Suốt đêm hôm ấy Tần Phong Hi nhốt mình trong điện phụ, mặc kệ Lệ Tử Mặc gọi cửa như thế nào nàng cũng chỉ nói một câu cần nghỉ ngơi để chặn hắn lại. 

Lúc trông thấy Lệ Tử Mặc, Thần y mấy lần há miệng định nói nhưng cuối cùng lại ngậm chặt miệng. 

Khi trời sắp sáng, Tân Phong Hi xách Mộc Lan tới khu nhà lao rồi động tay động chân một chút trên mặt nàng ta. Hoa Kiến Công muốn xin nàng chỉ bảo một chút về trận pháp nhưng Tân Phong Hi dường như ngại không muốn nói nhiều, chỉ bảo y chọn một phòng giam nhốt Mộc Lan lại, sau đó tự mình bố trí trận pháp ở bốn phía phòng giam. 

Lại một đêm nữa trôi qua, Phạm Trường Tử quả nhiên không muốn đợi thêm, thúc giục xuất phát. 

Lệ Tử Mặc vẫn luôn im lặng, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác e ngại, ngay cả Nguyệt và Ưng cũng không dám đứng quá gần hắn. Dáng vẻ kia của hắn trông giống như có thể giết người bất kỳ lúc nào. 

Mà Tần Phong Hi thì một mực mỉm cười khẽ, mặc dù sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ nhưng sóng mắt lấp lánh ấy lại khiến người khác ngây ngẩn, không để ý đến sắc mặt nàng nữa. 

Điều làm mọi người bất ngờ chính là nàng lại mặt quần áo nam, hơn nữa còn giả trang, tóc buộc cao trên đỉnh đầu rồi cột bằng dây lụa màu xanh ngọc, quần áo cũng màu xanh ngọc, giày bó màu trắng, đeo đai lưng mới tinh rộng hơn hẳn người bình thường, trên đai lưng treo Phá Sát. Nàng còn đeo một chiếc túi màu đỏ thẫm trên lưng khiến tất cả đều cảm thấy rất quái dị. 

Nghe nói Nhị Linh đã gấp rút làm suốt một ngày một đêm theo yêu cầu của nàng, không ai biết trong túi đựng cái gì. 

Tần Phong Hi đứng bên cạnh Đạp Tuyết, dung nhan như ngọc, khí chất lạnh lùng trong trẻo, mặc dù ăn mặc có chút quái dị nhưng không làm giảm bớt ánh sáng lóa mắt tỏa ra từ người mình. Ngay cả Tuyết Vệ cũng không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, ghen ghét với khí chất đặc biệt của nàng. 

“Tần Phong Hi, bảo trọng.” Nguyệt nhìn Tần Phong Hi, nàng nhếch miệng mỉm cười. 

Trong lòng Nguyệt chợt xuất hiện cảm giác kỳ lạ, hắn ta cứ cảm thấy Tần Phong Hi hiện tại lạnh lùng và xa cách hơn Tần Phong Hi của hai ngày trước. 

Trong lòng hắn ta không phải không có áy náy, nhưng vì Đế quân, hắn ta không hối hận. 

Tâm tư của Ưng không tinh tế kỹ càng như hắn ta, chẳng hề phát giác chút nào. Trong mắt Nguyệt, ngay cả Đế quân có lẽ cũng không phát hiện được sự thay đổi rất nhỏ này của Tần Phong Hi 

Hắn ta lùi sang một bên, cụp mắt xuống không nói thêm gì nữa. 

“Tần Phong Hi, từ trước đến giờ ngươi vẫn luôn là người may mắn, nói không chừng vừa tới nơi đã phát hiện ra Tử Kim Đằng rồi ấy chứ. Sau khi lấy được đồ thì về sớm một chút.” Ưng vừa nói vừa đánh giá nàng, sau đó ghét bỏ tiếp lời: “Chẳng qua là ngươi ăn mặc như thế này thật sự rất kỳ quặc, dở dở ương ương.” 

“Không cảm thấy rất đẹp trai à?” Tần Phong Hi nói rồi nhìn sang Nhị Linh: “Nhị Linh, tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé” 

“Được rồi được rồi, ta sẽ chăm sóc nàng ấy, không để cho ai bắt nạt nàng ấy.” Ưng nói: “Chờ ngươi trở về, chắc chắn nàng ấy đã được nuôi đến trắng trẻo mập mạp rồi” 

Mặt Nhị Linh lập tức đỏ bừng cả lên. 

Tần Phong Hi cười ha hả. 

Lệ Tử Mặc nói: “Hai người Thiên Nhất tùy ý nàng đưa theo” 

“Chuyện này sao có thể được?” Tần Phong Hi nhìn Nguyệt, chỉ mới vô thức muốn phản đối thì miệng đã nói ra thành lời: “Ta không cần dẫn người theo. 

Lúc này Phạm Trường Tử cũng nói: “Ngươi có thể dẫn người theo. 

Tần Phong Hi cười như không cười liếc nhìn ông ta, ngừng một chút rồi nói: “Được thôi, ta sẽ dẫn theo. Có điều ta mang hai người, hai người đó nhất định phải là người của riêng ta” 

“Ngươi có ý gì?” 

Tần Phong Hi dùng một tay sờ Đạp Tuyết, nói: “Ý là nếu muốn đi theo ta thì từ nay về sau chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ta, là thị vệ của riêng ta, không liên quan gì đến điện Cửu Tiêu cũng không liên quan đến Phá Vực nữa, ai chấp nhận thì đi theo ta. 

Tuyết Vệ cười nhạo: “Ngươi đúng là mơ mộng hão huyền, chính ngươi cũng chỉ là một thị nữ mà thôi, ai lại nguyện ý từ bỏ điện Cửu Tiêu để tới làm thị vệ của ngươi chứ?” “Đế quân!” 

Nàng ta vừa nói dứt lời, chợt có hai người nhanh chân bước đến đồng thời quỳ một chân xuống trước mặt Lệ Tử Mặc, một tay chống đất: “Thuộc hạ đồng ý đi theo Tần cô 

nương, xin Đế quân thành toàn. 

“Thuộc hạ cũng đồng ý trở thành thị vệ của Tần cô nương, xin Đế quân thành toàn. 

Tần Phong Hi hơi giật mình, nhìn hai người kia và mím chặt môi. Đi theo nàng có ý nghĩa như thế nào, nàng tim rằng ở nơi này không ai là không hiểu. Làm thị vệ của Đế quân Phá Vực uy phong và có tương lai rạng rỡ biết bao, sau này họ đi theo hắn nam chinh bắc chiến, nói không chừng còn có cơ hội trở thành tướng quân. Mà cho dù không làm tướng quân thì với lai lịch của bọn họ, nếu sau này Lệ Tử Mặc thật sự dựng nước làm Hoàng đế thì ít nhất bọn họ cũng sẽ trở thành thống lĩnh của Cấm vệ quân, hưởng cuộc sống tốt đẹp. 

Nhưng đi theo nàng thì chẳng có gì cả, thân phận của nàng chỉ là thị nữ của Đế quân, chưa nói đến những chuyện khác, thân phận này nhắc đến đã không dễ nghe rồi. Hơn nữa tương lai còn mù mịt. 

Chuyến này nàng tới Thần Ma cốc ngập tràn nguy hiểm, không để ý một chút là sẽ mất mạng. 

Như vậy mà bọn họ còn muốn đi theo nàng ư? 

Hai người này chính là Trần Thập và Tân Nghĩa. 

“Bổn Đế quân đồng ý.” 

“Cảm ơn Đế quân” Trần Thập và Tân Nghĩa cực kỳ vui mừng. 

Tần Phong Hi hơi nheo mắt, nói: “Các ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng rồi hẵng ra quyết định, sau này không được đổi ý, nếu không ta sẽ coi các ngươi là kẻ phản bội. Người phản bội ta..” Nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp bằng giọng điệu lạnh lẽo: “Giết không tha” 

Trần Thập và Tân Nghĩa đồng thanh nói: “Thuộc hạ đi theo Tần cô nương, quyết không đổi ý. 

Tần Phong Hi bật cười: “Được, vậy thì các ngươi hãy đi theo ta. 

“Rõ” 

Tuyết Vệ không nhịn được nhếch miệng: “Đúng là điên, sau này các ngươi sẽ phải khóc thôi.” 

Không ai quan tâm đến nàng ta. 

“Đưa cho Trần Thập và Tân Nghĩa ngựa trước đây bọn họ sử dụng, đồng thời thưởng cho mỗi người ngàn lượng kim” Lúc nói chuyện, Lệ Tử Mặc chỉ nhìn Tần Phong Hi “Các ngươi còn không mau cảm ơn Đế quân đi. 

“Cảm tạ Đế quân ban thưởng.” 

Phạm Trường Tử chỉ cảm thấy bực bội: “Được rồi được rồi, cần phải đi thôi” 

Mấy người ra khỏi điện nhị trọng, xe ngựa của Phạm Trường Tử đang đừng ở ngoài cửa điện, người đánh xe vẫn là thanh niên đẹp như ngọc kia. Nghe được tiếng nói, hắn ta xoay đầu lại, liếc mắt là thấy được Tần Phong Hi, cặp mắt kia lập tức sáng lên. 

Trước đó Tuyết Vệ vẫn luôn miệng nói sẽ giúp hắn ta tìm thị nữ này, thế mà hai ngày qua không hề có cơ hội, không ngờ bây giờ nàng lại xuất hiện. Có điều tại sao trang phục của nàng lại như vậy? 

Ánh mắt Nạp Lan Tử Lâm lóe sáng lập lòe, chỉ cảm thấy nàng mặc như vậy cũng rất đẹp. 

Lúc này Tuyết Vệ mới nhớ ra chuyện này, tiến hai bước đến gần Lệ Tử Mặc rồi thấp giọng nói: “Chủ nhân, người đệ tử kia của Phạm trưởng lão rất có hảo cảm với Tân Phong Hi đấy, trên đường đi chắc chắn sẽ chăm sóc nàng cẩn thận. 

Dứt lời, nàng ta không nhịn được mà bật cười, thật lòng hy vọng Nạp Lan Tử Lâm cố gắng thêm chút, tốt nhất là nửa đường cưỡng hiếp Tân Phong Hi luôn. 

Nàng ta không hề phát hiện sau khi nghe xong, khuôn mặt vốn đã sa sầm của Lệ Tử Mặc lập tức trở nên đen sì. 

“Hi Hi 

Tần Phong Hi nghe được tiếng gọi của Lệ Tử Mặc bèn quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ thì người đã bị ôm chặt vào lòng. Hắn giữ chặt đầu nàng, đôi môi như lửa nóng lập tức ngậm lấy môi nàng. 

Nụ hôn thật dài này khiến tất cả mọi người xung quanh triệt để hóa đá. Hai người hôn đến mức khiến bọn họ đều đỏ mặt tim đập nhanh, đám thị nữ Nhị Linh còn không dám nhìn thẳng. 

Ưng không khỏi nắm chặt nắm đấm, chẳng biết tại sao hắn ta lại cảm thấy trong lòng buồn bực, khó chịu. 

Người chịu đả kích lớn nhất chính là Tuyết Vệ và Nạp Lan Tử Lâm. 

Nạp Lan Tử Lâm không giữ nổi nụ cười trên môi, ngạc nhiên nhìn bọn họ. 

Lệ Tử Mặc cuối cùng cũng buông nàng ra và cúi đầu nhìn sóng mắt lóng lánh như nước, bờ môi anh đào sưng đỏ, vẻ mặt mê mang của nàng, chỉ cảm thấy trái tim ê ẩm đau nhức khó nhịn, không chịu được bèn nói: “Hi Hi, không đi nữa. 

Hắn không nỡ để nàng rời đi, không muốn buông tay. 

Tần Phong Hi lập tức tỉnh táo lại, lùi ra khỏi lòng hắn rồi tức giận lườm đối phương một cái. Người này là người cổ đại ư? Tại sao hắn lại thoải mái làm vậy trước mặt nhiều người thế chứ? 

Nhưng sau khi bị hắn hôn và tỉ tê nói chuyện như vậy, lớp băng nàng vốn dựng lên trong lòng không ngờ đã vỡ vụn. 

“Chàng đâu phải là trẻ con lên ba, sao lại lật lọng như vậy!” Nàng chọc chọc ngón trỏ lên ngực hắn: “Được rồi, ta đi đây” 

Dứt lời nàng đẩy hắn ra rồi xoay người bước nhanh, động tác nhẹ nhàng thanh thoát trở mình lên ngựa, sau đó quay đầu lại. 

Lệ Tử Mặc cảm thấy từ trước tới giờ mình chưa từng thấy người phụ nữ nào cưỡi ngựa đẹp như nàng. Hình ảnh Tần Phong Hi mặc quần áo màu xanh ngọc ngồi thẳng lưng trên ngựa đẹp đến mức trái tim hắn bỗng đập nhanh. Hắn rất muốn kéo nàng xuống khỏi ngựa rồi ôm vào trong lòng và quay về tẩm điện, không cho nàng đi nữa. 

“Ta sẽ lấy được Tử Kim Đằng. 

Tần Phong Hi nhìn hắn và nói. 

“Không lấy được cũng không sao, hai tháng rưỡi sau bổn Đế quân ở đây đón nàng” Lệ Tử Mặc trầm giọng nói. 

Phạm Trường Tử đã lên xe ngựa đen mặt lại, lúc ông ta tới Lệ Tử Mặc sống chết cũng không chịu ra đón ông ta, bây giờ lại nói sau này sẽ ra ngoài đón người phụ nữ này ư? Đúng là khinh người quá đáng! Ông ta hừ một tiếng, thả rèm xe xuống. 

“Trần Thập, Tân Nghĩa, lên ngựa, đi.” Tần Phong Hi quát nhẹ một tiếng, Trần Thập và Tân Nghĩa cũng trở mình lên ngựa đi theo sau nàng. 

“Tử Lâm, sao còn chưa đi?” 

Nạp Lan Tử Lâm hoàn hồn lại, roi đánh lên ngựa kéo xe: “Giá!” 

Đoàn người nhanh chóng rời xa điện nhị trọng, đi thẳng ra khỏi điện nhất trọng sau đó chạy nhanh xuống núi, chỉ trong chốc lát đã không còn nhìn thấy bóng dáng. 

Lệ Tử Mặc chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. Hắn xoay người trở lại điện tam trọng, đột nhiên hỏi Nguyệt đang đi theo bên cạnh: “Ngươi có cảm thấy, lần này Hi Hi đi giống như thể sẽ không trở về nữa không?” 

Nguyệt giật mình. 

Lúc đầu hắn ta không cảm thấy gì, nhưng nghe Lệ Tử Mặc nói như vậy lại thật sự có cảm giác ấy. Tần Phong Hi quả thật giống như đang nói lời cáo biệt với bọn họ, đặc biệt là đoạn đối thoại với Trần Thập và Tân Nghĩa lúc nãy. 

Không nghe được câu trả lời của Nguyệt, sắc mặt Lệ Tử Mặc lập tức sa sầm lại. 

“Nàng dám không quay về, dù chân trời góc bể bổn Đế quân cũng sẽ bắt nàng về. 

Thần y lại há to miệng, vẫn không thể nào nói ra, chỉ âm thầm thở dài. 

Ưng vẫn luôn hốt hoảng từ lúc nãy, bây giờ lại không nhịn được hỏi một câu: “Chủ nhân, ngài muốn phong Tần Phong Hi làm phi ư?” 

Lệ Tử Mặc không trả lời hắn ta mà nói với Nguyệt: “Ghi cho nàng một công.” 

Nguyệt gật đầu xác nhận. Dù thế nào thì Tân Phong Hi cũng đã để lại máu, có thể giúp chủ nhân chống lại cơn đau nhức mỗi khi cổ độc phát tác ngày 15 hàng tháng, xứng đáng được ghi nhận một công. 

Bây giờ Tần Phong Hi đã có hai công lao. 

Lần trước, nếu không phải vì phần lớn thạch tủy ngàn năm đã nằm trong bụng nàng, nếu không phải vì nàng muốn cứu người nên họ mới tới sơn trang Vân Phong thì chỉ riêng việc tìm được thạch tủy ngàn năm và cứu Đế quân ra khỏi trận Sinh Linh Tiếu đã đủ để nàng ghi thêm hai công lao nữa rồi. Lúc này Nguyệt không khỏi âm thầm hối lỗi, có phải vì hắn ta hà khắc, trong tiềm thức không mong muốn nàng lập tròn mười công nên mới tìm lý do xóa sạch hai công lao kia của nàng đi không? 

Dù thế nào đi nữa thì Đế quân cũng đã sử dụng thạch tủy ngàn năm, nếu không có nàng thì Đế quân cũng chẳng thoát ra khỏi trận Sinh Linh Tiểu kia được. Sự kiện kia rõ ràng là có người bày bố sẵn để bẫy Đế quân, dù không có chuyện Tần Phong Hi đi cứu người thì đối phương vẫn sẽ bố trí ở chỗ khác chờ bọn họ lao vào. 

eyJpdiI6ImRseG5FcWFOcHVqaGdLUUorejNna0E9PSIsInZhbHVlIjoieDZyWGF4a04xTlZoZGZLTHFBODMyWFVLRzgySGt1QXBzamhMbVFhM293YWNvY0c2SnV1Zm1ZaU9LY1wvQUFVcjN6OXUrM01Xc21zQkJBU3R0cTJHT0gyblJPSWhyYlV0QXV6N3JrM3VLNHRSVE9OWW9tNisxYW04Z0xoM1pMbDBmVHlCZVVDUXh0V0tLZGtSdkdnMTRjaWVxV1o3UXNhQ1paeXdTUXBEU2ZxT0FsNUR6dThHZ3gxMHNNRW8ySmVxcFRGNDk0eEpLY1ZVdHpiM05oTkNmM1wvMjdzWlo3bEFlS09JSVNpUG9DMklMZGN1NzBhSG9jUlwvTk1hNkw5THlGcjZmK2NjaUd2M2JRNUYxNG95d0VoaFE2R2xha0NPdm8wXC9cL00zRWUra2s1dG1vdm50T1dHTFNTankyV25CVExuTiIsIm1hYyI6IjFmZTRlMDJjN2ExNGU2NDUxZDM4ZWYxYmQ0OGNjZGUyYTE0MzdkNTBjZjI5MjQ1ZjM1YzlkZDU4MmE4ZjI1ODUifQ==
eyJpdiI6Imh6dXhzd2FxZmtkanU5UHFnNjJYMmc9PSIsInZhbHVlIjoidmlOSUVicU4wY3ZcL0ZlZFBDQ3JGRjlIVXorTTBoNFJZcVVPTmJ6T0VCMlVWUXo3REZwVERodlJQUDErczRoMTZvRzdKeVBNWEU2V0lndE5KbHRjZ295NlJidFd0WURaT2tnK0FqT3JTYkRQQ2l1OTdXNkVvR0tKcU55OTdkXC9qSFZrSGVkend5bHNVREIrdnJGZTVrK1dCYlFDOTlwYnp5c29zczJuU1p5Z2krXC9aR2JrMWdzQnhPSGZnaWUzMlZ5MVFieGtnNEVhRHZ1ZUZPQUJtdVdKUGNzdENrOGVLMm9ZaHo1bE9JZFhFbldRcUU1dHVzVmRhUHVlZ2hUSDhqcmJrbVBPU2xDN2VKaFdvZEt1UllHZjhERDZ5NEhhNmtJdzJVbU93XC96b1BwUTV3RjhVdmJ2c0ExQ3FzNk80d3JRVkFFSHdCN0xnYlwvZUFXMDd2MkExUEQ3RUh5YzdrY1l4eTltYjlha1pRNVlDajVscTMxNDg4T2p4ZkdmYk9yOXd3Wk94cHVwVThmWFwvWUlDY2JSTnorVERtcjBoSVIrM1BKSG9TakhSdmpPcz0iLCJtYWMiOiJkMWEzOGFkODQ2MmIxYjQ5ZWUzZDBmOTJlYTJiNzI3ZDcyZGI0YWNmNTllMGM0ODFiYWRiNDZiYjViMmY4YmExIn0=

môi, vỗ vỗ Đạp Tuyết rồi cất giọng nói: “Đạp Tuyết, phi nước kiệu đi!”

Ads
';
Advertisement