Thật ra trước đây khi nàng chưa có ở đây, chẳng phải mỗi tháng hắn vẫn mạnh mẽ chống đỡ được đấy thôi? Mặc dù rất thống khổ nhưng hắn chẳng còn cách nào khác cả.
“Vậy sẽ phải tốn bao nhiêu máu của ngươi đây?” Ưng chần chờ hỏi.
Nguyệt nói: “Vậy phải thí nghiệm như thế nào? Ngày 15 vừa mới trôi qua chưa được mấy ngày, cũng không thể chờ tới tháng sau được”
Tân Phong Hi cười nhàn nhạt: “Ta không có cách chữa khỏi cổ độc nhưng chẳng lẽ ngay cả dẫn độc phát tác cũng không biết làm ư?” Dẫn dắt cổ độc này phát tác không phải chuyện quá khó.
“Bổn Đế quân không cần máu của nàng” Lệ Tử Mặc lạnh lùng nói: “Các ngươi lui xuống đi.
“Chủ nhân..”
“Lui xuống!”
Tâm trạng của Lệ Tử Mặc rất không vui, cực kỳ khó chịu, Tần Phong Hi nhận ra được. Sau khi Nguyệt và Ưng rời đi, hắn kéo nàng đi về phía tẩm điểm rồi khéo léo ôm lấy nàng từ đằng sau, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
“Lệ Tử Mặc.
Lệ Tử Mặc biết khi Tần Phong Hi gọi tên của mình là nàng có lời chân thành muốn nói. Hắn lặng lẽ thở dài, không đợi nàng cất tiếng đã giành nói trước: “Những lời trước đó bổn Đế quân nói đều là sự thật, cứ để sau này hằng tìm Tam Hàn Thu Giao.
“Ta đi” Tần Phong Hi nói: “Ta cũng nói thật, ta đi.” Nàng xoay người lại trong lòng hắn, hai tay chống lên lồng ngực Lệ Tử Mặc, kéo giãn khoảng cách giữa hai người một chút. Tần Phong Hi đối mặt với ánh mắt tĩnh mịch của hắn mà nói: “Có lẽ nơi khác cũng có Tam Hàn Thu Giao, nhưng.. Nàng dùng hai tay bưng khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhẹ giọng nói tiếp: “Nhưng ai biết được sang năm chúng ta sẽ có chuyện quan trọng nào khác hay không? Ai biết chàng có thể sống được đến lúc đó hay không?” Tuấn nhan của hắn tối sầm lại: “Nàng nói chuyện chẳng kiêng kỵ gì nhỉ. Vậy mà nàng lại nói thẳng ra là không biết hắn có thể sống đến sang năm không. “Nhưng chàng biết những gì ta nói đều là lời thật lòng. Được rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ chúng ta thí nghiệm thử xem. Kỳ thật lúc này Tần Phong Hi cũng đã
nghĩ thông, mặc dù nàng vẫn chưa xác định tình cảm của mình đối với hắn có phải là yêu hay không nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn hắn là người đàn ông nàng thích. Nàng tuyệt đối không đành lòng nhìn hắn chết, cho nên nhất định phải lấy được Tam Hàn Thu Giao. Còn nữa, nàng cũng muốn nhân khoảng thời gian rời xa hắn ấy để thời gian và khoảng cách nghiệm chứng một chút tình cảm giữa đôi bên rốt cuộc là gì. Dù sao từ khi xuyên qua nàng vẫn luôn ở cùng với hắn, dù tách nhau ra thì cũng chỉ kéo dài vài ngày, nói không chừng chính hắn vẫn chưa xác định được tâm tư của mình.
Nếu đã quyết định phải đi thì không cần kéo dài thời gian nữa.
“Bổn Đế quân không cho phép nàng đi.
“Ta nhất định phải đi.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung tóe.
“Nếu chàng không giải cổ độc sớm, có phải chàng muốn chết sớm hơn chút để ta đi tìm người đàn ông khác sống hết đời không?” Cuối cùng Tần Phong Hi cả giận nói: “Không chữa khỏi, chàng có thể chết bất kỳ lúc nào, vậy ta phải làm sao bây giờ?”
Nàng biết hắn không nghe được những lời như vậy nên mới cố ý nói. Quả nhiên sắc mặt Lệ Tử Mặc đen đến mức không thể đen hơn được, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đời này nàng đừng mơ tưởng đi tìm người đàn ông khác! Bổn Đế quân không cho phép!”
Tần Phong Hi liếc mắt: “Chẳng lẽ chàng lại muốn nói nếu chàng chết thì ta phải chôn cùng chàng à?”
“Đúng vậy”
“Nếu đã như vậy thì mạng của chàng không chỉ là mạng của chàng nữa, còn liên quan đến cả mạng của ta. Ta không muốn chết sớm như vậy nên ta cần phải đi”
" Lệ Tử Mặc không phản bác được.
Cuối cùng Lệ Tử Mặc vẫn không thể thắng nổi nàng. Một khi đã ra quyết định thì Tân Phong Hi tương đối cố chấp, trước đây lão đạo sĩ chưa lần nào có thể xoay chuyển nổi
nàng. Đương nhiên chuyện này cũng bởi vì Lệ Tử Mặc không muốn chết. Trước đây hắn cảm thấy không sợ chết, cũng chẳng e ngại điều gì, nhưng hiện giờ vừa nghĩ đến việc nếu mình chết thì nàng sẽ đi tìm người đàn ông khác, trái tim hắn sẽ vừa chua xót vừa đau khổ, khó mà chịu đựng nổi.
Hắn phải sống, sống thật tốt thì mới có thể trói nàng lại bên cạnh mình cả đời.
Hơn nữa người phụ nữ của hắn cũng nên mạnh mẽ như vậy, Thần Ma cốc thôi mà, sợ cái gì.
Chuẩn bị vật dụng xong xuôi rồi bảo Thiên Nhất gọi Thần y tới, Tần Phong Hi quyết định đêm nay sẽ thử xem máu của nàng phải chăng có thể tạm thời ức chế cơn đau đớn do cổ độc phát tác mỗi tháng của Lệ Tử Mặc hay không.
Việc này là do hôm nay máu của Lệ Tử Mặc có thể ngăn chặn cơn đau của nàng khi uống túi mật của các ma.
Nếu nói rằng thể chất do ngâm mình trong dược liệu nhiều năm của nàng có thể giúp hắn giảm đau, vậy theo lý mà nói thì máu của nàng cũng có thể làm được.
Nàng có thể dùng chú thuật dẫn dụ độc cổ phát tác, việc này cần Thần y giúp một tay.
Hai người bận rộn một hồi, quả nhiên thành công dẫn phát cổ độc. Cơ thể Lệ Tử Mặc cứng đờ, cơn đau quen thuộc lập tức ập đến, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
“Đế quân có thể nói chuyện được không?” Thần y căng thẳng không thôi, hỏi thăm.
Lệ Tử Mặc há miệng mà không thể phát ra âm thanh, đồng thời dưới lỗ chân lông của hắn lại từ từ sắp nhỏ máu.
“Tần cô nương, Đế quân..” Thần y biết cơn đau này rất khó chịu đựng nên bắt đầu hơi mềm lòng, Tần Phong Hi lại đứng cách Lệ Tử Mặc thật xa, không để hắn chạm tới.
Lệ Tử Mặc nằm trên giường nhìn nàng cầm Phá Sát sau đó giơ tay lên và vén cao ống tay áo để lộ ra một đoạn cánh tay mịn màng trắng như tuyết. Trên chiếc bàn trước mặt nàng có một cái lọ nhỏ. Sắc mặt Lệ Tử Mặc thay đổi, ánh mắt cũng không đúng.
Lúc nãy nàng lừa hắn, nói rằng chỉ lấy một chút máu là đủ. Nhưng nhìn dáng vẻ của nàng hiện tại trông giống như chuẩn bị lấy rất nhiều máu vậy.
Tần Phong Hi cũng không hề thích tự mình hại mình nhưng chẳng còn cách nào khác, cũng may cơ thể nàng ngâm thuốc rất nhiều năm nên năng lực hồi phục khá mạnh, thể chất cũng không dễ để lại sẹo, mặc kệ có vết thương gì cũng có thể nhanh chóng lành lại. Nàng cắn chặt răng rồi giơ tay chém xuống, nhanh chóng cắt một nhát trên cánh tay mình.
Máu lập tức trào ra, Thần y vội vàng cầm bát hứng lấy.
“Được rồi, thử xem.
Chờ chén máu đầy hơn phân nửa, nàng vội vàng cầm máu rồi nhìn Thần y bưng bát máu đến trước mặt Lệ Tử Mặc.
Ánh mắt Lệ Tử Mặc vẫn luôn khóa chặt trên người Tần Phong Hi. Hắn há miệng nuốt máu xuống.
Đau đớn lập tức giảm đi tám phần, chỉ còn lại hai phần cơn đau lúc trước, nằm trong phạm vi chịu đựng được của hắn. Nhưng Lệ Tử Mặc phát hiện mình vẫn không thể động đây.
Hắn thử cất tiếng nói: “Không, không còn đau đớn như trước.
Tần Phong Hi và Thần y đều mừng rỡ, lại thấy người hắn không còn chảy ra máu nữa, máu của Tần Phong Hi quả nhiên hữu dụng, thậm chí còn rất bá đạo.
“Quả thật hữu hiệu.
“Không thể động đậy. Lệ Tử Mặc nói.
Vẻ vui mừng trên mặt Thần y lập tức cứng đờ, trông hơi quái dị. Tần Phong Hi lại lắc đầu nói: “Như thế này đã là tốt lắm rồi, chỉ cần chàng không cần phải chịu đựng cơn đau kịch liệt kia nữa, trên người không chảy máu dẫn đến việc mất máu quá nhiều là được, chẳng qua chỉ là không động đậy được mà thôi, cứ ngủ hết cả ngày để dưỡng sức đi. Thiên Ảnh”
Một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện.
“Sự an nguy của Đế quân giao cho ngươi, ta đoán chừng Phạm Trường Tử sẽ không để ta kéo dài thời gian đâu, chậm nhất ngày kia sẽ phải xuất phát. Ngày mai ta sẽ huấn luyện đặc biệt cho ngươi một ngày”
Mặc dù biết ám vệ không nên nói nhiều nhưng Thiên Ảnh vẫn không nhịn được hỏi: “Huấn luyện đặc biệt như thế nào?”
“Chính là huấn luyện đặc biệt.” Tần Phong Hi xua tay: “Đêm nay ngươi không cần trông coi đâu, đi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ngươi sẽ biết mệt là thế nào.
“Vâng.” Thiên Ảnh không hỏi nữa, thân mình nhoắng một cái đã biến mất.
“Thần y, tối mai ta sẽ lại gọi ông tới. Thiên Nhất, đưa Thần y về Dược điện.
“Vâng.”
Lệ Tử Mặc thấy cả đám ám vệ của mình đều nghe lời Tần Phong Hi như vậy, trong lòng cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Hơn nữa hắn cũng không ngờ lại có một ngày mình tin tưởng một người phụ nữ đến như vậy, giao cả ám vệ quan trọng nhất, bí mật nhất của mình cho nàng chỉ huy.
Trong tẩm điện khôi phục sự yên tĩnh, Tần Phong Hi đi tới ôm lấy Lệ Tử Mặc. Cơ thể của hắn lập tức buông lỏng rồi khôi phục như bình thường. Hai người không nhịn được mà
ngạc nhiên trước hiệu quả đặc biệt này.
“Ngày mai nàng muốn huấn luyện đặc biệt gì cho Thiên Ảnh vậy?”
“Công phu của Thiên Ảnh rất tốt, bản lĩnh ẩn thân cũng rất mạnh, nhưng ta sợ khi gặp phải trận pháp và chú thật hắn ta sẽ loạn trận cước vì không hiểu. Đương nhiên chỉ trong một ngày mà dạy hắn ta hết trận pháp và chú thuật là không thể, ta chỉ muốn hắn ta biết khi kẻ địch dùng hai phương pháp ấy đột kích thì sẽ có báo hiệu như thế nào, ít nhất thì cũng để cho hắn ta biết đường cảnh giác, tranh thủ thời gian cho chàng”
Lệ Tử Mặc bế nàng lên giường, hai người nằm trên giường nhưng hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
“Vậy tối mai gọi Thần y tới lại vì chuyện gì nữa?"
“Lần này ta ra ngoài ít nhất phải mất hai tháng rưỡi, ta phải để lại đủ máu chứ? Ở nhiệt độ bình thường máu không thể giữ được lâu, tối mai ta sẽ dạy Thần y làm thế nào bảo quản máu.” Tần Phong Hi thở dài.
Lệ Tử Mặc vô thức ôm chặt nàng. Giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy dù có cầm cả giang sơn này ra để đổi thì hắn cũng sẽ không giao người phụ nữ trong lòng này cho ai
khác.
Hai người im lặng một lát, Tần Phong Hi dán mặt vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim bình ổn và hữu lực của Lệ Tử Mặc. Nàng nhắm mắt lại và nhẹ giọng hỏi thăm: “Nạp Lan Mộng Như từng đối xử rất tốt với chàng à?”
Hôm nay nàng nhận ra được, lúc nghe Phạm Trường Tử nói đến chuyện Nạp Lan Mộng Như một thân một mình đi khắp nơi tìm thuốc cho hắn, thậm chí còn rơi xuống vách núi, hiện giờ nàng ta lại định một mình tiến vào trong Thần Ma cốc tìm Tam Hàn Thu Giao, sắc mặt Lệ Tử Mặc hơi thay đổi. Nàng tin rằng Lệ Tử Mặc không phải là kẻ hoàn toàn máu lạnh cạn tình người, nếu không thì đã chẳng có tứ vệ và Thần y trung thành với hắn như vậy, ngay cả với Tuyết Vệ, thật ra hắn đã nhường nhịn nàng ta rất nhiều lần.
Năm đó, khi ở Vấn Thiên Sơn, chắc chắn hắn đã có tình cảm nhất định nào đó đối với Nạp Lan Mộng Như.
Lệ Tử Mặc im lặng không nói gì.
Đang lúc Tần Phong Hi cho rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi này thì hắn lại mở miệng.
“Khoảng thời gian ở Vấn Thiên Sơn, nàng ta đối xử với ta vô cùng tốt, cực kỳ săn sóc ta, đồng thời từng vì cứu ta mà bị hổ cắn vào cánh tay, để lại vết sẹo rất to.
Nghe nói Nạp Lan Mộng Như là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, xinh đẹp như tranh vẽ, trên người có vết sẹo nhỏ cũng đã là tì vết rồi, việc trên cánh tay nàng ta lưu lại vết sẹo lớn thực sự là món nợ ân tình rất lớn đối với hắn.
Tần Phong Hi vẫn nhắm mắt như cũ, hỏi tiếp: “Nạp Lan Mộng Như đẹp lắm sao?”
“Ừm.” Lệ Tử Mặc thấp giọng trả lời.
“Nàng ta sẽ là người đứng đằng sau chàng trong tương lai ư?”
Lệ Tử Mặc đột nhiên kéo mạnh nàng, một tay cầm lấy tay nàng đặt lên bụng mình. Tần Phong Hi mở to mắt, nghe được hắn nói: “Bổn Đế quân sẽ không ưu đãi nàng ta, nàng ta cũng phải lập được mười công trạng.” Hắn không nói tiếp nữa.
Khóe môi Tần Phong Hi nhếch lên thành một nụ cười nguội lạnh, tiếc rằng Lệ Tử Mặc không nhìn thấy.
“Lần này nàng đi, dù có tìm được Tử Kim Đằng hay không thì bổn Đế quân cũng sẽ ghi công trạng cho nàng”
Tần Phong Hi bật cười thành tiếng: “Đây coi như thù lao cho ta trích máu ư?”
Trời còn chưa sáng thì Tần Phong Hi đã đứng dậy. Lúc nàng ra ngoài, Thiên Ảnh đã ở ngoài điện chờ sẵn. Suốt cả ngày trời nàng không gặp ai hết, chỉ ở cùng với Thiên Ảnh. Buổi tối Tần Phong Hi lại tới Dược điện, mọi người chỉ biết rằng lúc rời khỏi Dược điện, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất