“Chuyện các ngươi vừa nói là thật ư?” Phạm Trường Tử không nhịn được nữa.
Tần Phong Hi lập tức trợn mắt trắng: “Bọn ta rảnh đâu mà đi đùa với ngươi?” Nàng không thể nói năng tử tế với Phạm Trường Tử được, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc cho ông ta tức đến phát điên.
Mặc dù hai hôm nay Trần Thập cũng bị lây tính của nàng một chút, không kính sợ Phạm Trường Tử như trước nữa, nhưng hắn ta vẫn không dám hành xử giống như nàng. Hắn ta nói một cách nghiêm chỉnh: “Tam trưởng lão, đương nhiên là thật rồi, bởi vì thành Phá Vực có binh lính chuyên đi thăm dò tình hình của các thế lực ở hoang nguyên Phá Vực, bọn họ cũng phải tốn nhiều công sức mới tra ra được Mãnh Hổ Sơn chính là sơn trại của tên Độc Nhãn nãy”
Phạm Trường Tử bị Tần Phong Hi chọc cho tức điên, không thèm nói chuyện với nàng nữa, chỉ hỏi Trần Thập: “Chiến tích vĩ đại của Độc Nhãn hồi đó lão phu cũng có nghe nói đến, nhưng hắn ta thật sự chuyển hết số tiền bạc châu báu cướp được đến đây sao?”
“Đúng vậy, Tam trưởng lão cũng biết đấy, hắn ta đã trốn ở hoang nguyên Phá Vực này, có lẽ cũng không đi đâu nữa, nhiều tiền bạc châu báu như vậy mà không chuyển đến chỗ mình, liệu hắn ta có chịu nổi không? Hơn nữa, tuy rằng hoang nguyên Phá Vực có sông có núi, nhưng ngoại trừ ở trong thành Phá Vực ra, những nơi khác đều không có người trồng trọt. Lương thực, trái cây, rau củ đều chẳng có ai trồng, khắp nơi đều là cỏ cây hoa lá, có nhiều nơi còn là vùng nguy hiểm, đầm lầy, vũng bùn, gì cũng có. Muốn sống ở một nơi thế này thì phải có nhiều ngân lượng mới được, bởi vì mỗi lần ra ngoài mua đồ đều phải mua rất nhiều nhu yếu phẩm chỉ trong một lần. Trưởng lão nghĩ Độc Nhãn có thể không mang theo số tiền bạc châu báu đó ư?”
Tần Phong Hi nghe mà buồn cười, nàng thật sự không ngờ hoá ta Trần Thập lại biết ăn nói như vậy, tuy lời hắn ta nói không có gì hoa mỹ, nhưng chính vì quá thực dụng, nên mới dễ dàng khiến người ta tin tưởng.
Quả nhiên Phạm Trường Tử nghe xong thì gật đầu lia lịa.
“Chẳng lẽ tên Độc Nhãn kia còn có thể giàu có hơn Vấn Thiên Sơn sao?”
Trần Thập ngơ ngác, hắn ta là người thật thà, biết trả lời thế nào đây? Vấn Thiên Sơn tồn tại hàng trăm năm nay, chắc hẳn có không ít báu vật, của cải cũng không thiếu, nhưng so sánh bằng cách nào chứ, hắn ta cũng đâu biết rốt cuộc hai bên có bao nhiêu, nói ít hơn chắc ông ta cũng không giận đâu nhỉ?
“Ai mà biết Vấn Thiên Sơn của mấy người vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân?” Tần Phong Hi nhận ra Trần Thập đang khó xử, lập tức đáp lại ông ta: “Nhưng đó là
chuyện của mấy người, nếu là ta thì dù có của cải chất đống, chắc chắn ta cũng sẽ không chê nhiều. Chỉ có điều, Phạm trưởng lão à, cho dù Vấn Thiên Sơn có giàu nhất thiên hạ đi chăng nữa, thì số tiền bạc châu báu đó đều là của một mình ông chắc?”
Câu cuối cùng Tần Phong Hi nói bằng chất giọng vô cùng mỉa mai, mặc dù lại tiếp tục khiến Phạm Trường Tử tức đến mức lồng ngực khó chịu, nhưng cũng đã thức tỉnh ông
ta.
Ông ta không thể không thừa nhận, Tần Phong Hi có hai câu không sai, một là không ai chê tiền nhiều cả, hai là Vấn Thiên Sơn có bao nhiêu tài sản thì cũng đều không phải là của một mình ông ta.
Lúc này, Tần Phong Hi, Trần Thập và Tân Nghĩa có vẻ cũng lười để ý đến ông ta, ba người lại thấp giọng bàn một kế hoạch. Phạm Trường Tử vừa lắng nghe vừa cười họ ngu xuẩn. Với nội lực của ông ta, âm lượng mức này hoàn toàn không làm khó được ông ta, từng câu từng chữ đều nghe rõ rành rành đấy. Còn làm ra vẻ bí mật gì chứ.
“Chúng ta đi mò ở Mãnh Hổ Sơn đi, dù chỉ mò trộm được một rương đồ thôi thì sau này cũng đủ cho chúng ta ăn cơm thịt hơn nửa phần đời rồi!”
“Đi trộm á?”
“Gì mà trộm chứ, hắn ta cướp được từ chỗ thương nhân đó, chúng ta đi lấy một ít rồi lại đem đi mua đồ, cũng bằng với việc trả lại cho thương nhân thôi”
Phạm Trường Tử không nhịn được mà mắng Tần Phong Hi, trộm là trộm, còn nói cứ như thể mình đang làm chuyện tốt không bằng, đúng là già mồm át lẽ phải. Nhưng không hiểu sao ông ta nghe xong cũng thấy lung lay...
“Khụ khụ!” Ông ta cố ý ho khan mấy tiếng để thu hút sự chú ý của đám người Tần Phong Hi, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Ba người đang thì thầm bàn tán chuyện gì thế?
Tần Phong Hi bất đắc dĩ nói: “Bọn ta muốn bàn với ông cái này, buổi tối bọn ta muốn ra ngoài đi dạo.
Phạm Trường Tử khịt mũi coi thường, còn không thèm kiếm cớ cho đàng hoàng nữa! Buổi tối ở đây chỗ nào cũng tối đen như mực, có cái gì hay mà xem? Muốn đi trộm đồ thì nói là đi trộm đồ luôn đi.
“Nói thật đi! Nếu không thì đừng trách lão phu không khách khí!”
Tân Nghĩa vờ như bị ông ta doạ cho sợ, buột miệng nói: “Bọn ta muốn đến Mãnh Hổ Sơn trộm châu báu!”
Nghe vậy, Tần Phong Hi gõ một cái vào đầu hắn ta: “Ai bảo ngươi nói ra! Đồ ngu ngốc này nữa!”
Phạm Trường Tử thầm cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất nghiêm túc: “Châu báu ở Mãnh Hổ Sơn đâu có dễ trộm như vậy! Hoang đường!”
“Muốn trộm nhiều thì không dễ, nhưng Tam trưởng lão đừng coi thường bọn ta, ôm bừa một rương ra ngoài hoàn toàn không thành vấn đề, cẩn thận một chút không để bị phát hiện là được!” Tần Phong Hi bày ra vẻ mặt chỉ là chuyện nhỏ.
Phạm Trường Tử không khỏi suy nghĩ, nếu ngay cả bọn họ mà còn có cách trộm một rương đi, thì với công phu của ông ta chắc chắn cũng không khó. Còn có cả Tử Lâm nữa, thằng bé là đệ tử của mình, cho dù có đi trộm một rương thì cũng không dám không giao cho mình! Có được hai rương châu báu thì chẳng phải mình giàu to rồi sao?
Không chỉ có mỗi châu báu, nghe nói còn có Thiên Hoa Địa Bảo, là dược liệu quý hiếm, thứ đó dùng để chế thuốc sẽ có tác dụng rất lớn trong việc gia tăng công lực của bản thân, nếu có thể tìm được thứ dược liệu sau khi ăn vào sẽ làm tăng công lực của mình ngay lập tức thì càng tốt!
“Các ngươi muốn đi buổi tối hả?”
Vừa nghe thấy vậy, Tần Phong Hi cười thầm trong lòng. Lão già này quả nhiên đã mắc bẫy. Nàng nghe nói Phạm Trường Tử là kẻ tham tiền nhất trong số các trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, hơn nữa ông ta còn thích trưng diện, nhìn ông ta đã từng này tuổi mà còn làm cho chiếc xe ngựa của mình trông loè loẹt như vậy là biết ngay. Hạng người như ông ta chắc chắn sẽ không cưỡng lại được cám dỗ. Nhất là với tên Độc Nhãn này, Trần Thập và Tân Nghĩa nói đúng là hắn ta đã cướp được vô số châu báu, chuyện này không phải là tin đồn giả.
“Đúng vậy!”
“Thế này đi, tên Độc Nhãn kia là người mà thương nhân trong thiên hạ đều vô cùng căm hận, có lẽ lúc cướp bóc hắn ta cũng đã giết rất nhiều người vô tội, cướp của phi nghĩa, mình ăn trộm một ít cũng không tính là ăn trộm, lão phu đi cùng các ngươi.
Tần Phong Hi cả kinh trợn tròn mắt: “Không phải chứ, ông cũng muốn đi hả!”
Nàng càng như vậy, Phạm Trường Tử càng không muốn từ bỏ. Ông ta lườm nàng một cái: “Ngươi muốn tới Thần Ma cốc lấy Tử Kim Đằng, Lệ Tử Mặc cũng biết ngươi được ta dẫn đi rồi, nếu ngươi xảy ra chuyện, lão phu cũng không biết ăn nói thế nào với Lệ Tử Mặc!”
“Nói vậy nghĩa là Phạm trưởng lão muốn đi để bảo vệ ta à! Thật sự là vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích!” Tần Phong Hi tỏ vẻ cảm kích, khiến Trần Thập nhịn cười đến nỗi
sắp bị nội thương.
Hồi đầu ở Mê Chi cốc, hắn ta hoàn toàn không nghĩ Tần Phong Hi lại có tính cách như vậy, khi đó Ưng Vệ còn chê nàng không có năng lực lại còn nhát gan. Nào ngờ bọn họ đều bị nàng lừa gạt.
Thật ra thì Tần Phong Hi chỉ là nhìn người mà tính kế. Nếu dùng kế sách này cho người khác thì chắc chắn sẽ không thành công. Người cứng nhắc bảo thủ sẽ thấy việc đi đường là quan trọng nhất, không muốn gây thêm rắc rối. Người thông minh sẽ nghĩ trên đời làm gì có bữa trưa miễn phí dễ ăn đến vậy, nếu Độc Nhãn để người ta dễ dàng lẻn vào địa bàn của mình trộm châu báu như thế thì trước đây làm sao hắn ta có thể thoát được sự truy sát của biết bao thương nhân kể cả họ có treo thưởng lớn cho ai tóm được hắn ta? Người nhát gan sẽ nghĩ bọn họ chỉ có mấy người, đến địa bàn của người ta chắc chắn lành ít dữ nhiều. Người cẩn thận thì sẽ tiếp tục nghi ngờ những gì họ nói và tìm ra sơ hở.
Chỉ có người suy nghĩ nông cạn, tham tiền, tính cách hấp tấp, quá đề cao bản thân như Phạm Trường Tử mới có thể trúng kế.
Bọn họ đã quyết định đi trộm đồ nên dĩ nhiên sẽ vội vàng nướng thỏ rồi chia nhau ăn. Thậm chí Tân Phong Hi còn vì cảm động khi biết Phạm Trường Tử muốn đi để bảo vệ mình mà chia cho ông ta hơn nửa phần thịt thỏ.
Qua bàn tay của nàng, cộng thêm một chút hương liệu mà những người như họ không biết, thịt thỏ toả ra mùi thơm nức mũi, khiến bọn họ ăn ngon đến nỗi thiếu điều muốn nuốt cả ngón tay mình.
Ăn xong thịt thỏ thì đêm cũng đã về khuya. Tần Phong Hi bảo Trần Thập và Tân Nghĩa vào rừng cởi đồ của bốn người kia xuống để bọn họ mặc vào.
“Ta cũng phải thay à?” Thật ra Nạp Lan Tử Lâm cảm thấy chuyện này không ổn, nhưng hắn ta đã quen nghe theo mọi lời sư phụ nói rồi. Hơn nữa cũng không hiểu vì sao mà hắn ta không hề muốn ngăn cản bất cứ chuyện gì Tần Phong Hi làm, thậm chí trong lòng dường như còn hơi phấn khích, cảm thấy nếu đi theo nàng thì đảm bảo sẽ gặp mấy chuyện khiến hắn ta bất ngờ cho mà xem.
“Dù sao bọn ta cũng đã chiếm ba bộ rồi, hai người các ngươi chỉ có một bộ, thay hay không thì tuỳ.” Tần Phong Hi càng không mấy dễ chịu với hắn ta. Tên này đầu óc hơi có vấn đề.
Nàng tất nhiên sẽ không mặc đồ của người đàn ông khác, lại còn là người chết, chỉ là khoác bên ngoài áo y phục của mình thôi. Sau đó nàng ngắt ít cỏ dây leo, đan thành ba cái vòng cỏ, cho Trần Thập và Tân Nghĩa mỗi người một cái, mình cũng đội lên một cái. Không biết thuộc hạ của Độc Nhãn vào rừng săn thú gì, vậy nên nàng đã làm cho mình một lớp nguỵ trang thế này. Tóm lại là bọn họ phải cải trang để đề phòng trước, còn nếu không dùng đến thì cứ vứt đi thôi.
“Không đan cho ta à?” Nạp Lan Tử Lâm nhìn nàng, ngây thơ hỏi.
“Cút”
“Lão phu không mặc đồ của người chết.” Phạm Trường Tử cau mày nói. Ông ta đang mặc trường bào màu xanh đậm dành riêng cho trưởng lão của Vấn Thiên Sơn. Đây là loại vải được đặc chế, mặc rất ấm, hơn nữa vì để thể hiện sự giàu sang một cách tinh tế, cho nên cổ áo, tay áo và vạt áo đều có thêu ký hiệu của Vấn Thiên Sơn bằng sợi tơ vàng thượng hạng.
Phạm Trường Tử mặc bộ đồ này sẽ có cảm giác mình như một vị cao nhân, dễ gì mà chịu đổi sang y phục bình thường.
Tần Phong Hi cười thầm.
Biết ngay là ông ta sẽ không thay mà, vả lại nàng cũng muốn ông ta không thay.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Trần Thập và Tân Nghĩa dẫn đường, nhóm người đi về phía Mãnh Hổ Sơn.
Thật ra hai người họ cũng chỉ biết phương hướng đại khái thôi, vốn tưởng rằng sẽ phải tìm mất một lúc, nhưng không ngờ họ lại nhìn thấy cảnh này.
Trên một mảnh đất rộng lớn, cỏ dại đều đã bị nhổ sạch, dưới ánh trăng, một đoạn tường thành dài hàng trăm mét lẳng lặng nằm đó, trên đất trống có rất nhiều đống đá lớn, còn có một đống gỗ to.
Phía sau mảnh đất trống chính là một ngọn núi không tính là cao, mặc dù núi không cao nhưng lại rất dốc. Dưới chân núi người ta đào một cái hào rộng, trông có vẻ đây là cách để phòng ngự. Dưới núi có gần trăm ngôi nhà gỗ nhỏ, hầu như đều tối, thỉnh thoảng có một hai gian loé lên ánh nến yếu ớt.
Điều làm bọn họ kinh ngạc nhất vẫn là đoạn tường thành một trăm mét và số lượng gỗ đá đồ sộ này.
Rốt cuộc là những thứ này được khai thác từ đâu? Hơn nữa hành động phô trương như vậy, sao lại không bị truyền tin ra ngoài?
Bây giờ chỗ này chỉ có mình Độc Nhãn! Hắn ta mới tới hoang nguyên Phá Vực hai năm thôi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất