Tần Phong Hi hiểu rõ tâm tư của Nạp Lan Mộng Như, không muốn nói nhảm với nàng ta thêm.
Nạp Lan Mộng Như lại cố nhịn xuống, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Tần cô nương quả đúng là không biết tôn ti.” Nàng ta bất chợt cảm thấy, có phải Lệ Tử Mặc cũng vì điểm này mà cảm thấy Tần Phong Hi hơi đặc biệt không? Thế nhưng thời gian dần trôi đi, cảm giác mới mẻ vơi dần, hắn sẽ chán ghét sự vô lễ của nàng thôi.
Nhưng nàng ta không muốn mạo hiểm.
“Tam Hàn Thu Giao sắp chín rồi, ta không có nhiều thời gian để nói chuyện với các ngươi, chỉ có thể dẫn các ngươi đi một đoạn đường, và chỉ ra phạm vi đại khái cho Tần cô nương. Mong Tần cô nương nhanh chóng đi tìm Tử Kim Đằng, sau khi tìm được Tử Kim Đằng thì hãy đưa nó đến chân núi Vấn Thiên Sơn, sẽ có đệ tử Vấn Thiên Sơn tiếp đón. Tần cô nương đừng làm mất quá nhiều thời gian, nếu quan hệ giữa Vấn Thiên Sơn và Phá Vực vì cô mà càng ngày càng xấu đi, cô không gánh nổi trách nhiệm này đâu. “Nạp Lan cô nương đã biết chính xác vị trí của Tam Hàn Thu Giao rồi sao?” Tần Phong Hi không để ý nàng ta nói gì, chỉ hứng thú với thứ này, đó là thuốc dẫn của Lệ Tử Mặc. “Đó không phải là việc của cô, chẳng lẽ dựa vào bản lĩnh của cô mà còn vào được khu vực bên trong Thần Ma cốc?”
Nạp Lan Mộng Như kiên quyết không tiết lộ vị trí cụ thể của Tam Hàn Thu Giao, mắt Tần Phong Hi lóe lên, có vẻ đã hiểu ý nàng ta: “Vậy chúng ta mau đi thôi”
Nạp Lan Mộng Như dẫn họ đi xuống, đến một đáy cốc, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy lập tức ập đến, lại thêm đã đến chạng vạng tối, gió lạnh thổi vào mặt, luồn vào trong quần áo, đến cả Tần Phong Hi cũng không nhịn được mà rùng mình. Nhìn lại Nạp Lan Mộng Như, nàng ta dường như không cảm nhận được gì cả, ánh mắt Tần Phong Hi tối sầm xuống.
“Đi theo ta, mặc dù khu vực bên ngoài Thần Ma cốc không đáng sợ như khu vực bên trong, nhưng cũng đầy nguy hiểm, ta mong rằng các ngươi phải cẩn thận. Tử Kim Đằng thích ánh sáng mặt trời, nên thường mọc ở phía Đông, cứ đi về phía Đông là tới. Tuy nhiên, không phải tối nay, tối nay ta sẽ đi cùng các ngươi.
Đi được một đoạn, Nạp Lan Mộng Như tìm một khu vực tránh gió: “Tối nay qua đêm ở đây, các ngươi đi kiếm củi nhóm lửa đi, tốt nhất đừng đi quá xa.
Tần Phong Hi âm thầm gật đầu ra hiệu cho Trần Thập và Tân Nghĩa, hai người họ liền chia nhau đi tìm củi.
Nạp Lan Mộng Như ngồi trên một tảng đá, tháo khăn che mặt xuống, quay sang Tân Phong Hi: “Tần cô nương cảm thấy gương mặt của ta thế nào?”
Người đẹp như lan, thanh nhã tuyệt trần. Nạp Lan Mộng Như có đôi mày hàng mi tinh xảo tuyệt đẹp, lại thêm chiếc mũi cao và đôi môi anh đào, làn da trắng như tuyết, quả thực là một tuyệt sắc giai nhân, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lấp lánh, khiến Tần Phong Hi dù là phụ nữ cũng không thể rời mắt.
Nàng ta còn có khí chất lạnh lùng, cao quý, nếu mặc một bộ đồ trắng toàn thân thì chắc chắn giống như Hằng Nga trên cung trăng, thế nhưng bộ váy đỏ rực lại làm giảm bớt phần thanh lịch mà thêm phần kiêu sa, càng khiến nàng ta trở nên quyến rũ hơn.
“Nạp Lan cô nương quả thực là tuyệt sắc. Câu này Tần Phong Hi khen ngợi thật lòng. Nhưng nàng rất muốn hỏi một câu, chẳng phải còn chưa qua ba năm để tang sao? Sao lại mặc bộ đỏ rực như thế này?
Nạp Lan Mộng Như thì lại khẽ rũ mắt cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Ta và Lệ Tử Mặc đã nhiều năm không gặp, năm đó ta và hắn là thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, nhưng đời người biến đổi vô thường, giờ chỉ còn cách hai nơi nhớ nhung
Còn hai nơi nhớ nhung à.
Tần Phong Hi không tiếp lời, nàng đã quyết tâm ra đi, sau này Lệ Tử Mặc cưới mười người nạp trăm người, ai làm hậu ai làm phi cũng không liên quan gì đến nàng. Nàng chỉ muốn làm một chút việc cho hắn trước khi mỗi người phải chia ra một chân trời riêng, coi như là để báo đáp ân cứu mạng của hắn trong đại trận Sinh Linh Tiếu.
Chẳng qua là, nàng ra đi không có nghĩa là nàng sẽ dễ dàng chịu đựng cho người khác nắm mũi dẫn đi, nàng không phải là con bò.
Nạp Lan Mộng Như không chờ được câu trả lời từ Tần Phong Hi, lại nói tiếp: “Kể cho ta nghe đi, cô và Mặc đã quen biết thế nào.
Tần Phong Hi vươn tay, kéo một sợi dây leo, nhanh chóng bện thành một vòng dây cỏ, giữ lại cái đuôi dài rồi tùy ý ném ra ngoài, sau đấy lại kéo hai sợi khác, bện thêm vài cái vòng, làm xong thì cũng tùy ý ném ra ngoài.
“Chẳng có gì đáng nói, chỉ là tình cờ gặp nhau thôi”
Nạp Lan Mộng Như cắn răng: “Lúc đầu Mặc cũng đối xử tốt với cô như vậy à?”
“Hắn đối xử tốt với ta sao?” Tần Phong Hi nghiêng đầu nhìn nàng ta một cái, nghĩ lại cả quá trình quen biết với Lệ Tử Mặc từ đầu đến giờ, có tốt không? Ngày đầu tiên còn vì một câu nàng nói khiến hắn không hài lòng, mà lập tức ném nàng ra ngoài, suýt nữa đã chém chết.
Còn nữa, một ít bạc cũng không muốn cho nàng, hai rương nàng mang lấy từ phủ Hòa Khánh Vương ra cũng bị hắn bảo Nguyệt Vệ giành lại. Cũng may, ngoài hai rương vàng trong kho của Độc Nhãn, nàng còn lấy được hai món đồ quý giá. Đến thành trấn, nàng sẽ đến ngân trang đổi hai rương vàng thành các loại ngân phiếu có mệnh giá khác nhau,
rồi đổi thêm ít bạc lẻ và chia cho bọn Trần Thập mỗi người một phần. Cái vòng tay và trâm cũng được nàng giữ lại bên mình.
Nàng biết lúc đầu Phạm Trường Tử đến là định lấy mấy món này về, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội nên đã bỏ cuộc.
Cũng không biết Phạm Trường Tử trở về phát hiện kho hàng đã bị dọn sạch sẽ ra sao nữa.
Nạp Lan Mộng Như thấy nàng như đang hồi tưởng gì đó, còn bất chợt cười lên, tưởng là nàng nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào với Lệ Tử Mặc, ánh mắt không kiềm được mà lóe lên sát ý.
Không bao lâu sau Trần Thập và Tân Nghĩa đã trở lại, một người kiếm được củi, người còn lại săn được một con chồn nhỏ. Con chồn này nếu được chế biến đúng cách thì thịt rất ngon.
Suốt hành trình hai người đã phối hợp rất nhuần nhuyễn, khi bước chuẩn bị đã xử lý xong, đến lượt Tần Phong Hi bắt tay vào việc.
Nạp Lan Mộng Như thấy Tần Phong Hi lấy đủ loại gia vị từ trong túi ra thì không khỏi ngạc nhiên. Nàng ta chưa bao giờ thấy nướng một miếng thịt lại cần nhiều gia vị như thế.
Nhưng khi miếng thịt đã được nướng chín, mùi thơm kỳ lạ đó khiến nàng ta gần như không thể kiềm chế được mà nhào qua: “Cô cũng đã nướng thịt cho Mặc sao?”
Tần Phong Hi thấy nàng ta cứ luôn miệng gọi “Mặc” thì không khỏi mỉm cười đầy thản nhiên: “Đúng vậy, Nạp Lan cô nương, nói với cô một câu này, nhớ kỹ nhé. Nếu muốn giữ được một người đàn ông, trước tiên phải giữ được dạ dày của hắn.
Nạp Lan Mộng Như ngơ ngác.
Một con chồn hoang đủ cho bốn người ăn một bữa no nê.
Đêm lạnh lẽo. Đám người bọn họ chỉ có thể quây quần bên đống lửa, may mắn là trước khi vào núi đều mang theo áo choàng, nhưng dù là vậy, gió lạnh và sương đêm vẫn khiến người ta lạnh run.
“Trần Thập, Tân Nghĩa, lại gần đây chút.”
Trần Thập và Tân Nghĩa gật đầu, nhích lại gần Tần Phong Hi, nàng ngồi ở giữa, hai người ngồi hai bên dán sát vào nàng. Nạp Lan Mộng Như nhìn thấy thế thì cau chặt mày, gần gũi thị vệ như thế, đúng là vô liêm sỉ.
Tần Phong Hi không bỏ lỡ ánh mắt khinh bỉ của nàng ta, không khỏi cười thầm. Trong lúc thế này, mọi người ngồi gần nhau chỉ vì để giữ ấm, lấy đâu ra suy nghĩ bỉ ổi như thế?
Thế nhưng Nạp Lan Mộng Như lại không sợ lạnh, chuyện này có vẻ hơi kỳ lạ: “Nạp Lan cô nương có muốn qua đây sưởi ấm cùng không?”
“Nam nữ không được gần gũi quá mức. Nạp Lan Mộng Như đáp lại bằng giọng lạnh lùng.
Tần Phong Hi nhún vai một cái.
Trần Thập đè giọng nói: “Nghe nói Vấn Thiên Sơn có một bảo vật, là một bộ Thiên Tằm Thần Y, không chỉ chống được đao thương, mà mặc vào mùa hè có thể chống nóng, mùa đông có thể chống lạnh, có lẽ Nạp Lan cô nương đang mặc bộ Thiên Tằm Thần Y đó”
Tần Phong Hi bừng tỉnh, hóa ra còn có loại bảo vật này.
Chắc Nạp Lan Mộng Như đã nghe được Trần Thập nói gì, nhưng nàng ta chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cây sáo ngọc tím mà không nói gì cả.
Sơn cốc yên tĩnh, đêm càng ngày càng sâu, đống lửa cháy phát ra âm thanh lách tách thật nhỏ. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, đống lửa bỗng chốc tắt ngấm.
Không còn ánh lửa, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối. Nhiệt độ dường như cũng giảm mạnh vài độ.
Tần Phong Hi lập tức mở mắt, đè Trần Thập và Tân Nghĩa lại, ra hiệu cho bọn họ không được hành động bừa bãi. Nạp Lan Mộng Như không có động tĩnh gì, nhưng Tần Phong Hi biết nàng ta vẫn ở đó.
Cạch cạch.
Cạch cạch.
Có âm thanh kỳ lạ đang ngày càng đến gần, giống như tiếng bước chân, nhưng không giống như bước chân của người bình thường, bởi vì mỗi tiếng đều có khoảng cách rất chậm, âm thanh rơi xuống cũng rất nặng.
Hú hú. Lại thêm một cơn gió khác thổi đến, làm cho bọn họ không khỏi nổi da gà toàn thân. Gió lạnh âm u, chắc là dùng để miêu tả cơn gió thế này, gió lạnh thấu xương, lại khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Đột nhiên, dưới chân có gì đó cử động, Tần Phong Hi nhếch mép cười, nhanh chóng đưa tay nắm lấy một sợi dây, kéo thật mạnh.
Ầm một tiếng, có gì đó ngã xuống đất.
“Nhóm lửa lên”
Tần Phong Hi hô lên, Tân Nghĩa lập tức bật dậy nhóm lửa. Tần Phong Hi đang nắm một đầu sợi dây, đầu còn lại được bện thành vòng, hiện đang buộc quanh mắt cá chân của một người. Ban nãy người đó bị Tần Phong Hi kéo mạnh ngã lăn ra đất, giờ đang giãy giụa nhưng không thể bò dậy nổi.
“Đây là... người sao?” Trần Thập nhìn thử, ngạc nhiên kêu lên.
Tần Phong Hi gật đầu: “Thật sự là người”
“Đây là người rừng” Nạp Lan Mộng Như cũng đến gần, nhưng không nhìn người rừng mà lại nhìn Tần Phong Hi bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Nàng ta nhìn thấy, vòng cỏ buộc người rừng chính là những cái vòng mà ban nãy Tần Phong Hi nhìn như làm để giết thời gian. Nàng ta cứ tưởng rằng chỉ là giết thời gian, không ngờ lại là bẫy!
Bỗng chốc, nàng ta cảm thấy Tần Phong Hi có thể trở thành sự trở ngại của nàng ta cũng không phải chuyện gì lạ! Nhưng nếu là như thế thì lại càng thêm đáng chết!
Người rừng, không biết từ khi nào thì xuất hiện trong Thần Ma cốc, nhưng người bọn họ bắt được cũng không còn trẻ nữa, trên người đã xuất hiện dấu hiệu phản tổ, toàn thân lông lá, gương mặt trông cũng hao hao như tinh tinh, không cao lắm, đại khái chắc tầm một mét sáu, không mặc quần áo, hàm răng vừa dài vừa nhọn. Lúc gào thét thì cái mồm tỏa ra mùi hôi thối, làm người ta phải chạy xa chín mươi dặm.
Mà tên người rừng này hình như đã bị thương, nếu không thì cũng sẽ không bị Tần Phong Hi kéo ngã nhưng giãy giụa mãi vẫn không đứng lên được. Tới khi hắn ta vùng vằng đứng lên được, thì lại bắt lấy bộ xương chồn bọn họ ném đi ban nãy mà gặm cắn.
Bộ xương cứng rắn là thế, nhưng vào miệng gã lại cứ như sườn non vậy, cắn rắc rắc mấy cái đã vỡ vụn, sau đó là tiếng nhai rộp rộp vang dội, nhai mấy cái là đã nuốt xuống.
Đây là xương đó!
Nhìn gã lại há mồm, hàm răng nhọn cắn nát khúc xương, cả đám đều cảm thấy xương cốt mình đau nhức. Không hề nghi ngờ gì nữa, nếu bọn họ bị tên người rừng này bắt được thì sẽ bị ăn sống ngay lập tức.
“Cô nương, phải xử lý thế nào đây?” Trần Thập nhỏ giọng hỏi.
Ngay khi nàng phát ra tiếng, tên người rừng đã bộc phát tốc độ và sức lực nhào về phía nàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất