Đêm hôm khuya khoắt, cưỡi ngựa phi đi với tốc độ nhanh như này không phải điều dễ chịu, huống hồ da dẻ phụ nữ còn mềm mại nõn nà. Nạp Lan Tử Lâm nhìn về mái tóc đen óng bồng bềnh của nàng, và hắn ta trông thấy nụ cười thoáng qua trên khóe môi nàng ngay khi vừa lướt qua xe ngựa. Tuy rằng chỉ đi vụt qua tựa như tia chớp nhưng lại giống như thả chậm lại gấp trăm ngàn lần, khắc sâu vào đáy lòng hắn ta. 

Hắn ta còn chưa định thần thì hai tên thị vệ mà nàng vừa mới thu nhận đã lao và qua đó, mang theo cơn gió mạnh. 

Nạp Lan Tử Lâm không kìm nổi, cất cao giọng: “Tần cô nương, cô có quen với đường tới Tần Ma Cốc không?” Đồng thời, hắn ta còn quất mạnh cây roi trong tay về phía con ngựa, những mong có thể đuổi kịp tốc độ của nàng. 

Tần Phong Hi đang cưỡi ngựa bèn quay đầu lại đáp: “Không quen! Chẳng phải có ngươi rồi ư?” 

Có hắn, có hắn. Hắn ta chắc chắn sẽ đưa nàng tới Thần Ma Cốc. 

“Tử Lâm! Ngươi điên rồi à! Phi nhanh như thế làm gì! Bảo nàng ta đi chậm thôi!” Phạm Trường Tử nổi điên vì cơn rung lắc dữ dội trong xe ngựa, không khỏi gào toáng lên, đáy lòng cũng cực kỳ bực bội. Tên đệ tử này xưa nay luôn rất bình ổn, điềm tĩnh, sao giờ lại làm ra loại chuyện ngu ngốc đánh xe ngựa chạy đua với người cưỡi ngựa Đại Uyên cơ 

chứ? 

Nghĩ tới đây, ông ta sa sầm mặt mày, Vấn Thiên Sơn quả là có nền tảng sâu dày. Hai con ngựa kéo xe của ông ta tuy là những con ngựa Đại Uyên, nhưng về dòng dõi thì không thể sánh bằng mấy con ngựa mà Lệ Tử Mặc sở hữu. Sáng nay khi khởi hành, ông ta mới phát hiện ra con ngựa mà Lệ Tử Mặc tặng cho Tần Phong Hi kỳ thực không hề thua kém con ngựa chiến của mình là mấy. 

Nếu không phải Nạp Lan Mộng Như đã căn dặn nhiều lần rằng không được để Tân Phong Hi chết trong tay họ, thì sao ông ta có thể sẵn lòng đưa nàng đi cả chặng đường dài chứ, chẳng phải giữa chừng giết nàng rồi cướp đi con ngựa quý của nàng sẽ tốt hơn . 

Thế nhưng Phạm Trường Tử thật sự không dám trái lời Nạp Lan Mộng Như, không chỉ vì võ công của nàng ta cao siêu hơn mà còn vì từ nhỏ nàng ta đã mưu kế hơn người, nếu đắc tội nàng ta thì chết lúc nào e là ông ta còn không rõ ấy chứ. 

Người khắp thiên hạ đều cho rằng Nạp Lan Mộng Như xinh đẹp đơn thuần lương thiện tựa tiên nữ nhưng chỉ mình ông ta biết, đó chỉ là giả tạo. Có điều, suy cho cùng Tần 

Phong Hi vẫn sẽ chết thôi, tới lúc đó ông ta sẽ nhờ Nạp Lan Mộng Như lấy lại con ngựa kia là được. 

Cưỡi ngựa lao đi hơn một tiếng, nỗi bực dọc trong lòng Tần Phong Hi cuối cùng cũng tiêu tan bớt. 

Họ dừng lại nghỉ ngơi chừng nửa nén hương thì bấy giờ xe ngựa của Phạm Trường Tử mới đuổi kịp. Lúc trông thấy họ, Nạp Lan Tử Lâm rõ ràng mới thở phào nhẹ nhõm. Rèm xe ngựa bị kéo mạnh ra, Phạm Trường Tử giận dữ chui ra ngoài rồi tung cú đấm về phía Tần Phong Hi 

Tiếng di chuyển rõ mạnh, mang theo làn gió lạnh thấu xương. Nạp Lan Tử Lâm sửng sốt hô lên một tiếng, song Tần Phong Hi lại không nhúc nhích, cũng chẳng hề né tránh, chỉ nhìn chằm chằm hắn ta với ánh mắt đầy trào phúng. 

Cú đấm của Phạm Trường Tử chợt dừng lại trước mặt nàng độ mười xen-ti-mét, nội lực bị rút đi, ông ta giận dữ tới độ gần như phát điên. 

“Ngươi chắc chắn rằng lão phu không dám giết ngươi ư?" 

Tần Phong Hi lại chỉ nhún vai đáp: “Đúng thế, trừ khi ông không sợ Nạp Lan Mộng Như. 

Nghe thấy lời này, Phạm Trường Tử càng tức tối hơn: “Mộng Như là cháu ta, còn ta là bậc trưởng bối, sao ta phải sợ nó?” 

Tần Phong Hi chỉ bật cười: “Chi bằng bảo ông nghe lời thì đúng hơn nhỉ. Cháu gái ông trước giờ sai khiến trường bối luôn tự nhiên như vậy à?” 

Luồng sáng tàn nhẫn lóe qua nơi đáy mắt Phạm Trường Tử, người phụ nữ đáng chết này! 

“Thôi được rồi, ông cũng đừng thẹn quá hóa giận mà. Ta chỉ muốn nói cho ông biết rằng, muốn ta tới Thần Ma Cốc theo đúng kế hoạch của vị tiên tử ở Vấn Thiên Sơn kia thì ông bớt ra vẻ trưởng bối mà khuyên nhủ ta đi, thay vào đó, hãy dẫn đường cho thật tốt là được rồi!” 

Phạm Trường Tử chưa từng gặp người nào không biết trên dưới, chẳng biết trời cao đất dày là gì như Tần Phong Hi này, lại dám bất kính với Vấn Thiên Sơn như vậy! Ông ta bị chọc giận tới nỗi lồng ngực phập phồng liên hồi, chỉ trong nháy mắt máu nóng tức nghẹn khiến trước mắt ông ta tối sầm. 

“Sư phụ, chúng ta qua bên này nghỉ ngơi trước đã” Nạp Lan Tử Lâm đi tới đỡ cánh tay của ông ta rồi dìu ông ta ngồi xuống tảng đá bên cạnh. Vừa hay cho ông ta nấc thang đi xuống, nhưng Phạm Trường Tử vẫn bực bội tới nỗi muốn giết người. Cả đời này ông ta chưa từng ấm ức như này bao giờ, đường đường là Tam Trưởng lão của Vấn Thiên 

Sơn... 

Trần Thập và Tân Nghĩa lấy bánh mỳ ra đưa cho Tần Phong Hi. Bánh mỳ nay do Tần Phong Hi đích thân chỉ dạy đầu bếp làm ra, ngon hơn nhiều so với thứ họ ăn thường ngày. 

Tần Phong Hi cầm lấy với tốc độ rất nhanh nhưng lại không vội vã ăn hết bánh mỳ ngay mà lại lấy túi nước uống hai ngụm sau đó quay qua nói với họ rằng: “Ta qua bên đó đi dạo thử, hai ngươi cứ nghỉ ngơi đi. 

Cưỡi ngựa cả quãng đường lâu và xa như vậy, nàng thật sự không muốn ngồi nữa nên đi dạo lúc cho chân bớt cong. 

Người ta đồn rằng hoang nguyên Phá Vực này có rất nhiều thế lực, nhưng nàng đã qua lại nơi đây không ít lần mà vẫn chưa từng gặp mặt những kẻ đó. Điều này càng khiến nàng cảm thấy bất thường. Có lẽ chúng đang âm thầm chuẩn bị, chờ thời cơ để giáng một đòn trí mạng vào Lệ Tử Mặc. Nghĩ đến hắn, Tần Phong Hi lại không khỏi cười khổ. 

Thật ra chuyến này nàng vừa thất vọng lại chán nản. Kể từ lúc bắt gặp Tuyết Vệ ngay khi vừa trở về điện Cửu Tiêu tới khi trông thấy phản ứng của đám Nguyệt Vệ lúc Phạm Trường Tử tới tận cửa nhà, truyền đạt chủ ý của Nạp Lan Mộng Như, thậm chí còn cả câu trả lời của Lệ Tử Mặc khi nàng hỏi hắn rằng có muốn lập Nạp Lan Mộng Như làm hoàng hậu hay không. 

Tuy nàng chưa từng gặp Nạp Lan Mộng Như, nhưng một người phụ nữ có thể nghĩ ra được mưu kế như vậy ở nơi cách xa ngàn dặm thì hiển nhiên không đơn giản. 

Thậm chí Tần Phong Hi còn dám chắc rằng, lần này nàng tới Thần Ma Cốc, Nạp Lan Mộng Như hẳn đã chuẩn bị cho nàng một “niềm vui bất ngờ”. 

Không phải nàng sợ, chỉ là cảm thấy kỳ quái khi một mỹ nhân nổi tiếng khắp thiên hạ như Nạp Lan Mộng Như lại vì một người đàn ông mà bày ra đủ loại mưu kế như vậy. Nàng thấy thật vô vị. Đặc biệt là ở một thế giới mà đa thê là điều bình thường, người đàn ông này lại càng có quyền có nhiều vợ lẽ. Nếu Lệ Tử Mặc trực tiếp từ chối Nạp Lan Mộng Như, thì dẫu cho nàng ta có dùng bất cứ thủ đoạn nào, nàng cũng sẵn sàng đối phó. Nhưng bây giờ xem ra, muốn những người trong thế giới này, nhất là những người đàn ông có địa vị trong thiên hạ nhận ra tình yêu chung thủy và độc nhất là điều quá khó. 

Có lẽ Lệ Tử Mặc vẫn còn khá tốt, ở đại điển chọn phi lần trước, hắn cũng không vui vẻ mấy với những người phụ nữ kia, bao gồm cả Bắc Hải Đường, nàng ta là công chúa của một nước lớn đó nha. Có lẽ hắn cũng không muốn lấy những người phụ nữ khác bởi chẳng có chút tình cảm nào. Hắn cũng không thích, cho nên bấy giờ hắn mới có tâm tình an ủi nàng, sẵn lòng để nàng cảm thấy hắn chỉ cần mình nàng chứ không cần thêm ai khác. Thế nhưng Nạp Lan Mộng Như thì khác, đó là sư tỷ thời niên thiếu của hắn, là người từng đối xử cực kỳ tốt với hắn, mang theo cả cảm xúc và tình nghĩa. 

Bởi lẽ đó, hắn có thể cự tuyệt Bắc Hải Đường, nhưng lại nguyện lòng cho Nạp Lan Mộng Như cơ hội ư? Nghĩ tới lời Lệ Tử Mặc nói, chỉ cần Nạp Lan Mộng Như cũng lập được mười công lao, nàng không khỏi cười khổ. 

Nàng tin rằng với người tâm cơ như Nạp Lan Mộng Như thì mười công lao chẳng hề khó nhằn, cho dù không lập được nhiều công lao đến thế thì nàng ta cũng sẽ tự tạo ra cho đủ mà thôi. 

Đám Nguyệt Vệ chắc hẳn cũng sẽ dốc sức ủng hộ Nạp Lan Mộng Như lên làm hoàng hậu. Thế còn nàng thì sao? Phi tử ư? 

Phi tử cái quần què. 

Mặc dù nàng thích Lệ Tử Mặc thật, nhưng bảo nàng chung chồng với người phụ nữ khác, mấy chục năm sau cứ phải tranh giành tình yêu rồi con cái của họ lại tiếp tục tranh giành đấu đá thì nàng chắc chắn không chịu, nghĩ tới thôi mà đã nổi da gà rồi. 

Thế nên lần này rời khỏi Phá Vực, nàng cũng không có ý định quay về. Vừa hay nhân cơ hội này để nói lời từ biệt Phá Vực, tạm biệt Lệ Tử Mặc và thân phận tì nữ kia của nàng để sắp tới đây bước trên những tháng ngày thong dong tự tại. Vả lại, chưa biết chừng giấc mơ của ông đạo sĩ thối kia sẽ càng rõ rệt hơn thì sao, ai biết được ông ta muốn nàng giúp gì chứ. 

Thế nhưng trước đó nàng vẫn cần phải đi tìm Tử Kim Đằng, cũng muốn xem thử có thể giúp đỡ tìm ra Tam Hàn Thu Dao hay không, coi như món quà tạm biệt cuối cùng nàng tặng cho Lệ Tử Mặc vậy. 

Lúc này trong điện Tam Trọng, Lệ Tử Mặc đang chuẩn bị thương nghị bàn chính sự với đám Nguyệt Vệ thì bất chợt cảm thấy nhói tim. Từng cơn đau dữ dội kéo tới, hệt như ai đó cầm kim đâm thẳng vào trái tim hắn vậy. 

“Chủ nhân?” 

Nguyệt Vệ phát hiện ra hắn có gì đó sai sai, không khỏi lo lắng hỏi han. Lúc này, hắn ta chợt nhớ tới Tần Phong Hi, đáy lòng thoáng hoảng loạn. Hắn ta đột nhiên phát hiện ra một chuyện, hơn nửa năm nay họ dường như rất lệ thuộc vào Tần Phong Hi. Hễ thấy chủ nhân không ổn là hắn ta lại nghĩ ngay, không việc gì phải sợ vì có Tần Phong Hi rồi, nàng chắc chắn sẽ có cách. Nhưng hiện giờ Tần Phong Hi đi rồi, chủ nhân thấy không ổn là hắn ta sẽ ngay lập tức hoảng hốt. 

Lệ Tử Mặc lắc đầu ý bảo không sao hết, cơn đau nhói kia cũng qua đi chóng vánh. Hắn chợt thấp giọng khẽ bảo: “Phong Hi đi một ngày rồi nhỉ?” 

Nguyệt đờ đẫn, vội bảo: “Chủ nhân, nàng ấy mới đi có hơn một canh giờ thôi ạ. 

Lệ Tử Mặc trầm ngâm. Thế ư? Mới đi có hơn một canh giờ thôi à? Thế sao hắn lại cảm thấy tựa như lâu lắm rồi không gặp nàng vậy. 

Hắn rơi vào suy tư, cố gắng rời sự chú ý vào chuyện chính sự. “Nói đi, trước đó bọn họ đã đưa ra chủ ý gì?” 

Bọn họ ở đây, tất nhiên là chỉ những người lo việc ở thành Phá Vực rồi. Hiện giờ Phá vực chỉ còn là một thành, chứ không được coi là một quốc gia thực sự. Tuy rằng hoang nguyên Phá Vực rộng lớn vô cùng, song vẫn còn rất nhiều thế lực tách biệt ở mọi ngóc ngách, chưa hề thống nhất về một mối. 

“Hai ngày nay dựa vào các sổ sách mà Ưng vệ thu thập được, thuộc hạ đã xử lý một lượt rồi chọn ra vài việc mà thuộc hạ cho rằng là quan trọng và cần thiết phải thực hiện nhất, mời chủ nhân xem qua” 

Nguyệt đưa tấu sớ lên bàn trước mặt Lệ Tử Mặc. 

Lệ Tử Mặc lập tức mở ra xem. 

Xây dựng một hệ thống quan chức hoàn chỉnh, quy định luật pháp và quy tắc của điện Cửu Tiêu và toàn bộ thành Phá Vực, đồng thời quy định tiêu chuẩn của tất cả các đồ vật mà Đế quân sử dụng. Ví dụ như Phá Vực cần có một lễ tế lớn mang tính truyền thống, đây là cách để đoàn kết dân chúng, chẳng hạn như loại tấu chương này cũng cần được thiết kế lại, sử dụng loại giấy chính thống hơn, v.v. Các việc lớn nhỏ đều được liệt kê ra. Việc hoàn thiện và quy chuẩn này là một công trình đồ sộ, may mắn là có thể tham khảo Đông Thanh Bắc Thương, trước tiên hãy chọn một số người chuyên trách để làm việc này, và điều cần thiết là ngân lượng. Còn có người đề cập đến việc chế tạo ngọc tỷ, quốc ấn, cần phải người đi tìm kiếm loại ngọc quý nhất. Tất nhiên, khi nhắc đến ngọc tỷ, người ta cũng đề cập đến việc thành lập hoàng triều. 

Những chuyện này vừa nhắc tới là kéo theo vô số chuyện lớn nhỏ, khiến Lệ Tử Mặc cảm thấy đầu đau như búa bổ. 

eyJpdiI6IkVraUtwSmlFS0c4SXhvQVVlUFNnRFE9PSIsInZhbHVlIjoiTHl0SjJYY3BDbmRwd0pkMlc1WG0zUVYydVVlMGFYbEJ4ZGllckhTVVJ2dTUxVlZCRzMyWFRwR1lwSVFxOFFcLzFjM0lJUmhIY2RcL2tFY1VFNEhOcmxGZXZ4TGVlV2ZXb1d0dGtDTFFzT2xQVzB0MUpVS1JGY05WazVRMURyakxZUlpSTEdmQjRYUjNvMGRtWW9XRkQzOUVCVTluMWdzNGp5UTc5aERPRVR0czNUOVJMU0hnYzNaRHJYSWlNK0R4TndXSmdVS0R1MHNBVDBzRkRGanJTakRZVGRndlBoQmRyamJHdWJPanFwejZBPSIsIm1hYyI6ImFhMDFkMWU3NTRkMmYyODMxMTg4MGE0MjJkNmVlNDA3MzRlNDVkODhkZGIyNmU2YmM3ZTZiM2ExYjA4NGM5MzUifQ==
eyJpdiI6Ikd2dWVZU0tOc01aVW5pRlQ1WDd2ZkE9PSIsInZhbHVlIjoiV1NFWllkUkJGMHFEUmV3WFRjSHZSZ3NIXC9QSHNxZ3Z2K3BBXC95QjF0NHkwZFJKV0w1d2MxRkFZOG1jbUtSUVd6QUJoUmVIaWd5VVVTV29Tdm1meVd3VEN3SlZhbVRUZzJDTWRxNktJeGp4dXZxa3JXNUJwWTFXMFU5UXpYbVdSRktKdFRnRGJWS3dDUHI1RmExcVwvSkdmMFA5YmtMZVwvWmd3T2NVSkRBZ2RTKzByZVBKWkhUSzNkWW5lb3g4VUZ4dDhmV200NzZPNTZCR1JIdWNTOFhOaXJWVjlRdytBaWdRall0bkZVVUl3MG92MTFISEZRdWFSVmdWcVNDY2pTVHRYNHdGQmtha3p4WklCUWtBVXJMMFNNZ05NVHNHczdkQkxOU203TVFETFVpYkRaeURTUjRqZlFJbk1tVFJcLzJNbkNBMkxzM00zbFpQVFwvSlo3d2Nib0RxbjZmbTA3MWs0Uk5qekI0bStWbFwvRlV3QUIwa1lSTENpU24wUVFVc3cyMk1RMnRlT0ZvYkE0dkxZVlRQU1FQeEhPMUlMNFlKSmdWeFFqZ1N2UUhEZXhLMjdtdWYzTEc2cjN4cDI1eWIyRUhxZ3RtdVN6XC9zYThnb2E4VEdacGIrUG9KQm1OV2Vib0htSVByU25CbXFVbjNCenVpeUZKY1J3OUpYZTM4WUI5UUtMV1RjazBzMGxKTURTc1p3QklqOHJyXC8rQWh0ZURLVVpcL1JKaE5melFaMFRKcjNCNDhxS2ZtZmgyR3NWRitXaWVPWk1meFdTMHoyWGVGeVJmSWNkSitnOUhCOXpyQnoyTFRvamFkTHllRWc5SG5kWHFCNllhTldGenBUOGNlNlowSWtoekE0bXozT3BTREtua1FkUWxcL3BDdHRxXC9HRUhWK0M5ekpuUzJRWHlYaG5SQ1wvZlwvcnNld3gwdmVvcDBHMDJZTWxYQ2xrbktWVDBkV0JYZkxvZzNRWmhzUXhmZ0ljZ1NYdG5NM3pQTk92Zm0zNDljQ2hudW8rNmtlY2xQSnFBNkNcL2FvdWM4WGxNS1JWTkUrdnplVTJCV0RiZjhNSWV6bWJrVjZDajBqNlduMjI4NXpnYTltUHhobHZKM29GQnlobmY2eWYzMDdsK2FHWTFWQWRKc1E9PSIsIm1hYyI6IjUxNjI2YzkxNTYyYzNkZjVlMGYyYWY0MWUwYzM0MzZiNGY4M2VhZWU2NWU0ZDgwY2MyMzFkMDY5ZmRjYmEzZGUifQ==

Nhưng thực tế cũng chứng minh hắn không làm sai, bởi vì năm đầu tiên chính là thời cơ thích hợp nhất. Khi đó, những thế lực khác vẫn chưa thật sự coi hắn là sự tồn tại mang tính uy hiếp, chỉ cho rằng đó là ân oán cá nhân giữa hắn và thành chủ trước, cho nên biết rõ hắn mở rộng và cải tạo thành vực một cách trắng rợn nhưng vẫn chẳng bận tâm. Tới khi họ nhận ra điều bất thường thì Phá Vực đã vững như thành đồng vách sắt rồi.

Ads
';
Advertisement