Báu vật khắp nhà kho, trước kia không nhìn thấy thì có khả năng Phạm Trường Tử sẽ từ bỏ, nhưng bây giờ thấy được rồi, trong lòng ông ta sớm đã dâng ngập sự tham muốn, sao ông ta có thể từ bỏ cho được? Vả lại, bây giờ đi cũng không kịp nữa rồi.
Ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai của Tần Phong Hi liếc nhìn Phạm Trường Tử, nàng không ngờ ông già này sau khi nhìn thấy báu vật trong nhà kho lại thất thần lâu đến vậy, đừng nói là ông ta đang nghĩ muốn chuyển vài món đồ đi vào lúc này đấy nhé?
“Phát hiện ra thì đã sao?” Phạm Trường Tử nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài, trong lòng cũng có chút sốt ruột, nhưng nghĩ tới việc phải từ bỏ những thứ này, trong lòng ông ta liền cảm thấy đau đớn, dù là món đồ nào đi chăng nữa thì ông ta cũng không muốn từ bỏ!
“Bang!” Có người dùng sức đạp cửa, mặt Tần Phong Hi đầy vẻ nôn nóng: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Phạm trưởng lão, ông mau nghĩ cách đi! Họ sắp xông cửa vào rồi!” Nàng vừa nói vừa khó khăn đứng chặn cánh cửa.
Nạp Lan Tử Lâm thấy nàng giống như sắp không chống đỡ được nữa, lập tức đi tới góp sức.
“Chẳng lẽ lão phu phải sợ sao!” Phạm Trường Tử nắm chặt tay thành quyền.
“Vậy hay là chúng ta liều mình xông ra đi, đừng lấy đồ gì nữa, thoát thân quan trọng hơn!” Tần Phong Hi vội vàng nói.
Không lấy đồ nữa? Sao có thể chứ! Những thứ này đều là của ông ta, đều là của ông ta!
Không ngờ Phạm Trường Tử lại thoắt chốc đỏ bừng mắt!
“Người bên trong nghe đây! Còn không ra thì lão tử sẽ không tha cho các ngươi đâu!” Bên ngoài, tiếng hét của Độc Nhãn rất rõ ràng.
“Sư phụ, đi thôi ạ.” Nạp Lan Tử Lâm cũng không nhịn được mà khuyên.
Hắn ta còn chưa dứt lời thì Tần Phong Hi đã thốt lên một tiếng, hơi lảo đảo, làm Nạp Lan Tử Lâm vô thức muốn buông tay ra đỡ nàng, cánh cửa không có họ chặn ngay lập tức bị người đẩy ra.
Tần Phong Hi vội vàng nhảy dựng sang một bên, Nạp Lan Tử Lâm không phản ứng nhanh bằng nàng, cánh tay bị cửa đập vào đau đến nỗi sắc mặt hắn ta hơi thay đổi.
“Lão tử muốn xem xem kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám đến đây trộm đồ!” Độc Nhãn ở bên ngoài hô lên: “Lũ khốn kiếp có dám ra đây không?”
“Tên tiểu bối điên cuồng!” Ngoài việc bị Tần Phong Hi chọc tức đến hộc máu mấy ngày hôm nay, thì đã bao giờ Phạm Trường Tử bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng là đồ khốn như thế đâu, ông ta tung hai chưởng, người cũng bay ra theo.
“Xem ra cũng có chút bản lĩnh!” Độc Nhãn hừ một tiếng: “Lão tử tiếp ngươi!”
Hai người giống như tia chớp, thoáng chốc đã tung ra ba chưởng, nội lực hồn hậu kích động, mỗi chưởng đánh ra đều có uy lực khiến người khác không thể thoái lui, đẩy khoảng cách hai người ra xa.
Trong lòng Độc Nhãn giật mình, không ngờ người này lại có võ công cao cường đến vậy! Còn Phạm Trường Tử sao lại không bất ngờ chứ? Ông ta vốn dĩ cho rằng Độc Nhãn chỉ là một tên cướp sông cướp biển, tuy người khác treo thưởng nhưng đều không bắt được hắn ta, nhưng chắc cũng bởi hắn ta quá giảo hoạt, trốn quá giỏi thôi. Song bây giờ ông ta mới phát hiện, sự thật có thể là do võ công của hắn ta cũng cực kỳ cao cường! Những người của hiệu buôn tới tìm đều không phải là đối thủ của hắn ta!
Tần Phong Hi vừa nhìn đã biết kỹ năng của Phạm Trường Tử cao hơn Độc Nhãn một bậc, nhưng vừa rồi ông ta khinh địch, có lẽ chỉ xuất ra năm sáu phần công lực, đến chưởng thứ ba thì Độc Nhãn mới bị đánh lui một bước.
Ba chưởng qua đi, hai người đều phải lùi lại một bước.
Lúc này Độc Nhãn mới nhìn rõ Phạm Trường Tử, khi nhìn thấy trang phục của ông ta, sắc mặt hắn ta thay đổi rõ rệt, bật thốt lên: “Trưởng lão Vấn Thiên Sơn?”
Tần Phong Hi tuyệt đối sẽ không nói cho mọi người rằng nàng đang chờ khoảnh khắc này! Chính là chờ đợi khoảnh khắc này!
Khi Độc Nhãn vừa nói ra những lời này, nàng lập tức hoảng sợ nói nói: “Không hay rồi! Phạm trưởng lão, hắn ta nhận ra thân phận của ông rồi!”
Lúc này Phạm Trường Tử vẫn không biết nhận ra thân phận của ông ta thì sao, có điều Độc Nhãn quả thực không làm Tân Phong Hi thất vọng, cứ thế mà diễn theo kịch bản của nàng.
“Không ngờ, Vấn Thiên Sơn như núi tiên trong mắt mọi người lại có một trưởng lão ăn cắp!”
Độc Nhãn vừa nói vừa cẩn thận vận mười phần công lực, trưởng lão Vấn Thiên Sơn, hắn ta tuyệt đối không dám xem nhẹ, vừa rồi hắn ta đã dùng tám phần công lực mà cùng lắm cũng chỉ ngang sức ngang tài với đối phương, mà hắn ta suy đoán đối phương vẫn chưa dùng hết toàn lực, thế nên công lực của đối phương đang ở trên hắn! Nếu hắn không mạo hiểm đánh lén thì cơ hội thắng quả thực không cao!
“Phạm trưởng lão cẩn thận, hắn ta muốn đánh lén!” Tần Phong Hi kinh hoảng hô to một tiếng, nhưng thời cơ rõ ràng đã được nắm bắt, đúng lúc Độc Nhãn muốn xuất chiêu! Phạm Trường Tử nghe thấy Tần Phong Hi kêu lên, sau đó lại nhìn Độc Nhãn, đúng thật là muốn đánh lén! Ông ta lập tức không hề che giấu, dồn hết mười phần công lực qua!
Độc Nhãn đúng lúc lao về phía ông ta, thân mình vẫn ở giữa không trung, bị một chưởng đánh trúng ngực, một tiếng bang vang lên gần như khiến hắn ta cảm thấy xương sườn đứt gãy, một ngụm máu phun đầy trời.
“Lão đại!”
Xung quanh vang lên tiếng gào thét ầm trời, nhắc nhở Phạm Trường Tử rằng nơi này có bao nhiêu người. Ông ta đưa mắt nhìn quanh, vây quanh bọn họ trong tòa nhà này có ít nhất một trăm người, mà bên ngoài tòa nhà rõ ràng cũng phải có đến gần trăm người.
Mặt ông ta lập tức sầm xuống, không ngờ tên Độc Nhãn này lại nuôi nhiều thuộc hạ dưới trướng đến vậy! Những người này rõ ràng không phải đều là kẻ vô dụng, trong đó có không ít cao thủ nội bộ ẩn dật.
Độc Nhãn được vài tên thủ hạ đón lấy, sau khi đứng vững, hắn ta bèn lấy trong lồng ngực ra một cái bình nhỏ, kéo nút bình xuống rồi đổ một đống viên thuốc bên trong ra, mùi thuốc mát lạnh vô cùng lan ra cùng với động tác của hắn.
Phạm Trường Tử mặt mày biến sắc: “Ngưng Công đan!”
Nạp Lan Tử Lâm thất thanh nói: “Ngưng Công Đan mà người luyện võ công trong thiên hạ đều ao ước có được ư?”
“Không sai! Các người có chút kiến thức đấy!” Độc Nhãn nghiến răng nói một câu này rồi nhét viên thuốc kia vào miệng với động tác cực nhanh.
Phạm Trường Tử không nhịn được mà hô lên: “Dừng tay! Dừng tay lại tên đần kia!”
Một viên Ngưng Công đan có thể trị được nội thương, dùng một viên là nội thương có thể ngay lập tức bị áp chế, nội công sẽ lập tức khôi phục để trạng thái mạnh mẽ nhất, là linh đan mà người học võ tha thiết mơ ước! Một viên hiếm có khó tìm! Tuy rằng sau ba ngày hiệu quả thuốc áp chế sẽ bộc phát, nhưng nếu liều mạng đối đầu với kẻ địch thì hiệu quả của loại linh đan này không khác gì cứu mạng! Như vậy có nghĩa là một viên Ngưng Công đan sẽ tiếp thêm một cái mạng!
Thứ tốt như vậy, không, bảo bối như vậy! Vậy mà hắn ta lại nhét một phát ít nhất năm sáu viên xuống! Đúng là phí phạm của trời!
“Ngươi sẽ bị trời đánh!” Phạm Trường Tử thấy hắn ta thực sự nuốt mấy viên thuốc đó xuống, thì đau lòng như sắp chết đi. Lòng đau như cắt qua đi, ông ta biết rõ đây là lúc tốt nhất để thừa thắng xông lên, nhưng lại không nhịn được mà muốn xem hiệu quả của Ngưng Công đan kia có thực sự kinh người đến vậy hay không!
Tân Phong Hi cũng đang nhìn, xem Ngưng Công đan này có thực sự thần kỳ như thế không.
Mà Ngưng Công đan kia có vẻ cũng không khiến họ thất vọng, Độc Nhãn vừa dùng xong thì sắc mặt ngay lập tức tốt lên! Hắn ta không chần chừ mà vung xích chùy lên, hô to một tiếng: “Các huynh đệ, giết chết chúng cho ta!”
Một tiếng hô trăm lời đáp lại, có thể nói Độc Nhãn lúc này rất uy phong, lời hắn vừa thốt ra, gần trăm người liền vung vũ khí tới!
Những người này hẳn đều có xuất thân cường đạo, được Độc Nhãn tập hợp lại, từng tung hoành khắp chốn, hơn nữa còn không sợ chết, rõ ràng biết võ công của mình không phải đối thủ của Phạm Trường Tử, nhưng vẫn người trước ngã xuống người sau liền tiếp nối xông lên.
“Sư phụ, rời khỏi đây thôi ạ!” Nạp Lan Tử Lâm tự nhiên vươn tay ra, nhưng Tân Phong Hi đã động thủ trước hắn ta từ lâu rồi. Khoảnh khắc Độc Nhãn rống lên câu kia, nàng đã ngay lập tức vung chân đá một tên cách nàng gần nhất bay ra ngoài, hắn ta còn kéo theo vài huynh đệ khác ngã cùng.
Phạm Trường Tử nghiến răng, đương nhiên ông ta nhìn ra được võ công của những người này không bằng mình, nhưng thắng ở nhân số, thực sự nhiều hơn bọn họ gấp bao nhiêu lần, đã vậy còn không sợ chết, lại giảo hoạt vô cùng, bọn chúng dám xông lên trước làm mồi chém trước ngực, hai người khác nhân lúc ông ta đối phó với người trước mặt, thế là một tên đẳng trước một tên bên cạnh đâm trường kiếm qua.
Hơn nữa trong đó còn có mấy kẻ cực kỳ biến thái, hoàn toàn không sợ ám khí sẽ khiến người cùng phe mình bị thương, chỉ một lòng phóng tới bên này. Chuyện này ít nhiều cũng khiến ông ta có chút mệt mỏi.
Lúc này, Độc Nhãn đã ném xích chùy cho người bên cạnh, duỗi tay nhận lấy cây cung cỡ lớn, cài tên kéo dây, nhắm ngay vào Phạm Trường Tử.
Bọn họ đều từng nghe nói tới kỹ năng bán cung của Độc Nhãn vô cùng kỳ diệu, cho nên trong lòng Phạm Trường Tử và Nạp Lan Tử Lâm đều có thêm chút áp lực.
“Ha ha, các huynh đệ, giết chết chúng rồi đưa thi thể tới Vấn Thiên Sơn, để chúng thấy người trong môn hạ mình ghê tởm đến mức nào!” Độc Nhãn giương cung mà hầu như không cần tốn sức, nội thương vừa rồi quả thực đã khỏi hoàn toàn, mà khoa trương hơn nữa là hắn vừa lên tiếng, mùi thuốc trong miệng đã tỏa ra. “Sư phụ, đi thôi!” Nạp Lan Tử Lâm lại không nhịn được mà khuyên nhủ lần nữa.
Phạm Trường Tử thấy mình đã giết không ít người, xung quanh ông ta có ít nhất hơn chục thi thể, nhưng khổ nỗi bọn chúng quá nhiều người, chúng lại còn vừa đê tiện vừa không sợ chết, đã vậy còn để lại vài vết thương trên người ông ta, y phục bị cửa qua thủng lỗ chỗ, chuyện này ít nhiều cũng khiến ông ta cảm thấy rất mất mặt.
Thật ra lúc này Phạm Trường Tử cũng không muốn giết người, dù sao thì Vấn Thiên Sơn vẫn chưa làm ra chuyện giết đến hàng trăm người, cho nên đánh lâu không thắng thế
này, Phạm Trường Tử cũng bắt đầu có ý rút lui: “Được...
Tần Phong Hi thấy ông ta muốn lui thì lập tức rút Phá Sát ra, liên tiếp cắt cổ hai người như chẻ tre, nàng quát lớn: “Phạm Trường Tử hãy nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ đi thì chưa cần đến mấy ngày thiên hạ đã truyền khắp nơi rằng ông dẫn đồ đệ tới hoang nguyên Phá Vực ăn trộm rồi! Hơn nữa, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào ông còn không biết sao? Với võ công của ông, nếu rời đi thì chắc chắn sẽ suôn sẻ thôi, nhưng đợi tới lúc ông về tới Vấn Thiên Sơn, sư huynh sư đệ của ông hỏi mấy thứ ông trộm đâu thì ông tính sao!” Nàng dừng lại một chút rồi cao giọng nói: “Đến lúc đó ông đã vấy bẩn Vấn Thiên Sơn, lại không lấy được đồ gì, sư huynh sư đệ ông sẽ bỏ qua cho ông chắc! Ông nên nghĩ cho kỹ đi!”
Phạm Trường Tử thoáng rùng mình.
Tần Phong Hi nói không sai, Vấn Thiên Sơn trong mắt người đời như núi tiên, hình tượng của bọn họ như thần tiên, nếu ông ta vấy bẩn Vấn Thiên Sơn thì chắc chắn Đại sư huynh sẽ giết ông ta!
“Ban đầu lão tử không hề chú ý đến ngươi, các huynh đệ tránh ra, lão tử phải giết chết người phụ nữ này trước!” Tuy Độc Nhãn cảm thấy những lời nàng nói không có gì đặc biệt, đúng là như vậy thật, nhưng không hiểu sao trực giác của hắn ta lại mách bảo có gì đó không ổn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất