Đôi mắt Tần Phong Hi bỗng sáng rực. 

Định xây thành sao? 

Nếu vậy có lẽ nàng sẽ tặng cho Lệ Tử Mặc một món quà lớn. 

Tần Phong Hi quay đầu nhìn Phạm Trường Tử vừa xốc màn xe lên, cũng ngạc nhiên không thua gì nàng: “Phạm trưởng lão, ông nói muốn cống hiến tài lực của một người để xây dựng tòa thành, vậy chắc người này giàu nứt đố đổ vách luôn đúng không?” 

Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. 

Lúc trước Phạm Trường Tử còn nghi ngờ lời nói của họ, giờ nhìn thấy cảnh tượng trước thì không còn nghi ngờ gì nữa. Thậm chí, ông ta còn nghĩ Tần Phong Hi và Trần Thập nói khiêm tốn lắm rồi, những gì Độc Nhã có, phỏng chừng còn hơn cả suy đoán của họ rất nhiều. 

Trái tim Phạm Trường Tử không khỏi đập nhanh hơn. 

“Xuống ngựa” Tần Phong Hi thầm cười khẩy khi thấy sự tham lam lồ lộ trong mắt ông ta, bảo Trần Thập và Tân Nghĩa xuống ngựa. Bọn họ vỗ vào ngựa của mình, Đạp Tuyết như có linh tính dẫn hai con ngựa kia chạy ra ngoài. 

“Ngươi thả ngựa đi ư?” Phạm Trường Tử ngạc nhiên. 

“Chúng nó chỉ quanh quẩn gần đây thôi” Tần Phong Hi trả lời. 

Phạm Trường Tử thèm muốn Đạp Tuyết của nàng đã lâu, nhưng trước mắt là vàng bạc châu báu đầy ắp sắp vào tay, bởi vậy ông ta tạm thời gác chú ngựa đó sang một bên 

đã. 

Ông ta xuống xe, Nạp Lan Tử Lâm đánh xe ngựa đến rừng cây nhỏ cách đó không xa, cột ngựa vào một thân cây. Ngoài người trên Mãnh Hổ Sơn và đám người bọn họ ra, có lẽ nơi này không còn ai khác, vì vậy không lo xe ngựa sẽ bị trộm mất. 

Một vực sâu khổng lồ được đào ra ở Mãnh Hổ Sơn, chỉ chừa một đường thông lên trên núi, có lẽ Độc Nhãn sẽ dẫn nước đến nơi này sau khi xây thành xong. Nếu Mãnh Hổ 

Sơn không có tầng phòng ngự chất lượng, sao hắn ta yên tâm đặt vàng bạc châu báu ở nơi này. 

“Chúng ta chia ra thôi” Phạm Trường Tử nói. 

“Được” Tần Phong Hi mỉm cười gật đầu: “Phạm trưởng lão đi trước đi, bọn ta muốn bàn bạc lát nữa sẽ lấy cái gì với cái gì, sợ lên trên đó rồi thì không có thời gian bàn bạc với 

nhau.” 

Phạm Trường Tử không nghi ngờ, hay nói đúng hơn là ông ta sắp không đợi nổi nữa. Ông ta gọi Nạp Lan Tử Lâm, hai người lao vút lên Mãnh Hổ Sơn như hai chú đại bàng. 

Lúc này, Tần Phong Hi mới vẫy tay bảo Trần Thập và Tân Nghĩa đến gần, nàng nói nhỏ: “Nghe này, hai ngươi không cần lên núi, chỉ cần kiểm tra mấy trăm căn nhà gỗ để xem xem đó là ai thôi, đừng đánh rắn động cỏ. Lát nữa bất kể trên núi có động tĩnh gì, các ngươi chỉ cần tìm cơ hội ra ngoài, dắt ngựa và chờ ta ở mảnh rừng kia. “Cô nương, cô đi một mình ư?” 

“Ta không sao. Vả lại, các ngươi xem có thể bắt chim bồ câu hay chim sẻ đưa thư gì đó không, bao giờ về ta sẽ dùng để truyền tin. Thôi được rồi, đi thôi” 

Dặn dò xong xuôi, Tân Phong Hi lập tức bay lên núi, tốc độ của nàng nhanh không thua gì Phạm Trường Tử. 

Ngọn núi này có tên là Mãnh Hổ Sơn bởi vì trên đỉnh núi có một cái bệ khổng lồ kéo dài ra ngoài, bên dưới thì trống rỗng. Nếu từ chân núi nhìn lên, nó trông giống hệt một con hổ lao ra khỏi núi. Nhưng lúc này trên bệ đó có rất nhiều tòa nhà mọc lên, tuy rằng nhà không lớn nhưng tốt ở chỗ công phu và đẹp đẽ. Điều quan trọng nhất đó là chúng được dựng lên ở nơi này, nên chỉ có duy nhất một con đường dẫn đến cửa, các nơi khác quanh căn nhà đều lơ lửng, ba mặt tiếp giáp với không trung, dù muốn lên cũng không được. 

Cửa lớn của tòa nhà rất cao, được làm từ sắt nặng, phỏng chừng cần hai người đàn ông vạm vỡ hợp sức mới mở được cánh cửa ấy ra. Ngoài ra còn một cánh cửa đôi khác cách cửa lớn không xa, lúc này tuy đã về khuya, ở đây hoang vắng thưa thớt người sống, nhưng nơi này lại có mười hai người cầm kiếm tuần tra qua lại bên ngoài cửa đôi, vô cùng cảnh giác. 

Chính vì vậy nên họ mới dám chắc kho báu của Độc Nhãn rất lớn, bằng không hắn ta đâu cần canh phòng nghiêm ngặt tới vậy. 

Tần Phong Hi nấp ở cách đó không xa, không vội vào trong. Nàng thấy bóng dáng Phạm Trường Tử nhanh chóng nhảy lên cao, Nạp Lan Tử Lâm đạp lên cành cây lấy đà nhảy lên, Phạm Trường Tử cũng đạp vào một cành cây mượn lực, phóng về phía tòa nhà. Bởi vì ông ta phóng lên rất cao, lơ lửng giữa không trung, hơn nữa bây giờ đã tối muộn, cộng thêm tốc độ mỗi người đều nhanh như tên bắn, nếu không ngẩng đầu nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra ông ta, dù phát hiện thì cũng chỉ thấy một dãy bóng mờ lao vụt 

qua thôi. 

Tuy Phạm Trường Tử tham tiền, trí thông minh cũng không cao, nhưng công phu của ông ta lại vô cùng cao cường. Tân Phong Hi thấy vậy thì âm thầm tán thưởng, nếu đổi thành nàng, nàng cũng không có khả năng phóng cao tới vậy. 

Nạp Lan Tử Lâm thì lẻn sang một bên, cơ thể linh hoạt như chú khỉ phóng tới khoảng không bên dưới bệ đỡ, áp sát vào vách đá. Không biết hắn ta thao tác thế nào, chỉ thấy hắn ta từ từ di chuyển ra ngoài bệ đỡ, cả người đều lơ lửng giữa không trung. Nếu không vì Tần Phong Hi nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tử Lâm, nhìn từ đây lại thấy rõ cảnh tượng đẳng đó, thì có khi không phát hiện hắn ta có thể leo lên từ vị trí ấy. 

Nạp Lan Tử Lâm nhún người nhảy lên nhưng suýt thì rơi xuống, bởi vì bức tường của tòa nhà được xây gần như sát mép vực, chỉ chừa lại một khoảng đất rộng chừng nửa bàn tay, bắt buộc người phải dán sát vào tường. Song loại công phu giống thằn lằn của hắn ta đã phát huy tác dụng, hắn lủi lên đầu tường, nhún người nhảy xuống. 

Tân Phong Hi không ngờ cặp thầy trò này lại có công phu xuất sắc tới vậy, âm thầm bội phục hai người. Nhưng công phu của bọn họ càng giỏi thì càng tốt, nhờ vậy lát nữa kế hoạch của nàng sẽ dễ thành công hơn. 

Tần Phong Hi ngồi trong bụi cỏ, nhẩm tính thời gian, đợi đến thời cơ thích hợp, nàng bèn đứng dậy, nhanh chóng lao về phía cổng lớn của tòa nhà chứ không hành động giống Phạm Trường Tử và Nạp Lan Tử Lâm. 

“Ai đó!” 

“Là ta!” 

Vì Tần Phong Hi mặc chung một loại quần áo với đám lính canh nên bọn họ chỉ dòm ngó nàng giây lát đã thả lỏng cảnh giác. Nàng nhanh chóng chớp thời cơ, bắt đầu thôi miên cả đám. 

Sau khi dung hợp với thạch tủy ngàn năm, thuật thôi miên của Tần Phong Hi đã tiến bộ vượt bậc, sử dụng trôi chảy hơn nhiều, như thể nội lực ảnh hưởng lên tinh thần lực, tinh thần lực mạnh bao nhiêu thì hiệu quả thôi miên càng nhanh bấy nhiêu. Chỉ thấy Tần Phong Hi nhanh chóng băng qua một đội lính canh, vừa băng qua thì tròng mắt của đám người đó liền giãn ra. Đợi khi nàng đến gần cửa lớn, đạp cửa lớn mượn lực bay vào trong sân, thì đám người bên ngoài mới tỉnh táo lại. Nhưng bọn họ đều quên chuyện vừa xảy ra, đầu óc hơi mơ hồ. 

“Có người vừa mới đến đây đúng không?” Một lính canh hỏi. 

Lính canh khác trả lời: “Hình như là tên Đại Ngưu thì phải?” 

“Không phải, ta không thấy hắn. 

Tân Phong Hi phớt lờ đám lính canh bên ngoài hơi hỗn loạn, nàng không ngờ bên trong lại có một hoa viên tuyệt đẹp thế này, đình đài lầu các đều có đủ. Tần Phong Hi bắt gặp một tảng đá lớn nằm giữa vườn hoa, tỏa ra ánh sáng dìu dịu dưới ánh trăng trong. Đó là màu của ngọc thạch! Một tảng ngọc thạch cực lớn được đặt trong hoa viên để trang trí, cho thấy Độc Nhãn hào phóng đến mức nào! 

Tần Phong Hi hít mũi, vui như mở cờ trong bụng, tầng phấn đã rắc trên người Phạm Trường Tử vẫn chưa mất đi tác dụng. Nàng lần theo mùi hương đặc trưng đó, rẽ trái quẹo phải, né tránh lính canh tuần tra ban đêm, chạy đến một nhà kho. Một tốp lính canh nằm la liệt bên ngoài nhà kho, Tần Phong Hi nhẹ nhàng nhảy lên rồi đạp xuống, đưa tay dò xem một người trong số họ còn thở hay không, nhận ra người này đã tắt thở rồi. Phạm Trường Tử không phải hạng lương thiện, vừa đến đã giết mấy mạng, dù có khi ông ta chỉ điểm huyệt ngủ của đối phương thôi. 

Trước mặt Tần Phong Hi là một cánh cửa nhà kho còn dày nặng hơn cửa lớn bên ngoài, không ngờ Phạm Trường Tử còn có bản lĩnh sử dụng nội lực, đánh nát ổ khóa nhà kho! 

Tần Phong Hi bắt gặp hai giọt máu tươi dính trên ổ khóa, có lẽ độ bền của ổ khóa vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ta, nhưng vì ông ta nóng lòng muốn vào trong nên đành cứng đối cứng, cuối cùng bị nội thương tới mức thổ huyết ra chút máu. 

Tần Phong Hi đoán quả không sai. Lúc này Phạm Trường Tử không phát hiện nàng đang lặng lẽ đẩy cửa ra tạo thành một khoảng hở vừa đủ qua, bởi vì lúc này tâm hồn của ông ta đã bị choáng ngợp, bị mê hoặc bởi những viên ngọc quý trước mặt! 

Nhà kho này rất lớn, không có giá đỡ, không có giác bác cổ, không có bất cứ vật dụng nào cả. Bên trong chỉ có hơn trăm cái rương, hơn nữa trăm cái rương này đều mở nắp, không hề đóng lại. Những bảo vật quý hiếm được chất thành đống như ở chợ bán đồ cũ, hoàng kim óng ánh, đá quý sáng choang, ngọc trai mướt mát, phỉ thúy rực rỡ. Nào là ngọc như ý, trâm làm từ đá quý, ngọc bội tím, từng món đều suýt làm mắt họ đui mù. 

Nhiều nhất trong này là các rương đựng bạc, vàng lá, vàng thỏi, vàng ngọc, phát ra ánh sáng chói lóa. 

Hơn nữa còn có nhân sâm ngàn năm, linh chi trăm năm, tuyết liên băng sơn phơi khô, rất nhiều rất nhiều, đều được đặt ở trong này. 

Ngoài ra trong kho còn có một vài món đồ lóng lánh không kém, nào là kim ti nhuyễn yên la, chức vẫn cẩm, vải sa tanh mỏng mảnh nhiều màu. Toàn bộ đều là những loại vải đắt giá mà chỉ có hoàng thân quốc thích, quý tộc giàu có thường dùng, từng cuộn được đặt ở đó. 

Trước đây, Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc đã từng lén đột nhập vào kho cất châu báu của Hòa Khánh Vương, cảm thấy đó đã đáng kinh ngạc lắm rồi, nhưng giờ mới nhận ra nếu so với nhà kho của Độc Nhãn, kho báu của Hòa Khánh Vương chẳng là gì cả! 

Tần Phong Hi quan sát tình hình bên trong qua khe cửa, đôi mắt của nàng cũng suýt bị mù giống hai người kia. Vừa bắt gặp đống châu báu bên trong, nàng suýt quên mất phải nín thở, nhưng vì lúc này Phạm Trường Tử đã bị hớp hồn, nên ông ta không phát hiện ra nàng. 

Nạp Lan Tử Lâm cũng choáng váng, đứng lù lù bên trong phòng như cương thi, không nhúc nhích cục kịt gì cả. 

Tân Phong Hi điều chỉnh trạng thái, biết thời cơ đã đến thì bèn rời khỏi nhà kho. Nàng nhặt vài viên đá, bắn về phía cửa sổ ở mấy căn phòng cách đó không xa. 

Hiện giờ nội lực của nàng vô cùng thâm hậu, viên đá tuy nhỏ nhưng vẫn đục một lỗ trên cửa sổ, tạo thành tiếng động rất lớn trong đêm khuya tĩnh lặng. 

Những âm thanh ấy đã khiến đám lính canh bừng tỉnh. Một người đàn ông cao to vạm vỡ lao đến trước tiên, chỉ mặc tiết khố, thân trên để trần, tay cầm một cặp chùy Lưu Tinh, đeo một miếng bịt mắt làm bằng ngọc sáng bóng bên mắt phải. 

Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn gã đàn ông này là Độc Nhãn. Ngoài hắn ta ra, có ai lại phóng khoáng đến độ sử dụng đá quý tuyệt phẩm làm bịt mắt. Đúng là vô cùng chịu chơi. 

“Có người lẻn vào!” Độc Nhãn vừa lao ra đã hô to: “Bốn phương tám hướng mau ra tay! Không được để sống một con ruồi nào!” 

Rất nhiều người vọt ra, nhất thời cả căn nhà đều đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại liên hồi. Độc Nhãn dẫn theo một tốp thủ vệ, chạy về phía nhà kho. 

eyJpdiI6InJBSE9hTDAzY3FWT1RxN0tFekdEYmc9PSIsInZhbHVlIjoicHMwdUFTcGEyYmtHVVhma3NPblVhRGxESXltWTBFbUsyUzBvXC9EZTQyOUNEaFZGcHk3RjFTY3ZJQWswYW5HNEVzblA0UHJMd29FQ0E5aDlVSEdIZHNxRjdGWmpUeDV4Y3NqXC8zckY1b3hyck90d3VVNHJBc2Ewano0ejlMSUZ1NVZzSEg2aU9GdUlPNE5iMU5SMXlRN2JKSWMraWI1Tll4NlhMM1pVcld5K3BJM3ZzVk5ObjJDMDAwUnR2R1U2N050dWIrRUYwdG1JS09JQUNqeEF1UFQ1cDk2OVA1S2dxOHIyaWNrTkhDcWJnR2FYY3p3VXZraGh4aXgyalhQcDA4Z0l3dEVVcFMrSTVCOVwvUUx6RURKZkpKN3BnWHplb1NtSmlPREVxeERPWTV3M29WYjdtc0NWcSt2WmROZUhDYWN4ZzZWYjhmTkd6RXE5Tk10VTZtdWFXXC9JRjU5SVwvWHZPMkZhUWlTb3NcL2RwMFA3YmVIVFpGaG5PXC9pN2hhYkJqQlNwaFNUQ0NMdFRHakIrbjRUNGt3WFZxVkNNOFh6bjlIUmRGcWdXQWdyZm1YR2VDOUxCK2JzRVVXNGZ6V29XM3UiLCJtYWMiOiJlMjM3NTNlODc0MjcyODhiZDRmMGViY2YxZDBkZDFlOTg5YzkxMGFiNmExYjVhZDg5N2ZmMGYzNjYxMTFlZTIzIn0=
eyJpdiI6ImZiRHZKOUFFRmpmUkhTRWdzUTNXdnc9PSIsInZhbHVlIjoiXC82dVFzUlJzUGNYdE55d2h4RXNqVHU1aEV1SEs4XC9xZWFTbXRwUmtwcTd6MzVXRkVSTWFobUNMTGFPUkloTkFOVmpyM0RJZHlIT0trNWkzb01rc3dkcmxxQmJUeU1UTnJ3TU1QOFJPWWFyMks5MkRHYWFYekF4a2hvdGh6Z3lYV1dKeEJWWmUxVVpITHRwdXNVQWlFSllLT3gybW1WMWNmbDNqSmRkN3JqNGFtQmpYZTNMWkw0YWZDOFBNRVRLWWlUeHRsdThPYXZpN3Q4ajdtYVRCRURmc1BtdXBkSXZEbFZ5RUFHbGRXakt2MXlKaUpaS0NiK1VXU2p2dXo5R1FsWnk5OXBoXC9nWXNHY09mcndIQnJJa3c0OHgrdHMyRU83Q2NcL0xyczFTNTBvdXd2RlZuWXBod1YrQTk2dGJlOHVrcWhMYm5VelJlcWRzYjFJY25CekRyOHA5ZHhUQitxQVB3VllaUXFiQUtVNlwvVjlwY0F0MlFtRFJycjUxSGY1bnROU0doM2xaOTR6dFwvTENEUklscUVDcHJvaDQ3emZ5Vmh3dVp4Y0lNcCtlQnVSQjh5dEZiY0Z1d2ZCVkVscDgrZCIsIm1hYyI6IjBmMWY4OWYxYTU4ZGRlYWY3MWFlYzIxZTBmZTNkNzJhMWNmMDJkNWZlZmI2MDQzNjA1NTA3ZGJhYTNjNTA0MTQifQ==

Phạm Trường Tử chưa kịp hoàn hồn thì giọng của Độc Nhãn đã vang lên bên ngoài: “Mau bao vây chỗ này lại cho lão tử!”

Ads
';
Advertisement