“Dạ dày nóng..” 

Tần Phong Hi cố nén, chỉ nói ba chữ cũng không nói nổi, một lần nữa lảo đảo ngã vào lòng hắn. Sắc mặt Lệ Tử Mặc thay đổi, bế nàng lên, nhìn về phía thần y: “Sao lại thế này?” 

Thần y cũng biến sắc: “Ta cũng không rõ lắm..” 

Túi mật cáo ma này chỉ là đồ vật trong truyền thuyết, phương pháp ông ấy dùng cũng chỉ được ghi lại trong cuốn sách cổ của ông ấy, vị tổ tông ghi lại phương pháp này cũng không nói đã từng sử dụng túi mật của cáo ma, căn bản là chưa từng có ai thử qua, đó chẳng qua chỉ là phương pháp ông ta phỏng đoán mà thôi. 

Bởi vì hơn nửa đời người ông ấy xem quyển sách đó chưa từng có sai sót gì, bên trên viết gì hầu như đều đúng, thế nên ông ấy đã tin tưởng cuốn sách cổ đó theo thói quen! 

Nghĩ đến điều này, thần y lập tức đổ mồ hôi lạnh toàn thân. 

“Mau nghĩ cách đi!” 

Sức chịu đựng của Tần Phong Hi cũng thuộc hàng đứng đầu, nhưng hiện giờ nàng lại đau đến mức thế này, có thể thấy hẳn là rất đau! Lệ Tử Mặc cảm thấy lòng mình cũng như lửa đốt, dường như hắn cảm thấy mình cũng phải chịu nỗi đau đớn tương tự, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái nhợt. Bế Tần Phong Hi tới thiên điện, hắn cũng không muốn buông nàng ra, ngồi ở trên giường ôm nàng thật chặt. 

“Phong Hi, nếu nàng đau quá không chịu nổi thì cứ cắn bổn Đế quân. 

"A..." 

Giọng hắn vừa dứt thì Tân Phong Hi lập tức há miệng cắn vào vai hắn. 

Thân mình hắn hơi loạng choạng, trên vai truyền tới cảm giác đau đớn, nàng cắn thật, thật sự đã cắn. Nhưng hắn không tức giận tý nào, ngược lại còn đau lòng không thôi. Tần Phong Hi cũng không phải người tùy hứng, nàng cắn thật như vậy thì chứng tỏ nàng thật sự đã đau tới cực hạn. 

“Thần y!” Lệ Tử Mặc giận dữ gầm lên: “Mau cho nàng giảm đau!” 

Trước đây chỉ có nàng giảm đau cho hắn, hiện giờ đến lượt nàng đau, hắn lại bó tay không có cách! Lệ Tử Mặc cực kỳ căm hận cảm giác này, hận sự bất lực của chính bản 

thân mình! 

“Ta nghĩ cách... Huyết Liên, không không, Huyết Liên không thích hợp, nước U Đàm, đúng đúng đúng, thử nước U Đàm xem. Thần y gấp đến độ luống cuống, chỉ hận không mọc thêm một cái đầu để nghĩ cách: “Đế quân, nước U Đàm cực lạnh, dạ dày nóng thì thử xem có thể trung hòa được một chút không. 

“Không.” 

Tần Phong Hi buông hàm răng ra, trong miệng hơi có vị tanh ngọt, nàng mới nhận ra mình đã cắn bả vai Lệ Tử Mặc tới chảy máu, ý thức của nàng tỉnh táo hơn một chút, sự phát hiện này khiến nàng vô thức nuốt một ngụm nước miếng, nhưng lại không để ý rằng bản thân đã nuốt cả máu của hắn. 

Nàng cố gắng tìm lại ý thức: “Nước U Đàm... không phù hợp.” Nàng muốn nói, nàng cảm thấy lời thần y nói lúc trước cũng có phần đúng, túi mật của cáo ma và hoa Tuyết Trung đều sinh trưởng trong môi trường cực lạnh, tính hàn giữa hai bên có thể hiểu được. Nếu lại dùng nước U Đàm cực lạnh thì chẳng phải sẽ làm nghiêm trọng thêm sao? 

Như vậy sao có thể giảm bớt đau đớn của nàng. 

Chỉ là nàng đau đến nỗi không thể nào nói rõ ràng cả câu hoàn chỉnh... 

A, không đúng, hình như đã đỡ đau hơn một chút? 

Tay Tần Phong Hi ấn vào vị trí dạ dày, cảm nhận kỹ càng, đúng là đã giảm đi một chút! Tuy rằng vẫn đau đến nỗi khiến nàng muốn chết đi sống lại, nhưng quả thực đã đỡ hơn lúc trước một chút. 

Thần y đang chờ nàng nói tiếp, nhưng lúc này nàng lại bắt đầu suy nghĩ, không rảnh để nói chuyện. 

“Tần cô nương đỡ hơn rồi sao?” 

Thần y quan sát sắc mặt nàng, lập tức mừng rỡ nói. 

Tần Phong Hi đang định gật đầu thì dạ dày lại điên cuồng nóng lên, sự thuyên giảm lúc trước lập tức như hóa thành ảo giác. Nàng tức khác cắn chặt môi dưới, cắn đến nỗi khiến mỗi mình chảy máu. 

“Buông ra!” Con ngươi Lệ Tử Mặc ngập tràn vẻ đau xót, nắm lấy má nàng, đưa tay mình tới bên môi nàng: “Đừng tự cắn bản thân” 

Tần Phong Hi ngước mắt nhìn hắn, há mồm muốn cắn vào tay hắn, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Lúc trước nàng cắn bả vai hắn bị thương, hình như đã nuốt xuống một chút máu của hắn, sau đó đã đỡ đau hơn, lẽ nào, máu của hắn cũng có thể ngăn được cơn đau này của nàng? 

Thấy nàng nhìn mình như vậy, Lệ Tử Mặc còn tưởng nàng không nỡ cắn tiếp, lại đưa tay nhét vào miệng nàng: “Cắn. 

Tần Phong Hi quay đầu, run rẩy giơ tay kéo cổ áo hắn ra, lộ ra bờ vai của hắn, dấu răng thật sâu trên đó vẫn đang chảy máu. 

Nàng không chút do dự, lập tức áp môi vào, dùng sức hút máu của hắn. Nếu đã có vết thương thì cần gì cắn thêm nữa. 

“Đế quân..” Thần y kinh hãi, theo bản năng muốn giúp kéo Tần Phong Hi ra, Lệ Tử Mặc liếc mắt một cái, ông ấy lại lập tức thoái lui. 

Lệ Tử Mặc chẳng nói chẳng rằng, chỉ cảm giác nàng đang ra sức hút máu mình, hoàn toàn không muốn ngăn cản. Nhưng Tần Phong Hi lại nhanh chóng không hút được máu ra nữa, dẫu sao cũng chỉ là dấu răng, còn không cắn sâu lắm, chẳng qua chỉ chảy chút màu mà thôi. 

Lệ Tử Mặc rút Phá Sát bên hông nàng ra, giơ tay lên cửa Phá Sát vào bên cạnh dấu răng, lập tức vẽ ra một vết thương thật sâu, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn bình tĩnh thản nhiên nói: “Hút” 

“Chàng..” Tần Phong Hi kinh hãi, động tác của hắn quá nhanh, vì đau quá nên ảnh hưởng tới phản ứng của nàng, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì hắn đã cửa ra một vết thương. Nhìn dáng vẻ hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nàng cắn chặt răng, lập tức áp vào miệng vết thương. 

Thần y ở bên cạnh nhìn mà ngây người. 

Sao lại như vậy, sao lại như vậy chứ, vậy mà Đế quân còn tự làm mình bị thương để cho Tần Phong Hi hút máu! Sao tự nhiên Tần Phong Hi lại muốn hút máu của Lệ Tử Mặc? Đây, đây, nàng biến thành quái vật rồi sao? 

Chờ tới khi ông ấy khó khăn lắm mới phản ứng lại thì hoảng sợ thốt lên: “Tần cô nương, không được đâu, máu của Đế quân có kịch độc!” Lệ Tử Mặc vốn dĩ đã trúng kịch độc, chạm vào máu của hắn thì không sao, nhưng nếu bản thân có vết thương mà lại để miệng vết thương dính máu của hắn hoặc trực tiếp uống máu của hắn thì lỡ như ngộ độc cũng không phải chuyện đùa đâu! 

Sắc mặt thần y đại biến, chỉ cảm thấy tiêu rồi tiêu rồi, Tần Phong Hi đã hút nhiều máu như vậy! 

“Không sao, nàng ấy không sợ độc. Điểm này thật ra Lệ Tử Mặc đã phát hiện từ lâu, hơn nữa hắn cũng rất tin tưởng Tân Phong Hi, nàng không phải kẻ ngốc, nếu bản thân thật sự sợ nhiễm độc trên người hắn thì nàng căn bản sẽ không hút máu của hắn, nàng dám uống thì chứng tỏ không có chuyện gì. 

Khi Tần Phong Hi ghét sát vào vai hắn uống mái, Nhị Linh và dược đồng bên ngoài đồng thời kêu một tiếng: “Tham kiến Tuyết Vệ đại nhân!” 

Giọng Tuyết Vệ truyền vào: “Đế quân có ở đây không?” 

“Đế quân... Dược đồng còn chưa nói xong thì Tuyết Vệ đã chỉ vào Nhị Linh và nói: “Tiện nhân Tần Phong Hi kia cũng ở đây đúng không?” 

Khi Lệ Tử Mặc tự làm mình bị thương, bị Tần Phong Hi hút máu như vậy cũng không hề nhăn mày, nghe vậy thì lại nhíu mày. 

Tiện nhân? 

Xem ra nàng ta vẫn chưa nắm rõ được bài học lần trước. 

“Đế quân, ta đi ngăn nàng ta lại.” Thần y bèn định đi ra ngoài. 

Lệ Tử Mặc trầm giọng nói: “Chỉ sợ ngươi không ngăn được nàng ta. Như là muốn kiểm chứng lời hắn nói, Tuyết Vệ đã nhanh chóng lao vào. Nàng ta lập tức thấy Tần Phong Hi đang ngồi trên đùi Lệ Tử Mặc quay lưng về phía nàng ta, ghé sát vào vai Lệ Tử Mặc. 

Sắc mặt Tuyết Vệ đại biến, lập tức kêu lên: “Tần Phong Hi, ngươi cút xuống cho ta!” 

Sắc mặt Lệ Tử Mặc trầm xuống: “To gan!” 

Tuyết Vệ không dám tin mà nhìn Lệ Tử Mặc, vì sao hắn lại muốn quát mình? Ở trước mặt người khác mà Tần Phong Hi còn dám không biết xấu hổ ngồi trên đùi hắn như vậy! 

“Chủ nhân.” 

Tân Phong Hi ngẩng đầu lên, liếc nhìn miệng vết thương của hắn, nói với thần y: “Lấy thuốc cầm máu tới. 

Thần y phát hiện giọng nàng đã ổn định, cũng không trúng độc như ông ấy nghĩ, lập tức vui mừng đi mang thuốc cầm máu tới băng bó vết thương cho Lệ Tử Mặc ngay. 

Tần Phong Hi quay đầu, Tuyết Vệ suýt chút nữa hét lên, nàng ta hoảng sợ lùi lại một bước, suýt chút nữa vấp ngã vì thảm: “Tân, Tân Phong Hi, ngươi, ngươi đang làm cái gì.. 

Lúc này sắc mặt Tần Phong Hi vẫn tái nhợt, nhưng mỗi nàng lại dính máu, trên mặt cũng dính một ít, máu tươi đỏ rực khiến mặt nàng càng thêm trắng, sự nhợt nhạt khiến màu càng thêm đỏ, thoạt nhìn có chút cảm giác quỷ dị, cảnh như vậy quả thực khiến Tuyết Vệ sợ hãi. 

Tần Phong Hi nhìn nàng ta mà không nói gì, nắm lấy cánh tay Lệ Tử Mặc, lấy ống tay áo hắn cọ lên môi mình, lau hết máu lên tay áo hắn rồi đứng dậy. 

Tuyết Vệ thấy vậy thì chịu đả kích lớn, nỗi ghen ghét đã khiến nàng ta quên mất sự quỷ dị vừa rồi của Tần Phong Hi, lại tiến lên một bước mắng Tần Phong Hi: “Không ngờ ngươi lại làm chủ nhân bị thương, còn hút máu của chủ nhân, ngươi nói xem ngươi có phải yêu quái không?” 

“Yêu quái?” Tần Phong Hi liếc nhìn nàng ta một cái: “Nếu ta là yêu quái thật thì chắc chắn sẽ hút máu ngươi trước. 

Nàng thật sự không ngờ máu của Lệ Tử Mặc thật sự có thể ngăn được cơn đau vừa rồi của nàng, hiện giờ nàng hoàn toàn không còn đau nữa, chỉ là bị ép phải uống máu người, dẫu sao trong lòng cũng cũng không thoải mái cho lắm, hơn nữa hiện giờ miệng còn có mùi máu tươi, nàng muốn súc miệng đánh răng trước, chẳng muốn nhiều lời với Tuyết Vệ. 

Tuyết Vệ giận dữ: “Ngươi dám làm chủ nhân bị thương, người đâu, người đâu, xử tử Tần Phong Hi ngay tại chỗ!” 

“Rốt cuộc ai cho ngươi lá gan, bỏ qua bổn Đế quân để hạ lệnh như vậy?” Giọng nói lạnh lùng của Lệ Tử Mặc khiến nàng ta tỉnh táo lại phần nào, nàng ta đối diện với con ngươi lãnh khổ của Lệ Tử Mặc, không thể nhìn ra chút ấm áp nào trong đó, nhất thời, lòng Tuyết Vệ hơi run rẩy. 

“Cút đi, đừng để bổn Đế quân phải nói lần thứ hai. 

Toàn thân Tuyết Vệ run lên, cắn chặt răng xoay người, nghĩ tới gì đó lại dừng lại nói: “Đế quân, Tam trưởng lão chỉ thẳng tên nói muốn gặp Tần Phong Hi 

“Hắn muốn gặp là phải gặp hắn sao?” Lệ Tử Mặc đứng lên, nắm tay Tần Phong Hi, giọng nói ấm áp hơn thấy rõ: “Không sao chứ?” 

Tần Phong Hi gật đầu nói: “Vâng, không sao rồi? Vì sao lại như vậy thì nàng vẫn phải suy nghĩ kỹ thêm. 

“Về thôi” Lệ Tử Mặc kéo nàng ra khỏi Dược điện. Thần y không nhịn nổi mà toát mồ hôi, vừa rồi quả thực khiến ông ấy sợ chết mất, tim vẫn luôn đập thình thịch, có chút không chịu nổi, có phải ông ấy già rồi hay không... 

Nhìn bóng dáng bọn họ, Tuyết Vệ nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng lại cắn miệng mình đến chảy máu, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, ý hận dâng ngập lòng nàng ta. 

Nàng ta ra khỏi Dược điện, vội vàng chạy tới khách viện nơi Phạm Trường Tử ở, vừa vào sân đã suýt chút nữa đụng phải thanh niên đánh xe kia. 

“Sao Tuyết Vệ đại nhân hoảng loạn thế?” 

“Ta muốn gặp Tam trưởng lão” 

eyJpdiI6IklTbWlGcEk3R1FuejlPN2UyWWZKclE9PSIsInZhbHVlIjoiaHltZHU0aXpFcTBYWm1YSElxaXhaSjZkRDhtOThVbWcwS2hcL0J3U3FCTmZ1RWJEQXl5K04yeXNtSFFRY2tpOUk5UnhYc1wvTDRBMUU5NTlMOFpsQmVZRFBNVHAzXC9oVllxSGhYTk95Zkp4ZzcrK21xbmY4eFVNNEdodTBwMzhtR2tZTFJST29QOGpRT1BCcDlPcjZVRjVcL1FGSUFEWGp0ZXVwdGxGem81VFNydHh5WFZWbG01ZnlselRTWmxuVDlxXC94WUNzZnR6bVNFMzNIdEhGelNvTXVudGd5SUZiXC81WVVDcml1Z0J2OExEST0iLCJtYWMiOiI1MTQ4ZjNhMzk0MjJkZWMzNGE2OWRhNGQ0N2Q5NjI5ODBjZjNmNTAwNDcwMDY0ZDMzZmQ3ODIwYzA5MjcyZDJjIn0=
eyJpdiI6IndtUWc0MnZJcjhpUmtXa0g2ZkgrR0E9PSIsInZhbHVlIjoiSE1LRlk5T29oXC90anprRnp3QjBQWnB5MXBROTZRN3UxRUdTMmJRd090VVE5SWtwZkFDN2I4SmpxTEdwTzQ4QTZvekNQa09seVlKS0JoSmVDbDU5VnN2VkRRU2lCXC96V1F1XC9LTmd1Z1llXC9OS08xaXFhWGJvQlwvYmcyXC91VCs5NnRkT2xlTE9QeEI5c1k2OGlWeGtHNVBPSXFkYlJPMTlRUGFZaWczR3h4VlFPbGMwejkxYzBSVFNHdlY4dm5GMDVQdURVQWtQd2R3TWhJdzBLMTIyQ052eGNJQnh5ZXRDTzRFNlJETWlEcXR5YTcrSTBOODFndGRmY3N4V1pZNGFzTkExdjJDR1BWdnRadjNpa3QyelpIYlZLVjdkWUN5dElcL0tIVTB0UkZFZ1FyeWVvMVwvQTFaUzcrN0NXMXdCQUZNNHpNZ2d1akR3bm0rK1I1ekkwOHZDSmsxZHRHT0tMVEdoQ1hHb1wvdHpRVEdnc1wvaVRtNnFTbm5OQ1JxZ1ZncFphdWVtTmVMV2JwTFN5Z1ZSSWtlakZHQ3hKMkdSekI5dVQ2d2d1RnROMEErYmFLYThld05UOUVXU0RQeXl5S3pNSDJwTFBrUkN5azVxNU41QUZOaHRBRVZiUkdHellBWUxabU50dkNrMzl3S1c2UkdJMXR0Zks4SzZQMVFpSWZGeXQ5MDgrcmNZV095TU01OVNYRnZQQWNmUVNCVFpHSU9ZeStId3RlbzlxK1pmSzZhUUcyT1hjNEpsVG9HK2d2T1wvYnAxNDVtMjVOVEhjZCtxQ3NpbzZnMjFBZDNRTitzTk5aa3hQWllrUDFXM1AwPSIsIm1hYyI6ImQzYzg5YjY4MThjMmE4MzcwZWQyNTMzYzMwNzY5OWMzMjBiNDM3NDRjYTBjODNlZTdhYjA2ZTQ0MzlmMGU5MTEifQ==

Phạm Trường Tử ở trong phòng nghe thấy lời này liền lập tức nổi giận: “Nàng ta nói vậy thật sao?”

Ads
';
Advertisement