Mũi tên của hắn ta bay về phía Tần Phong Hi, Tần Phong Hi la lên một tiếng “Phạm trưởng lão cứu ta” rồi thân mình lóe lên, ngay lập tức lẻn đến sau lưng ông ta. 

Mũi tên của Độc Nhãn đã suýt rời khỏi cung rồi, thế nhưng cuối cùng thân mình nàng lại chợt di chuyển lần nữa, thế là “vút” một tiếng, mũi tên màu đen mang theo lực đạo còn mạnh hơn xích chùy của hắn ta lúc trước đột nhiên nhằm thẳng đến trước mặt Phạm Trường Tử. 

Phạm Trường Tử tức đến nỗi vẹo cả mũi, một là tức Tần Phong Hi, vốn dĩ là muốn nàng chết, thế mà lúc này còn phải bảo vệ nàng! Hai là tức Độc Nhãn, hắn ta cứ liên tục đánh về phía mặt ông ta như vậy, thật sự xem ông ta là người bình thường đấy à? 

Lại nhớ đến lời Tần Phong Hi nói, sát khí của ông ta nổi lên, nội lực dâng ngập tay áo, hét to một tiếng, song chưởng hợp lại. Khi mũi tên sắp tới đầu mũi, nháy mắt đã bị kẹp lại giữa song chưởng của ông ta. Nhưng lực đạo của mũi tên đó quá mạnh, tuy bàn tay ông ta có nội lực che chở, nhưng vẫn bị cứa một lớp da, nóng rát tới phát đau. Nỗi đau này không phải sự khó chịu trên cơ thể, mà là nỗi nhục nhã, xấu hổ! Ông ta đường đường là trưởng lão Vấn Thiên Sơn, vậy mà lại bị một tên cướp ép đến nông nỗi này! Tần Phong Hi nói đúng, chuyện này màutruyền ra ngoài thì ông ta không chỉ làm Vấn Thiên Sơn mất mặt, mà còn làm mình lâm vào hoàn cảnh hết đường chối cãi! 

Đương nhiên còn có báu vật trong kho kia nữa, nếu ông ta cứ vậy mà từ bỏ thì thực sự đau lòng! 

“Là các ngươi ép lão phu đấy nhé!” 

Phạm Trường Tử rống lên một tiếng, rút một cây roi màu đen bên hông ra, cây roi đó rất kỳ quái, màu đen như sắt mà không phải sắt, chỉ to tầm một móng tay người. Nhưng Nạp Lan Tử Lâm thì lại biến sắc khi nhìn thấy cây roi đó, còn Tần Phong Hi thấy vậy thì lập tức tránh xa ra một chút. 

Chỉ thấy cánh tay Phạm Trường Tử run lên, cây roi kia thoắt chốc biến thành một cây gậy, hai tay ông ta xoay chuyển, trên cây gậy liền bắn ra vô số gai ngược, những cái gai ngược đó lóe lên ánh xanh lam u ám, rõ ràng là kịch độc. Vào lúc nàng cho rằng như vậy đã là xong rồi, thì cánh tay Phạm Trường Tử lại run lên, đầu trước cây gậy lại bắn ra một mỗi tên khác, cũng đã được tẩm độc. 

“Là các người ép lão phu. Ông ta lại nói câu kia, cây trường thương xoay tròn quét thẳng ra ngoài. Vô số mũi kim trên trường thương xé rách quần áo của hàng chục người, xoẹt qua da họ rồi lại nhanh chóng bật ra, gai ngược mang theo da thịt họ, tuy không phải trọng thương nhưng họ nhanh chóng nhận ra miệng vết thương bắt đầu tê rần rồi thoắt chốc lan ra toàn thân, thùm thụp ngã xuống cả chục người! 

Cứ như vậy, những người vốn dĩ không sợ chết đã bắt đầu chùn bước, theo bản năng mà lui lại. Mũi tên của Độc Nhãn lại nhắm về phía ông ta, cánh tay hắn ta gồng lên cơ bắp, lần này có ba mũi tên liên tiếp bắn ra! 

Phạm Trường Tử “hừ” một tiếng, cánh tay lại run lên, cây trường thương nháy mắt khôi phục thành roi, nhắm về phía ba mũi tên mà cuốn đi! 

Bên đó hai người đánh nhau thừa sống thiếu chết, còn Tân Phong Hi thì bắt đầu tiếp tục kêu lên: “A a a, Nạp Lan công tử cứu ta với! Ôi nguy hiểm quá!” 

“Phạm trưởng lão mau giết hắn cho không còn dấu vết gì đi! Tới lúc đó sẽ không còn ai truyền chuyện này ra ngoài nữa, những báu vật trong kho cũng đều là của ông!” 

Dưới sự cổ vũ của nàng, đừng nói là Phạm Trường Tử, đến cả Nạp Lan Tử Lâm cũng buông tay giết đỏ cả mắt. Còn nàng trong lúc chạy tới chạy lui cũng thỉnh thoảng lặng lẽ hạ gục mấy tên. 

Màu máu ngập tràn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, tư chi xương cốt đứt gãy khắp nơi. 

Mãnh Hổ Sơn đêm nay nghênh đón cảnh thảm sát! 

Còn Phạm Trường Tử và Nạp Lan Tử Lâm thì đêm nay hoàn toàn giết người đến đỏ cả mắt, giết xong người trong hoa viên thì lại tiếp tục giết thủ vệ bên ngoài, thậm chí có mấy tên chạy như bay xuống núi cũng bị Phạm Trường Tử ném vũ khí qua truy kích giết sạch đến mức gần như không còn một tên 

Mùi máu tươi nồng đậm bao phủ toàn bộ Mãnh Hổ Sơn, tuy Tân Phong Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi mọi chuyện xong xuôi nhìn cảnh thảm hại trước mắt vẫn không nhịn được mà cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Nhưng đáy mắt nàng lại lạnh lẽo, không hề thương xót. 

Trường thương của Phạm Trường Tử đã bị máu nhuộm đỏ, ông ta chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt hơi đỏ lên nhìn chằm chằm Tần Phong Hi, sát ý nồng đậm. 

Giết sạch người rồi thì sẽ không còn ai truyền chuyện này ra ngoài, nhưng ở đây vẫn còn một người, chính là Tần Phong Hi 

Vẻ mặt Tần Phong Hi hơi sợ: “Phạm trưởng lão, ta còn phải đi tìm Tử Kim Đằng. 

Phạm Trường Tử hồi phục tinh thần, phải để nha đầu này lại cho Mộng Như, ông ta không thể giết. Có điều, sớm muộn gì cũng chết, trước khi nàng ta chết thì vẫn luôn ở trong tầm mắt của mình, có lẽ nàng ta cũng không giờ trò gì được đâu! 

“Tốt nhất ngươi nên an phận vào. 

Lúc này ông ta đã quên mất mấy ngày qua Tần Phong Hi chưa từng an phận với mình, lúc nào cũng làm ông ta tức gần chết. 

“Sư phụ, giờ phải làm sao đây?” Nạp Lan Tử Lâm chưa từng giết nhiều người như vậy, bộ bạch y trên người hắn ta giờ đây đã nhuốm đỏ, sắc mặt cũng không tốt cho lắm, vết 

máu của thi thể khắp mặt đất khiến người ta buồn nôn, đâu phải thứ mà người cao quý ở Vấn Thiên Sơn như hắn ta từng tiếp xúc. 

Phạm Trường Tử còn chưa lên tiếng thì Tần Phong Hi đã giơ tay lên: “Ai thấy thì đều có phần! Ta thiếu tiền, thế nên ta muốn lấy hai rương vàng đi!” 

Vốn dĩ nghe nàng nói ai thấy thì đều có phần, Phạm Trường Tử liền muốn nổi giận, nhưng nghe nàng chỉ cần hai rương vàng, ông ta bèn nuốt lại vào. Nếu là bình thường thì dù thế nào đi nữa ông ta cũng không nỡ cho hai rương vàng, nhưng bây giờ có cả một kho châu báu, trong đống đồ đó, vàng gần như là thứ bình thường nhất! Chỉ cho nàng hai tương quả thực chẳng đáng là gì, chỉ coi như chặn miệng nàng để nàng an phận chút là được! Dù sao thì khi tới Thần Ma cốc, sau khi nàng chết, ông ta vẫn có thể lấy lại đồ 

về! 

Nghĩ vậy, Phạm Trường Tử bèn dịu sắc mặt xuống và nói: “Nể tình ngươi tối nay cũng góp sức, cho ngươi hai rương vàng, ngoài ra cho ngươi lấy thêm hai món đồ. Tân Phong Hi lập tức mừng rỡ: “Vậy đa tạ Phạm trưởng lão!” 

Ba người lại tiếp tục cùng nhau vào kho, hiện giờ từng này đồ đều là của ông ta, trông Phạm Trường Tử có tâm trạng vô cùng tốt. 

Tần Phong Hi bèn đi chuyển vàng, sau đó còn tiện tay rút một mảnh tơ vàng lưu vân cẩm để buộc hai rương vàng lại với nhau, chỉ thấy khóe miệng Phạm Trường Tử co giật: “Rốt cuộc ngươi có biết tơ vàng lưu vân cẩm đó có giá trị hơn cả hai rương vàng đó hay không hả?” 

“Ôi, vậy sao? Phạm Trường Tử không nói thì đúng là ta không biết thật. Nhưng đây cũng không thể xem như hai món đồ mà ông cho ta, bao giờ dùng xong ta sẽ trả lại cho ông?” 

Nàng dùng hỏng hết cả rồi lại còn trả lại cho ông ta cái gì nữa? Lúc này Phạm Trường Tử mới nhớ ra, nha đầu đáng chết này vẫn luôn thích chọc giận người khác như vậy! Thế là ông ta dứt khoát quay đầu đi xem những báu vật khác, không để ý tới nàng nữa. 

Tần Phong Hi nhẹ nhàng kéo hai rương vàng đi, đi đến bên đống dược liệu, nhân lúc họ không chú ý, nàng dùng tốc độ cực nhanh để lấy hết mấy loại dược liệu mà nàng ưng rồi nhét vào trong bọc. Sau đó cầm một cây trâm ngọc lục bảo và một vòng tay huyết ngọc tới trước mặt Phạm Trường Tử lắc lư, tỏ vẻ mình đã chọn được hai món đồ rồi. 

Thấy nàng lấy hai món đồ này, Phạm Trường Tử lại muốn hộc máu, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy có thể lấy về được, bèn nhẫn nại phất tay đồng ý. 

Tần Phong Hi đeo luôn vòng tay vào, cài trâm lên, tuy hiện giờ nàng đang mặc đồ nam, nhưng cây trâm kia đơn giản chứ không nữ tính, cài lên tóc trông cũng rất đẹp. “Sư phụ, nhiều đồ thế này, bây giờ chúng ta cũng không mang theo được. Nạp Lan Tử Lâm nói. 

Đây chính là việc mà Phạm Trường Tử đau đầu nhất, nhiều đồ như vậy chắc chắn ông ta khong mang theo được, mà lần này họ phải đi Thần Ma cốc, cách Vấn Thiên Sơn xa biết bao, mang theo nhiều đồ thế này cũng không tiện. 

“Dù sao nơi nay cũng không có ai tới, hay là để đồ lại đây trước, chờ Phạm trưởng lão đưa ta tới Thần Ma cốc xong thì lại đến chuyển đi! Tần Phong Hi nói. 

“Để ở đây có an toàn không?” 

“Sao lại không an toàn, cứ sửa lại cửa kho, người bình thường cũng không mở được đâu. Hơn nữa, Mãnh Hổ Sơn này, nếu không phải chúng ta đến Thần Ma cốc mới đi qua thì người khác chạy đến đây làm gì? Nếu có người tới thì chẳng phải chuyện Độc Nhãn xây thành đã truyền ra ngoài rồi sao? Còn nữa, bao nhiêu cái treo thưởng lấy mạng hắn ta mà cũng có ai tìm được tới nơi này đâu? 

“Sư phụ, Tần Phong Hi nói cũng có lý” 

Phạm Trường Tử nghĩ tới nghĩ lui, thấy thật sự không có cách nào khác. Nếu cho bồ câu đưa thư gọi người tới đây thì ông ta chắc chắn không yên tâm, còn hiện giờ ông ta chuyển đồ tới Vấn Thiên Sơn thì cũng không khả thi. Nhiều đồ thế này không thu xếp ổn thỏa trước thì chẳng phải sẽ thu hút sự chú ý của người khác hay sao? Ông ta không muốn mang đồ về lại thành của chung đâu. Những thứ này đều là của ông ta, của một mình ông ta! 

Ông ta dẫn Nạp Lan Tử Lâm đi tuần núi, quả nhiên phát hiện ngoài người dưới chân núi thì trên núi này không có người nữa. 

“Cũng không biết những người dưới núi là ai, ngộ nhỡ họ đi lên đây thì sao?” 

“Những người đó chắc cũng bị Độc Nhãn tiện đà cướp tới thôi, còn có người nhà của những người này, cùng lắm là phụ nữ và trẻ em, còn có một vài người đảm đương việc nặng nhọc, ông cảm thấy họ không có việc gì mà dám lên sao? Cho dù có lên thì họ cũng mở nổi cửa nhà kho chắc?” Nhà kho này được Độc Nhãn xây dựng rất kiên cố, nếu không phải Phạm Trường Tử vận nội lực thâm hậu thì thực sự không mở nổi cửa nhà kho đó, trừ khi có chìa khóa của Độc Nhãn, nhưng vừa rồi cửa nhà kho đã bị Phạm Trường Tử phá hỏng, có chìa khóa cũng vô ích. 

“Hay là lão phu cho bọn họ... Trong mắt Phạm Trường Tử hiện lên sát khí tàn khốc. Dù sao ở đây cũng đã giết nhiều người như vậy, giết thêm một chút thì có sao? 

Lão già này thực sự giết người đến đỏ mắt rồi! Tần Phong Hi nhíu mày nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy chỗ Độc Nhãn có nhuyễn gân tán, hay là cho họ dùng nhuyễn gân tán đi, nếu giết thêm thì trời sáng mất, nếu ông còn kéo dài thời gian thì thời gian chuyển kho báu đi cũng bị lui lại” 

Đây thực sự là tử huyệt của Phạm Trường Tử, ông ta vội lắm rồi. 

Không sai, phải tranh thủ thời gian, sớm đưa Tần Phong Hi tới Thần Ma cốc, sau đó mau chóng trở về chuyển đồ! 

“Tử Lâm, đi lấy nhuyễn gân tán!” 

“Vâng thưa sư phụ. 

Tần Phong Hi mang theo hai rương vàng xuống núi, nhìn Phạm Trường Tử đang khó nén vui mừng, tâm trạng nàng rất tốt. Không biết tới lúc đó Phạm Trường Tử có hộc máu không đây! 

“Cô nương!” 

Trần Thập và Tân Nghĩa chờ đợi vô cùng sốt ruột, họ cũng không biết trên núi xảy ra chuyện gì, nhưng mấy người đó đi cũng lâu quá rồi, nếu chỉ trộm chút đồ thì đâu đến nỗi phải đi gần hai canh giờ? 

eyJpdiI6IjlHQ3BUVmRVYU16eGt6UHNWY09PQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiSk56YTBRNGhTa1RHSzJCWmwrUE1CMGhFWEVNXC9pUURFNDJ6cTJ2ZWpZZEhaWlFEUDZmcFhBVDhRVG13cktYNmVyeW5FT2ZaelZMU3cxWFNEa1RQMEFXekZhNnozanJnYzhnWUtBQUZrdjBPY1lLajg5WHdRNEQ0WGV6Z2NTM3ZKKzhGYnhPRHJ6OEN6T1F6blwvRk5tdUdKSFE0ekZ0OHlraGY0WFlnOEMzV3QwMERcL3N1RmRjeEEwQnBScWRqeWtiOWxcL0JDSGJNaUFBM3JzOU84N1lxbmlkdDZ3OXE4Z1dlN1hOVTFIK1hNZ1d0SHR1RXFZc0o2SDF1U0F1aFpCOUtCOHczZHdsam5meTB2TTk5bWE1M1dWSDRJRTFUYmZaTDZwSys5UnVSNTlLV1lnK21wUnVNajMrejd0SE43ZjlzTUlcL3BxZFVjcWRnVURmWUFYSTBJNll6R1E2OTJJdEJ2NXVQRXJ6Umt0bVZTV0xMZTFEXC9XcTFDdWZMZzFjMVFKcFFhUjJubmRBTWpQM3VcL21jUFJ3WlRLazQ2dHZ2ZHpTcFJGYzFXM09WK2luTFN6N0pWTitncWdtM0dzbnpTaDVoQ0dPM0E4SGRTb0o4MUc1UU1SbWRrWE45N1FHVnN3ejZsQml4cGU3YkxoVXZ4cFwvUVpNN25oYnArRlNpVzM1cmpBbGlWZmdIR1hZOUpiVHN6MzJOazI0d0JOWHdHanFTUjNoZXFIckYzU29oV3dGRU5EcVdYNStYSThwUzhLSTFvMHhcL2I0MjJURG5WQm1WY1hVYlQ2UUJqSGhrXC83cFJSWVFlSlM1MDRmeFdmQjI2ZTQ4R3B6VzRjbUFXRm9cL0Npa0ZObWFZQWJraElZa280UkdSWFhxakxESFoyRHdSRkhTcDFKTG9vRHo5ZkxzTVp2aG1GeUplOEVPb1hWZnVEaWF1d01TaGwrVEgwdlZybXQ4M1dzVVZ4aGV4ZUpIU1dra3ZtYkZDWkpzVG84RHN1YXhnQkZBQ0hLeG1GRlQ1alB4aStpc1h6WXJCSFZoS0FsckU3VThqXC92TE1peklHNkxVRFZcL2t4akNybU52aXRZY1c5Y3F0QnEzUUhzK3ZTWlwvNW9IWjNxNkNxY3V3eWdtXC9tQ2tKYlBYR0NOYnpEYlRGb3pDYU5UZFFxRHZEcWY2OWRENHBcLzgwUkVORERxTEVlb2h0ZmhvRUpkSHZzbng0ZFkzNjhKeVl2SkJBZjRHV2lXUHV1MURjZm1kTWhjMnkrdU43TWlONmdzSnBCa2lYRElZRFVIZkJtK1lDZVAyQW1LU21sb2c9PSIsIm1hYyI6ImE2MjRlNzY4NWM2ZWE3M2Y4ZWJkOGNhY2JkY2VkOGVjNWIwYWQ0Y2U0NTRhZjBhNDllMTljMTA1ODNiNDYxZjMifQ==
eyJpdiI6InBJOG12cXlwTkFjaHNZV1JaalFLUFE9PSIsInZhbHVlIjoia3BmSUxKazdmdHdPcE9HSWNiSlwvSWdPTDZEdk9JUDRnVDNXcFp5MjJ1RlM5amxuR3hOWXphenVmMWk3dnlKYTBEWXNYVnhvQVZzZm91YnRNdUNySkFySmk3WDBcL2pkS2d0VWNwaVN6TjdiQkdHcHlLZ0hETURZNGRYNTJZY05FN3ZRdFpKc21LU3RjcjV2XC9HRWxcL0NhcVNWeVIyMzI1WW1tQU5OZkQxM05NdWRwc0xCZndxYmtLZW9JbmMycHFmQXlkT1NpTlcwVUhrY1B4OWpOQTFmTmhQeDlKZnlEVElRYUNHQ2lWcG5iekVsRG1PelM4UjZnbzllZjNpN0orWVhhRk16XC96T2ltNEQreEJJdDJvUDZXblJDRFpCYkRzVE9xODl6Nm9SK2NZeFdiRmo2bkR5YUdUMDdLbGk0ZEVKMXNoVUhzVjJzcUlsaitSdVQyem9Ec1poenNOVlJiUUxEakk5cjBtOVwvSlJLSm5ZZ2lKYUFOY1FnS2hhdDhTbGNmeGkrTGc3XC9idVMreGw4U2oxaXV3eDVVYzliNDJ5RFE5ZlwvNUk5ZmZ6N3hnZ3dHRDJZWGxZa1F2N0xmelwvdldnV1ZaOWJPdzlSZVQwUlUwUUEwK3FjcllMUFJ1NytuVG1POHFmS1dGdEdoenpoSlFXYUpRTFVDYWxOcE9vMHZxbTUiLCJtYWMiOiI5NGU1ZTUxYzM0YzY3YTg2ZGUxNzI0NWM2NDExZTI2OGExZjExYmE1NmY1OTRkOWU4OTEzNTZhNTM4ZmUzNzM2In0=

Phạm Trường Tử tạm thời không giết nàng, nhưng không có nghĩa là sẽ không giết Trần Thập và Tân Nghĩa, cho nên họ không biết cũng tốt.

Ads
';
Advertisement