Nhưng mà Phổ Minh Châu cảm thấy rất đáng. Nàng ta đã hỏi thăm, người có thể đến tham gia nghị sự toàn là quan lớn của thành Phá Vực.
Người đến từ Đông Thanh như nàng ta lúc vừa mới đến đây quả thật không quen, đừng nói ăn uống, chỉ riêng việc đây là nơi Đế quân, nhưng không gọi thẳng là Hoàng cung mà gọi là điện nhất trọng, điện nhị trọng, điện tam trọng gì đó. Sao trong Hoàng cung chỉ có thị nữ không có thái giám? Thị vệ còn có thể đi lại trong cung? Điện tam trọng của Đế quân tuy rằng tạm thời chưa có hậu, phi, nhưng sao không có cả hầu cơ?
Hơn nữa còn không có thừa tướng, quan lại gì cũng không có chỉ có thống lĩnh thị vệ và quản sự, thật sự làm nàng ta không quen. Có điều đó chỉ là việc nhỏ, nàng ta chỉ cần biết rằng quản sự ở đây tương đương với quan ngũ phẩm của Đông Thanh Quốc có thể vào triều sớm là được.
Mấy ngày nay nàng ta vất vả tìm cơ hội tiếp xúc với một quan viên, nên bây giờ làm gì có chuyện nàng ta không nhanh chóng tiếp cận? Tuy rằng người này bị Đế quân đuổi ra, nhưng có lẽ tính cách hắn là như vậy? Trên đường đi hắn cũng giả vờ lạnh lùng với nàng ta, nhưng chẳng phải bây giờ nàng ta vẫn vào điện Cửu Tiêu rồi sao, thái độ của đám thị nữ và thị vệ còn rất cung kính.
“Đại nhân đừng trách Đế quân, hẳn là do tâm trạng ngài ấy không tốt, đợi lát nữa nhận lỗi là được thôi mà.
Quản gia vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi, không ngờ mỹ nhân này nhảy ra cho gã một viên thuốc trị thương tốt, còn nói xin lỗi Đế quân là được? Thật vậy không? Chẳng lẽ mỹ nhân này là người được Đế quân sủng hạnh, còn rất được sủng ái, có thể thổi gió bên gối?
Đang vui sướng thì Lệ Tử Mặc họp xong đi ra.
Trong khoảng thời gian này hắn đã xử lý mấy quản sự, nhưng hắn cũng đề cử vài phó quản sự lên, cho nên bây giờ theo hắn đi ra là một nhóm khoảng mấy chục người.
Phổ Minh Châu đứng lên, xoay người lại thì thấy người đàn ông dẫn đầu đám người vẫn mặc đồ đen, đuôi lông mày dài hơi nhướng lên, ánh mắt sâu thẳm, vô cùng nổi bật khiến mấy chục thuộc hạ trở nên lu mờ. Người như vậy sao có thể không khiến nàng ta si mê?
Mà lúc nàng ta mê mẩn nhìn Lệ Tử Mặc, đối phương lại nheo mắt nhìn gã quản sự kia, ánh mắt ẩn chứa lạnh lùng: “Bổn Đế quân đã cho phép ai chữa thương cho gã chưa?” “Đế quân, là Minh Châu cô nương tặng thuốc trị thương cho thuộc hạ.”
Quản gia đang định cầu xin thì bị Lệ Tử Mặc ngắt lời: “Thuốc trị thương?” Hắn nhìn sang Phổ Minh Châu, suốt mười ngày nay sau khi nàng ta đến đây hắn chưa gặp lại người này lần nào nữa, Phổ Minh Châu bị nhìn thì chỉ cảm thấy tâm hồn điên đảo, đầu óc hỗn loạn, ngơ ngác đưa ra bình thuốc.
Ưng lập tức bước qua giật lấy bình thuốc.
Phổ Minh Châu bừng tỉnh kêu to: “Không, ngươi không được cướp thuốc của ta, đó là của ta, là của ta!” Nàng ta muốn xông lên nhưng bị thị vệ bước tới ngăn cản.
“Thuốc trị thương đúng không?” Lệ Tử Mặc đi về phía quản sự, chậm rãi nói: “Đúng là thuốc tốt?”
Quản gia có linh cảm không lành, nhưng chưa kịp nghĩ thêm đã bị một luồng sức mạnh đánh vào ngực!
Phịch một tiếng, gã ngã xuống đất hộc máu lần nữa.
Lệ Tử Mặc lạnh lùng nói: “Cho uống thuốc”
Ưng đổ một viên thuốc nhét vào miệng gã. Sau đó thấy đối phương ngừng ói máu, sắc mặt hắn tốt hơn, Ưng kéo gã đứng dậy.
Lệ Tử Mặc nhấc chân đá gã!
Quản sự lại bị đá văng ra ngoài. Lệ Tử Mặc khống chế sức lực, mỗi cú đá mạnh bằng nhau, hắn biết dùng sức bao nhiêu sẽ bị thương thế nào, mỗi lần đá không chỉ bị nội thương mà xương sườn cũng sẽ bị nứt, đá thêm mấy lần xương sườn sẽ gãy, nhưng mà người khác không biết.
“Cho uống thuốc”
Giọng Lệ Tử Mặc lạnh lùng làm lòng người rét lạnh.
Ưng lại lấy thuốc nhét vào miệng quản sự. Bây giờ ai cũng biết Lệ Tử Mặc muốn làm gì, mấy kẻ nhát gan sợ tới mức run chân, ai lớn gan mặt mày cũng đã tái mét.
Chẳng phải nói thuốc chữa thương tốt sao? Cho ngươi ăn no trị đủ luôn.
Phổ Minh Châu nhìn Lệ Tử Mặc lại tiếp tục đá quản sự của hắn đến hộc máu, nàng ta sợ tới mức nước mắt lăn dài, che miệng lại, sợ lúc này phát ra âm thanh thì cú đá kia sẽ rơi lên người mình.
Trong bình chỉ còn năm viên thuốc, quản sự bị đá tiếp năm lần, đút năm viên thuốc.
Vừa khỏi lại bị đá đến hộc máu, rồi lại đút thuốc.
Vừa khỏi lại bị đá đến hộc máu, rồi lại đút thuốc.
Tiếng Lệ Tử Mặc đá vào ngực, tiếng quản sự nôn ra máu làm ruột gan những quản sự khác run rẩy.
Cuối cùng Phổ Minh Châu không nhịn được nữa mà kêu lên: “Đế quân! Đế quân! Ngài không thể làm như vậy, làm vậy thì tàn bạo quá, ngài làm như vậy không thấy quá độc ác sao! Chẳng lẽ ngài không sợ những người đi theo mình chạnh lòng?”
Thật đáng sợ, thật đáng sợ, hắn thật đáng sợ!
Lệ Tử Mặc nhìn lướt qua đám quản sự, giọng điệu chậm rãi, âm thanh trầm thấp ẩn chứa sát ý: “Người trung thành với bổn Đế quân, dốc lòng làm việc cho thần dân của bổn Đế quân thì luận công ban thưởng. Còn kẻ mà bổn Đế quân phạt chết, không gian tức ác.
“Nhưng cho dù gã có lỗi thì cũng đã bị ngài phạt rồi, gã cũng đã nhận lỗi với Đế quân, ngài phải cho người ta một cơ hội chứ, Đế quân, ngài phải làm một vị vua nhân từ!”
Lệ Tử Mặc nhìn quản sự đã bán sống bán chết, đá xong năm lần xương sườn đã gãy, bây giờ thuốc tiên cũng không cứu được: “Vốn dĩ bổn Đế quân chỉ định giam vào nhà lao, nhưng lại phát hiện có con mèo con chó nói bậy bạ vài câu mà gã đã tin, ngu ngốc đến mức này thì sống cũng chỉ lãng phí lương thực. Hắn nhìn Phổ Minh Châu tái mặt nhíu mày vì lời sỉ nhục không chút nể tình này, bực bội nói tiếp: “Còn nữa, bổn Đế quân nói muốn làm vị vua nhân từ lúc nào? Dẫn nàng ta đi, đưa đến Hoán Y Cục của điện nhất trọng!”
Vốn dĩ hắn đã quên mất có một người như vậy, không ngờ nàng ta lại tự đâm đầu vào. Lần trước người phụ nữ nào đó nói muốn giữ người này lại để quan sát, chứ nếu không
thì hắn đã một chưởng đánh chết rồi.
Ở điện nhị trọng sống quá sung sướng, thị nữ và thị vệ chiêu đãi nàng ta như khách quý tạm trú, không ngờ bây giờ lại bị đưa đến Hoán Y Cục giặt quần áo? Lúc ở nhà đấu đá với kế mẫu đến mức ngươi chết ta sống cũng chưa từng phải động tay làm gì, ít nhất còn có Hoa thẩm và Hỉ Nhi, ở trong nhà còn có hai nha hoàn xấu xí để sai bảo. Chuyện giặt đồ nào đến tay nàng ta? Bàn tay trắng nõn thon dài này là để thêu hoa, đánh đàn, chứ không thể sần sùi nứt nẻ như đám nha hoàn xấu xí kia được, nàng ta không muốn!
Không làm có được không? Chẳng phải Đế quân thích mình sao?
Phổ Minh Châu chưa kịp kêu lên đã bị bịt miệng kéo xuống. Thị nữ Hỉ Nhi sợ tới mức nhũn chân quỳ xuống.
“Đế quân, người này thì sao?”
“Đưa đi cùng” Lệ Tử Mặc lườm Hỉ Nhi, đi được hai bước thì lại đổi ý: “Mà thôi, giữ lại điện nhị trọng làm người vẩy nước quét nhà đi”
Hỉ Nhi ngồi bệch dưới đất, nước mắt còn đang chảy, nghe vậy vừa ngơ ngác vừa rối rắm. Ở lại điện nhị trọng chắc chắn tốt hơn đến Hoán Y Cục, hơn nữa vẩy nước quét nhà dễ hơn giặt quần áo, thời tiết đang lạnh, giặt quần áo phải ngâm tay trong nước thời gian dài, gặp gió lạnh thổi dễ bị nứt nẻ, đối với các cô gái thì cơn đau này có thể nói là chết đi sống lại. Tiểu thư nhà mình đi giặt đồ, chẳng lẽ nàng ta có thể vui vì mình không phải đi giặt đồ chắc?
Lúc này không ai rảnh đâu mà quan tâm đến một thị nữ vẩy nước quét nhà như Hỉ Nhi, bởi vì quản sự đang bán sống bán chết đột nhiên ôm ngực, lại bắt đầu nôn máu. Bao nhiêu thuốc chữa thương tốt cũng không thể cứu gã, lúc nãy vừa cử động thì hai cây xương sườn gãy nát đâm vào nội tạng khiến gã đau đến mức mặt mày vặn vẹo.
Chỉ một lát sau, sắc mặt gã trở nên tái mét, ngã xuống đất ngừng thở.
“Kéo xuống chôn. Lệ Tử Mặc chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua.
“Vâng.”
Mọi người im lặng nhìn theo bóng lưng Lệ Tử Mặc, không dám thở mạnh. Bọn họ biết Đế quân đang không vui, lúc nãy nghị sự, Nguyệt Vệ đại nhân nói hiện giờ nhà kho của điện Cửu Tiêu trống rỗng, nhiều chế độ muốn thi hành thì cần phải có tiền, không có tiền thật sự là phiền phức lớn của bọn họ bây giờ.
Thiếu phủ vừa nhận chức ở điện Cửu Tiêu cũng mặt ủ mày chau, trời đã trở lạnh, đừng nói bao nhiêu thị nữ, thị vệ và ám vệ của điện Cửu Tiêu phải đổi quần áo mùa đông, Đế quân của bọn họ cũng nên có quần áo mới để đổi phong thái, còn phải bắt đầu chuẩn bị đế quan, cũng không rẻ đâu?
Có quá nhiều chỗ cần dùng tiền.
“Đế quân, có thư của Tần cô nương!”
Hoa Kiến Công mừng rỡ báo tin, Lệ Tử Mặc lập tức nói: “Mang đến đây!”
Mọi người im lặng.
Xem ra Tần cô nương không thất sủng, hoàn toàn chưa từng thất sủng, nhìn Đế quân lạnh lùng của bọn họ bỗng chốc trở nên dịu dàng vì Tần Phong Hi gửi thư, quả thật khiến trái tim nhỏ của bọn họ không chấp nhận nổi!
Hoa Kiến Công đang cầm bồ câu đưa thư, trên bồ câu buộc ống trúc nhỏ, trên ống trúc khắc số 7. Ban đầu bọn họ không hiểu số 7 này có nghĩa là gì, sau đó Tần Phong Hi giải thích đây là số Ả Rập, 7 chính là số bảy, cũng là Thất, ngầm đại diện cho nàng. Cho nên Hoa Kiến Công không cần đọc thư, vừa nhìn số 7 đã biết là thư Tần Phong Hi gửi.
Y không có gan đọc thư của Tần Phong Hi trước Lệ Tử Mặc.
Lệ Tử Mặc vuốt ve số 7 trên ống trúc, sau đó rút cuộn giấy nhỏ bên trong ống, nhẹ nhàng mở ra.
Đập vào mắt là chữ viết riêng của Tần Phong Hi, bút nàng dùng khác với bọn họ, là bút đầu cứng, có thể viết được chữ rất nhỏ mà vẫn có thể đọc rõ.
Nhìn thấy chữ của nàng, trong đầu Lệ Tử Mặc hiện lên gương mặt tươi cười của đối phương, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhớ nàng, cảm giác nhớ nhung dày vò hắn đến khó
chiu.
Hắn hối hận rồi, đáng lẽ hắn không nên để nàng đi.
“Lệ Tử Mặc, tặng chàng một món quà lớn, nhớ đích thân nhận và kiểm tra, đừng quên mang thuốc giải nhuyễn gân tán, còn nữa, phải dẫn theo nhiều người. Nhận được thư thì phải lập tức, tức tốc chạy đến” Phía dưới vẽ bản đồ, điểm cuối là một ngọn núi. Không ghi rõ là núi gì nhưng nàng biết hắn có thể hiểu.
Lệ Tử Mặc sầm mặt. Bỏ đi mười ngày chỉ gửi một bức thư, không ngờ chỉ viết mấy chữ. Hơn nữa còn không nói nhớ hắn, không kể tình hình của nàng bây giờ thế nào! “Nguyệt, Ưng, Hoa Kiến Công dẫn theo một đội nhân mã đi cùng bổn Đế quân!”
Cửa thành Phá Vực mở toang, gần ba trăm người cưỡi ngựa chạy băng băng, trên đường có tiếng con gái kêu lên: “Chẳng phải đó là Đế quân sao? Ôi chao, ta lại gặp được Đế quân rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất