Bởi vì Tân Nghĩa đang săn thỏ trong khu rừng đó, nên khi Tần Phong Hi và Trần Thập nghe thấy tiếng hét thảm thiết thì cả hai lập tức nhảy bật dậy, lao nhanh về phía khu rừng. 

Chạy được vài bước, bọn họ mới nhận ra tiếng hét thảm thiết đó không phải của Tân Nghĩa. Có vẻ trong rừng còn có người khác. Nhưng cũng đã chạy đến rồi, lại lo lắng Tân Nghĩa thật sự gặp chuyện nên bọn họ tiếp tục chạy về hướng rừng. 

Bên đống lửa cạnh xe ngựa, Nạp Lan Tử Lâm khẽ cựa mình, ánh mắt của Phạm Trường Tử lập tức quét qua: “Sao? Ngươi còn muốn chạy theo bảo vệ nàng ta nữa à?” Nạp Lan Tử Lâm ngồi thẳng lại: “Không phải đâu sư phụ” 

“Tử Lâm, ngươi đừng tưởng sư phụ không biết ý đồ của ngươi. Ngay từ nhỏ ngươi đã thích Mộng Như, nhưng Mộng Như lại thích Lệ Tử Mặc. Ngươi ganh ghét hắn, giờ nghĩ rằng Tần Phong Hi là người của hắn, chiếm đoạt nàng ta cũng là một cách trả thù, có phải không?” 

Nạp Lan Tử Lâm hơi sững sờ, sau đó bật cười: “Sư phụ, Tử Lâm không có ý như thế” 

“Ngươi không thừa nhận cũng được thôi. Tần Phong Hi là người mà sư muội Mộng Như của ngươi khăng khăng phải mang đến Thần Ma cốc. Con bé có vài ý định đặc biệt với Tần Phong Hi, ngươi cũng muốn nhân cơ hội này khiến Mộng Như chú ý đến mình nhiều hơn, đúng chứ? Nhưng sư phụ phải nhắc nhở ngươi, cuối cùng Tần Phong Hi sẽ phải chết, ngươi đừng để đùa giỡn trở thành thật lòng với nàng ta. 

“Vâng thưa sư phụ” 

Nạp Lan Tử Lâm cúi đầu nhìn ngực mình. Cú đá của Tần Phong Hi trước đó thực ra không hề đau, nàng dùng lực rất khéo léo, chỉ đạp hắn ta bay ra xa. Nhưng suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn ta chưa từng gặp người phụ nữ nào dám đá mình như vậy. Nàng đúng là gan to thật. Thế mà không hiểu sao, hắn ta lại chẳng thấy tức giận chút nào. 

Tần Phong Hi và Trần Thập vào rừng, lập tức trông thấy Tân Nghĩa, vì hắn ta đang chạy như bay ra, tay xách hai con thỏ lông xám. Phía sau hắn ta, có ba người đang đuổi theo sát nút, tay cầm cung tên. 

Có vẻ Tân Nghĩa đã hạ gục một người trong số họ, nên giờ đám người đó không định bỏ qua cho hắn ta. 

Ba người kia mặc trang phục màu xanh lá, đầu đội chiếc mũ cỏ, trông như đang ngụy trang để săn mồi trong rừng. 

Một trong ba người nhắm thẳng vào Tân Nghĩa, sau đó kéo cung, một mũi tên xé gió phóng về phía lưng hắn ta. 

“Tân Nghĩa, nằm xuống!” Tần Phong Hi hét lên, đồng thời vung tay ném một viên đá về phía mũi tên. Tân Nghĩa nghe thấy tiếng nàng thì lập tức ngã nhào về phía trước, viên đá va chạm với đầu mũi tên giữa không trung, vang lên một tiếng “đinh” thật khẽ, rồi cả hai đồng thời rơi xuống đất. 

Kẻ bắn tên có vẻ không ngờ lại có người có thể dùng đá đánh rơi mũi tên của mình, lập tức nổi giận, quát lên: “Các huynh đệ cùng bắn!” 

Tần Phong Hi: “X” 

Ba tên cùng bắn luôn, giỏi lắm à? 

Ba mũi tên cùng lúc phóng tới, một mũi nhắm vào Tân Nghĩa, hai mũi còn lại hướng về phía nàng! Hướng đi khác nhau, nhưng lực bắn mạnh hơn mũi tên ban đầu rất nhiều, tiếng xé gió nghe rõ mồn một! 

Bọn họ định xem thử, liệu nàng còn có thể dùng đá đánh rơi mũi tên của họ không! Trong mắt bọn họ, Tân Phong Hi chỉ là một tiểu công tử trắng trẻo, tuấn tú mà thôi! 

Tần Phong Hi khẽ lắc cổ tay, hai tay cùng lúc phóng ra ba viên đá, nhắm thẳng vào ba mũi tên đang lao tới. 

Đinh, lộc cộc! 

Ba viên đá đều đánh trúng mũi tên, không một viên nào chệch! Không chỉ vậy, lực ném đá của nàng còn mạnh hơn cả lực bắn tên, đến mức ba mũi tên không chỉ bị đánh rơi, mà đầu mũi tên còn bị uốn cong. 

Ba người kia mặt mày biến sắc. 

Tần Phong Hi cười he he không ngừng: “Giờ đến lượt ta ra tay chứ hả?” 

Cổ tay nàng lại khẽ động, ba người đó tưởng rằng nàng lại định ném đá, trừng lớn mắt nhìn nàng ra chiêu, nhưng không ngờ một nắm bột phấn theo gió tạt tới, chúng hít phải không ít! 

Gã đàn ông ở giữa hét lớn: “Ngươi hèn hạ! Không phải ngươi dùng đá à!” 

“Phụt.” Tần Phong Hi không nhịn được mà bật cười: “Ngươi tưởng ta chơi kéo búa bao với các ngươi chắc? Dùng đá mới sợ chứ. 

Ba người đó mắt tối sầm lại, đồng loạt ngã xuống. 

Tần Phong Hi phủi sạch bụi phấn trong tay: “Trần Thập, xem thử chúng là ai” 

Trần Thập nãy giờ vẫn đang cũng cố nhịn cười, nghe nàng nói thì liền tiến đến chỗ ba người đó. Hắn ta lục lọi một chút rồi rút ống tên ra, đưa đến trước mặt Tần Phong Hi: “Cô 

nương, thật là trùng hợp. Vừa rồi mới nhắc tới Độc Nhãn ở Mãnh Hổ Sơn, ba tên này chắc là thuộc hạ của hắn ta. 

Trên ống tên có vẽ một con mắt. 

Tần Phong Hi nhìn ống tên, rút một mũi tên ra xem thật kỹ, ánh mắt lập tức sáng lên: “Các ngươi nhìn xem, viền ống tên này còn được nạm bạc, là bạc thật đấy. 

Trần Thập và Tân Nghĩa nhìn kỹ, quả nhiên đúng vậy. 

Tân Nghĩa thắc mắc: “Nạm bạc thì có gì sao?” 

Tần Phong Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Còn có gì nữa? Chứng tỏ Mãnh Hổ Sơn rất giàu có chứ gì nữa! Ngay cả ống tên cũng được trang trí thế này, bọn họ chắc chắn không thiếu tiền!” 

“Độc Nhãn từng là một tên cướp biển khét tiếng. Nghe nói hắn ta không bao giờ cướp các thương nhân nhỏ lẻ, xe ngựa đơn lẻ cũng không thèm để ý tới. Mỗi lần ra tay đều nhằm vào cả đoàn xe chở hàng. Chắc chắn rất giàu. Tân Nghĩa nói: “Có lẽ cũng chính vì hắn ta giàu có như vậy nên khi Đế quân chiếm được thành Phá Vực, đã từng phái người mời Độc Nhãn đến dự tiệc, nhưng hắn ta không tới. 

“Nhưng trước đây ta cũng chưa từng nghe nói Độc Nhãn có ý định chống đối Đế quân như những người khác. Trần Thập nói. 

Tần Phong Hi trợn trắng mắt, vươn tay gõ nhẹ vào đầu hắn ta: “Với lòng dạ của Lệ Tử Mặc, hắn làm gì quan tâm người khác có chống đối mình hay không? Hắn muốn thống nhất Phá Vực, ai không theo thì chính là kẻ thù!” 

Nằm ngay sát bên, sao có thể để người khác ngáy ngủ? 

Mặc dù thành Phá Vực lớn, nhưng cả vùng hoang nguyên Phá Vực còn lớn hơn. Trong mắt nàng, Lệ Tử Mặc chiếm được thành Phá Vực không chỉ đơn giản là để báo thù cố Thành chủ, mà hắn là kẻ đầy tham vọng. Chắc chắn trước khi đánh chiếm thành Phá Vực, hắn đã có kế hoạch san bằng cả hoang nguyên Phá Vực rồi. Nếu không, tại sao ngay sau khi chiếm được thành Phá Vực, hắn lại mặc kệ toàn bộ chuyện khác, chỉ lo xây dựng tường thành kiên cố? Hắn muốn đánh nhau với người khác thì trước tiên phải có một chỗ đóng quân vững mạnh, đó cũng là nơi để hắn gia tăng lực lượng. 

Cho nên, dù Độc Nhãn có ý định chống đối hắn hay không, Lệ Tử Mặc tấn công nơi này cũng chỉ là điều sớm muộn. Nếu đã vậy, nàng ra tay trước cũng chẳng có gì sai. 

Trần Thập và Tân Nghĩa nghe nàng nói thế thì thấy rất có lý, nhưng vẫn không biết nàng định làm gì. 

Tần Phong Hi ngoắc tay bảo họ đến gần, rồi nhỏ giọng nói kế hoạch của mình ra. Trần Thập và Tân Nghĩa nghe xong mà ngớ người: “Cô nương, kế hoạch này liệu có thành công không?” 

Không ngờ nàng lại muốn chiếm lấy Mãnh Hổ Sơn, chiếm hết tài sản của Độc Nhãn làm của riêng! 

“Sao lại không thành công? Chúng ta rảnh rỗi cũng chẳng làm gì mà” 

Trần Thập và Tân Nghĩa suýt nữa ngã ngửa. Gì mà “rảnh rỗi chẳng làm gì” chứ? Bọn họ không hề rảnh rỗi nhé! Chẳng phải còn phải đi tìm Tử Kim Đằng sao? 

“Nhưng Tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn vẫn còn ở đây.” 

“Chính vì ông ta ở đây nên mới dễ hành động” Tần Phong Hi đảo mắt, nhìn họ bằng ánh mắt như nhìn gỗ mục không thể điêu khắc: “Một tay đấm lợi hại miễn phí như vậy, à không, hai tên, không lợi dụng thì uổng phí quá. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ chỉ dựa vào ba chúng ta là đủ sức tấn công sao?” 

“Ý cô nương là muốn lợi dụng Tam trưởng lão?” Trần Thập thấy thật khó tin. 

“Đúng vậy” Nói đến lợi dụng Phạm Trường Tử, Tần Phong Hi cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, trên mặt không có chút dấu vết áy náy gì cả. 

Nạp Lan Mộng Như bảo Phạm Trường Tử đến đây, chẳng qua là muốn dựa vào sức mạnh võ lực của ông ta để uy hiếp nàng, khiến nàng không dám chạy trốn. Nhưng Nạp Lan Mộng Như tính toán hết mọi chuyện, chỉ thiếu một điểm, đó là nàng ta không hiểu nàng. 

Nàng không sợ đi vào Thần Ma cốc, cũng chẳng muốn trốn, càng không sợ Phạm Trường Tử. Nếu Nạp Lan Mộng Như đã đưa người đến, nàng không lợi dụng triệt để, vắt kiệt giá trị của ông ta thì sao xứng đáng với danh hiệu “thiên tài võ học số một, kiêm đệ nhất mỹ nhân của Vấn Thiên Sơn” nổi tiếng khắp thiên hạ chứ? 

“Nhưng sao Tam trưởng lão có thể giúp chúng ta chiếm Mãnh Hổ Sơn?” Tân Nghĩa vẫn thấy hoang mang, bị kế hoạch của Tân Phong Hi làm cho rối trí. Hắn ta cảm thấy chuyện này thật không đáng tin chút nào hết. 

Tần Phong Hi lại ngoắc ngón tay tay, Trần Thập và Tân Nghĩa một lần nữa ghé sát vào nghe nàng nhỏ giọng nói lại kế hoạch. 

Sau khi nàng nói xong, cả hai vẫn còn bán tín bán nghi: “Làm thế là được sao?” 

“Chắc chắn được, các ngươi cứ làm theo lời ta là được!” Đôi mắt Tần Phong Hi lóe lên một tia sáng. 

Phạm Trường Tử thấy ba người từ trong rừng đi ra, không khỏi hừ lạnh: “Các ngươi tốt nhất đừng gây rắc rối, nếu không lão phu sẽ mặc kệ các ngươi. 

Tần Phong Hi ngồi xuống cạnh đống lửa của mình, Trần Thập và Tân Nghĩa cũng ngồi quanh đống lửa, bọn họ bắt đầu chuẩn bị nướng hai con thỏ rừng. 

Còn Tân Phong Hi thì cầm bốn cái ống tên, gõ gõ đập đập, tiếng ồn làm Phạm Trường Tử phải nhíu mày. 

“Tân Phong Hi, ngươi đang làm gì đấy?” 

Tân Phong Hi vô tội chớp mắt: “Tam trưởng lão, ta chỉ muốn cạy lớp bạc trên mấy ống tên này xuống thôi mà. 

“Ống tên? Bạc?” 

“Đúng vậy, bọn ta gặp bốn người trong rừng, à, bọn ta đã giết bọn họ và lấy được mấy cái ống tên này” 

Phạm Trường Tử liếc nhìn thứ trong tay nàng, quả thực thấy một viền bạc trắng được khảm xung quanh miệng ống, không khỏi bật cười chế giễu: “Đúng là đồ thiển cẩn, chỉ chút bạc vụn mà cũng khiến ngươi phải mất công gõ đập cả buổi. 

Lúc này, Trần Thập lập tức xen vào: “Cô nương, Tam trưởng lão nói đúng, chút bạc này không đáng đâu. Đám người kia là thuộc hạ của Độc Nhãn lão đại Mãnh Hổ Sơn, nếu chúng ta có thời gian tấn công lên Mãnh Hổ Sơn, thì đừng nói là vàng hay bạc, mà kỳ trân dị bảo, cô nương cũng có thể tha hồ mà lấy” 

Tần Phong Hi tròn mắt ngạc nhiên: “Lão đại Độc Nhãn của Mãnh Hổ Sơn giàu có như thế sao?” 

Tân Nghĩa tiếp lời: “Chứ sao nữa, hắn ta từng là tên hải tặc bị các thương hội lớn treo thưởng khổng lồ để truy nã đó. Tài sản hắn ta tích cóp được có thể sánh ngang với quốc khố của một quốc gia nhỏ!” 

“Ồ, lợi hại vậy sao!” Đôi mắt Tần Phong Hi sáng rực lên: “Vậy có đá quý, trân châu không?” 

“Đó là những thứ bình thường thôi” 

“Có Huyết San Hô gì đó không?” 

“Đương nhiên là có” 

“Có mấy dược liệu quý như hoa thơm cỏ lạ, nhân sâm ngàn năm gì không?” 

“Nghe nói năm đó hắn ta cướp được không ít đâu” 

eyJpdiI6IjlQa2ZuSTEyXC9HS1FOdUpIWEwwWFdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iktma0JiRDRCTWx3VnF2NlZUZHdIT1ZrRVVoMTFiWEd6M2lKempGbWtFSkhiSW5CSUg5UkFpemgrVktEdDJaNjhXOHA4VkdjbnlZUUFEb0x2T3R2bHQyaGV3aHhGNUY3OGdtdEZcL2pNYkJ0N3lhdjlFR1ZNN0MrXC9jTElvXC9uTFlqaUpDTlBlSklBdnREaFJJSFJCWE1PWDlTRVJnck1wbWsrd3liNnpnTmlOMGlYa2ZGaXJwUlNVbncydVh0eEpmaEZnM1ZPamRORTRWYlFpZ2kxUFFaemR4N2pETXp0b1NiVlIrY29FNkpuMExhZ21acmdNM3VcL1wvVm9TRnJZc0FzaVo4WnBrU1dkZ0NzSSt1Qjg0VFFkUXpheGZYVXNWSE1YKzVXSllnRHVPNjNBNU5Yd25ENk5lR29XVTVBdEswQ09pSVwvaXEzZkNrOW1aOVwvN2FYYjNoYTNSdlpIaTZhcG9qWHdPc3lPR0hxWmxGNDVQT2hBUHg0QlhVVGtaWDBOMlwvIiwibWFjIjoiZWEyMGY5YTkyMDJlZjI2MTgyMDMyMDk5YmQxMmVjYmJmZDYyMTE0Zjc0ZTU5NWY5MzU4MGUyMmUxMTBmYzUyOCJ9
eyJpdiI6Im93KzhkRVpBZ05zWEZBXC9HeE1KajJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5uMm1vSG1wXC81XC9URm9jU0M3M3k2b2o3VW1IQmE1SHlpOXJoakNMekY3RU9wWVwvTEJsd0g0aTNXZ0dOT3pOckoyVVY2eUY3N1FLQ05Bc2pKSjBjaG5kQVdOWFJvbGs4ZlJLVmtxZzlCZWFNMlhNeWpOXC9DdUc3Z0FZS2pmQnVNVGF2dW80M2FoR1NFOVZcL0F6QUpQSmNUdWdVRVJpNXE3ME9lWnhCUFlTZVwvbEhOSEZwSG1sV0NFemFZS2VcL0pzVGRBZVdOeG5vUDh5ZTU0eDRMOEU0dDNYT0JueE1hZ3d0TjBPcVpvQnYxaTJ6VFwvd3cxalU5UWdOWXkxKys0XC9hbWk1UjN3dzZpdkpVbVlYNTlXWDJxNXR0TXI1aSttemJaNEVQVHJqZTVpSUsxUlN1b1dZWnNxRTlWckN6Y1FNWWZPaldhSStFVDRoTitsNExxRFEwanR4dz09IiwibWFjIjoiNWMyY2U4MTRiMTIyMTg3MzU3OTk4ZGVjOTAyZWFkNDI5MTU2ZGRkMjdmZDQyMGQ4NWM1OTc1NTFlODc3ZTljOSJ9

Tân Nghĩa lắc đầu rồi nói: “Đó là tin tức giả hắn ta tung ra ngoài thôi, không làm vậy thì sao những người đuổi giết hắn ta chịu ngừng lại chứ? Dù sao tìm ra rồi giết hắn ta thì chẳng khác nào có được của cải khổng lồ!”

Ads
';
Advertisement