“Tần Phong Hi, sao lúc này mà ngươi còn có thể gióng như không có chuyện gì thế?”
“Nếu không thì ta phải thế nào?”
“Ngươi có biết người của Vấn Thiên Sơn tới không?”
Tần Phong Hi liếc nhìn, không trả lời, nhưng lại quay sang hỏi Nhị Linh: “Bữa tối bao giờ xong thế? Ta đói quá.
“Tần cô nương, hơn nửa canh giờ nữa là có thể dùng bữa, hay là Nhị Linh đi lấy cho cô chút điểm tâm tới trước?” Nhị Linh vừa đáp lời vừa thấp thỏm lén nhìn Tuyết Vệ. “Thôi, ta chờ thêm vậy”
“Tân Phong Hi!” Tuyết Vệ quả thực không thể nhịn được nữa, nàng ta hận không thể thẳng thừng xé rách gương mặt Tần Phong Hi! Rõ ràng trên đường tới đây nàng ta đã tự nói với chính mình rằng mặc kệ Tần Phong Hi nói gì thì nàng ta cũng phải vững vàng không thể bị nàng dắt mũi, nhưng vừa tới trước mặt nàng thì nàng ta phát hiện thật sự không thể nhịn nổi!
Quá khó khăn!
Tần Phong Hi cứ như được trời sinh ra để chọc giận nàng ta vậy!
“Tuyết Vệ đại nhân tới đây rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?” Tần Phong Hi thở dài: “Ngươi vẫn luôn gọi tên ta mà lại không nói ý đồ đến, như vậy quả thực làm ta bối rối lắm” “Ngươi..” Ai bảo nàng ta không nói, chẳng phải đã hỏi nàng có biết người của Vấn Thiên Sơn tới không đấy sao? Bản thân nàng không trả lời...
“Ồ, ta biết rồi, ngươi muốn hỏi người của Vấn Thiên Sơn?” Tần Phong Hi bừng tỉnh: “Nhưng chuyện đón tiếp khách khứa quan trọng đó là việc của chủ nhân mà, không đến mức muốn một thị nữ như ta ra tiếp đãi chứ? Nói đến chuyện này, thật ra ta lại thấy có điểm kỳ lạ, Tuyết Vệ đại nhân không đi tiếp đón đi mà chạy tới chỗ ta làm gì.”
“Ngươi có biết xấu hổ không? Cái gì mà chạy tới chỗ ngươi? Đây là chỗ của chủ nhân!”
“Vậy ngươi đi hỏi chủ nhân một chút xem đây có được tính là địa bàn của ta không”
Nhị Linh có chút lo lắng nhìn Tuyết Vệ, nàng ấy luôn cảm thấy bộ dạng Tuyết Vệ như sắp không xong rồi, khuôn mặt lúc trắng, cứ tiếp tục thế này nàng ta không sợ mình ra tức giận gây chuyện sao? Vì sao cứ muốn tới tìm Tần cô nương gây phiền phức thế, thật sự không nghĩ ra nổi.
“Được, ngươi được lắm” Tuyết Vệ cắn chặt răng nói: “Ta muốn tới nói với ngươi một tiếng, lần này người của Vấn Thiên Sơn tới chắc chắn là để báo thù chuyện ngươi hủy hoại roi Kim Lôi của Nạp Lan Châu Nhi, ta hy vọng nếu họ thật sự tới tìm ngươi thì ngươi hãy tự gánh vác chuyện mình đã gây ra, đừng làm liên lụy tới chủ nhân!”
Dứt lời nàng ta lập tức xoay người bởi đi, ở lại nghe nàng nói thêm một câu thì nàng ta ngờ rằng mình sẽ thật sự hộc máu bỏ mạng mất.
Nhìn bóng dáng của nàng ta, Nhị Linh lo lắng vô cùng: “Tần cô nương...
“Không sao, đi xem bữa tối là món gì.” Tần Phong Hi nhún vai.
Thần y và Ưng biết lần này Lệ Tử Mặc ra ngoài không chỉ ăn thạch tủy ngàn năm mà còn có Băng Sơn Huyết Liên, lại thành công lấy được Đông Hải Lệ minh châu, hai người mừng đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên vỗ tay như một đứa trẻ.
“Cất đồ cẩn thận. Lệ Tử Mặc đưa Đông Hải Lệ minh châu cho thần y, bảo ông ấy cất cẩn thận.
“Đế quân, hiện giờ vẫn còn thiếu bảy loại thuốc dẫn, cần tìm kiếm nhanh hơn. May mà lần này Đế quân lấy được thạch tủy ngàn năm và Băng Sơn Huyết Liên, hẳn là có ức chế được phần nào kịch độc, như vậy thì có thể cho chúng ta thêm chút thời gian.” Thần y bắt mạch cho hắn, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Bây giờ sức khỏe của Đế quân quả nhiên tốt lên không ít. Tần cô nương lấy được món đồ tốt gì?”
Lúc đó ông ấy có xin Tần Phong Hi lưu ý một chút xem ở Băng Nguyên có hoa Tuyết Trung hay không, cũng chẳng biết Tần Phong Hi có lấy được không.
“Giờ nàng ấy đang ở điện tam trọng, ngươi tới tìm nàng ấy đi” Lệ Tử Mặc phát tay, cô gái ấy còn nói là đại thị nữ của hắn, chủ nhân còn chưa được nghỉ ngơi mà nàng đã về trước, đúng là buồn cười. Nhưng Lệ Tử Mặc cũng không thể nhẫn tâm gọi nàng tới đây được, chuyển ra ngoài này quả thực khiến nàng mệt muốn chết rồi.
“Đa tạ Đế quân.” Thần y vui mừng phấn khởi rời đi. Ưng có chút không thoải mái khi nhìn dáng vẻ đó của ông ấy, vui cái gì chứ, cứ như trẻ con vậy, còn tưởng người ta ra ngoài mang kẹo về cho ông ăn? Đúng là già rồi còn đổ đốn.
“Tây Minh Viễn vẫn ở đây chứ?”
Trước đây nghe nói Tây Minh Viễn tìm lại được đệ đệ mất tích của mình là Tây Minh Hạo về lại bên mình, vẫn luôn ở Phá Vực chưa đi, da mặt đúng là dày thật.
Ưng lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói: “Vẫn ở đây, không chỉ không chịu rời đi mà hôm qua còn phái người tới truyền tin rằng ít ngày nữa thánh nữ của họ cũng sẽ khởi hành đến Phá
Vực.
Lời vừa nói ra, Lệ Tử Mặc và Nguyệt Vệ đều sửng sốt.
“Đã chọn ra được thánh nữ Nam Cương rồi sao?”
Nửa năm trước khi truyền ra tin tuyển chọn thánh nữ Nam Cương, tới nay vẫn không có thêm tin tức gì, không ngờ trong lúc im hơi lặng tiếng đã chọn ra được thánh nữ Nam Cương rồi.
“Tây Minh Viễn muốn làm cái quái gì vậy? Cả thánh nữ kia nữa, vừa lên làm thánh nữ không ở Nam Cương củng cố địa vị của mình đi, lại ngàn dặm xa xôi tới Phá Vực làm gì” Nguyệt nhíu mày: “Chủ nhân, việc này có chút kỳ lạ.”
Sắc mặt Lệ Tử Mặc nặng nề: “Không sao” Cho dù có kỳ lạ thì họ cũng không có khả năng ngăn cản thánh nữ Nam Cương tới. Sau này Phá Vực muốn chân chính dựng nước thì cũng khó tránh khỏi phải lui tới xã giao, một quốc gia không thể hoàn toàn đứng ở thế cô lập được. Có điều, nếu đối phương thật sự muốn làm chuyện vô liêm sỉ với Phá Vực thì hắn sẽ không nhân từ nương tay.
Ưng lại nói: “Chủ nhân, còn chuyện người của Vấn Thiên Sơn đã tới lưng chừng núi, chủ nhân đã có đối sách gì chưa?” Đối với họ thì bây giờ đây vẫn là chuyện quan trọng nhất. Người của Vấn Thiên Sơn không dễ chọc, lần này có lẽ không chỉ có một mình Nạp Lan Châu Nhi tới.
“Lần này người của Nạp Lan Châu Nhi tới có lẽ cũng vì muốn chống lưng cho Nạp Lan Châu Nhi, người ở đó khoa trường rùm beng bênh vực người mình, không tới bảo vệ thì sao cho qua được. Lệ Tử Mặc bày ra vẻ mặt mỉa mai: "Chờ họ tới ngoài điện Cửu Tiêu rồi tính.
“Chủ nhân, không nghênh đón sao?” Ưng có chút do dự.
“Nghênh đón?” Họ có tư cách gì để bổn Đế quân đi đón?” Lệ Tử Mặc đứng lên, phất tay áo: “Bảo Tuyết đi đón.
Ưng nhìn bóng dáng hắn rời đi, ngơ ngác nhìn về phía Nguyệt Vệ: “Bảo Tuyết đi?”
“Đi tìm Tuyết đi.” Nguyệt vỗ vai hắn: “Mệt chết mất, ta cũng về nghỉ ngơi”
“Này, Nguyệt, ngươi đừng như vậy chứ, sao cả ngươi cũng buông tay mặc kệ?” Ưng nhìn bóng dáng hắn vẫn nhanh chóng rời đi không hề có ý định thay đổi mà kêu lên. Nguyệt chỉ phất tay, lập tức khuất dạng.
Trời bỗng sầm xuống, từng bước từng bước tạo thành cơn gió xoáy nhỏ cuốn theo vài tán lá rụng, có thị nữ hơi kinh hoàng đi theo sau Tuyết, bước nhanh tới phía ngoài cửa điện nhị trọng.
Sự kiêu căng của Vấn Thiên Sơn chỉ có thể thấy rõ, cổng lớn của đại điện Cửu Tiêu nằm bên ngoài điện nhất trọng, đại sứ và khách khứa cần xuống xe ngựa ở ngoài cổng đại điện, chờ để quên cho phép gặp, hoặc quản sự đón vào cửa. Nhưng người của Vấn Thiên Sơn tới điện cửu tiêu chưa bao giờ cần chờ ngoài cửa điện nhất trọng mà đi thẳng vào bên ngoài cửa điện nhị trọng. Hơn nữa, tới bên ngoài điện nhị trọng cũng không xuống xe ngựa, bọn họ cũng không cần người tới sắp xếp vào hay không, chẳng qua chỉ chờ người của điện nhị trọng tới thu xếp cho khách viện tốt nhất mà thôi.
Tuyết Vệ vội vàng tới, khi nhìn thấy xe ngựa treo tua rua đá quý, nàng ta không nhịn được mà hít sâu một hơi, không dám chậm trễ, lập tức nắm tay trái thành quyền đập nhẹ vào tay phải, cúi đầu hành lễ: “Tuyết Vệ của điện Cửu Tiêu tham kiến đại sứ Vấn Thiên Sơn, xin hỏi tôn giá có phải Tam trưởng lão không?”
Xe ngựa không hề lắc lư, người điều khiển là một thanh niên có khuôn mặt như ngọc, ăn mặc trang phục đệ tử nhất đẳng của Vấn Thiên Sơn. Tuy Vấn Thiên Sơn vẫn luôn khoa trương rùm beng rằng không màng danh lợi tranh chấp với thế nhân nhưng nhìn đám đệ tử phân ba phân bảy loại của họ sẽ biết chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Đệ tử nhất đẳng trực tiếp dưới trướng danh nghĩa trưởng lão, Nạp Lan Châu Nhi cũng là đệ tử nhất đẳng, hơn nữa còn là đệ tử của đại trưởng lão, địa vị không tầm thường.
Hiện giờ có đệ tử nhất đẳng lái xe ngựa, chứng tỏ thân phận của người bên trong không đơn giản, ít nhất cũng là trưởng lão. Mà Tuyết Vệ được biết Tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn thích nhất là mấy món đồ hoa lệ, xe ngựa của ông ta lộng lẫy hơn các trưởng lão khác rất nhiều.
Ngay cả Lệ Tử Mặc khi ngồi trên vị trí Đế quân Phá Vực, Vấn Thiên Sơn cũng chưa từng cử vị trưởng lão nào tới, cùng lắm là đưa đệ tử nhất đẳng hoặc đồ đệ được Vấn Thiên Sơn ưu ái như Nạp Lan Châu Nhi, bây giờ không ngờ lại phái Tam trưởng lão ra mặt, chuyện này không hề nhỏ.
Trong lòng Tuyết Vệ có chút hoảng sợ, đồng thời cũng thầm hận Tần Phong Hi muốn chết, nếu không phải vì Tân Phong Hi thì so lại có phiền toái lớn như vậy? Bây giờ điện Cửu Tiên căn bản vẫn chưa có năng lực chống đỡ lửa giận của Vấn Thiên Sơn! Nàng ta thực sự muốn tốt cho Lệ Tử Mặc, nàng ta không hy vọng hắn xảy ra chuyện, tại sao Lệ Tử Mặc lại cứ như không nhìn thấy nàng ta mà chỉ muốn sủng ái tiện nhân không rõ lai lịch kia?
“Ngươi là người phương nào? Lệ Tử Mặc đâu? Bảo hắn ra nghênh đón lão phu”
Trong xe ngựa truyền ra giọng nói có chút lạnh nhạt, tuy rằng không trực tiếp thừa nhận là Tam trưởng lão nhưng nghe lời ông ta nói đã quá rõ ràng, ông ta chính là Tam trưởng lão Phạm Trường Tử.
Phạm Trường Tử cũng là một trong số mấy trưởng lão âm tình bất định ở Vấn Thiên Sơn, một khắc trước ông ta còn cùng ngươi nói chuyện, ngay sau đó sẽ có khả năng thẳng thừng ra tay tiêu diệt ngươi.
Nghe nói, Phạm Trường Tử thu nạp vài tên đệ tử, nhưng không có đệ tử nữ, song ông ta cực kỳ thích Nạp Lan Châu Nhi, nghe nói đối xử với nàng ta như con gái ruột. Thật ra lần trước khi Nạp Lan Châu Nhi thất bại bỏ chạy ở điện Cửu Tiêu, trong thâm tâm họ đều nghĩ lần sau người tới gây phiền phức liệu có phải Phạm Trường Tử hay không, nào ngờ lại tới thật.
Phạm Trường Từ thật sự không khách khí với điện Cửu Tiêu, thẳng thừng gọi tên Lệ Tử Mặc, hơn nữa còn muốn hắn ra nghênh đón.
Mặt Tuyết Vệ lộ ra vẻ ngượng nghịu, lại không dám có chút nào gọi là không cam lòng, chỉ hơi cúi đầu nói: “Tam trưởng lão thứ lỗi, Đế quân của chúng ta vừa mới từ bên ngoài trở về, cơ thể mệt mỏi...
“Mệt đến mức nào? Có bò hắn cũng phải bò ra cho lão phu! Lão phu đồng ý tới nơi này đã là nể mặt hắn lắm rồi! Đi, lão phu sẽ chờ ở đây, bảo hắn ra đây, nếu không đừng trách lão phu không khách khí!”
Mấy câu đó được ông ta nói ra bằng nội lực, nội lực hồn hậu đến nỗi khiến ngực Tuyết Vệ âm ỉ đau, chỉ có thể đề khí nỗ lực ép xuống. Nhưng mấy thị nữ phía sau nàng ta lại rất thảm, bị choáng đến nỗi sắc mặt trắng bệnh, đồng thời phun ra máu, ngã xuống mặt đất.
Ngay cả những người khác ngoài nơi này cũng bị thanh âm hàm chứa nội lực này làm cho lồng ngực hậm hực. Mỗi ngóc ngách trong điện nhị trọng đều có thể nghe thấy âm thanh của Phạm Trường Tử, Nguyệt và Ưng đồng thời thẳng lưng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Kẻ đến lần này quả thực không có ý tốt, kẻ có ý tốt thì đã không đến.
Lúc này thanh âm kia lại truyền tới. “Chẳng qua là một đồ đệ kém cỏi bị Vấn Thiên Sơn trục xuất, hắn tự coi mình là Hoàng đế thật đấy à! Nói khó nghe một chút, chẳng qua chỉ là con chó mà Vấn Thiên Sơn bọn ta không cần thôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất