạp Lan Mộng Như thì lại không bận tâm đến tính mạng xông vào bên trong để tìm thuốc cho hắn, một mặt có thể chứng minh nàng ta hơn hẳn nàng, mặt khác, tâm ý và tình cảm sâu đậm cỡ này, chẳng lẽ Lệ Tử Mặc sẽ không cảm động sao? 

Cho nên nàng ta còn phải tăng nội lực của Tân Nghĩa để hắn ta có cơ hội sống sót cao hơn. Hơn nữa nàng dám bảo đảm, nàng ta sẽ bảo vệ Tân Nghĩa, che chở hắn ta trở về điện Cửu Tiêu! Không thì chẳng phải nhân chứng này sẽ mất tác dụng hay sao? 

Nạp Lan Mộng Như muốn nàng chết, còn muốn Lệ Tử Mặc tin rằng nàng chết chỉ là điều ngoài ý muốn, đều do bản lĩnh của nàng kém cỏi. 

Hơn nữa, vì lẽ này mà Lệ Tử Mặc sẽ không sinh lòng khúc mắc với nàng ta. 

Người phụ nữ này thật độc ác, khá khen cho kế sách một mũi tên trúng hai đích của nàng ta. 

Đây mà là Thánh nữ của Vấn Thiên Sơn ư? Nàng rất muốn biết rốt cuộc Vấn Thiên Sơn toàn là hạng người thế nào! 

Sắc mặt Trần Thập vẫn đen sì: “Xem ra đằng trước nhất định sẽ có chướng khí rất lợi hại, không thì Nạp Lan Mộng Như sẽ không đặc biệt lập mưu kế như thế này” 

Tân Phong Hi lấy ra một chiếc bình nhỏ, đổ một viên thuốc ra đưa cho Trần Thập: “Uống đi.” Mặc dù thuốc của nàng không thể tăng cường nội lực, song vẫn dư sức tránh chướng khí giải độc. 

Đợi Trần Thập uống thuốc xong, Tần Phong Hi vẫy tay dẫn họ đi theo hướng mà lúc trước Nạp Lan Mộng Như rời đi. 

“Cô nương, cô cho rằng Tử Kim Đằng sẽ ở gần đây à?” Tân Nghĩa kinh ngạc hỏi, chẳng phải lúc nãy Nạp Lan Mộng Như bảo họ đi theo dòng suối nhỏ sao? 

Tần Phong Hi nguýt mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ta đi tìm Tử Kim Đằng làm gì? Thật sự đi tìm một cây roi cho Nạp Lan Châu Nhi để nàng ta đánh ta chắc?” Nàng không phải kẻ ngốc, ngay từ ban đầu nàng đến Thần Ma cốc đã không có ý định thật sự đi tìm Tử Kim Đằng cho Nạp Lan Mộng Như rồi. 

Hơn nữa, nếu nàng đoán không nhầm thì Nạp Lan Mộng Như đã tìm được Tử Kim Đằng, bằng không nàng ta sẽ không biết nơi này thật sự có Tử Kim Đằng, hơn nữa còn có chướng khí. Vả lại, Nạp Lan Mộng Như chắc mẩm nàng sẽ chết ở đây, làm gì có chuyện thật sự chờ nàng tìm đến Tử Kim Đằng? 

Chẳng qua chỉ là cái cớ dụ nàng đến đây để nàng ta gặp nàng một lần cho thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng ta, sau đó muốn giết chết nàng thôi. 

Tần Phong Hi sẽ không ngốc đến mức làm theo kế hoạch của họ, bước từng bước vào cái bẫy đã sắp đặt sẵn. 

“Thế thì sao cô nương vẫn muốn đến Thần Ma cốc?” Vừa hỏi xong, Tân Nghĩa chợt nghĩ: “Vì Tam Hàn Thu Giao ư?” 

“Đi nhanh lên, sao nói nhảm nhiều thế. 

Tần Phong Hi vận khinh công bay vào rừng, Trần Thập và Tân Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ hiểu rõ trong mắt đối phương. 

“Rõ ràng trong lòng cô nương có Đế quân mà không chịu thừa nhận. Theo ta thấy, cô nương nên ở lại bên cạnh Đế quân, để xem ai dám tranh giành với cô nương” Tân Nghĩa 

nói. 

Trần Thập đảo mắt nhìn hắn ta: “Cô nương muốn làm gì là chuyện của cô nương, chúng ta chỉ cần đi theo nàng ấy thôi.” 

Hai người nhanh chóng đuổi theo Tần Phong Hi 

Tuy bây giờ là ban ngày, nhưng trong cánh rừng lại rất âm u, mùi mục nát tràn ngập ở mọi nơi, không có nhiều loài động vật khác, song có thể thấy rắn độc bất kỳ chỗ nào, chỉ cần không chú ý thì sẽ có một con rắn độc lặng lẽ rủ xuống từ chạc cây trên đỉnh đầu, hoặc bò qua ngay trước mặt họ. 

Đã không thấy tung tích của Nạp Lan Mộng Như, chắc hẳn nàng ta cũng đang vội vã lên đường, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội Tam Hàn Thu Giao vừa trưởng thành. 

May mà tối qua Tần Phong Hi đã rắc thuốc bột truy tung lên người nàng ta, nên lúc này sẽ không bị mất dấu. 

“Đừng sợ mấy con rắn này, thuốc mà các ngươi đã dùng tuyệt đối có thể kháng nọc độc của rắn, không cần để ý đến chúng, tăng tốc độ đuổi theo!” Tân Phong Hi cắn răng nói, sau đó chạy qua một con rắn dưới chân. Nàng rất ghét thứ này, không thì lần trước ở sơn cốc Mê Chi, nàng sẽ không rơi xuống vực sâu chỉ vì né tránh một con rắn. 

Bởi vì muốn tiến vào bên trong Thần Ma cốc nên đương nhiên phải băng qua vùng ngoài, họ không biết khoảng cách xa cỡ nào. Tuy nhiên, có lẽ là vì có Nạp Lan Mộng Như đã 

mở đường trước nên họ đuổi theo nàng ta suốt hai ngày mà không gặp nguy hiểm gì, trên đường còn mấy lần bắt gặp thi thể của thú dữ bị giết chết, ngoài ra còn thấy cánh rừng Mê Hoa, có khí độc, lại gặp được một dòng sông nhỏ tràn đầy độc trùng, ba người đều băng qua mà không chút sợ hãi. 

Điều khiến Tần Phong Hi đau lòng là đúng như lời đồn, dược liệu trong Thần Ma cốc này cực kỳ phong phú, đã vậy đều có tuổi đời rất lâu, mọc rất tươi tốt. Nhưng nàng hoàn toàn không có thời gian hái thuốc. Nàng thầm hạ quyết tâm, sau khi tìm được Tam Hàn Thu Giao, nàng nhất định phải chừa tay để thỏa sức hái dược liệu chung quanh mới được. 

Đêm lại buông xuống, khi mặt trời xuống núi, cuối cùng họ cũng đuổi kịp Nạp Lan Mộng Như, nàng ta cũng đang chuẩn bị dừng chân nghỉ ngơi. 

Nhóm Tần Phong Hi cách nàng ta một khoảng cách xa, tìm kẽ hở giữa sườn núi, thắp một đống lửa đằng sau một tảng đá lớn, sau đó chém cành cây chung quanh để vây quanh khu vực này, rồi lại đắp mấy mảnh lá chuối lớn lên cành cây, bảo đảm từ vị trí của Nạp Lan Mộng Như nhìn sang bên này sẽ không thấy ánh lửa, đồng thời tạo thành một căn phòng đơn sơ để che gió lạnh, ấm áp hơn hẳn. 

Tân Phong Hi nhảy lên tảng đá, có thể thấy bên phía Nạp Lan Mộng Như cũng nhóm một đống lửa. Nàng ta không đi một mình mà có mấy thị vệ chung quanh, thậm chí còn có mấy cô gái khác. 

Thế này mới đúng chứ, nhìn cách xuất hiện của Nạp Lan Mộng Như là biết tâm lý hư vinh của người này cực mạnh, thích phô trương, đến một nơi nguy hiểm như thế này thì làm gì có chuyện không mang theo bất cứ người hầu hạ nào? Hơn nữa tối hôm qua nàng đã nhận ra, Nạp Lan Đại tiểu thư ăn sung mặc sướng từ nhỏ, hoàn toàn không biết nấu cơm, không dẫn người hầu đi cùng chẳng lẽ chờ bị chết đói? 

Gì mà một mình đi tìm thuốc khắp nơi, chẳng qua là nói nghe cho hay thôi. 

Nghĩ đến chuyện sau này Lệ Tử Mặc sẽ cưới một người phụ nữ như vậy, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình ớn lạnh thay hắn. 

Còn một điều nữa, họ vẫn chưa thấy bộ xương biết đi, hay là hang sâu có đầm nước đen mà ông cụ Hà nhắc đến. Tần Phong Hi không khỏi tiếc nuối, bởi vì nguy hiểm thường đi kèm với kỳ ngộ, nói không chừng trong đầm nước đen kỳ dị ấy có loại thảo dược đặc biệt nào đó. 

“Trần Thập, Tân Nghĩa đi bắt thỏ mà sao giờ vẫn chưa về?” 

Tần Phong Hi chợt hỏi. 

Trần Thập cũng bất ngờ: “Đúng vậy, với tốc độ của hắn ta thì lẽ ra đã trở về từ lâu mới phải. Suốt chặng đường, Trần Thập tìm củi nhóm lửa nấu nước nướng thịt, Tân Nghĩa thì 

săn bắn, ba người ăn không nhiều, chỉ cần bắt hai con mồi như thỏ gì đó là đủ, lớn hơn chút thì có chim trĩ, mèo rừng linh tinh, một con là đủ rồi. Nếu thật sự không có con mồi nào khác, họ còn thử bắt một con rắn không độc để nấu canh rắn lót dạ. 

Tóm lại là sẽ không tốn nhiều thời gian. Vậy mà lần này, Tân Nghĩa đã đi hơn nửa canh giờ. 

“Để ta đi xem thử, ngươi ở lại đây trông chừng? Nói rồi, Tần Phong Hi đi theo hướng Tân Nghĩa vừa rời đi. 

Vị trí mà họ đang ở tuy là một khe đất, nhưng cũng không nhỏ, hai sườn núi dốc đứng ở hai bên, nhìn từ trên xuống thì nơi này chỉ toàn cỏ dại và sỏi đá, rất dễ bị người ta bỏ qua. Cho dù Nạp Lan Mộng Như đi ngang qua nơi này thì chắc cũng sẽ không nhảy xuống. Thi thoảng có mấy cái cây, nhưng đa phần là cỏ dại, mấy tảng đá rải rác chung quanh, rất nhiều dây leo, thậm chí có những tảng đá bị dây leo quấn quanh, đưa mắt nhìn lại trông cứ như một cái bánh ú xanh lè. 

Tần Phong Hi không thấy bóng dáng Tân Nghĩa ở đâu, nàng không khỏi cau mày. Lúc trước nàng đã dặn dò họ, bởi vì họ phải theo dõi Nạp Lan Mộng Như, nàng ta có khả năng rời đi bất cứ lúc nào nên không thể chạy quá xa, nếu thật sự không tìm được con mồi ở gần đây thì hái mấy quả dại lót dạ cũng được. 

Đáng lẽ Tân Nghĩa sẽ không chạy xa mới phải. 

Đúng lúc này, Tần Phong Hi bị vấp trúng thứ gì đó khiến nàng suýt nữa ngã xuống. Tần Phong Hi ngồi xuống, đôi mắt phút chốc mở to, đây là kiếm của Tân Nghĩa! Cây kiếm này cắm vào thân thể của một con hoẵng! Nhưng điều khiến Tần Phong Hi kinh hãi là cả cây kiếm lẫn con hoẵng đều bị dây leo quấn chặt. Không biết dây leo này dài cỡ nào mà có thể quấn quanh con hoẵng to như con lợn này, chỉ để lộ đầu nó bên ngoài. Nếu không thấy cái đầu này thì Tân Phong Hi sẽ không nhận ra đây là một con hoẵng. 

Thanh kiếm cũng bị quấn quanh chỉ còn mỗi chuôi kiếm, vừa rồi chính chuôi kiếm này đã khiến Tần Phong Hi bị vấp chân. 

Trái tim Tần Phong Hi lạnh buốt. Rõ ràng con hoẵng này là do Tân Nghĩa săn được, nhưng bây giờ lại bị dây leo quấn quanh, có phải chứng minh dây leo này là vật sống không nhi? 

Nàng lập tức nhảy lên một tảng đã chưa bị dây leo quấn quanh. 

“Tân Nghĩa?” 

Tần Phong Hi thử gọi Tân Nghĩa. Nàng lờ mờ cảm thấy có điều không ổn, nếu như dây leo ở khu vực này có thể hoạt động thì chẳng lẽ Tân Nghĩa đã bị nó quấn lấy? 

Nàng đưa mắt nhìn những chiếc kén màu xanh lục chung quanh, không nhịn được mà nổi da gà. Lỡ một trong số những chiếc kén này là Tân Nghĩa thì sao? 

Chết tiệt. 

Tần Phong Hi rút Phá Sát ra, cất cao giọng hô to: “Tân Nghĩa!” 

Nàng vung tay, Phá Sát cắt qua một chiếc kén dây leo cách đây gần nhất. Phá Sát chém đứt dây leo, chất lỏng tanh hôi màu xanh lá phun ra, may mà nàng né rất nhanh, không thì sẽ bị phun đầy người. 

Nhưng rồi nàng nghe được tiếng sàn sạt, đám dây leo này nhanh chóng lùi về sau nhưng những con rắn, để lộ tảng đá bên trong. 

Quả nhiên là dây leo có thể cử động! 

Tần Phong Hi không khỏi sốt ruột. Nếu Tân Nghĩa thật sự bị chúng quấn lên thì có khi nào sẽ bị siết chết không? 

Nàng không dám chậm trễ, lập tức nhảy xuống, nhanh chóng cắt đứt mấy cái kén màu xanh lá chung quanh. Không biết có phải Phá Sát vốn là khắc tinh của đám dây leo này hay không mà vừa cắt đứt một sợi, những sợi dây leo chung quanh sẽ nhanh chóng rút lui như thủy triều, từng sợi dây leo trông hệt như rắn màu xanh lục. Chúng vừa lùi lại để lộ thứ bị chúng quấn bên trong, nhưng hầu như đều là tảng đá, Tần Phong Hi còn thấy hài cốt của hai con vật, chỉ còn lại hài cốt chứ không có da thịt. Song Tần Phong Hi vẫn phát hiện dây leo quấn quanh hai bộ hài cốt này to khỏe hơn hẳn, màu sắc cũng hơi khác biệt, có màu đỏ lấm tấm xen lẫn giữa màu xanh lá của dây leo. 

Chẳng lẽ những sợi dây leo này còn có thể hút máu? 

eyJpdiI6Im9tamtiQ3I2SHJmMDJXT0pDSHR0XC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik8xNjJjXC8wWHd0S3lSYUlEMTlzYjg0XC9EVzVldytPalE4WU5RYW5ZVWoxYjMrVjlIaHhOMG1qQ04zWVlSKzBiaDh5U1pPeVwvRDViQVZXK2o5b0hlaExyY3hwbUl0NEdXT3hhYkxadzZPeGV1bDNDdUtLQnVIbXB1dFNyUkJvU29zOHJkcWF2ZmZndXVjS0lpVkhYUlNLRzBqUWRWbis5U2s5Y1g1SFU4ZGxGb3U5V0hqbW5DMFdqcUNsdmdha1FPaDJ5UGJNUVJxVStcLzVzcldNajNEYm50WlhHaDF0WjM5ejlqaTg4WXIydDlXaEg2cWEzNjRUYktZZlMwTHFDbkl4RmhKNUkwR2I0cVAwTmJoWkxETGMzbkJudVRzbVVnZ0ZkM3lMUVRtN3JhK3pwTklYWTZMV2l1WTNvZmgyNmt2V2g1WjBTYzQ2UGRsQ1dlcHQ2MFdyVjh1SW0zdys5eHoxQnlpYzQzUEVJcHZqZGQ2aUhDRnVlb29DVFFzU1ZRNjE4bktsSGg3MjRSOG5FcEFLRHplbnBvWGlrZmZyWUVRQXJONVBMZzRSUTZyQ282eDlSVGp6aFhqNTZ6aXlDb0VESDY3Q0dLandVSkpPSDk3aTFlZVpQR3Vobm5PSVN6emQwWjBoS3pTN0s5bz0iLCJtYWMiOiJmMzNhZmRjNzJkMGVlODIwY2QyYjhhYjM2ODQ3YWE4MDZlMzc3OWIwNmUxNWZlOTcxMjFkMDU3NGMzYTcxNDVjIn0=
eyJpdiI6InN6K3NjSUlyUUlacHhsRVlcL2xDK2xRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlV5WHliRzR0dmdQM0ltMTNiWHlYdWowTHdXV2lHMlwvWm9JM0RBUXhSQlc5WjRnXC90czdKVDFXRnJQUDNXdHNXUGFrT1FTMmIzSVVzTFVXeGY4TkdmeXFqU2RhMTUzVzlHZGxJN1BKN3ZcL0tzeGVnSG4rK3FmS3VJSWV4M2JDbjRJdUl4bVRvcnVTWWhcL3hjVXFZXC9hUUhGYjJrS3RHb04zNUJ2V2VjRXZvQ0xrPSIsIm1hYyI6ImQwZmY1YmZjNjFhZmU4MjExM2YxMGQyZTQyMTk0YzlhZjUxODM1ZmM3NWFkNGI5Y2JjZjA2OTEyZmEyOTM4ZTkifQ==

Thế là Tần Phong Hi không còn cắt bừa không có mục tiêu, chỉ nhanh chóng kiểm tra xem cái kén nào là dây leo có màu đỏ.

Ads
';
Advertisement