“Tần Phong Hi? Nàng ấy đang trải đệm giúp bổn Đế quân, Phạm trưởng lão có chuyện gì cứ nói với bổn Đế quân là được!”
Phạm Trường Tử suýt nữa phun ra máu. Trải đệm?
“Lệ Tử Mặc, ngươi đừng quên, Mộng Như một lòng chung tình với ngươi! Một thị nữ ti tiện, ngươi muốn che chở tới khi nào?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Lệ Tử Mặc như mũi tên, lập tức nhắm về phía ông ra: “Ông nói ai ti tiện?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Nghe nói lai lịch nàng ta không rõ, được ngươi thu nhận, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một thị nữ thôi!” Phạm Trường Tử cũng nổi giận, chỉ vào hắn nói: “Nói thật cho ngươi biết, có phải ngươi tưởng lần này lão phu tới là để xả giận cho Đan Châu không? Ngươi nghĩ chuyện như vậy sẽ khiến ta phải cất công đi một chuyến như vậy sao? Nếu không phải Mộng Như một lòng nghĩ đến ngươi, một lòng vì ngươi thì lần này lão phu cũng chẳng muốn tới đâu!”
Tần Phong Hi ở trong điện nghe vậy thì hàng mi dài khẽ động, chẳng lẽ có chuyện gì?
Tuyết Vệ cũng đã đuổi tới nơi, bởi vì Phạm Trường Tử ở đây nên Thiên Nhất cũng không ngăn nàng ta, mà Nguyệt và Ưng nhận được tin cũng tới. Bọn họ đều lo điện Cửu Tiêu lúc này không chịu nổi lửa giận của Phạm Trường Tử.
Nghe thấy lời này của Phạm Trường Tử, Nguyệt và Ưng liếc nhìn nhau, lập tức tiến lên nói: “Tam trưởng lão bớt giận, xin hỏi Mộng Như cô nương có lời gì muốn mời Tam trưởng lão chuyển cho chủ nhân của chúng ta sao?”
“Đúng vậy, nếu không phải vì Mộng Như thì các ngươi tưởng lão phu thích tới Phá Vực rách nát của các ngươi chắc?”
“Vậy không biết là Mộng Như cô nương muốn nói gì?
Phạm Trường Tử hử một tiếng: “Gọi Tần Phong Hi ra đây, lão phu vẫn chưa muốn lấy mạng nàng ta đâu!”
Ý tứ của ông ta bây giờ cũng rất rõ ràng, nếu Tần Phong Hi không ra thì ông ta sẽ không nói. Nhưng ông ta nói không muốn mạng của Tần Phong Hi, ai biết có phải là chỉ muốn nửa cái mạng của nàng hay không? Đánh đến nỗi hơi thở thoi thóp cũng chưa tính là lấy mạng mà.
Nhị Linh ở bên trong cũng nghe thấy, không khỏi có chút lo lắng nói: “Cô nương không thể ra ngoài.”
Nàng ấy còn chưa dứt lời thì Tuyết Vệ ở bên ngoài đã kêu lên: “Tần Phong Hi, ngươi ra đây! Tam trưởng lão muốn gặp ngươi, đò là vinh dự lớn của ngươi đấy!”
Hơi thở Lệ Tử Mặc trở nên lạnh lẽo, vươn tay muốn nhằm về phía Tuyết Vệ nhưng Nguyệt lại vội vàng chắn trước mặt, thấp giọng la lên: “Chủ nhân không thể làm vậy, hà tất phải trừng phạt người một nhà trước mặt người ngoài?”
Hắn ta ngăn cản bởi vì hắn ta nghĩ tới việc hơn một năm trước hắn ta từng gặp Nạp Lan Mộng Như một lần, lúc ấy bọn họ đang không tìm được thuốc dẫn, trong lúc nôn nóng, bấy giờ lòng hắn chợt nảy ra ý nghĩ, Vấn Thiên Sơn là danh môn chắc sẽ biết thêm được nhiều thông tin và kiến thức, liền nói ra hai vị thuốc dẫn trong số đó, xin Nạp Lan Mộng Như lưu ý giúp.
Chẳng qua đã hơn một năm trôi qua, Nạp Lan Mộng Như không có một chút tin tức nào, trái lại bên bọn họ đã tìm được hai vị thuốc dẫn, cho nên hắn ta nhất thời không thể nhớ tới chuyện này.
Nếu nói Nạp Lan Mộng Như bảo Phạm Trường Tử tới đưa tin, vừa hay tin tức này là có liên quan tới thuốc dẫn ư?
Dù sao đi nữa thì bây giờ cũng phải dỗ dành Phạm Trường Tử trước!
Nghĩ vậy, hắn ta liền ra hiệu ánh mắt cho Ưng, tuy Ưng không biết hắn ta muốn làm gì nhưng vẫn đi tới, thế vào vị trí của hắn ta, cầu tình cho Tuyết Vệ.
Còn Nguyệt thì vào trong điện, gặp được Tần Phong Hi.
Thấy hắn, đáy mắt Tần Phong Hi hơi lạnh lùng. Không phải Nguyệt không nhận ra, nhưng lời cần nói thì hắn vẫn phải nói.
“Tần Phong Hi, vì chủ nhân, xin cô chịu thiệt chút. Hắn ta kể lại thỉnh cầu của mình với Nạp Lan Mộng Như lúc trước, cũng nói ra suy đoán của mình: “Mộng Như cô nương bảo Tam trưởng lão mất công tới, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, ngoài thuốc của chủ nhân ra thì ta không thể nghĩ ra chuyện gì khác.
Nguyệt rất bội phục Tần Phong Hi, cũng rất yêu quý, nhưng tất cả đều không so được với sự trung thành của hắn dành cho Lệ Tử Mặc.
Điểm này Tần Phong Hi cũng hiểu rõ. Nàng không lập tức trách cứ hắn, thậm chí có thể nói điểm này của hắn là phẩm chất rất ưu tú. Nàng gật đầu, đứng lên: “Ta ra ngoài gặp Phạm Trường Tử”
Nguyệt nhẹ nhõm thở phào.
Bên ngoài hoa viên gió lạnh tan tác, Lệ Tử Mặc không hề nể mặt Phạm Trường Tử, nhưng Tuyết và Ưng lại không dám, lập tức khuyên Lệ Tử Mặc, đón người vào đại sảnh,
cũng bảo thị nữ dâng trà nóng.
Khi Tần Phong Hi tiến vào, đúng lúc Phạm Trường Tử bưng tách trà nóng lên, nghe thấy Tuyết Vệ châm chọc: “Cuối cùng Tần Phong Hi cũng tới rồi, còn vênh váo hơn cả Đế quân đấy!”
Ông ta giương mắt nhìn qua, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đi tới, đáy mắt hiện lên vẻ sắc bén, cánh tay hất lên, tách trà nắng hung hăng ném về phía mặt nàng.
Động tác này của ông ta khiến mọi người bất ngờ, không một ai chuẩn bị tâm lý, khi Lệ Tử Mặc phát hiện tách trà bay về phía mặt Tần Phong Hi, hắn ngồi ở chủ vị cách hơi xa, muốn ra tay thì đã muộn.
Trà nóng bỏng, dù Tân Phong Hi có chặn tách trà đập vào thì nước trà bên trong vẫn sẽ bắn vào mặt, chỉ sợ mặt nàng sẽ lập tức sưng đỏ lên.
Hai mắt Tuyết sáng lên, trong lòng vội vàng cầu nguyện: Hắt trúng mặt nàng ta, hắt trúng mặt nàng ta, hủy hoại dung mạo của nàng ta!
Nguyệt vốn đang đi chéo trước mặt Tần Phong Hi muốn lao mình đi chặn lại ly trà đó theo bản năng nhưng vào thời điểm mấu chốt lại dừng lại. Có lẽ, có lẽ để Phạm Trường Tử trút giận một lần cũng tốt, coi như là xả giận cho Nạp Lan Châu Nhi, dù sao thì y thuật của Tần Phong Hi tốt, dù là mặt bị sưng đỏ, nàng muốn chữa cho bản thân cũng không phải việc khó.
“Phong Hi!”
Giọng nói giận dữ của Lệ Tử Mặc vang lên, Tần Phong Hi vung tay, tách trà bị nàng gạt ra ngoài, xoay một phương hướng rồi đập vào một cây cột, rơi xuống mặt đất vỡ làm năm bảy mảnh, nước trà cũng tóe đầy đất.
Tần Phong Hi đâu phải người sẽ cam chịu để bản thân chịu thiệt, dù nàng có thể chữa khỏi sưng đỏ, nhưng dựa vào đâu chứ. Thấy Lệ Tử Mặc đứng lên muốn tới đây, nàng dùng ánh mắt ngăn hắn lại.
Không được qua đây.
Môi Lệ Tử Mặc mím thành một đường thẳng tắp, toàn thân toát lên khí thế lạnh lẽo đến nỗi Ưng cũng không nhịn được mà lùi xa một bước. “Tần Phong Hi, ngươi thật to gan!” Tuyết Vệ giận dữ, chỉ vào nàng nói: “Khách quý trước mặt, sao ngươi dám làm càn như thế!”
Tần Phong Hi nhìn về phía nàng ta, lạnh lùng thốt lên: “Gan Tuyết Vệ đại nhân cũng không nhỏ, Đế quân còn chưa từng quát ta, ngươi sủa cái gì?”
Súa...
Đang nói nàng ta là chó sao?
Tuyết Vệ cực kỳ tức giận.
Phạm Trường Tử nghe giọng nàng lại cảm thấy quen tai, suy nghĩ một hồi mới bừng tỉnh nói: “Ngươi là thị nữ kia!” Đó là cô gái khiến ông ta đổi ý không kiên quyết muốn sỉ nhục Lệ Tử Mặc trước cửa điện nhị trọng! Không ngờ chính là nàng!
“Quả nhiên là nhanh mềm nhanh miệng!” Lúc này Phạm Trường Tử lại không ra tay, ông ta nhìn Tần Phong Hi, hơi nheo lại đôi mắt nói: “Ngươi tên là Tần Phong Hi?” “Đúng vậy”
“Thị nữ của điện Cửu Tiêu?”
“Đúng.
“Roi Kim Lôi của Đan Châu nhà chúng ta là do ngươi làm hỏng?”
Khóe miệng Tần Phong Hi cong lên: “Đúng thì sao?”
Lệ Tử Mặc ngẩn ra, chẳng phải nàng nói muốn hắn tự làm tự chịu sao? Sao bây giờ tự nhiên lại nói là nàng? “Roi Kim Lôi của Nạp Lan Châu Nhi là bổn Đế quân hủy hoại”
“Chủ nhân, rõ ràng ngài vì Tần Phong Hi...
“Ngươi câm miệng” Lệ Tử Mặc lạnh lùng liếc nhìn Tuyết Vệ một cái: “Bổn Đế quân thấy trí nhớ ngươi vẫn không tốt lắm.
Trong lòng Tuyết Vệ phát lạnh, nàng ta thấy được sát ý trong mắt Lệ Tử Mặc, không ngờ lại có sát ý, hắn muốn giết nàng ta? Tuyết Vệ suýt nữa sụp đổ vì phát hiện này. Nàng ta sớm đã quên mất, lần trước Lệ Tử Mặc đã muốn giết nàng ta rồi, chỉ là nàng ta cứ quen tự lừa mình dối người, vết thương lành là lại quên đau thôi.
Phạm Trường Tử nói: “Vấn Thiên Sơn không đến mức ỷ mạnh hiếp yếu, thế nhưng, Tần Phong Hi, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm! Một thị nữ thấp hèn như ngươi mà dám ức hiếp đệ tử của đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn chúng ta, Vấn Thiên Sơn để lại cho ngươi cái mạng đã là nhân từ lắm rồi! Bây giờ cho ngươi một cơ hội chuộc tội, hy vọng ngươi sẽ nắm cho chắc!”
Tần Phong Hi vốn dĩ không muốn nghe ông ta lắm lời, nhưng Nguyệt và Ưng đều nhìn nàng với ánh mắt khẩn cầu, lại nghĩ đến độc mà Lệ Tử Mặc trúng, nàng cắn răng nhịn.
“Vậy ông nói xem cho ta cơ hội gì nào?”
Phạm Trường Tử hừ một tiếng nói: “Thần Ma cốc, các ngươi đều đã nghe nói đến rồi chứ?”
Đám Nguyệt chấn động: “Thần Ma cốc?”
“Không sai! Thần Ma cốc tương truyền là nơi các thần ma thời kỳ thượng cổ đại chiến, sau đại chiến, bao nhiêu thần và ma đã chôn xương ở đó, từ đó âm khí ngày một nồng đậm, dã thú trong Thần Ma cốc rất nhiều, hung tàn vô cùng, hơn nữa nghe nói chỉ cần hít phải một hơi thi khí hắc ám thì tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Nghe đến đây, Tần Phong Hi không nhịn được mà ngáp một cái.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng với vẻ như thể thấy ma. Nói đến Thần Ma cốc, nói đến thi khí đáng sợ như thế, vậy mà nàng, vậy mà nàng lại ngáp!
Đến cả Lệ Tử Mặc cũng cảm thấy có chút cạn lời, nhưng thấy nàng như thế cơn giận ngập tràn trên người hắn lại đột nhiên vơi đi không ít, nhìn nàng như vậy sao hắn có thể giận được nữa. Nhìn nàng như thế nào hắn cũng thấy thích, hận không thể đuổi hết những người này ra ngoài để ôm nàng vào lòng thân mật cho đã.
“A, ha ha, ông nói tiếp đi, nói tiếp đi.” Thật ra Tần Phong Hi cũng đâu có muốn, nhưng Thần Ma cốc là nơi mà trước đây lão đạo sĩ thường xuyên nhắc tới, cũng nói nhiều lời y như vậy, hơn nữa lão đạo sĩ cũng chưa từng tới Thần Ma cố, ông ấy nói ra những lời ấy cũng để dọa nàng những lúc nàng không nghe lời hồi nhỏ, nói cái gì mà nếu cô không ngâm thuốc tắm thì thi khí hắc ám ở Thần Ma cốc sẽ cắn nuốt cô! Nếu cô không học chú thuật này, quái thú ở Thần Ma cốc sẽ xé cô thành hai nửa, gặm nhấm xương cốt cô rồn rột.
Hai năm trước nàng vẫn sợ, thậm chí còn thường xuyên bị những lời đó của ông ấy làm cho sợ đến mức liên tục gặp ác mộng, nhưng sau đó thì nàng đã chai sần luôn rồi.
Thế nên Thần Ma cốc mà Phạm Trường Tử nói sao có thể ảnh hưởng đến nàng được?
“Đúng là một kẻ không biết trời cao đất rộng!” Phạm Trường Tử thật sự muốn tát chết nàng cho xong, nếu không phải Nạp Lan Mộng Như nói người phụ nữ này rất quan trọng trong lòng Lệ Tử Mặc, chết trong tay bọn họ thì sẽ khiến Lệ Tử Mặc nảy sinh khúc mắc với nàng ta thì ông ta đã sớm giết nàng, nàng còn nói nhiều như vậy được sao?
Người phụ nữ này đúng là phiền phức, muốn một người chết thì thẳng thừng chút không được sao?
Tử Kim Đằng cũng là một loại thực vật chỉ có ở nơi đó. Tử Kim Đằng trưởng thành có kích cỡ chừng hai ngón tay, độ dài không đồng đều, quanh thân có màu vàng tím, vô cùng cứng cỏi, dùng đao kiếm cũng khó mà chặt đứt được, hơn nữa còn rất mềm dẻo, cực kỳ phù hợp để làm roi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất