Ba trăm người ngựa chạy ngày đêm không nghỉ, tốc độ nhanh như chớp. Không đến hai ngày đã tới Mãnh Hổ Sơn. 

Lúc mấy người Lệ Tử Mặc nhìn thấy tường thành cao trăm mét trên một mảnh đất trống, thì ai nấy đều hoảng sợ. “Cái đệch!” Ưng bật thốt ra câu văng tục cửa miệng của Tần Phong Hi: “Thế giới huyền huyễn à?” 

Bọn họ thật sự không ngờ có người có thể xây thành ở hoang nguyên Phá Vực. Đây quả thật không phải chuyện đơn giản, sức của một người không thể nào làm được, mà nếu nhiều người chắc chắn động tĩnh rất lớn, không thể nào bọn họ không nhận được tin tức. 

Mãnh Hổ Sơn là địa bàn của Độc Nhãn, Trần Thập và Tân Nghĩa biết, sao Lệ Tử Mặc, Nguyệt và Ưng có thể không biết. 

“Nói như vậy, trong tay Độc Nhãn có tài sản tương đương một quốc gia nhỏ là sự thật?” Nguyệt lập tức nắm được điểm mấu chốt, mắt hắn ta sáng rực, mừng rỡ quay sang Lệ Tử Mặc: “Chủ nhân, món quà lớn của Tần Phong Hi!” 

Không cần hắn ta nói, Lệ Tử Mặc là người đầu tiên nhận ra. Món quà lớn mà Tần Phong Hi nói, đây là món quà lớn mà Tần Phong Hi nói! Ôi trời ạ, quả thật là món quà vô cùng 

lớn!!! 

Bọn họ xem thường Độc Nhãn rồi, nghĩ hắn ta bị treo giải thưởng bị đuổi giết khắp nơi không thể mang nhiều tài sản, hơn nữa còn phải rút đầu giữ mạng mới đúng, hoàn toàn không ngờ hắn ta can đảm như vậy, không hề khiêm tốn mà ngược lại còn rất phô trương, xây cả tòa thành! 

Đã có thể xây được thành thì sao nghèo được? 

Bọn họ cũng nhìn thấy trăm căn nhà gỗ ở phía bên kia. 

“Chủ nhân, thuộc hạ đi xem xét trước!” 

“Không sao, tất cả cùng đi” Lệ Tử Mặc kẹp bụng ngựa đi đầu, hắn nói: “Phong Hi đã duyệt rồi” 

Lời này nghĩa là Tần Phong Hi đã xem xét rồi, đây là món quà lớn mà nàng tặng, còn sợ bẫy rập hay nguy hiểm gì nữa? Không có, rất an toàn. 

Ưng nghĩ cũng có lý, vui vẻ bật cười: “Quả thật Tần Phong Hi làm rất tốt, vô cùng xuất sắc!” 

Hai trăm người bao vây nơi này, mấy người Lệ Tử Mặc chạy tới chỗ trăm ngôi nhà gỗ, còn chưa tới gần đã có người lục tục đi ra, có vẻ chỉ là dân thường. Có phụ nữ mang thai ôm bụng lớn, người già nắm tay trẻ con, ai nấy đều nhút nhát sợ sệt nhìn bọn họ, sau đó đồng loạt quỳ xuống gọi Đế quân, động tác vừa chậm vừa không có sức, giọng nói cũng yếu ớt thều thào. 

“Đế quân đến, Đế quân đến rồi, chúng ta được cứu rồi.” 

Lệ Tử Mặc kéo dây cương, nhìn những người đang quỳ trước mặt, hỏi: “Các ngươi là ai, vì sao lại làm vậy?” 

Trong nhóm người có một số thanh niên trai tráng, trong đó có hai người can đảm hơn, một người trong đó ngẩng đầu lên nói: “Đế quân, chúng thảo dân trúng nhuyễn gân tán không ngồi dậy nổi, còn tưởng rằng bao nhiêu người đang sống sờ sờ sẽ chết đói ở đây. Không ngờ sáu ngày trước có một con chim bồ câu đưa thư bay đến bên cạnh thảo dân, chân buộc ống trúc nhỏ, trong ống trúc có thư, trong thư nói rõ người hạ độc mọi người là Tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, ân nhân bị theo dõi sát sao nên không kịp giải độc cho mọi ngườ. Nhưng trước khi đi có để lại một túi nước ở gần đó, bên trong là thuốc giải nhuyễn gân tán, pha loãng ra là có thể giảm độc tính cho tất cả mọi người. Đồng thời còn có một cây kim châm, dùng châm đâm vào huyệt đạo như trong bức thư hướng dẫn, quả nhiên thảo dân đã lại sức rồi tìm được túi nước kia. 

Người đàn ông còn lại tiếp lời: “Ân nhân còn nói chờ thêm mấy ngày nữa Đế quân của điện Cửu Tiêu thành Phá Vực sẽ đến cứu chúng thảo dân” 

Lệ Tử Mặc nghe thanh niên đầu tiên trình bày rõ ràng, ăn nói cẩn thận từng câu từng chữ, bèn hỏi: “Ngươi tên gì?” 

“Thảo dân tên là Hồ Mạnh Hải, người Đông Thanh, trong nhà vốn làm buôn bán, nào ngờ trời giáng tai họa gặp phải Độc Nhãn, cha mẹ già trong nhà bị giết hại, chỉ còn thảo dân và vợ cùng với quản sự trước kia của nhà thảo dân, tên là Hồ Đồ.” Hồ Mạnh Hải chỉ người đàn ông quỳ gối bên cạnh, nói tiếp: “Chúng thảo dân bị bắt tới đây xây thành cho Độc Nhãn. 

Lệ Tử Mặc xua tay: “Hoa Kiến Công, nơi này giao cho ngươi, xác nhận không có vấn đề thì giải độc cho bọn họ. 

Hoa Kiến Công lập tức đáp: “Vâng!” 

Lệ Tử Mặc quay đầu ngựa, nhìn về phía Mãnh Hổ Sơn. 

Ưng hơi thất vọng: “Chẳng lẽ mấy trăm người này là món quà lớn của Tần Phong Hi?” 

Trên thực tế, dân số trong thành Phá Vực không ít, nhưng nếu muốn xây dựng một quốc gia thì không thể chỉ có dân chúng một thành. Đến lúc đó trong số những người này 

có một phần lựa chọn ở lại, bọn họ cần người, những thanh niên trai tráng có thể trở thành binh lính, tuy nhiên đây vẫn chưa thể gọi là món quà lớn. 

Lệ Tử Mặc chậm rãi nói: “Món quà lớn mà Phong Hi nói không chỉ có bấy nhiêu đó đâu, lên núi” Hắn nói xong thì quát khẽ, Phi Ngân chạy lên núi. 

Nguyệt và Ưng dẫn theo mấy chục cận vệ đuổi theo. 

Hiển nhiên bọn họ nhìn thấy chiến hào dưới chân núi, mắt ai nấy sáng rực, điều này có nghĩa là trên núi có thứ quan trọng hơn! 

"Di!" 

Phi Ngân làm đầu tàu chạy như bay lên núi. Đường núi khá dốc nhưng đối với bọn họ không quá khó khăn. 

Ai nấy ôm lòng chờ mong, không biết Tần Phong Hi sẽ tặng bọn họ món quà gì. 

“Mùi máu tươi nồng quá!” Nguyệt nhíu mày. 

Ưng chửi đổng lên: “Vãi chưởng, mùi gì thế, thối quá!” 

Tất cả mọi người không nhịn được mà che mũi. 

Tiếp theo, bọn họ thấy cảnh tượng như vừa trải qua một trận ác chiến. Thi thể la liệt, tay chân cụt vương vãi khắp nơi, máu nhuộm đỏ khiến Cố thành trở nên sẫm màu, mùi máu và mùi hôi thối từ đâu mà ra không cần nói nữa. 

“e!” 

Có thị vệ nôn khan, không phải sợ mà nhìn thấy cảnh này khiến trong người cảm thấy khó chịu, cộng thêm mùi nồng nặc làm bọn họ không thể kiềm chế. 

“Tân Phong Hi này thật là!” Ưng nổi giận, chẳng lẽ đây là món quà lớn mà nàng nói ư? 

“Chủ nhân, có phải người kia đang trả thù việc chúng ta bảo nàng đi tìm Tử Kim Đằng không vậy?” Hắn ta đã nghĩ đến mức này rồi. Thật ra ban đầu hắn ta không nghĩ Tần Phong Hi sẽ tức giận, là sau đó uống rượu với Nguyệt, Nguyệt nói rằng rất có thể Tần Phong Hi giận bọn họ. 

Bởi vì Phạm Trường Tử của Vấn Thiên Sơn ép nàng đến Thần Ma cốc, vì không muốn điện Cửu Tiêu đắc tội Vấn Thiên Sơn nên bọn họ chưa hỏi ý kiến đã lập tức đẩy nàng ra. 

Hắn ta nghĩ lại thấy cũng đúng, còn buồn bã mấy ngày. 

Chẳng lẽ bây giờ người phụ nữ kia đang trả thù? 

Lệ Tử Mặc xoay người xuống ngựa, đi vào: “Nhìn thấy không, thi thể vẫn chưa thối rữa. 

“Sao cơ?” Ưng sửng sốt, liên quan gì đến thi thể có thối rữa hay không? 

Nhưng Nguyệt thì lại nghĩ ra, nói: “Đúng vậy! Có lẽ là do Tần Phong Hi đổ thuốc bột gì đó!” 

Đã qua nhiều ngày như vậy, tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng thi thể cũng nên bắt đầu thối rữa rồi mới đúng. Nhưng không, ngoài máu đông lại và bốc mùi hôi, thì tất cả thi thể vẫn chưa thối rữa. Ngoài Tần Phong Hi, còn ai có thể làm ra chuyện quỷ dị như vậy? 

Lúc này, Lệ Tử Mặc thấy một mảnh vải nhét trong khe cửa, kéo ra thì thấy quả nhiên là chữ của Tân Phong Hi 

Hắn đọc từ đầu tới cuối không bỏ sót một chữ, sau đó vui vẻ mỉm cười. 

“Chủ nhân, Tần Phong Hi lại viết gì thế?” Ưng tò mò hỏi. 

Lệ Tử Mặc đưa mảnh vải cho hắn ta. 

“Gửi bạo quân Lệ Tử Mặc, lúc chàng nhìn thấy cảnh này thì có lẽ vẫn chấp nhận được đúng không, dù sao chàng cũng là người một chưởng đánh nát đầu người ta mà. Không 

nói nhảm nữa, thi thể thối rữa sẽ dẫn tới ôn dịch, nhưng ta không có thời gian xử lý, chỉ có thể dùng thuốc bột giữ chúng mười ngày không thối rữa. Nếu mọi người đến thấy thi thể đã hư thối thì nhớ đừng chạm vào, bảo hộ toàn thân, che mũi, mang đi thiêu toàn bộ. Nếu vẫn chưa thì đào hố chôn, sau đó vệ sinh mặt đất sạch sẽ, bảo Thần y rải thuốc phòng bệnh dịch. Đồ ở nhà kho nhanh chóng dọn đi, ta lừa Phạm Trường Tử, nhiều nhất một tháng rưỡi sau ông ta sẽ tới dọn, chàng chú ý nhé, đến lúc đó đánh chết cũng không được thừa nhận. Vậy nhé, hẹn gặp lại... 

Chữ viết nguệch ngoạc cho thấy lúc nàng viết gấp đến mức nào. 

“Chủ nhân, Tần Phong Hi nói đồ ở trong nhà kho!” Ưng lập tức lao vào. 

Nguyệt lắc đầu, nói với thị vệ: “Dẫn người đào hố chôn hết thi thể. Tất cả mọi người nhanh chóng hành động, tuy rằng làm người ta khó chịu nhưng ít nhất thi thể không hư 

thối. 

Còn Lệ Tử Mặc thì lướt qua đám thi thể để đi vào trong nhà. Hắn gần như không cần tìm kiếm, chỉ cần suy đoán đã tìm được vị trí nhà kho. Dù sao trong các phòng này, phòng nào chính phòng nào phụ rất dễ phân biệt. 

Lúc hắn dùng nội lực đánh bay cửa nhà kho, ánh sáng trong phòng chói mù mắt người ta. 

“Ôi trời ơi!” Ưng lẩm bẩm kêu lên. 

Nguyệt cũng thở dốc, khó có thể bình tĩnh: “Độc Nhãn này đúng là nhân tài... Sau đó mừng như điên, bọn họ đang cần bạc, đang rất cần bạc! 

Nhà kho chứa đầy vàng bạc châu báu, kỳ trân dị vật này đúng là đưa than trong ngày tuyết! Trời xanh ơi! 

Lệ Tử Mặc nhìn mấy thứ kia, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: “Món quà lớn của Phong Hi vô cùng quan trọng với Phá Vực, ghi một công” 

“Nên ghi, nên ghi ạ!” Ưng liên tục trả lời. 

Lệ Tử Mặc lại nói: “Không tốn một binh một tốt đã đánh hạ Mãnh Hổ Sơn, ghi một công” 

Một lần ghi cho nàng hai công? Nhưng vẫn rất thuyết phục. Nguyệt vừa định gật đầu lại nghe Lệ Tử Mặc nói tiếp: “Tần Phong Hi thu nhận mấy trăm dân thường, xây dựng ngôi 

thành thứ hai của Phá Vực có công lớn, ghi một công 

Nguyệt và Ưng giật mình: “Ba công?” 

“Ngôi thành thứ hai của Phá Vực?" 

Giây phút này, lồng ngực trống rỗng của Lệ Tử Mặc tràn ngập cảm xúc, nếu lúc này Tần Phong Hi đang ở trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ ghì chặt nàng vào lòng, khảm vào trong xương tủy. 

Ghi cho nàng ba công! 

Vậy thì nàng đã có năm công, chỉ cần một nửa nữa là hắn có thể phong nàng làm phi, trở thành người phụ nữ của hắn rồi! 

Nguyệt giật mình tỉnh táo lại, nhớ tới trăm mét tường thành dưới chân núi, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc mãnh liệt: “Đúng vậy, nơi này thích hợp xây thêm một ngôi thành, vật liệu đá và gỗ đã có người chuẩn bị thay chúng ta rồi, thành trì cũng đã dựng sẵn trăm mét, tính ra việc này tương đương với Tần Phong Hi giành được một tòa thành!” 

Bọn họ không xét đến việc không tốn một binh một tốt đánh hạ Mãnh Hổ Sơn và giành được một tòa thành có phải là một hay không, Đế quân đã nói ba công thì chính là ba công! 

Bởi vì công lao mà Tân Phong Hi cống hiến thật sự quá lớn! 

“Ba ngày sau bổn Đế quân tế trời, năm ngày sau xây Hi Thành. Lệ Tử Mặc vuốt ve tấm thổ cẩm Lưu Vân trong tay, lòng nghĩ sẽ để dành tất cả số tơ lụa xinh đẹp này may quần áo cho nàng, những phụ nữ khác không xứng được mặc. 

eyJpdiI6IjF5akF2Yks4dEw3dkV1QTU2OU5zYWc9PSIsInZhbHVlIjoiek9iY1dLQW5EbW9GdWFGdHcrbVR5OXhNMk8yTm42MnlLRnJuMjRGcGFTZGNEXC9mSWZ0UXhSMDRXVGpiWEZFZFlrcnMxbnJRcWc1K2pyQmJFOTloK25UcnB6XC9qMUprV3ZrV3h3TDBXdEZaMkp5YjJOdU5VdWpncDVJTFNjQVJiQSIsIm1hYyI6Ijg2YzUwMjNmMzU1NGVjYTM1NWFlYTNiOTUxZmQyZWJhZWY2ZDcxZTQ2NmQ2YzAwMTkzYWUxYjdlODg3OGI3NzEifQ==
eyJpdiI6IkplZzkxVFwvOGdxK2VTa3d1TmlpekxRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVQQ21FNUlhMnd5VHUrb1VIYldNT1BTZ2trU3RFRHd4R0FMSmh5U0YrcEswOWVCc011cXM1YUhWMG5iZlhtK28zclJVYlByek9IakVhS3pIQ3dtMCtwNjR6eG5cL2JPc25QQ1ZhSXZKd1RJbVUraDg0aFZZS3dLTnBkT1d6RGtxRkpuY0FOWHBUaE10MXh1RlBrWk1IejRzV0JvdkJWdFwvd2EzMFZvOVN0TURsbTkxbzlaOFpvQzdYQm94c3o1S0hqIiwibWFjIjoiYTZhMDA4ZTA0NjI3NWUxZWZjZjFlMDc1YWMxMmQ2NzM3NThmNDI3YjlmZGU4MDMyZWMzMzEwYmExNTM2M2Y5MCJ9

Ưng giật thót, lắc đầu như trống bởi: “Thuộc hạ không dám ạ!”

Ads
';
Advertisement