"Phut!" 

"Phut!" 

Câu nói của Tần Phong Hi như thể đã phá vỡ lời nguyền, khiến tất cả mọi người bị sự xuất hiện của vị mỹ nhân xinh đẹp hệt tiên nữ lập tức tỉnh táo lại ngay, thậm chí còn vô cùng buồn cười mà cười thành tiếng. 

Ha ha, ha ha! Người chim, còn không phải là người chim sao? Một chim một người, đùng là người chim còn gì! 

Màn xuất hiện vốn cực kỳ đẹp mắt, nhưng chỉ vì một câu nói đã trở nên buồn cười. Thậm chí Tân Nghĩa còn cười không thể ngừng được. 

Nạp Lan Tử Lâm vốn cũng đang say mê ngắm nhìn, sư phụ của hắn ta không nói sai, từ nhỏ hắn ta đã thích vị Đại sư tỷ này. Dù trên Vấn Thiên Sơn, tuổi tác nàng ta còn nhỏ hơn nhiều đệ tử khác, nhưng nàng ta là người được học vỡ lòng võ học sớm nhất. Vấn Thiên Sơn có một quy định: Ai được học võ sớm nhất và vượt qua thử thách của sư môn đầu tiên, người đó sẽ xếp vị trí lớn nhất. 

Nạp Lan Mộng Như chính là một thiên tài võ học như vậy. Năm ba tuổi, nàng ta đã vượt qua thử thách sư môn và trở thành Đại sư tỷ của Vấn Thiên Sơn. Những người phía sau, dù lớn tuổi hơn, cũng đều là sư đệ sư muội của nàng ta. 

Nàng ta không chỉ có tài năng xuất chúng trong võ học, mà trong lĩnh vực âm nhạc, viết văn, trận pháp, cơ quan và cả ngự thú đều thể hiện được khả năng học tập xuất sắc. Vì thế, năm mười hai tuổi, Nạp Lan Mộng Như được phong là Thánh Nữ, quyền lực chỉ dưới chủ nhân Vấn Thiên Sơn, nhưng lại đứng trên tất cả mọi người, bao gồm cả các trưởng lão cũng phải nghe lời nàng ta. 

Đây là lý do vì sao Phạm Trường Tử, dù là sư thúc của nàng ta, cũng phải nghe theo nàng ta. 

Tài năng và học thức của nàng ta đã đủ khiến người khác ghen tị, nhưng không ngờ nàng ta còn sở hữu dung mạo tuyệt thế, đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nhân tuyệt thế. 

Trên bảng xếp hạng mỹ nhân tuyệt thế đó còn có Tố Lưu Vân - Lưu Vân tiên tử của Trầm Vân Sơn, và Bắc Hải Đường - Đại Công chúa của Bắc Thương. Đây là ba người đứng đầu bảng, những người khác thì Tần Phong Hi không còn nhớ rõ nữa. 

Đây là lần đầu tiên nàng gặp Nạp Lan Mộng Như. Trước đây, cái tên Nạp Lan Mộng Như đã như sấm bên tai. Người trong điện Cửu Tiêu đều nói rằng, Đế hậu tương lai của Lệ Tử Mặc có tới bảy phần là Nạp Lan Mộng Như. Nếu Tố Lưu Vân muốn tranh thì cũng có chút hy vọng, nhưng tổng thể thì phần thắng vẫn nghiêng về Nạp Lan Mộng Như. 

Mỹ nhân trên lưng chim ưng, ánh mắt lạnh như băng. Khi ưng xoay vòng, nàng ta nhẹ nhàng bay lên, đáp xuống tựa như tiên nữ, chiếc váy đỏ bay phấp phới theo gió. 

Mặc dù đã tiến vào bãi đất, nhưng nhảy từ không trung xuống như thế vẫn khiến người ta không khỏi thán phục sự gan dạ và võ công của nàng ta. Cộng thêm bộ váy đỏ rực, cây sáo ngọc tím trong tay, còn có dáng vẻ lả lướt, phong cảnh xinh đẹp cảnh xung quanh, thác nước hùng vĩ phía xa xa, quả thật rất choáng ngợp. 

Đôi giày vàng của Nạp Lan Mộng Như nhẹ nhàng đạp lên thảm cỏ, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn sang Tân Phong Hi 

Nạp Lan Tử Lâm không nhịn được mà âm thầm so sánh hai người trong lòng. 

Trước đây hắn ta từng nghĩ không ai có thể sánh bằng Nạp Lan Mộng Như, so thế nào cũng là đang xúc phạm Nạp Lan Mộng Như. Nhưng giờ đây, hắn ta lại vô thức so sánh Tần Phong Hi với Nạp Lan Mộng Như. 

Tần Phong Hi mặc đồ nam màu đen, tóc được dải băng đen buộc cao, lộ ra gương mặt trắng ngần như ngọc, đôi mày hàng mi không có sự lạnh lùng, mà là một vẻ tự do phóng khoáng. 

Không lộng lẫy như Nạp Lan Mộng Như, nhưng không hiểu vì sao, cứ khiến ánh mắt của hắn ta không tự chủ được nhìn về phía nàng. 

“Mộng Như, đã đưa Tần Phong Hi đến rồi. Sư thúc không phụ lòng chứ?” 

Quả nhiên là Nạp Lan Mộng Như. 

“Cảm ơn sư thúc, sư thúc đã vất vả rồi. Khi nào Tần cô nương tìm được Tử Kim Đằng, đệ tử nhất định sẽ cảm tạ sư thúc. Giọng nói của Nạp Lan Mộng Như không mềm mại, mà mang theo chút lạnh lùng, từng âm tiết vô cùng rõ ràng. 

Tần Phong Hi không nhịn được mà nhếch môi cười. Nếu nàng là người tìm được Tử Kim Đằng, chẳng phải nên cảm ơn nàng sao? 

Phạm Trường Tử có việc gấp phải đi nên hỏi ngay: “Ta còn có việc khác, có thể đi trước chứ?” 

Tuy Nạp Lan Mộng Như thấy lạ vì sao ông ta phải vội vàng như vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Mời Tam sư thúc cứ tự nhiên 

“Tử Lâm, đi thôi!” 

Nạp Lan Tử Lâm nhìn Nạp Lan Mộng Như, rồi lại nhìn sang Tần Phong Hi, nhưng lại không muốn bước đi. Tần Phong Hi nhíu mày, suốt đường đi tên này cũng không ít lần bị nàng trêu tức đến mức suýt hộc máu, vậy mà bây giờ lại không nỡ rời đi à? 

“Tử Lâm! Phạm Trường Tử cần Nạp Lan Tử Lâm giúp đỡ, sao có thể cho phép hắn ta ở lại đây? 

Nạp Lan Tử Lâm đành phải theo ông ta rời đi, nhưng khi sắp bước vào hang động, hắn ta quay lại nói vội với Tần Phong Hi như bị ma ám: “Tần Phong Hi, cẩn thận mọi chuyện!” 

Trần Thập và Tân Nghĩa nhìn theo hắn ta chạy trốn vào hang động, cả hai đều nhíu mày đầy khó chịu. 

Nạp Lan Mộng Như nhìn Tần Phong Hi, còn Tần Phong Hi cũng đang nhìn nàng ta, hai ánh mắt chạm nhau. 

Một lúc sau, Nạp Lan Mộng Như lên tiếng trước: “Có phải trên đường đi Tần cô nương đã nảy sinh tình cảm với Tử Lâm sư đệ của ta rồi chăng? Đến mức khiến hắn ta quyến luyến không thôi, còn dặn dò cẩn thận như vậy, đủ thấy tình ý” 

Tần Phong Hi cười: “Nạp Lan cô nương, cô nghĩ mình mặc váy đỏ là trở thành bà mối được ngay à?” 

Tân Nghĩa bật cười thành tiếng. 

Vút! 

Một luồng sáng đỏ vụt qua, nhắm thẳng vào mặt Tân Nghĩa, rồi “đùng” một tiếng, nó lại bay vút trở về tay Nạp Lan Mộng Như. 

Đó là một chiếc khăn lụa đỏ! 

Giọng Nạp Lan Mộng Như lạnh lẽo: “Từ khi nào hạ nhân của điện Cửu Tiêu lại vô lễ như vậy?" 

Nửa bên mặt của Tân Nghĩa lập tức sưng vù lên. 

Ánh mắt Tần Phong Hi lập tức trở nên lạnh lẽo. 

Ngay từ ban đầu nàng không hề xem thường Nạp Lan Mộng Như, nhưng không ngờ nàng ta lại mạnh hơn cả dự tính của nàng. Vừa rồi khi Nạp Lan Mộng Như ra tay, không ngờ nàng lại không kịp ngăn cản. 

Mà Nạp Lan Mộng Như chỉ bằng một chiếc khăn lụa mềm mại đã có thể đánh sưng mặt Tân Nghĩa từ khoảng cách xa như vậy, sau đó còn thu khăn về như chưa có gì xảy ra. 

Đây không chỉ là mượn thị vệ để vả mặt nàng, mà còn là một đòn cảnh cáo, để nàng nhận thức được công phu của nàng ta cao đến đâu. 

Nhưng nếu Nạp Lan Mộng Như nghĩ rằng chỉ như thế đã có thể làm cho Tần Phong Hi khiếp sợ, thì nàng ta đã lầm rồi. 

Dám đánh người của nàng ngay trước mặt nàng, Nạp Lan Mộng Như, giỏi, giỏi lắm. 

Tân Phong Hi đột ngột phát ra một tiếng huýt sáo sắc nhọn. Con chim ưng mà Nạp Lan Mộng Như cưỡi vốn vẫn còn đang bay vòng vòng trên không trung, nghe thấy tiếng huýt sáo, lập tức lao xuống. Tần Phong Hi giơ tay lên, mười mấy cây châm dài liền bắn về phía con chim ưng. 

Ánh mắt Nạp Lan Mộng Như thay đổi, lập tức ra tay ngăn cản, nhưng tốc độ của Tân Phong Hi rất nhanh, mười mấy cây châm ngay lập tức cắm vào trong cơ thể con chim ưng, nó gào lên đầy thảm thiết, đôi cánh cũng không còn sức để vỗ, rơi thẳng tắp từ trên cao xuống, lập tức biến mất không còn bóng dáng. 

“Xin lỗi nha Nạp Lan cô nương, ta sợ nhất là có chim bay trên đầu, vì không biết có khi nào sẽ bị nó ị vào đầu. Tân Phong Hi phủi tay, cười híp mắt nói với Nạp Lan Mộng Như. 

Dưới lớp khăn che mặt, sắc mặt của Nạp Lan Mộng Như đã hoàn toàn tối sầm lại. Nàng ta đánh Tân Nghĩa, một phần đúng như Tần Phong Hi đoán, một phần thật sự vì nàng ta thấy Tân Nghĩa đã xúc phạm mình, không có phép tắc, cần phải dạy dỗ. 

Nàng ta là Thánh nữ của Vấn Thiên Sơn, tương lai chắc chắn sẽ ngồi trên ngai vị Đế hậu của Phá Vực, mà thân là thị vệ của Lệ Tử Mặc thì vốn phải tôn trọng và cung kính nàng ta. Vậy mà hai người này lại tự nguyện đi theo một thị nữ, thật là không thể chấp nhận được. 

Nhưng nàng ta không ngờ rằng Tần Phong Hi lại dám trả đũa ngay lập tức, thậm chí còn giết con chim ưng mà nàng ta vất vả lắm mới huấn luyện để cưỡi được! 

Quả là to gan! 

Vốn dĩ Nạp Lan Mộng Như vô cùng tò mò về con người Tần Phong Hi, nàng ta tự cho là hiểu rất rõ Lệ Tử Mặc, thế nên người phụ nữ có thể khiến Lệ Tử Mặc đối xử đặc biệt, cho dù ra sao thì nàng ta cũng phải gặp một lần, hôm nay vừa gặp, quả là đặc biệt! 

Hơn nữa còn trông rất xinh đẹp! 

Một cô gái như vậy, nàng ta sẽ không cho phép được sống tiếp. Thế nhưng Nạp Lan Mộng Như hiểu Lệ Tử Mặc, hiện tại hắn vẫn đang rất có hứng thú với người phụ nữ này, nếu người phụ nữ này chết dưới tay nàng ta, Lệ Tử Mặc có thể sẽ oán hận nàng ta, từ đó kéo xa khoảng cách giữa hai người. Vì vậy cho dù có thế nào, nàng ta sẽ không tự tay giết Tần Phong Hi 

Chỉ là đã đến Thần Ma cốc, còn cần gì nàng ta phải ra tay? 

“Tần cô nương quả nhiên gan dạ hơn người, chẳng trách Mặc của ta lại nhận cô làm thị nữ bên người. 

Nạp Lan Mộng Như lập tức bình tĩnh lại, như thể đã hoàn toàn quên đi việc Tần Phong Hi vừa bắn chết con chim ưng của nàng ta. Khả năng kiềm chế thật sự khiến Tần Phong Hi khâm phục. 

Chỉ là, “Mặc của ta”? 

Tần Phong Hi cảm thấy buồn nôn. Xin hỏi có biết xấu hổ không vậy? 

“Nhân đây ta cũng cảm ơn Tần cô nương, cảm ơn cô đã chăm sóc cho Mặc của ta, từ nhỏ đã không biết tự chăm sóc cho sinh hoạt ngày thường của bản thân, lớn như vậy còn làm người ta lo lắng, lại không thích gần gũi với con gái, thật sự làm người ta đau đầu? 

Trần Thập và Tân Nghĩa siết chặt nắm tay. 

Trước đây, Thánh nữ của Vấn Thiên Sơn gần như là nữ thần trong lòng bọn họ, truyền thuyết nói rằng nàng ta vô cùng xinh đẹp, thông minh, dịu dàng, phong thái rộng lượng, võ công cao cường, gần như không có khuyết điểm, khuyết điểm duy nhất là sự ngang ngược của Vấn Thiên Sơn khiến họ có chút lo lắng sau này địa vị của Đế quân sẽ bị hạ thấp trước mặt nàng ta, nhưng thân phận và bối cảnh mạnh cũng là lợi thế, họ vẫn luôn cho rằng Nạp Lan Mộng Như sẽ là người phù hợp nhất để làm Đế hậu. 

Nhưng, có phải là gặp thật không bằng nghe kể không? 

Hiện tại rốt cuộc bọn họ đã được gặp Nạp Lan Mộng Như, quả thật rất đẹp, xuất hiện cũng rất ấn tượng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta đang bắt chước tư thế cưỡi ưng trên trời đi tuần của Tần cô nương đó hả? 

Hơn nữa, dịu dàng rộng lượng đã nói đâu rồi? 

Đừng nói hiện tại bọn họ không còn là thuộc hạ của điện Cửu Tiêu, cho dù vẫn còn, thì nàng ta vẫn chưa phải Đế hậu của điện Cửu Tiêu đâu, từ khi nào đến lượt nàng ta dạy dỗ họ? 

Trần Thập và Tân Nghĩa vốn là thị vệ nhất đẳng bên cạnh Lệ Tử Mặc, mỗi lần Lệ Tử Mặc đi tìm thuốc đều dẫn theo hai người họ, không phải là thị vệ bình thường, nên cũng có chút xíu kiêu ngạo. Vừa rồi Nạp Lan Mộng Như vả mặt và những gì nàng ta nói đã triệt để khiến bọn họ không còn chút sùng bái nào với nàng ta. 

Còn Tần Phong Hi thì chỉ vì trả thù cho Tân Nghĩa, mà vừa ra tay đã tiêu diệt chim ưng của đối phương, thật sự là quá ngầu! 

Hiện tại Nạp Lan Mộng Như lại dùng lập trường của vợ Đế quân để nói chuyện, làm cho họ cảm thấy như nuốt phải một con ruồi. Rõ ràng Đế quân đối với Tần cô nương nhà bọn họ... 

Tần Phong Hi ngăn cản không cho họ lên tiếng. 

Nàng chỉ mỉm cười nhìn Nạp Lan Mộng Như, để mặc nàng ta tiếp tục phát huy. 

“Sao Tần cô nương lại không nói gì?” Nạp Lan Mộng Như vốn đợi mặt nàng biến sắc, đợi nàng ghen tỵ tức giận, giờ thấy như vậy, tâm trạng nàng ta lập tức chìm xuống. Tần Phong Hi còn khó đối phó hơn nàng ta tưởng tượng. 

Ý định muốn giết nàng lại nhiều thêm! 

Nàng nhất định phải chết. 

Tần Phong Hi cười nói: “Nạp Lan cô nương khó khăn lắm mới có được một cơ hội chém gió, ta không thể không nể mặt được. 

"Phut!" 

Trần Thập và Tân Nghĩa không thể nhịn nổi nữa, đồng loạt bật cười. 

eyJpdiI6IlBUblJYZ2FSOFpKVUtQVFRSdmlITVE9PSIsInZhbHVlIjoiQ0lPR01kS25ZNE5zM0lCeXZneHdpTWRySlRwTU9XQkFBbVpMY0hob2E5WGVDODAwdDdjYVFlQzd5anRQcTUwUjNcL09KbVBBek9paUh5WU1WZU15OXBMSXFaeHJuVU9INExEMnNtY1wvSDFRcz0iLCJtYWMiOiI5M2Q2MTUzM2EyMDZmZDYxMDAzOWNkNmVhMDc4NjIwODhkNTc4Y2QzNDY4Mzc1NTk4Njc0NmEwZTU1OTY3OTUzIn0=
eyJpdiI6ImdPUnJCVDFKN1Bvb3J1Y3NicGtxWXc9PSIsInZhbHVlIjoiYXJyZ1hheGNLcGllaXlxSUQ3K2VrVlRmM28zZUNXaEN4djhcL1B3SHc1OVRPdWFWYk5EWGFcL2p6VTAxa096c0tZeFhmXC9QY0h5S0poR2dwQlREY1Axak9zXC9icTNjZE1rZzFvQ21vTDdDdWFpU2Y4OGgzZ0FnK0t5bmNLQVdSYlBhZlwvTnhrQ0s0RzVJNGpLQmJqdWhNN3liclo3bWpxME9VcDNEY0JcL0x5ZGJ4bEVSZnhQXC81Z0t0UEl4a1k1OGFoWXFOV0tZeW1TYk5HY0lVMERzd0RcL2tvT1Q5WTcyVmlwR2oxV0IwY2VUbXBQZURxZzJMaW9MaHhhd2RJdU45RjRFYUVpd0hoRmdTSlBTMHRWRGxvcXhmdz09IiwibWFjIjoiNmJkOTg1YjljY2I3MGMzZDVhNzgzMTc1Yjc3ZTViZjczNTY5YTg2MWQ3YjhiNjljNzViOGU0N2ExNzY0NjEwZiJ9

Nạp Lan Mộng Như suýt chút nữa đã không nhịn được mà đạp Tần Phong Hi xuống chân núi. Nàng ta thật sự không ngờ rằng Tần Phong Hi lại có tính cách như thế này!

Ads
';
Advertisement