Phạm Trường Tử hừ lạnh, vào trong xe ngựa thay quần áo. 

Tần Phong Hi giao hai rương vàng cho Trần Thập, sau đó ngồi xuống một tảng đá gần đó nghỉ ngơi. Bận bịu suốt cả đêm nên nàng cũng mệt lả, nhìn xác chết rải đầy đất, trong lòng nàng vô cùng khó chịu. Tân Nghĩa mang túi nước lại cho nàng, nàng uống một ngụm, ngạc nhiên hỏi: “Rượu à?” 

Tân Nghĩa nói nhỏ: “Cô nương không ngờ đúng không? Ở đó có một cao thủ ủ rượu, hắn ủ rất nhiều rượu, vò rượu chất đầy hai căn nhà gỗ. Rượu này ngon không?” 

Khỏi phải nói, mùi rượu thơm đậm đà, vừa vào trong miệng lại mang theo mùi lương thực đặc trưng, dư vị kéo dài mãi. 

Tần Phong Hi lại uống thêm rồi hỏi: “Người đâu rồi?” 

Tân Nghĩa chậc chậc rồi đáp: “Bên trong trăm căn nhà gỗ có gần bốn trăm người, nam nữ chia đều, trẻ con cũng có. Nam nữ trưởng thành đều trẻ trung khỏe mạnh, nữ mang thai, còn nam đều bị trói tay chân lại bằng xích sắt, giống như tù phạm. Thuộc hạ quan sát thì thấy trên tay chân bọn họ đều bị trầy xước và kết kén dày, cho thấy họ là người xây thành trì. 

“Có lẽ Độc Nhãn chuẩn bị đã lâu. Hắn ta chẳng những muốn xây thành mà còn muốn tòa thành của mình có thêm dân chúng, bởi vậy hắn ta mới bắt rất nhiều người xây thành cho mình, lại bắt phụ nữ sinh con để phát triển dân số, đúng là có đường có lối.” Trần Thập góp lời. 

“Đáng tiếc, đáng tiếc” Tần Phong Hi không khỏi thở dài. Nếu bọn họ không đến, có lẽ Độc Nhãn sẽ dựng nên một tòa thành. Hơn nữa dựa vào khả năng vơ vét của cải của hắn ta, không chừng sau này tòa thành sẽ trở thành nơi giàu nhất của Phá Vực, có thể trở thành nơi nổi bật nhất ở thành Phá Vực. 

Nhưng tiếc rằng hắn ta gặp nàng. 

Nàng dẫn dắt khơi dậy lòng tham của Phạm Trường Tử với kho báu của Độc Nhãn. Ngay từ đầu nàng đã bố trí tử cục cho đám thủ hạ của Độc Nhãn rồi, thứ nàng muốn là Phạm Trường Tử giết hết bọn chúng. Tân Phong Hi muốn tặng một phần quà lớn cho Lệ Tử Mặc, bởi vậy không thể để hắn hao binh tổn tướng khi tiếp quản thành trì này. 

Nửa canh giờ sau, Nạp Lan Tử Lâm lê cơ thể mệt mỏi quay về. 

Hắn ta phải hạ nhuyễn gân tán cho bốn trăm người còn lại, tuy rằng chỉ cần vẫy nhuyễn gân tán vào không khí thì người ngửi sẽ trúng chiêu ngay, nhưng đi rải hết cả trăm căn nhà cũng đủ khiến hắn ta mệt bở hơi tai. 

Bộ đồ trắng ban đầu của hắn ta đã nhuốm đầy máu, hoà lẫn với mùi mồ hôi, mùi hương khiến người ta muốn né xa ngàn dặm. 

Nạp Lan Tử Lâm nhìn Tần Phong Hi, vội vàng đi đến bên cạnh xe ngựa, Phạm Trường Tử đã thay quần áo xong, sau đó ném đồ cho hắn ta. Nạp Lan Tử Lâm nhanh chóng chạy vào rừng thay đồ, Phạm Trường Tử thúc giục mọi người, bắt đầu gấp rút lên đường. 

Phạm Trường Tử sốt ruột, khoảng thời gian sau đó cả đám chạy như điên, không dừng lại nghỉ ngơi, điên cuồng chạy về phía Thần Ma cốc. Tần Phong Hi vô cùng phối hợp, bởi vì nàng cũng muốn mau chóng tìm thấy Kim Tử Đằng, hơn nữa nàng muốn hội ngộ với Nạp Lan Mộng Như, người phụ nữ chưa từng gặp mặt nhưng luôn ấp ủ mưu đồ hãm hại nàng. 

Mùa thu gió thổi hây hây. 

Người ở điện Cửu Tiêu đều biết khoảng thời gian này tâm trạng của Đế quân không được tốt, mà tâm trạng không tốt thì tất nhiên tính tình sẽ không dễ chịu. 

Tại phòng nghị sự, một tiếng la thảm thiết vang lên. Một người bị đạp ra khỏi phòng, rơi bịch xuống đất, lăn cù cù vài vòng, cuốn theo vài chiếc lá trên đất. 

Đám thị nữ và thị hầu bên ngoài đều sợ tái mặt, có người ngước nhìn thì thấy người bị đạp bay phun ra một búng máu, hai chân mềm nhũn. 

Ám vệ Nhị nấp trong góc khẽ hỏi: “Đây là người xui xẻo thứ mấy rồi?” 

Thiên Nhất bình tĩnh xoè năm ngón tay ra. 

“Năm người rồi ư, hầy, Thiên Nhất, ngươi nói xem nếu Đế quân cứ tiếp tục giết người, liệu còn thuộc hạ để dùng nữa không?” 

“Ba hôm trước Đế quân dẫn người san bằng hai ngọn núi, đó không phải là người hả?” Thiên Nhất hỏi ngược lại. 

Đầu Nhị đầy vạch đen. Hắn ta nói đến quản sự, còn Thiên Nhất lại nói là thân binh, vốn chẳng giống nhau đấy nhé! 

“Đế quân có quyết định của mình. Thiên Nhất nhìn hắn ta, là ám vệ, chỉ cần làm đúng chức trách của mình là được. 

Những người đó vốn đáng chết. 

Từ lâu bầu không khí trong phòng nghị sự đã vô cùng nặng nề. 

Ba hôm trước, hai lần xuất binh đều thắng lớn, bởi vậy Đế quân nên vui mới phải, nhưng mấy hôm vừa qua đám quản sự đều run như cầy sấy. 

Nguyên nhân là vì ba ý chỉ được ban bố cách đây mười ngày, ý chỉ vừa được ban ra, ba phó quản sự liên tục được đề bạt. Ba phó quản sự là người đã dâng ba bản tấu chương, vì chế độ quân thần ở điện Cửu Tiêu chưa hoàn thiện nên lúc trước quản sự và phó quản sự đều có quyền dâng tấu. Nhưng một năm rưỡi trở lại đây, không có mấy phó quản sự thật lòng dám dâng tấu chương, dưới tay một quản sự sẽ quản lý bốn phó quản sự. Thật ra địa vị của bọn họ cũng không hẳn là cao, vì vậy muốn đề xuất gì thì vẫn phải báo với cấp trên của mình trước, sau đó cấp trên mới dâng tấu chương lên. 

Nhưng lần này ba phó quản sự đã thương lượng xong, mỗi người dâng một tấu chương, hơn nữa Đế quân đã đọc tấu chương của họ, bởi vậy ra lệnh cho ba người phụ trách công việc như trong bản tấu chương. 

Thiết lập Tam ti Lục bộ, quan hàm các chức quan, thiết lập quốc lễ, chọn quốc hiệu, khắc quốc tỷ, dẫn quân xây thành, nghiên cứu đưa ra mức thuế. Đâu đâu cũng là việc quan trọng mà không giao cho quản sự, ngược lại giao cho phó quản sự, bởi vậy sao các quản sự chịu phục được? Vì lẽ đó, người đầu tiên xông vào định đối chất với Lệ Tử Mặc, ngay lập tức dính một chưởng của hắn và bay ra ngoài, cắt chức quản sự của hắn ta. 

Người thứ hai hoà nhã hơn nhiều. Hắn ta đi đường vòng, tìm một nhóm mỹ nhân dị vực bán nghệ, ca hát nhảy múa hòng mê hoặc Đế quân, sau đó mới từ từ thối gió bên tai, bảo rằng ba phó quản sự kia chỉ nói lung tung, còn góp vài lời hay tâng bốc quản sự này. 

Hắn ta tưởng Tần Phong Hi được sủng ái đã rời đi, tạm thời bên cạnh Đế quân không có bóng hồng nào cả nên sẽ không từ chối việc cá nước thân mật với các mỹ nhân quyến rũ đến từ dị vực. Dĩ nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tuyển phi. 

Đáng tiếc, không thể sử dụng logic bình thường về đàn ông áp dụng lên người Đế quân của họ. Các mỹ nhân vừa được đưa vào điện nhị trọng, Đế quân nghe người dưới nói rằng trong cung cần phải nuôi dưỡng nhạc cơ, vừa thấy các nàng thì đã đồng ý cho các nàng múa thử một khúc. Kết quả đám vũ cơ vừa gặp vị Đế quân trẻ tuổi tuấn lãng thì choáng váng, có người to gan muốn quyến rũ Lệ Tử Mặc nên đã thử ngồi lên đùi hắn, kết quả bi kịch xảy ra. Chẳng những mỹ nhân kia bị đạp gãy hai ngón tay, mà những vũ cơ chung nhóm cũng bị hắn tống hết vào nhà lao. 

Không biết Hoa thống lĩnh mặt lạnh như tiền uống nhầm thuốc gì, câu đầu tiên thẩm vấn phạm nhân đó là: “Nghe nói ngươi muốn cắm sừng Tần cô nương của bọn ta hả?” 

Cái quái gì thế? 

Người thứ ba thì muốn đoạt quyền của một phó quản sự, nên cũng vào nhà lao. Người thứ tư giả bệnh muốn thu hút sự chú ý, Đế quân phái Thần y qua khám cho hắn ta, sau đó hắn ta thật sự bị bệnh không dậy nổi nữa. 

Còn lần này... 

Năm trăm lượng hoàng kim mua một chức quan, ai ra giá cao nhất sẽ chiến thắng. Chức quan vẫn chưa thiết lập xong, ở đâu ra hắn ta có quyền mua quan bán chức hốt bạc thế này? 

Bán quan bán chức thì thôi đi, đằng này hắn ta còn bán một loại khác. Từ Đế quân, thị vệ, chính thất, thậm chí tiểu thiếp, thị cơ, ai trả giá cao thì hắn ta sẽ sắp xếp cơ hội cho người đó. Nói ra, có mấy tiểu thiếp mới nạp của các quản sự đều do hắn ta nhận tiền sắp xếp cho họ. 

Đây là thủ đoạn vơ vét của cải mà họ chưa nghe bao giờ. 

Lệ Tử Mặc biết tin thì giận tái mặt, sau đó đạp bay kẻ đó ra ngoài. 

Quản gia đó quỳ trên đất, miệng nôn máu tươi, không ai để ý tới hắn ta, hắn ta cũng không đứng dậy nổi. Chỉ chốc lát sau, một cô gái dịu dàng nhẹ nhàng bước đến, ngó nghiêng xung quanh, khẽ cắn môi, đi đến ngồi xuống bên cạnh quản sự. 

“Thiên Nhất, ngươi nói xem người phụ nữ đó định làm gì” Nhị hỏi. 

“Ngươi nhìn thì biết” 

Người phụ nữ lấy khăn tay ra, lau đi vết máu ở khoé miệng quản sự, dịu dàng hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ?” 

“Cô, cô là ai?” 

“Ta là Phổ Minh Châu” 

Ai trong điện Cửu Tiêu cũng biết tới cái tên Phổ Minh Châu. Thật ra bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Đế quân cũng đều thu hút sự chú ý của mọi người, tuy Phổ Minh Châu quay về cùng Đế quân và Tần Phong Hi, dù không ai giới thiệu về nàng ta, nhưng chỉ với việc Đế quân cho nàng ta ở lại điện nhị trọng, không đổi tên nàng ta thành Nhị Minh Nhị Châu gì đó thì đã coi như nàng ta không phải thị nữ rồi. 

Sau đó Đế quân bắt đầu bận bịu, ngày nào cũng họp với các quản sự trong phòng nghị sự, bởi vậy bọn họ không tiện hỏi hắn an bài Phổ Minh Châu thế nào. Bọn họ đành hỏi Tuyết Vệ, sau đó mặc kệ nàng ta, nàng ta muốn làm gì điện nhị trọng thì làm, không được phép ra điện nhất trọng và không được vào điện tam trọng. 

Người dưới không hiểu gì nên chỉ kêu nàng ta là Minh Châu cô nương, Minh Châu cô nương. 

Không thể không nói, chính vì vậy đã khiến Phổ Minh Châu lâng lâng khó tả, âm thầm thắp lên hy vọng hão huyền. Nàng ta còn tưởng mình đến đây sẽ bị giáng làm thị nữ, nhưng xem tình hình bây giờ, có khi nào Đế quân thích mình, nhưng phải đợi xử lý hết chính sự trước mắt mới chịu sủng hạnh mình không? 

Nhưng nhớ tới những gì di mẫu đã nói, Phổ Minh Châu chỉ đành hành động. Vì vậy bây giờ nàng ta mới ở đây, nói chuyện với một người đàn ông ghê tởm. 

Nếu không phải nghe theo lời di mẫu, nàng ta ứ thèm tiếp cận người đàn ông ghê tởm này đâu. Người này nào có uy vũ, tuấn tú và oai phong như Đế quân của nàng ta chứ? Còn chọc giận Đế quân của nàng ta. 

“Thì ra cô là Minh Châu cô nương” Nhờ Phổ Minh Châu hỗ trợ, cuối cùng quản sự này đã ngồi dậy, hắn ta nhìn Phổ Minh Châu: “Minh Châu cô nương đẹp quá. 

Phổ Minh Châu từng qua tay đàn ông nên đã mất đi nét đơn thuần của thiếu nữ, mặt mày thêm phần quyến rũ, khiến gương mặt vốn xinh đẹp của nàng ta sinh động hơn, đủ để mê hoặc thần trí của quản sự này. Hơn nữa trong tình huống trước mắt, hắn ta tưởng mình chết chắc rồi, giờ thì như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Xin Minh Châu cô 

nương cứu ta. 

eyJpdiI6IlVcL05obUp1WjhJc1wvT0JuYUxYVHNUdz09IiwidmFsdWUiOiJTOTl4KytLYmUwd2xsSVZBZFwvV3gxeWcxd3lEeHNOSllzK0pHSThqNjNSSnlwZkR6Slcyd3lLRlwvYkVTQ2NoU2NFV0RjUFhpOUlUR0ZraEpWRFZoWHZoYUptRTEweWV0Z21Fc1NXTVRMSDhuMkIrWUxRQzd5Y1FvWXJzaTMzdGt5NEVldHNkTWp5TmpsN0hoYmp1amFuakFwZ2Y2aUdvbkl4cHlzUFEzWW94MXA1bEFJNUM2TXdvQzNmbmpmV0ptNDNvckpnKzdYXC9FVlY1N0xaQ20wR3NlT0VpUm5UeTBGWklvYnBVc2RhY1FyczRnYlwvVDR1Q0Vjc0NOQ1ZkdGVMZm44VDhvcCtcL1JkRWREQVhsTFJLT1N1V05lU0ZSMldVWEVOb3BWRzBUSkRjdithbXdUWWh4b2s1RENCK0ViWTlaeENRZ1QxRWhPYmUwaHJ2eW9LNW5xZkZjbU9NQkNrbVNNXC9iVUQ3WGFuY0l5bzFIeUhmekN1blBMeWI1QUJvbGVreng5M0kxV0VKNE92VDdTTmREUlM5VnlVWkN6QUl2czV2RHJudm5DR0hjcEZ0SmYwSE4xNE9jY3p4R0szUmpaWm9CQVVCU1J2a2V5dWhXNkpXWVppaGxwZGVoejd2ekNXQTlYV25Gc2xwSkc4T295XC9YWHFqRFRTSDdDZnl6RVwvUjJUXC8zVHA3cDRpeVpVNmtHYXAxcHc9PSIsIm1hYyI6ImEyZmY1NDY3MDJkZDQxYzg5YTdjMTBhZGQ3YmFjNWI2NzUwN2NmZWY3ZjNhNGQxYmEzMzdhZTYwOTU0MjNkMTAifQ==
eyJpdiI6IitPM3o0STY0WUdKaHhIQ1V0YUgranc9PSIsInZhbHVlIjoibXdlQmhHekhxc242MjByVVEzbGZkWkUxSnNzb1A0YWNqU0l0WkxycG1kc2dXY042a3ZNSFFlalJ6S2hqRVFNV1VjTVN0UitQZ2NwWnZUcHdyOUJiNFwvUEZaRFBvVnYwNUxqTEp4RzVRUjlDWStVRFVJdTRaVjB1aUhoSHpjcmlZVk51MFl0ckx0c2xHWDBid1luS3FjNkpCSTV0K2cwWk9HdlNEbGpYK1I2dVJmQmMyUTlBbUJtSnlyTkF4elJWNGpMeXRhclRRQ3J0UHh5cEUyWlhZd3h6T1JFVVNOMHRBc3FpbjRUNzlsN2F5WjFtemdSN0s4cXVPUXVVc0JYcFp0Qm5SQ2tDRG5UTmpRMmkrN0tVT1VpV1ZhRkk3bnZcLzE2OEFqdElPSUxza3VWa2U4cW9XMmpWbkFOR2l1TERzdzA2a2g0bWJsY2pWMTZKTzFUVmZucHFNdjFwSEZrOXJxVzZJQldoc2RFOE52ZDlxMjFCUmhOMWxYc3RRNnRqdERoYjZtRDhkM1wvaVRHZ0Zyc1VXN2xtN3NoYWZMeHZZYzBLRWRvaE1ENXlYcjJ4UkpoQk9JR1E2SFFlbm84blNwTlgxY1NiSlQ5czFFYnNySkxXRlBIdkdUNEkxVElRWXJPUnZoQXNrUHFyQ2t4d2psY3RXVmFsWXVqOWkzRTZtUFN5bVgrTjhrZzdPem5naDZxeWtXWHZ6aFZETVZjVTljQTJyQ21aMDhleGhwaFZVV2wydXE0a1U4bjVFK0pRRUI5VVBKVDI4WVduMnN4UFFcLzRZNklOM3VzQkVacThVdnhXTVo2ODZ4dklSSzNVUzFadktYaERESWxPVXF5ZzhpTnRISVwva2tpaWR1emlvN00xdVwvazEzZ28yaitLOEtZNkVVTlo4ZjVDeW5qaFwveDZwTHFPN3ZMUzQ0SjMwa3NIUDl5TUtPMDJ6bk5PK2taODcyZE9hYjNOQnJDSE84QnlHXC9GdmhSV0RqYm9nbzRtN3liOVdwSFVlNWRGajh5bmNGYWxjWmwxZCt1TTVZVGozb05KU3hRN2dReU9qXC9venZWUWJ5OUtKUlFMczYrTEZhNmhOSFRQZG9ZOGJvVUdOZnNTQnNBRHVKTThoY0s4NE93R0NBMENTMFdlSjlBNTRaXC9iMGdMRTVKZ0lScXBPUjdTUkNPTWV4Qlo2d1pDeWhZcEFYSjZcL3REMmQ2OWVWVldIVnVEc09VVXRybitYMW5ZcWVlVnJ4Tk84VkJDbk1MWW5PditBdFJCNm5vMGlXT1I0MlRHcHdLSkpYMlR6UXlyYjFBSGhZbXNGeWJGNHBjR3dVdnRhNzZPUmg3SFwvZ3Zib0RGWVVGcnY4ZVZZeUgxTlRSXC94c3Y5ZUNoMVRRK0cyTEVCdkhCeFN0Y0NJQ2ticmx1aVNENHZ2NVArQjJDamZLdGIyRXNaUWV2cEJzU2Vib1ZzNHhlekVmVzltanNmRzVNdEJya1BVYmdIUm1kRHc5YUk0SmJNZlFPa2c0NVArd3dQXC9kRWhJMGVNdDFpK1FwQXVINTUwT2dNYzZBTlJtVzZPSFlMMFgyMHJhK2cwSXRRZGhaazFzVWlcL0JEUnVTRTQ0UUhvc21hVFl0ekp3QTMraGFyRUIzd1dOR0Zzd3RrTzF2eDU1bTRKOFwvUGdnSk5LbzZUbU5DeVNDa3lvPSIsIm1hYyI6ImVkZWM5Nzk1MzZkMGM5Mzg3MjFkZjJkYjQwY2I3YTcxMWM2ZjgxNGEwNjdiYmUxYjhlZjRiNmMyMTUzYjZlNzQifQ==

Phổ Minh Châu thở phào, như vậy có phải nàng ta đã tiến thêm một bước rồi không? Nàng ta vốn muốn mượn sức người nào đó ở Phá Vực, cuối cùng không uổng phí lọ thuốc mà di mẫu đã cho mình. Lúc ấy di mẫu nói thuốc rất đắt giá, nàng ta còn nghĩ làm gì đắt tới mức đó, một lọ thuốc cho nàng ta tổng cộng có năm viên thì nàng ta đã sử dụng hết một viên rồi.

Ads
';
Advertisement