Vừa dứt lời, bóng dáng Phạm Trường Tử đã xuất hiện trước mặt nàng ta. 

Trong lòng Tuyết Vệ cả kinh, nhưng đồng thời lại vui vẻ. Võ công của Tam trưởng lão càng cao thì xác suất chết của Tần Phong Hi lại càng lớn! Trước kia là nàng ta ngu ngốc, hà tất phải tự mình đối đầu với tiện nhân đó chứ! Biết rõ hiện giờ chủ nhân sủng ái nàng! Bây giờ nàng ta nghĩ ra cách này, bản thân cũng không nhịn nổi mà tự khen mình thông minh, mượn đao giết người, đây mới là cách hay! 

Vừa hay lần trước Tần Phong Hi đắc tội Nạp Lan Châu Nhi, vốn dĩ lần này Phạm Trường Tử tới đây chắc chắn cũng là để gây phiền toái cho nàng, như vậy thì chỉ cần nàng ta châm ngòi thêm vài câu để Phạm Trường Tử không giết thì không thoải mái, thế chẳng phải tuyệt vời quá hay sao? 

Như vậy thì Đế quân sẽ không thể bảo vệ Tân Phong Hi được nữa! 

“Tam trưởng lão, ta cũng biết Tam trưởng lão là người phân rõ phải trái, ta đã bảo Tần Phong Hi tới rồi, nói là Tam trưởng lão chỉ gọi nàng ta tới hỏi mấy câu, nhưng ông biết nàng ta nói thế nào không?” 

Phạm Trường Tử nheo mắt lại nói: “Ngươi nói nghe xem nàng ta bảo sao?” Tuy rằng ông ta không thể nào chỉ gọi cô gái đó đến để hỏi han mấy câu, nhưng Tuyết Vệ nói như vậy thì đương nhiên ông ta sẽ không phản bác. 

“Nàng ta nói, nơi này không phải Vấn Thiên Sơn, nào có chuyện khách mời chủ tới nói chuyện? Hơn nữa, Tam trưởng lão đó là cọng hành nào chứ? Ta căn bản chưa từng nghe qua!” 

Phạm Trường Tử nghe vậy thì giận dữ: “Nàng ta nói như vậy thật sao?” 

Tuyết Vệ gia sức gật đầu ra tăng độ thuyết phục: “Ta đâu dám lừa Tam trưởng lão. 

“Hừ, ta biết ngươi không dám! Hừ, quả nhiên là một nha đầu không biết trời cao đất dày, chẳng trách dám làm Đan Châu nhà chúng ta bị thương!” Phạm Trường Tử cả giận nói: “Lệ Tử Mặc dung túng cho nàng ta như vậy sao?” 

“Tam trưởng lão, ngài đừng trách chủ nhân nhà chúng ta, Tần Phong Hi đã cứu chủ nhân nhà chúng ta, chủ nhân cũng chỉ là báo ân mà thôi!” 

“Báo ân?” Loại phụ nữ này nói không chừng đang dùng tâm kế đấy, Lệ Tử Mặc cũng ngu xuẩn, tùy tiện che chở một nữ nhân như vậy, ta lại muốn hỏi hắn một chút, rốt cuộc trong mắt hắn còn có chỗ để cho Mộng Như hay không! Chẳng qua cũng chỉ là khúc gỗ mục bị Vấn Thiên Sơn vứt bỏ đi, Mộng Như thích hắn đã là phúc của hắn rồi!” 

Tuyết Vệ nghe Phạm Trường Tử nói vậy thì thầm mắng trong lòng. Nạp Lan Mộng Như! Nạp Lan Mộng Như là cái thá gì. Nếu không phải có một người cha tốt, nếu không phải người của Vấn Thiên Sơn thì dù nàng ta có xinh đẹp cách mấy thì sao? Ai có thể so được tình thanh mai trúc mã của nàng ta với chủ nhân? 

Trước kia đệm giường của chủ nhân đều là nàng ta trải, là nàng ta! 

Những người phụ nữ đó hẳn nên cút xa một chút, chủ nhân là của nàng ta, là của nàng ta, từ nhỏ nàng ta đã có suy nghĩ phải gả cho hắn, trở thành nương tử đẹp nhất của hắn! Những người phụ nữ đó dựa vào đâu mà tranh đoạt với nàng ta? 

Tuyết Vệ hận đến nỗi nhăn nhó mặt. 

Lúc này, đệ tử của Phạm Trường Tử nhẹ giọng gọi nàng ta, nàng ta hồi phục tinh thần mới phát hiện Phạm Trường Tử không còn ở đây nữa. 

“Tam trưởng lão đâu?” 

“Sư phụ đích thân đi tìm Đế quân.” 

“Hả?” Tuyết Vệ nghe vậy thì vừa mừng vừa lo, liệu có phải trực tiếp tới tiêu diệt Tần Phong Hi luôn không? Không được, nàng ta phải tới xem mới được! Nàng ta muốn tận mắt chứng kiến Tần Phong Hi chết! 

Nàng ta đang định đi thì đệ tử kia lại gọi lại: “Tuyết Vệ, không biết vị cô nương lúc trước ở ngoài cửa điện nhị trọng tên là gì?” 

Tuyết Vệ sửng sốt một chút mới phản ứng ra, người hắn hỏi chính là Tần Phong Hi. 

Nàng ta đánh giá tên đệ tử nhất đẳng này, khí chất phong thái của đệ tử nhất đẳng có thể so với những công tử tuấn tú trên trần thế, hơn nữa võ công cũng không tồi, cho nên thoạt nhìn cũng được xem như long phượng trong đám người. Nếu không phải trong lòng nàng ta đã có Lệ Tử Mặc thì nói không chừng cũng bị người đàn ông này hớp hồn. 

Nàng ta cũng nhớ tới hai nụ cười lúc trước của Tần Phong Hi với đệ tử này, sắc mặt không khỏi có chút kỳ lạ, hỏi: “Ngươi hỏi nàng ta làm gì? 

“Tại hạ là Nạp Lan Tử Lâm, có thể hỏi Tuyết Vệ quý danh của vị cô nương đó không? Nàng ấy là thị nữ của điện Cửu Tiêu sao?” 

“Nàng ta đúng là thị nữ của điện Cửu Tiêu..” Tuyết Vệ châm chọc nở nụ cười, Tần Phong Hi ơi là Tần Phong Hi, đi theo bên cạnh chủ nhân mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt, việc 

này mà để chủ nhân biết được thì để xem chủ nhân còn cần ngươi nữa hay không! Nàng ta muốn nhanh chóng đi xem xem, nếu chủ nhân vẫn còn che chở cho Tần Phong Hi vậy thì nói Nạp Lan Tử Lâm có hứng thú với Tần Phong Hi nói không chừng có thể lợi dụng một chút. 

Nghĩ như vậy, Tuyết Vệ liền nói: “Bây giờ ta muốn nhanh chóng đi xem tam trưởng lão tìm chủ nhân nhà ta có chuyện gì, ta sẽ nói với ngươi về thị nữ kia sau, nếu có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng ấy” 

“Vậy thì đa tạ Tuyết Vệ đại nhân” 

Tuyết Vệ phất tay, vội vàng đi về phía điện tam trọng. 

Trong điện tam trọng, Tân Phong Hi súc miệng rửa mặt xong xuôi, Nhị Linh bưng trái cây tới, nàng vừa ăn trái cây vừa liên hệ giữa chuyện dạ dày nóng và uống máu Lệ Tử Mặc, suy nghĩ nửa ngày thì đoán chừng có lẽ thể chất nàng vốn dĩ đã thay đổi vì ngâm nước thuốc, cho nên mới có phản ứng với túi mật của cáo ma và có cảm giác đau như bị thiêu đó, sau đó có thể là máu của hắn có độc mạnh hơn nên uống sau lại khiến hai thứ đó đạt được điểm cân bằng, bấy giờ mới kìm lại được cơn đau của nàng. 

Có điều có phải như vậy thật hay không thì chưa chắc, ít nhất bây giờ nàng chưa cảm thấy có gì không thoải mái, hơn nữa cũng cảm giác túi mật của cáo ma kia hẳn là đã 

tiêu hóa. 

“Chàng nói xem, ta có cần tìm hiểu sâu thêm không?” Nàng hỏi Lệ Tử Mặc. 

Lệ Tử Mặc vừa thay y phục ra tới, nghe nàng hỏi vậy định trả lời thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Bọn họ đều có thể cảm nhận được có một hơi thở cường hãn đang tới đây, đang ở ngay trước cửa điện. 

Lúc này, ngoại trừ Phạm Trường Tử thì không còn ai khác. 

Tần Phong Hi nghĩ tới lời Tuyêt Vệ nói, chuyện Phạm Trường Tử gọi nàng qua, không ngờ ông ta lại sốt ruột như vậy, nàng không qua lại còn tìm tới cửa? 

Nàng lập tức nói với Lệ Tử Mặc: “Ta thanh minh trước nhé, roi Kim Tiên của Nạp Lan Châu Nhi là chàng làm hỏng, một mình làm một mình chịu.” 

Lệ Tử Mặc bị nàng chọc cười: “Nàng đang lo bổn Đế quân không che chở cho nàng sao?” Lại sốt ruột muốn phủi sạch quan hệ như vậy. 

Tần Phong Hi chớp mắt: “Đối mặt với Vấn Thiên Sơn, chàng che chở được sao?” 

“Nàng đang dùng phép khích tướng đấy à?” 

“Ha ha, Đế quân anh minh, thuộc hạ chính là sợ Đế quân không che chở, cái mạng nhỏ này của thuộc hạ nếu không có Đế quân che chở thì nào có thể nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai.” 

Nhìn bộ dạng của nàng, Lệ Tử Mặc chỉ cảm thấy tức cũng không được mà cười cũng chẳng xong, dứt khoát nắm lấy cằm nàng nâng mặt nàng lên một chút, cúi đầu, nặng nề ấn xuống một nụ hôn bá đạo: “Yên tâm, ai muốn giết nàng thì bổn Đế quân giết kẻ đó. 

Nhìn bóng dáng hắn đi ra khỏi điện, Tần Phong Hi mím môi. 

Lúc này Nhị Linh mới dám ngẩng đầu lên, vừa rồi nàng ấy vẫn luôn cúi đầu, chỉ sợ nhìn thầy hành động của Đế quân sẽ chọc giận hắn: “Cô nương, Đế quân đối xử với cô nương tốt thật, sau này cô nương chắc chắn sẽ trở thành một trong số các để phi. 

Nàng ấy cho rằng Tân Phong Hi sẽ vui mừng khi nghe thấy lời này, nhưng không ngờ sắc mặt Tần Phong Hi lại trầm xuống. Nhị Linh có chút sợ hãi nghi hoặc: “Cô nương, Nhi Linh nói sai gì sao?” 

Tân Phong Hi lắc đầu: “Không phải.” 

Thật ra nàng biết, nếu nàng đồng ý thì Lệ Tử Mặc sẽ để nàng làm để phi, dẫu sao thì hiện giờ tâm tư của Lệ Tử Mặc đối với nàng sao nàng có thể không cảm nhận được, nhưng chữ ba chữ “một trong số” đè nặng trong lòng nàng, khiến lòng nàng có chút phiền muộn. Không thể phủ nhận, đúng là nàng thích Lệ Tử Mặc, rất thích, nhưng có đạt tới mức “yêu” hay không thì hiện giờ nàng vẫn chưa rõ lắm. 

Lần này quay lại nhìn thấy dáng vẻ tranh giành tình cảm của Tuyết Vệ, nàng có chút không kiên nhẫn, hơn nữa, bây giờ còn có người liên quan tới Nạp Lan Mộng Như tìm tới cửa, sau này Nạp Lan Mộng Như đích thân xuất hiện thì cũng không biết tình hình sẽ ra sao, nàng rất ghét bị người ta xem là tiểu tam tranh giành đàn ông. 

Trước khi nàng xác định mình có yêu Lệ Tử Mặc hay không, nàng không muốn chịu những điều ấy. 

Còn về một trong số các đế phi, nàng lại càng không thể, chung chồng với người khác? Nàng đâu phải bị lừa đá vào não đâu. 

Trước kia nàng chưa từng nếm thử hương vị tình yêu, cho nên bây giờ với nàng tình yêu cũng không phải nhất quyết phải có, không có tình yêu thì nàng sống càng tự tại. Khi yêu sâu đậm, khi bị hắn cảm động, nàng có thể nói với hắn ràng hẳn là người đàn ông của nàng, những người phụ nữ khác đừng hòng mơ tưởng, nhưng với thân phận địa vị của hắn, thậm chí sự xuất sắc của bản thân hắn cũng đã chú định rằng hắn khó mà chỉ cần một người phụ nữ. 

Nghĩ đến những điều này nàng liền cảm thấy đau đầu. Tân Phong Hi không phải sợ mình đấu không lại những người phụ nữ khác, mà là nàng sợ phiền toái. Giống như thực lực 

của bản thân nàng thật ra cũng chẳng sợ gặp phải nguy hiểm gì, nhưng nàng không thích phiền toái vất vả, muốn ăn uống bình đạm mà sống, đây là sũy nghĩ của nàng. 

Trong hoa viên ngoài điện tam trọng, lá rụng ào ào, Phạm Trường Tử đứng trong hoa viên với vẻ mặt phẫn nộ. 

“Lệ Tử Mặc, bây giờ khí thế ngươi lớn thật đấy!” Phạm Trường Tử không ngờ mình lại bị hai tên thị vị ngăn cản, bọn họ đúng là gan chó lớn mật. Nếu không phải Lệ Tử Mặc ra ngoài lên tiếng bảo họ tránh ra thì ông ta nhất định sẽ giết chết hai tên thị vệ đó. 

“Chẳng lẽ Phạm trưởng lão tới chỗ bổn Đế quân để ra vẻ ta đây đấy à?” Lệ Tử Mặc đặt một tay ra phía sau, lạnh lùng đứng ở bậc tam cấp nhìn ông ta từ trên cao xuống: “Nếu bổn Đế quân nhớ không nhầm thì đã phái người đi truyền lời, hôm nay Phạm trưởng lão đi đường vất vả, bảo Thiện phòng làm bữa tối đưa đến khách viện cho hai vị, tránh để Phạm trưởng lão vất vả, có chuyện gì thì ngày mai lại tính. Không biết bây giờ Phạm trưởng lão tự tiện xông vào điện tam trọng của bổn Đế quân là có ý gì?” 

“Lệ Tử Mặc, ngươi bớt ra cái vẻ Đế quân trước mặt lão phu đi! Năm đó lúc ngươi ở Vấn Thiên Sơn... 

Ông ta còn chưa nói xong thì đã thấy bóng dáng Lệ Tử Mặc đột nhiên vụt về phía mình với tốc độ cực nhanh, quả thực làm ông ta chấn động, chật vật mà lùi một bước. 

Một bước, tuy chỉ là một bước nhưng cũng để để trong lòng Phạm Trường Tử hoảng sợ. Năm đó lúc Lệ Tử Mặc bị đuổi ra khỏi Vấn Thiên Sơn ông ta vẫn nhớ rõ, công phu rất yếu ớt! Bây giờ không ngờ hắn có thể đánh mình lùi một bước! 

Đây quả thực là một điều vô cùng nhục nhã! 

Trong cơn giận dữ Phạm Trường Tử lại kinh hãi, tuy rằng với ông ta mà nói đây là một sự nhục nhã khôn cùng, nhưng từ trước đến nay ông ta là một người vừa cẩn trọng vừa sợ chết, cơn kích động của ông ta đều phải dựa vào tiền đề xác định được đối phương không có khả năng tạo ra mối uy hiếp với mình, giống như Tuyết Vệ tới chỗ ông ta châm ngòi ly gián, lúc đó ông ta khẳng định Lệ Tử Mặc không phải đối thủ của mình cho nên không chút nghĩ ngợi đã tới. Bây giờ phát hiện võ công của Lệ Tử Mặc mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, Phạm Trường Tử liền bình tĩnh hơn nhiều. 

“Nếu bổn Đế quân là ông thì sẽ không nhắc mãi về chuyện năm đó, nếu không bổn Đế quân đột nhiên nổi hứng muốn tính toán với ông thì chỉ sợ Phạm trưởng lão không còn mặt mũi nào nữa đâu. 

eyJpdiI6IjZDV2tXN1ZZanhIMDduS3o5SjlqQUE9PSIsInZhbHVlIjoicFNqNElZQlFVQkVWQnV6cnJRT3ZFdWtXME9LT1dZMVVTMTkyWU40VVhmenlkVGZpREtsR0VXSGozUnRQRHFjZzc4MlF0b0U5RTB4c1hrWGlrdWRDZFJsU3lhQnlkclhINzRCYXRncVcyZ08zc1I1QmR6SWlPQ3FVVzlXMDZuMU5PekZSQXBjeHJHK0t1akdcL09cL2NPanpFXC9iZ1liWmljOU5IZW5cLzJoMlRVdz0iLCJtYWMiOiI0YWE0MzdhY2FjMmJjYWVlMWE2YWJmMDMzOWQzODI5YmZiNjg5Y2E2NTVmNmQ1YTdkZDZhNjQ2NzhlYWQyNDhlIn0=
eyJpdiI6IlQzeklTcms4Mm0xRjdvcXNcL0NJUW1RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNGWGV2QzFkWXgxSTQzRFlFbFRvanBrUWhITDJjbDMxbHlTZnR5RXVDRkJ5Sm5WUXlYXC92akhIY2JpQzU3R0hzZjJZamFXeWljOWdtSWYwMGZCeldCN0NjWVJLa3ErWGtqbW42ZGhTVmVlaWxEeEk0TVFpV2dER1JMWDBwUmxFRnNTV0lDM1wvRDNyYkJ2aTVpN1VqcllvMUk3TW1lVk5mNldEYjkyU2V5YUt5ZDFuamFWY09Dais3ZnBKa1AyYmZhTDR5YzlXa2wxaXNjSVg2Z0hlZ2JXZitNa1ZPR1lUMnh0dVR6d2cxRzJDQzhzeWpqaktMWnY3azZaSXZlTmRiOHNMWFFqYk5HYkhQeGVNYnhWckw2SDZ2M1A0TFBoRUJ4WkVHR2tGXC90V2g0WUJGRVFwdFhnWU04YmIrdmxCcXgrRFJYb3FMSXpcL3JBRTdrS0ZPU2RLcXlYQVh1K0xHcU5Zb082dEh6XC9tXC9Cc21Ob2VCYTJVVVhNMDdFUVwvUkQ0Y0I5R2IxVm16clpQRm55dkR3RmU2Tm9BcERWQUxaTHRkUDYyYmRPRFlPTEp4V1MzZ1ZHZlpDTFk0ZlJQUXBob1crMUVYbkl6TFZCQ3lLRDRrS1hWNDZ5eE1nR1MzXC9SNzhXMmtHbFwvSnI4WHdMMGRKQmw5S3ZCWWZoVytRellnd25cL1BTODBDUmtSc2Zya3A3U2swcmxtb3FQdnExSlg0b01VVCs2WXA1QVVOZkU9IiwibWFjIjoiNTIwMWIyNzJjNDU1NjA5OWIwZWQ0Yzk0YTI5MmZmMmVjNjI1ODViNTc0Y2JiNjczMWUwOWJhMzI2ZGQ0NWJkMSJ9

“Ngươi được lắm, quả nhiên là rất được. Lão phu không nhiều lời với ngươi, ngươi bảo nha đầu Tần Phong Hi ra đây, lão phu có chuyện muốn hỏi nàng ta!”

Ads
';
Advertisement