Dù như thế nào đi nữa, sống ở đây cũng rất bất tiện, hơn nữa nếu sau này hắn ta và Xuân Nương có con, chẳng lẽ đứa trẻ không cần nhìn ngắm thế giới sao?
Huống chi gần đây dưới chân núi đã phát hiện có hổ, hôm nay suýt chút nữa hắn ta đã chết trong miệng hổ, ai biết sau này còn có dã thú gì khác xuất hiện hay không?
Vì vậy, nơi này không còn phù hợp để ở lại nữa.
Hà Trường Vũ cũng hiểu điều đó.
“Đã rút hết khí đen trong cơ thể cha ngươi rồi, sau này trở lại trong thành cũng không ai nói gì đâu?” Tần Phong Hi nói.
Nhưng Hà Trường Vũ lại lắc đầu rồi nói: “Không, mối quan hệ với dòng họ đã không thể trở về như xưa được nữa, có trở về thì mọi người cũng không ưa nhau thôi. Nhà ta sẽ tìm một nơi khác, xem có thể định cư lại đó không”
Tần Phong Hi cười khẽ rồi nói: “Hay là để ta giới thiệu cho ngươi một nơi nhé?”
“Mời tiểu công tử nói.” Hà Trường Vũ ngạc nhiên sung sướng, hiện tại hắn ta rất tin tưởng Tần Phong Hi, nơi nàng giới thiệu chắc chắn là không tệ.
“Thành Phá Vực.
Trần Thập và Tân Nghĩa nghe nàng giới thiệu Hà Trường Vũ đến thành Phá Vực thì không khỏi nhìn nhau. Cô nương từng nói muốn rời khỏi Đế quân, đi rồi sẽ không quay về nữa, nhưng những chuyện nàng làm trong suốt chuyến đi không phải đều đang suy nghĩ cho Đế quân và Phá Vực hay sao? Dọc đường đi, cứ hễ gặp người lánh nạn, người rời bỏ quê hương, hay người không nơi nương tựa, nàng đều khuyên họ đến thành Phá Vực.
Chẳng lẽ lại không phải vì nàng biết rõ Phá Vực cần thêm người để phát triển hay sao?
Lúc này Tần Phong Hi không hề hay biết rằng việc đưa Hà Trường Vũ đến thành Phá Vực là tự tìm đường chết, bởi vì không lâu sau, Hà Trường Vũ sẽ giúp nàng lập được công lớn, đẩy nàng đến gần vị trí Đế phi của điện Cửu Tiêu hơn. Nếu nàng mà biết, chắc chắn nàng sẽ nói với hắn ta: Thế giới rộng lớn như vậy, hay là gia đình ba người các ngươi đi khắp nơi du ngoạn đi, tuyệt đối đừng đến Phá Vực nhé!
Sáng hôm sau, họ rời khỏi nhà họ Hà.
Sau khi nghe ông lão mô tả về Thần Ma cốc, Tân Phong Hi đã tăng cường cảnh giác. Xung quanh Thần Ma cốc có thể nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng. Nhưng nàng cũng không sợ hãi, vì dù sao Lão Hà cũng chỉ là một người bình thường, không thể so sánh với khả năng chịu đựng và kiến thức của nàng được.
Trong vài ngày tiếp theo, quả nhiên không thấy dấu vết của con người, họ tiếp tục vào sâu trong núi.
Hai ngày trước, xe ngựa không còn đi được nữa, ngựa cũng bị bỏ lại từ một ngày trước, vì con đường phía trước không còn thuận tiện cho ngựa đi.
Trước mặt là vách đá dựng thẳng đứng trong rừng, cao vút chọc trời, không thể thấy được đỉnh núi, vách đá là một bức tường tự nhiên khổng lồ chắn trước mặt họ.
Ngước đầu nhìn lên, có vẻ như trong vách đá có một con đường nhỏ dài ngoằn ngoèo, đôi khi không nhìn thấy trong núi, đôi khi chỉ lộ ra một đoạn nhỏ, nhìn thôi đã thấy vô cùng nguy hiểm.
Trần Thập lẩm bẩm: “Không biết phải bắt đầu leo từ đâu đây?”
Phạm Trường Tử hừ một tiếng: “Sợ rồi sao?”
“Ôi, Phạm lão nói cứ như không sợ ấy nhỉ?” Tần Phong Hi liếc nhìn ông ta, lão già này chắc chắn muốn lấy mạng của nàng, nhưng ít nhất ông ta vẫn kiên nhẫn, đến giờ còn chưa ra tay.
“Đi qua vách đá cao chót vót này là vào được Thần Ma cốc, chắc hẳn Thánh Nữ của Vấn Thiên Sơn đã chờ sẵn trong Thần Ma cốc rồi, đi thôi”
Thánh Nữ của Vấn Thiên Sơn, không phải là Nạp Lan Mộng Như sao?
Ánh mắt Tần Phong Hi lóe lên.
Nạp Lan Mộng Như sẽ không giết nàng, nếu không thì cần gì để Phạm Trường Tử hộ tống nàng đến đây chứ? Lẽ nào chỉ vì để gặp mặt nàng một lần?
Tần Phong Hi thầm nghĩ mình vẫn hiểu được chút ít về tâm lý phụ nữ, ghen tị và đố kỵ là điều bình thường, nhưng loại phụ nữ như Nạp Lan Mộng Như, rõ ràng là ghen tị mà
vẫn tỏ ra cao ngạo sang quý hơn người khác gấp trăm lần, rõ ràng muốn giết người mà còn đầy mưu kế xấu xa, Tần Phong Hi không thể có hảo cảm nổi.
Thánh Nữ Vấn Thiên Sơn, hiếm có một người như nàng ta mà nàng còn chưa từng gặp mà đã thấy ghét thế này.
“Cẩn thận” Nàng nhỏ giọng dặn dò Trần Thập và Tân Nghĩa.
“Thuộc hạ đã biết”
Tần Phong Hi không lo lắng về Phạm Trường Tử, đã đến đây rồi, Nạp Lan Mộng Như lại còn muốn gặp nàng, Phạm Trường Tử sẽ không để nàng chết. Trần Thập và Tân Nghĩa mới cần phải cẩn thận.
Họ tìm một lúc mới thấy một cái hang ở chân núi, vào trong đó mới phát hiện có một con đường nhỏ uốn lượn lên trên, có vẻ như một phần là tự nhiên, một phần có dấu vết nhân tạo.
“Con đường mòn này là ai đào ra?” Tần Phong Hi hỏi Phạm Trường Tử.
Hiện tại tâm trạng Phạm Trường Tử khá tốt, có lẽ vì nhiệm vụ sắp hoàn thành, ông ta thả lỏng hơn phân nửa, thậm chí có cả tâm trạng trả lời câu hỏi của Tần Phong Hi “Truyền thuyết kể rằng, hơn nghìn năm trước, Thần Ma cốc là nơi xảy ra cuộc chiến giữa Thần tộc và Ma tộc. Nhưng Nhân tộc là con dân được Thần tộc che chở, cần phải đến để cổ vũ cho Thần tộc. Đáng tiếc là Nhân tộc không thể đáp từ trên trời xuống thẳng sơn cốc như Thần và Ma, chỉ có thể mở một con đường đi xuyên qua. Vì vách núi quá dày, khó mà mở được, chỉ có chỗ mỏng nhất mới có thể đào ra lối đi xuyên vào, con đường mòn trên vách núi dựng đứng này là từ đó mà ra.
Tân Phong Hi nghe vậy thì bĩu môi, nói đùa hả, Thần tộc và Ma tộc, trên đời này làm gì có Thần và Ma? Nói là con người tò mò về thế giới bên kia vách núi nên từ từ đào ra để xem thì nàng còn tin được. Hoặc là vì tưởng có bên kia có kho báu thì cũng được.
Thế nhưng, con đường mòn này quả thật đã trải qua rất nhiều năm tháng. Có vài đoạn cây cối đã mọc lên, thân cây bị vách đá ép xuống không cao được, nhưng lại mọc đầy nấm trên đó. Đây cũng coi như là một kỳ quan trên con đường mòn hiểm trở.
Đường đi không hề dễ dàng. Có những đoạn gần như dựng thẳng đứng, phải dùng cả tay và chân để leo lên.
Trên con đường mòn, đoạn đường rộng nhất cũng chỉ vừa hai người đi song song, phần lớn chỗ khác chỉ đủ cho một người đi qua, thậm chí còn phải nghiêng người để lách qua. May mắn là tất cả bọn họ đều không ai quá to lớn, nếu không thì muốn đi qua cũng rắc rối lắm. Phạm Trường Tử đi đầu, theo sau là Tần Phong Hi, kế tiếp là Trần Thập và Tân Nghĩa, cuối cùng là Nạp Lan Tử Lâm.
Thỉnh thoảng bọn họ còn nghe thấy tiếng kêu to của chim ưng lượn quanh trên cao, nhưng tiếng vang rất xa. Tân Phong Hi chợt nghĩ đến con Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn mà Thái tử Đông Thời Ngọc tặng lần trước, thật là đáng tiếc vì đã không mang nó theo. Nếu bây giờ có Bạch Ưng Vương ở đây, có lẽ nàng đã có thể cưỡi nó bay thẳng qua Thần Ma cốc rồi. Người khác không dám nghĩ chuyện này, nhưng nàng thì dám đấy.
Kiếp trước nàng đã từng ngồi tàu lượn, nhảy dù không biết bao nhiêu lần, nàng không hề sợ độ cao chút nào cả.
“Chít chít!”
Bất chợt có tiếng chuột kêu vang lên.
“Ở đây mà cũng có chuột sao?”
“Chuột núi thôi, cũng không có gì lạ.” Tần Phong Hi đáp. Nhưng Phạm Trường Tử lại dừng bước.
“Người phụ nữ dốt nát!” Ông ta nói: “Chuột núi gì chứ? Ở đây chỉ cách Thần Ma cốc có một bức tường, bất kỳ thứ gì xuất hiện tại đây đều không thể xem thường. Ngươi hiểu không?”
“Ngài đúng, ngài đúng. Vậy theo như ngài nói, có thể là chuột thần, hoặc chuột ma không?” Tần Phong Hi ra vẻ rất khiêm tốn. Vừa dứt lời, một con chuột nhỏ xám xịt liền chạy đến trước mặt họ. Tần Phong Hi không ưa thứ này, nhấc chân đá văng nó khỏi vách núi cao chót vót. Con chuột nhỏ kêu thêm hai tiếng “chít chít” rồi rơi xuống, mất mạng. Sau đó, nàng lại hỏi Phạm Trường Tử rất chân thành: “Là chuột thần à? Có khi nào nó sẽ bay lên lại không?”
Đó rõ ràng chỉ là một con chuột núi bình thường.
Nàng cố ý chế nhạo ông ta đấy!
Phạm Trường Tử tức giận đến mức suýt chút nữa trượt chân.
Trần Thập và Tân Nghĩa cười khẽ. Họ đã leo đến lưng chừng núi, đoạn đường này là con đường hẹp bám vào vách núi, chỉ đủ cho một người đi qua. Dưới chân họ là vực sâu không đáy, chỉ cần giẫm sai một bước là có thể ngã xuống tan xương nát thịt. Trong tình huống nguy hiểm như vậy mà cô nương của họ vẫn có thể đùa cợt chế giễu Phạm trưởng lão, đúng là không khỏi khiến người ta khâm phục.
Trông có vẻ rất nguy hiểm, nhưng thực chất lại chẳng có gì xảy ra. Khi cuối cùng họ cũng bước vào đoạn đường nằm trong vách núi, Tần Phong Hi mới thở phào nhẹ nhõm. Suốt quãng đường này, nếu Phạm Trường Tử thực sự ra tay, nàng không dám chắc sẽ giành phần thắng.
Hơn nữa, Trần Thập và Tân Nghĩa chắc chắn không phải là đối thủ của ông ta, chỉ cần rơi xuống vực là mất mạng ngay lập tức, chính nàng còn không muốn chết, cũng không mong rằng hai thị vệ kiên quyết đi theo mình gặp chuyện. Vì vậy, mặc dù bề ngoài tỏ ra ung dung thoải mái, nhưng trong lòng nàng vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Vào lúc này, nàng lại phải cảm ơn sự cao ngạo của Nạp Lan Mộng Như. Có lẽ nàng ta nghĩ rằng giết nàng là việc dễ như trở bàn tay, mọi thứ sẽ theo đúng kế hoạch của nàng
ta, vì thế chẳng bao giờ nghĩ đến khả năng không thể giết được nàng đâu nhỉ?
Khi họ bước ra khỏi hang động, đến cả Tần Phong Hi tự nhận đã từng đi nhiều nơi, nhìn thấy vô số cảnh đẹp, cũng không khỏi thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Trời ơi, đẹp quá.
Nàng cứ tưởng rằng sau khi ra khỏi hang động, họ vẫn sẽ phải tiếp tục đi qua những con đường mòn ngoằn ngoèo để xuống sơn cốc. Không ngờ vừa bước ra đã thấy một nền đất phẳng rộng lớn.
Không rõ là tự nhiên hay nhân tạo, nhưng bãi đất này rất rộng, rộng đến mức gần như nửa sân bóng đá. Dưới chân là thảm cỏ xanh mướt, hoa tươi khoe sắc, bươm bướm đủ màu sắc bay lượn, còn có cả bạch ngọc bằng phẳng tựa như ghế ngồi bằng đá được bày sẵn cho khách.
Nhưng đây vẫn chưa phải là đẹp nhất. Nơi đẹp nhất là đỉnh núi thật to ở phía xa xa đối diện với bãi đất rộng, trên núi có một thác nước khổng lồ đổ xuống từ trên cao như dội thẳng từ chín tầng mây, khí thế mạnh mẽ.
Sương mù từ thác nước bốc lên như những đám mây, trôi lững lờ quanh đỉnh núi, khiến ngọn núi trông như chốn bồng lai tiên cảnh. Ánh mặt trời chiếu qua lớp sương mù rồi khúc xạ tạo ra hai cầu vồng bảy sắc, tô điểm thêm cho khung cảnh kỳ ảo này.
Nhìn xuống nữa sẽ thấy, khu rừng rậm rạp rộng lớn như một tấm chăn xanh dày muôn hoa, cây cối nở rộ những đóa hoa đủ màu sắc, giống như những hoa văn dệt trên tấm thảm khổng lồ này, khung cảnh tuyệt đẹp lấp đầy tầm nhìn của bọn họ, nhưng họ không thể nhìn thấy dưới mặt đất ra sao. Xa hơn một chút, sương mù màu xanh nhạt dày đặc và kéo dài đến tận thác nước.
Gió núi lạnh lẽo thổi tới, xen lẫn trong đó là vô vàn hương hoa khiến tâm trạng người ta thoải mái.
Thế nhưng Tần Phong Hi cũng biết, nơi đây là Thần Ma cốc, bên dưới cảnh sắc tươi đẹp ẩn giấu không biết bao nhiêu là nguy hiểm. Dù vậy thì cũng không thể khiến nàng phớt lờ khung cảnh đẹp đã này, cứ ngắm trước đã rồi tính sau.
“Lớp sương mù màu xanh nhạt dày đặc đó nằm trong phạm vi của Thần Ma cốc, muốn sống thì chớ nên qua đó” Thật ra Phạm Trường Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đưa được nha đầu đáng ghét này đến đây, dọc đường đi ông ta cảm thấy cả tính tình lẫn tu vi của mình đều tăng, tất cả đều nhờ bị Tần Phong Hi chọc tức, nhịn thôi, phải nhịn thôi, khó khăn vất vả lắm ông ta mới không đập cho nàng một chưởng chết ngay trên đường đi.
Cũng may là nàng ta cũng không còn sống được bao lâu.
Trong không trung truyền đến tiếng ưng hót, gió mát thổi tung tiếng kêu, kỳ ảo và bay bổng hệt như nhạc trời.
Đám người ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên lưng con chim ưng khổng lồ có một cô gái mặc đồ đỏ ngồi lắc lư, tóc đen bay phấp phới, hàng mi và đôi mắt vô cùng tinh xảo, khăn lụa đỏ thêu chỉ vàng che mặt, một tay bám vào con chim ưng, một tay cầm chiếc sáo bằng ngọc tím, hệt như tiên hạ phàm.
Trần Thập và Tân Nghĩa cũng nhìn chăm chú.
Người chim...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất