Nguyệt và Ưng vội vàng tới, sắc mặt thâm trầm mang theo vẻ nôn nóng: “Chủ nhân, người tới là Tam trưởng lão Phạm Trường Tử” 

“Nghe ra được rồi” Lệ Tử Mặc lạnh lùng nói: “Khí thế lớn thật đấy. 

“Chủ nhân, để ta và Nguyệt qua đó... Ưng nói, một tay ấn chuôi bội kiếm. Tuy họ đều biết dù cả hắn ta và Nguyệt hợp lại, thậm chí cả Tuyết, ba người cũng không phải đối thủ của Phạm Trường Tử, nhưng nếu thật sự để Lệ Tử Mặc qua đó, sự nhục nhã này truyền ra ngoài thì sao Lệ Tử Mặc và điện Cửu Tiêu còn thanh danh nữa? Chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ chờ xem trò cười của Lệ Tử Mặc. 

Nếu họ không được thì dẫn theo toàn bộ thị vệ của điện Cửu Tiêu, có chết cũng phải ngăn cản Phạm Trường Tử! 

“Không cần, để bổn Đế quân qua nhìn xem, liệu ông ta có năng lực tiến vào hay không!” 

Lệ Tử Mặc nói rồi liền đứng dậy, nhưng tay hắn lại bị một cánh tay mềm mại túm lại. Cúi đầu, nhìn thấy gương mặt thanh tú của Tần Phong Hi, khóe môi mang theo chút ý 

cười lạnh lẽo. 

“Chàng không cần đi, thân là đại thị nữ của chàng, việc này cứ giao cho ta là được. 

Nguyệt khẽ thở phào một hơi, Ưng lại mở to mắt: “Tân Phong Hi, sao ngươi tự nhiên lại thích cậy mạnh như vậy? Chỉ với chút võ công đó của ngươi, Phạm Trường Tử muốn tiêu diệt ngươi chẳng khác nào diệt một con kiến!” 

Hắn biết ý của Lệ Tử Mặc, bọn họ không phải là đối thủ của Phạm Trường Tử, Lệ Tử Mặc không muốn họ hy sinh vô ích, nhưng Tần Phong Hi lại càng không được, Tân Phong Hi đi chuyến này chẳng lẽ không sợ đến mạng cũng không giữ được nữa ư! Nạp Lan Châu Nhi trở về chắc chắn không thể không nhắc tới nàng, Phạm Trường Tử tới đây lần này có lẽ cũng là nhắm vào nàng, nàng không trốn đi một chút lại còn muốn tự mình ra mặt, đó chẳng phải là tìm đường chết hay sao? 

Nhưng vừa mới dứt lời thì Nguyệt lại vỗ vai hắn ta: “Nếu Tần Phong Hi không đi được thì chúng ta lại càng không đi được. 

Ưng sửng sốt, không hiểu những lời của hắn ta có ý gì, Tần Phong Hi đã đứng lên, tiện tay cầm lấy cái đùi gà, làm tròng mắt hắn thiếu chút nữa rơi xuống. 

“Tần Phong Hi, ngươi... 

“Vừa đi vừa ăn, ta còn chưa ăn no đâu. Tân Phong Hi không để bụng mà phất tay, quay đầu nói với Lệ Tử Mặc: “Chủ nhân, chàng cứ việc ăn đi 

Lệ Tử Mặc yên lặng nhìn nàng một lát, nói: “Được” 

Cũng không nói mấy câu kiểu như cẩn thận gì đó, hắn biết, nếu không nắm chắc thì nàng sẽ không thể hiện ra vẻ thản nhiên như vậy, hắn chỉ cần tin tưởng nàng là được rồi. 

Ra khỏi điện tam trọng, đi đến cửa điện nhị trọng, thật ra trong lòng Tần Phong Hi rất buồn bực. Vốn dĩ tưởng rằng đêm nay có thể nghỉ ngơi cho tốt, ai ngờ lại có chuyện nữa. Sao số nàng khổ vậy chứ? 

Nguyệt và Ưng một trái một phải theo sau nàng nửa bước, nàng cũng không bảo Nhị Linh đi theo, Nhị Linh không có võ công, lát nữa nếu tên Phạm Trường Tử đó lại nổi điên thì nàng ấy sẽ bị thương. 

Ưng cũng không biết phần lớn thạch tủy ngàn năm là do Tần Phong Hi uống rồi, hắn còn tưởng là Lệ Tử Mặc. Việc này Lệ Tử Mặc cũng không nói ra, nhưng Nguyệt đi theo lúc trước lại có thể đoán ra được, khi đó Tần Phong Hi đang tiêu hóa sức mạnh của thạch tủy ngàn năm, tuy nội công của Lệ Tử Mặc có tăng lên nhưng lại không tăng nhiều bằng Tần Phong Hi. 

Hiện giờ hắn cũng không biết rốt cuộc nội lực của Tần Phong Hi thâm hậu đến mức nào, chỉ đơn thuần đọ võ công thì chưa chắc mình và Ưng liệu có thật sự không đánh bại nàng hay không, nhưng Tần Phong Hi còn có những bản lĩnh khác, bọn họ hoàn toàn không biết, cộng thêm những thứ đó, họ tuyệt đối không thể là đối thủ của nàng. 

Nhưng dù là vậy họ cũng sẽ không cảm thấy Tần Phong Hi có thể địch lại nổi Phạm Trường Tử. Vấn Thiên Sơn có được địa vị như ngày hôm nay cũng không phải hữu danh vô thực, võ công của Phạm Trường Tử không được xem là tốt nhất trong số trưởng lão nhưng cũng đủ lấn át bọn họ. Chỉ là chủ nhân bọn họ không thể đích thân đến nghênh 

đón. 

“Tân Phong Hi, đợi lát nữa nếu có chuyện thì ngươi bảo vệ bản thân cho tốt 

Tần Phong Hi vừa nghe lời này của Nguyệt liền biết hắn đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nàng kinh ngạc nhìn hắn. 

Nguyệt cười khổ: “Dù có hy sinh mấy người chúng ta thì cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của chủ nhân” 

“Đúng vậy, không sai. Nhưng Tần Phong Hi vì sao ngươi lại muốn đi vào chỗ chết?” Ưng duỗi tay muốn túm lấy cánh tay của nàng, bả vai Tần Phong Hi hơi lắc nhẹ, tránh khỏi tay hắn. Ưng quả quyết nói: “Ngươi quay lại!” 

“Ta bảo này các ngươi lạ thật đấy, còn muốn vội vàng đi vào chỗ chết? Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ muốn chết, nói thật cho các ngươi biết, nếu tính mạng thật sự gặp nguy 

hiểm, ta nhất định sẽ chạy trốn nhanh hơn cả các ngươi, sao có thể tới xem náo nhiệt được. Tần Phong Hi nhìn bọn họ như nhìn những kẻ ngốc, khiến hai người Nguyệt và Ưng đều nhất thời không nói nên lời. 

Nguyệt phản ứng lại trước: “Ngươi có cách thật sao?” 

Sao hắn nghĩ thế nào cũng thấy chẳng có cách nào, lần này Phạm Trường Tử tới rõ ràng là muốn xả giận cho Nạp Lan Châu Nhi, ông ta không thể nào giết chủ nhân của họ, bởi vì trước giờ Vấn Thiên Sơn luôn tự cho là nơi thanh cao, dù có muốn giết người thì họ cũng phải bày ra một đống lý do chính đáng để người trong thiên hạ cảm thấy họ giết người là đúng, người nọ là kẻ đáng bị giết, giết rồi như một chuyện tốt cho thiên hạ. 

Mà giết Lệ Tử Mặc thì chẳng có lý do nào tốt cả. 

Vì vậy Phạm Trường Tử muốn sỉ nhục Lệ Tử Mặc, nhưng giết mấy người này thì chắc chắn ông ta vẫn ra tay được. Nguyệt chỉ sợ bọn họ hy sinh thì Phạm Trường Tử vấn muốn vin vào đó để sỉ nhục chủ nhân của bọn họ. 

Tân Phong Hi chỉ nhún vai, cắn một miếng thịt gà thật to, miệng dính đầy dầu. 

“Một cô gái như ngươi có thể đàng hoàng hơn chút được không hả?” Ưng tức giận: “Ngươi ăn đồ kiểu gì vậy, ta thật sự chưa từng thấy cô gái nào thô lỗ như ngươi! Mau lau dầu dính bên miệng ngươi đi!” 

Tần Phong Hi cắn thịt cười ha ha, vươn tay về phía Nguyệt. 

“Ngươi làm gì đó?” Ưng trừng mắt với nàng. 

Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, lấy khăn của hắn ra. 

Trước đây Tần Phong Hi còn từng chê hắn rằng đàn ông mang theo khăn cảm thấy thật ẻo lả. 

Tần Phong Hi nhận lấy khăn của hắn lau miệng, cũng không nói chuyện nữa, cắn vài ba miếng cho xong cái đùi gà rồi dùng khăn lau sạch miệng, sau đó lại lau sạch tay rồi mới trả lại cho Nguyệt. 

Nhìn dầu mỡ bẩn thỉu dính trên khăn, khóe miệng Nguyệt giật giật. Ưng lập tức bật cười, vỗ vỗ vai hắn nói: “May mà ta chưa bao giờ dùng khăn. Về sẽ bảo thị nữ giặt sạch cho ngươi. 

Lúc này, họ đã tới cửa nhị trọng điện, liếc mắt liền thấy mấy thị nữ ngã trên mặt đất, Tuyết Vệ đứng trước xe ngựa, nhưng sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi, có thể nhìn ra được đang gắng gượng chống đỡ. 

Sắc mặt Nguyệt và Ưng thay đổi, một trái một phải đứng bên cạnh Tuyết Vệ, một tay Nguyệt ấn vào sau lưng nàng ta, truyền chút nội lực qua, lúc này vẻ mặt nàng ta mới thả lỏng bớt. 

“Tên nhãi Lệ Tử Mặc ra đón lão phu rồi đấy à?” Trong xe lại truyền tới thanh âm, nhưng lần này lại không dùng đến nội lực. Lấy âm thanh để đả thương người khác cũng có thể khiến nội lực hao tổn, ngoài thỉnh thoảng ra vẻ một chút thì không có ai nói câu nào câu nấy đều dùng đến nội lực, nếu ai làm vậy chắc là một hành vi ngu ngốc. 

Nguyệt Vệ đang định lên tiếng thì Tân Phong Hi đã đi qua, lên thẳng phía trước xe ngựa. Nàng ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp với thanh niên đánh xe, hoàn toàn không rõ nàng muốn làm gì, nhưng cũng không thể kịp thời lên tiếng ngăn cản nàng thì nàng đã đi lên phía trước thêm một bước, đến gần thùng xe. 

Nhóm Nguyệt và Ưng chỉ nhìn thấy Tần Phong Hi hình như tới gần thể thấp giọng nói một câu gì đó, nhưng bọn họ không nghe rõ nàng nói cái gì, Tần Phong Hi đã lui về phía sau vài bước. 

Lặng im. 

Khoảng lặng bao trùm. 

Nguyệt và Ưng gần như ngừng thở, hơn nữa ý nghĩ nhắc nhở bản thân phòng vệ khiến cả người căng thẳng. Chỉ cần chờ nếu Phạm Trường Tử ra thay thì họ sẽ liều mạng dù có chết cũng chiến đấu tới cuối cùng. 

Nhưng lại không có gì xảy ra cả, người trong xe ngựa nhất thời như không còn nữa. 

Tất cả mọi người trong điện nhị trọng cảm thấy mồ hôi sắp thấm ướt y phục, thậm chí có thị nữ căn bản không chống đỡ được sự khẩn trương và áp lực này, hai chân mềm nhũn ngã xuống. 

Khi tất cả mọi người đã chống đỡ gần tới giới hạn, Phạm Trường Tử cuối cùng cũng lên tiếng, tuy rằng giọng nói mang theo sự tức giận, nhưng ông ta lại bảo: “Vào điện!” 

Ba người Nguyệt Ưng Tuyết đều sửng sốt, ngay cả thanh niên đánh xe cũng ngẩn ra một lúc không phản ứng lại. Tần Phong Hi lại cười với hắn: “Anh chàng đẹp trai, mau vào điện đi, Tuyết Vệ đại nhân của chúng ta đã chuẩn bị bữa tối cho mọi người rồi” 

Nàng vừa nói xong thì không ngờ bụng thanh niên đó lại truyền ra thanh âm thì thầm rất nhỏ, ý cười của nàng càng rõ nét, thanh niên đó lại không kìm được mà đỏ mặt, trước 

khi bản thân phản ứng lại đã nói ra một câu: “Đa tạ cô nương” 

Xe ngựa chậm rãi vào trong cửa nhị trọng điện, không có ai nói muốn Phạm Trường Tử xuống xe đi bộ vào, nhưng cứ thế đã khiến cằm họ muốn rớt xuống rồi, hoàn toàn không ngờ Tần Phong Hi chỉ nói một câu, một câu lại có thể thuyết phục được Phạm Trường Tử “ngoãn ngoãn” vào điện! 

Ánh mắt Nguyệt và Ưng nhìn nàng quả thực nóng bỏng tới mức sắp thiêu cháy nàng, ngay cả Nguyệt thường ngày thanh lãnh cũng như vậy. Tuyết lại căm hận nhìn nàng với vẻ phức tạp, nhanh chóng đi sắp xếp bữa tối cùng những chuyện khác ở khách viện. 

Nàng ta cũng không ngờ Tần Phong Hi chỉ như vậy đã giải quyết được việc này, có phải là vì Phạm Trường Tử không hề biết người đắc tội với Nạp Lan Châu Nhi chính là nữ nhân này hay không? 

Đáy mắt nàng ta hiện lên một tia u ám. 

Tần Phong Hi cũng nhìn thấu, chỉ khẽ nhíu mày, thấy Nguyệt và Ưng tới gần, nàng đột nhiên nói một câu: “Các ngươi tốt nhất là bảo người nào đó yên phận một chút, đừng có để ta kích động muốn giết người” 

Xong rồi nàng đi qua người bọn họ, tới tìm thần y. 

Lúc trước thần y đã tới điện tam trọng tìm nàng nhưng nàng bận ăn cơm, bảo ông ấy đợi lát nữa nàng tơi tìm ông ấy ở Dược điện là được, nhưng bây giờ nàng không muốn quay lại, dứt khoát tới thẳng Dược điện luôn. 

Nguyệt và Ưng vốn dĩ muốn đi theo nàng, nhưng họ cần đi bẩm báo chuyện này với Lệ Tử Mặc, còn phải hỗ trợ Tuyết Vệ, hoàn toàn không thể đi được. 

Trong điện tam trọng, Lệ Tử Mặc uống hết chén rượu này tới chén rượu khác, ý bảo Nhị Linh rót đầy thêm lần nữa, ánh mắt dừng ở cửa điện. 

Hắn không nghe thấy tiếng của Phạm Trường Tử nữa, rõ ràng Tần Phong Hi đã thành công, trong mắt hắn ánh lên ý cười, không ngờ người nhanh chóng đi tới lại là Ưng. Hoàn toàn không phải bóng dáng mà hắn muốn thấy. 

“Tần Phong Hi đâu rồi?” 

Ưng đáp: “Tới Dược điện rồi, nói là tìm thần y có một số việc” Hắn ta vội vàng nói: “Chủ nhân, chắc chắn người không tưởng tượng nổi đâu, không ngờ Tần Phong Hi chỉ nói một câu, một câu mà đã khiến cho Phạm Trường Tử vào điện, ông ta hoàn toàn không gây chuyện nữa!” 

Tuy Lệ Tử Mặc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nghe được lời này cũng sửng sốt, có chút không tin nổi mà hỏi lại: “Một câu?” 

eyJpdiI6IldpRVhMZVRnVXVIMU5IQkI4UmlzelE9PSIsInZhbHVlIjoiSW1PS1VMa1dFbjM3bmduTURFbUVhXC9sM3diQ1lGa1RCZmU4azdYRjNJM3FUdUEwT2hPMTFzVWtDSEdDXC90dVZ5WUVSUGRzTHZEZll0WlwvZ0FxZ0gxYm1Zc0o1UTZ5Q0p0TW1cLyt5M0o5MVdnTTgwV1FVWWsweno5dGZ6SXJDMkpGc2Q5Z1plVW81aUppVzRWNXZlRUk2QT09IiwibWFjIjoiNWZhOTEyZGYwZjUxYWJhOWU0M2QzZGVjMzNiOTY0NWUwODM0NzdjNTY5YWQwZmYwMWNiZmVmOGFiZjAzZmUzMCJ9
eyJpdiI6IkIyRHdLYmlUcENycDdnY1wvaHNIc29BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpBUkVhNHo5Z3pLKzRrMm1SNFEyUjFcL2pTbG00UHkwcG1CK2hpa3Jyc2pVQWZ6bytFdENuSWRpODlZam1lXC92dzlGelcxdW1DaVBFQWVTbGVmNWxPZWVhWHhneW5oTmswdmNuQ1VkTjJKdzBvbzB4eUJRMEx0bDVUbTJHaEJvKzJsd1F5YjNnd2xCRHlEcHB4Umd1QnIzN3l4Nm45OTkrUTFMQ2RRbDVzR3Njd29rRlY5WGc2ME12RHVcL1Q0dmhZZyIsIm1hYyI6ImNiNWY4YzZlMzQ2YTY4OTQzYTZmMTJlNGY4ZDE2MTY0NTZlMzZlMTZlZWJkOWU0ZDRjODQ4NjQ4MjBlZGIwZDAifQ==

Ưng liền kể lại nhất cử nhất động của Tần Phong Hi ở cửa điện nhị trọng, hắn lại không phát hiện ra khi Lệ Tử Mặc nghe đến việc Tân Phong Hi hai lần cười với đệ tử nhất đẳng đánh xe của Vấn Thiên Sơn, đáy mắt hắn đã trở nên u ám.

Ads
';
Advertisement