“Đừng nói chuyện này với chủ nhân, ta sẽ nghĩ cách. 

Tần Phong Hi bĩu môi: “Nghĩ cách gì, cách nhanh nhất là dẫn binh đi càn quét hoang nguyên Phá Vực, mang hết bạc của bọn họ về. 

Nàng tin rằng những người có thể tới hoang nguyên Phá Vực đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, chắc hẳn thân thế của những người này cũng không tệ. 

Ánh mắt Nguyệt sáng lên. Đúng vậy, sao hắn ta lại không nghĩ đến cách này! Dù sao cũng phải đánh, trước kia họ chỉ nghĩ tới đánh, không nghĩ tới bạc của bọn họ. 

Lúc này Tần Phong Hi lại có chút đau lòng, sớm biết lúc ấy ở trong phòng tối cùng Hòa Khánh Vương nên mang thêm vài món báu vật ra ngoài, mặc kệ họ có biết đó là báu vật của ai hay không, dù sao thì cũng đã vạch rõ bộ mặt cả rồi. 

Tiếp sau đây Lệ Tử Mặc vừa phải tìm thuốc giải vừa phải tìm người giải cổ, rồi còn phải chinh chiến tứ phương, thu thập quân đội, không chỉ bận mà còn phải cần đến bạc. 

Có thể tưởng tượng rằng nếu tiếp tục đi bên cạnh hắn thì sẽ khó khăn đến nhường nào. 

Nàng không nhịn được mà vỗ trán. 

Ông trời ơi. 

Nhưng hiện giờ chưa cần nghĩ đến những việc này, chuyện quan trọng nhất bây giờ là người của Vấn Thiên Sơn tới. 

Tần Phong Hi vừa nghĩ tới đây thì thấy cổng thành mở to, người bên trong hăng hái chạy ra, khí thế anh dũng bừng bừng phấn khích. 

Ưng cũng không nhận ra ánh mắt đầu tiên của mình khi trông thấy Tần Phong Hi chính là như vậy, một chuyến đi ra ngoài thế này, vậy mà hắn ta đã không gặp nàng gần bốn tháng rồi. Hơn ba tháng bôn ba cũng không khiến nhan sắc nàng tiều tụy, ngược lại, hắn thậm chí cảm thấy mắt nàng càng thêm sáng rỡ, tràn đầy tinh thần, thoạt nhìn đẹp hơn mấy phần. 

Ưng vốn dĩ muốn nói với nàng tiếng vất vả rồi, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy ý cười bên khóa môi nàng thì lời nói ra lại thành: “Tân Phong Hi, ngươi vẫn có thể sống trở về à!” 

Tần Phong Hi lập tức ném ánh mắt hình viên đạn qua: “Có phải ngươi hy vọng ta chết ở bên ngoài không?” 

“Ta là người độc ác như vậy sao?” 

“Ta thấy ngươi chính là như vậy đấy” 

Mặt Ưng liền sầm lại: “Ta không thèm nói với ngươi” 

“Ngươi tưởng ta thích nói với ngươi chắc” Tần Phong Hi vỗ vỗ Đạp Tuyết: “Đi thôi, Đạp Tuyết, chúng ta lên núi trước!” Nói rồi nàng không để ý tới hắn ta mà thúc ngựa vọt vào cổng thành, chạy như bay về phía nuois. Từ khi vào hoang nguyên Phá Vực nàng chưa có cơ hội rửa mặt cho hẳn hoi, muốn nhanh chóng trở về bảo Nhị Linh chuẩn bị cho nàng một chậu tắm lớn đều ngâm mình cho đã! 

“Chủ nhân, Vấn Thiên Sơn... Ưng cắt chặt răng trừng mắt nhìn bóng dáng nàng, lúc này mới kéo dây cương về phía Lệ Tử Mặc. 

Lệ Tử Mặc giơ tay lên ngắt lời hắn ta: “Về rồi hẵng nói. 

Đoàn người vào cổng thành, hướng về phía điện Cửu Tiêu. Phổ Minh Châu nhìn về phía điện Cửu Tiêu từ xa, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Sống ở trên đó..” liệu có phải sẽ trở thành người đứng trên đỉnh quyền lực? Thành Phá Vực rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng ta, điện Cửu Tiêu tráng lệ hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng ta, giờ khắc này, trong lòng nàng ta có một ham muốn được làm để phi mãnh liệt hơn bao giờ hết. 

Hỉ Nhi lại nhìn thân hình cao lớn của Ưng, mặt thoáng ửng hồng. Vị Ưng Vệ đại nhân này tuấn tú quá! 

Chủ tớ hai người mang những tâm tư riêng, được dẫn tới điện Cửu Tiêu. 

Tần Phong Hi đã thúc ngựa tới thẳng điện tam trọng, Nhị Linh đang dựa vào cửa chờ, thấy nàng thì lập tức mừng rỡ chạy tới: “Tần cô nương đã về!” “Ừ, Nhị Linh ở đây chờ ta à?” 

Tần Phong Hi xuống ngựa, một bóng dáng vút qua, dắt ngựa giúp nàng, là Thiên Nhất. Lần này Lệ Tử Mặc ra ngoài không dẫn theo ám vệ cũng là bởi sợ một mình Ưng chống đỡ chỗ này vất vả nên để hết ám vệ ở lại. 

“Tần cô nương, thuộc hạ dẫn Đạp Tuyết ra ngoài. 

“Được, đa tạ. 

Tần Phong Hi phất tay, đi vào điện Tam Trọng. Trở lại nơi này nàng mới chợt nhận ra thời gian trôi quá nhanh, khi ở bên Lệ Tử Mặc nàng luôn chê phiền phức nhiều chuyện, 

nhưng quay đầu nhìn lại mới phát hiện thời gian trôi qua nhanh quá, hết chuyện này tới chuyện khác, ba tháng rưỡi đã qua đi rồi. 

Cây xanh trong điện tam trọng đã phai màu rất nhiều, bao nhiêu lá cây cũng ngả vàng, gió thổi qua bay phất phơ xuống đất. 

“Tần cô nương thấy bẩn à? Ta sẽ gọi người tới quét ngay” Nhị Linh lập tức nói. 

Tần Phong Hi giữ nàng ấy lại, lắc đầu: “Không cần đâu, ngươi bảo người chuẩn bị nước ấm giúp ta, ta muốn tắm gội” Thật ra có thể nhìn ra trong sân vừa được dọn dẹp, hoàn toàn không bẩn chút nào, trên mặt đất chỉ có vài tán lá rụng thôi, còn có chút hoa rơi nàng nhìn cũng thích mắt, đâu có loạn chút nào. Nàng thích bốn mùa rõ ràng, giờ Phá Vực đang là cuối thu, nên có cảnh này mới phải. 

Nhị Linh đáp lại, đi xuống chuẩn bị nước. Tần Phong Hi trở lại thiên điện của mình, lúc này mới nhớ nhiều bộ đồ của mình đã bị Lệ Tử Mặc hạ lệnh chuyển qua tẩm điện của hắn rồi. Nàng ta đó lấy y phục, Thiên Ảnh dừng lại trước mặt nàng. 

“Tần cô nương, Đế quân mời cô nương nghỉ ngơi tạm ở điện tam trọng, tạm thời không cần ra khỏi điện tam trọng” 

Thiên Ảnh vẫn canh cánh trong lòng chuyện ám vệ số một như mình bị bỏ lại, Lệ Tử Mặc vừa trở về đã trở lại cương vị của hắn ta, bây giờ lại bị phái tới truyền lời này, hắn ta thật sự cảm thấy mình có tài mà chưa được trọng dụng, cũng may đối tượng truyền lời là Tần Phong Hi, hắn ta cũng không có ý kiến gì. 

“Thiên Ảnh, có phải người của Vấn Thiên Sơn tới không?” 

“Người của Vấn Thiên Sơn đã tới chân núi điện Cửu Tiêu rồi, sắp đến nơi rồi” 

“Người tới là ai?" 

“Thuộc hạ không biết. 

“Được, ta biết rồi, ngươi tới bên cạnh Đế quân đi” 

Thiên Ảnh rời đi, Tần Phong Hi nhíu mày, người của điện Cửu Tiêu này vẫn chưa làm được việc, tính báo kém như vậy? Người tới chân núi rồi mà vẫn chưa biết là ai? Nếu nàng làm chủ nhà thì chắc chắn sẽ không chịu nổi điểm này. Còn rất nhiều chuyện Lệ Tử Mặc phải làm, chỉ dựa vào bốn người giúp hắn thì vẫn không lo liệu hết được, hắn cần phải bồi dưỡng thêm một thế lực đồng lòng thuộc về riêng hắn, chứ không phải dựa vào những người của các thành chủ cũ để lại, vẫn có những thuộc hạ cũ hai lòng. 

“Cô nương, nước nóng chuẩn bị xong rồi, mang đến... thiên điện ư?” 

“Đúng vậy” 

Tần Phong Hi gạt hết những chuyện đó đi, đi lấy y phục, về thiện điện thoải mái tắm rửa nâng mình. Sau đó nàng nằm nghiêng trên giường, Nhị Linh giúp nàng quạt khô tóc, lại cầm cây lược tinh xảo lần lần lượt chải tóc cho nàng. Trước kia nàng thường tới thẩm mỹ viện sa lon tóc, thế nên không cảm thấy như thế này là được hầu hạ, xem việc Nhị Linh làm bây giờ như công việc là được, thế giới này chính là như vậy, nàng sẽ không rảnh rỗi để tuyên truyền mấy quan niệm linh tinh người người bình đẳng gì đó. “Cô nương đi ra ngoài một chuyến, tóc dài nhanh quá” Nhị Linh vừa nhẹ nhàng chải tóc cho nàng vừa nói. 

Lúc mới tới tóc Tần Phong Hi rất ngắn, khác với bọn họ, giờ đã dài ra nhiều. 

“Ừ.” 

“Cô nương kể cho ta chút chuyện thú vị trên đường đi?” 

“Làm gì có chuyện thú vị, mạo hiểm thì có? Có điều thấy nàng ấy tò mò, Tần Phong Hi liền kể cho nàng ấy về Băng Nguyên, về Tuyết Lang, về trận chiến với Tuyết Lang, khiên Nhị Linh nghe mà sợ hãi. 

“Tần Phong Hi!” Tuyết đang định bước vào điện tam trọng thì Thiên Nhất xuất hiện cản nàng ta lại. 

“Thiên Nhất, ngươi có ý gì?” Tuyết Vệ trầm mặt, một tay ấn vào chuôi kiếm. 

Thiên Nhất lạnh nhạt nói: “Tuyết Vệ, xin thứ lỗi, không có sự cho phép của Đế quân thì bất cứ ai cũng không được tùy tiện vào điện tam trọng” 

Tuyết Vệ giận quá hóa cười: “Thiên Nhất ơi là Thiên Nhất, có phải ngươi tới ngày đầu tiên đầu, chẳng lẽ ngươi không biết bổn vệ có thể tự do ra vào điện tam trọng sao? 

Sắc mặt Thiên không thay đổi, tiếp tục nói: “Đó là trước đây” Đó là trước đây, chẳng lẽ Tuyết Vệ quên rồi sao? Từ lần trước khi nàng ta muốn giết Tần Phong Hi, Đế quân đã hạ lạnh không được để nàng ta tùy ý ra vào điện tam trọng nữa. 

Tuyết sửng sốt, sau đó trong lòng tràn ngập lửa giận. Tần Phong Hi, chính vì Tần Phong Hi! Trước kia mọi thứ vẫn luôn tốt đẹp, mọi việc ở điện Cửu Tiêu đều do nàng ta quản lý, đừng nói là điện tam trọng, đến cả phòng ngủ của Lệ Tử Mặc cũng do nàng ta đích thân quét tước, giường của hắn cũng do nàng ta trải! Ngay cả y phục mà hắn thay cũng là nàng ta tự tay mang tới phòng giặt đồ! Dựa vào đâu mà bây giờ đến điện tam trọng nàng ta cũng không được vào, dựa vào cái gì! 

“Có phải Tần Phong Hi ở bên trong không?” 

“Tần cô nương đã trở về” 

“Trở về cái gì chứ, nàng ta chỉ là một người ngoài, một người ngoài hiểu chưa hả? Thiên Nhất, sao các ngươi lại thế này, người nào người nấy đều bị nàng ta mê hoặc rồi đúng không? Ai cũng bảo nàng ta có bản lĩnh, ta thấy bản lĩnh chính là hồ ly tinh, lẳng lơ, quyến rũ trái tim của các ngươi đi hết cả rồi, cái thứ tiện nhân không biết xấu hổ!” Tuyết Vệ chỉ cảm thấy lửa giận đã thiêu cháy lên tới đỉnh đầu nàng ta, nàng ta không thể nào kiểm soát được bản thân, càng mắng Tần Phong Hi một cách tàn nhẫn và độc ác, nàng ta càng cảm thấy sảng khoái trong lòng! 

“Tuyết Vệ ăn nói cho cẩn thận.” Thiên Nhất không nhịn được mà nhíu mày, trước kia hắn chưa bao giờ ngờ được Tuyết Vệ xinh đẹp lại có ngày chửi người ta thâm độc như vậy. Tuy trước đây thái độ của nàng ta với các thị nữ cũng không tốt, thậm chí còn động tay động chân với bọn họ, nhưng lúc ấy là do nàng ta cao ngạo, còn giờ lại có chút điên khùng. 

“Ăn nói cẩn thận? Nếu lần này ta không được vào thì ta lại muốn hỏi Tần Phong Hi một chút, rốt cuộc ả ta dựa vào đâu mà chiếm điện tam trọng! Ả ta mang đến phiền phức cho chủ nhân phiền phức lớn mà giờ còn không biết xấu hổ trốn ở bên trong làm rùa rụt cổ sao?” 

“Phiền phức lớn gì?” Thiên Nhất sửng sốt. 

“Người của Vấn Thiên Sơn tới, Thiên Nhất, đừng nói với ta là ngươi không biết!” 

“Ta đi bẩm báo Tần cô nương” 

“Bẩm báo... Tuyết Vệ giận dữ, nhưng vẫn cố kìm nén: “Được, ngươi đi bẩm báo đi, bổn vệ chờ ở đây!” Nàng ta định đi vào khi Thiên Nhất đi, nhưng không ngờ Thiên Nhất phất tay một cái, một ám vệ ẩn thân ở đâu đó liền vào điện tam trọng. 

Tuyết Vệ nghiến răng nghiến lợi. 

Chỉ chốc lát, tên ám vệ kia đã đi ra: “Tần cô nương mời Tuyết Vệ vào. 

Thật đấy à, xem nàng ta là hạ nhân thật sao? Tuyết Vệ thầm hận, hít một hơi thật sâu rồi lao vào. 

Tóc vẫn chưa khô hẳn, Tần Phong Hi chỉ bảo Nhị Linh dùng dải lụa màu ngọc bích buộc lên. Có lẽ qua mấy tháng vào sinh ra tử nàng mới được thả lỏng như bây giờ nên mặt mày tự nhiên toát lên vẻ tươi tắn từ bên trong. Nhưng trong mắt Tuyết Vệ thì đó lại là sự khiêu khích. 

Nàng lấy thân phận chủ nhân để ở lại điện tam trọng, chờ nàng ta bái kiến sao? 

“Nhị Linh tham kiến Tuyết Vệ đại nhân. 

eyJpdiI6IkFqeE52Wk0rSXZBXC92QXlwTWVlaFJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlV2ZmRGSmpUNFVBUGdaWHdEV3FCUVY3MWNuRTlEVldTSkMxTFY4bjRETHBhNytIYmg2UGhRRTI3U2hVUUQ3cEZNSFRHT3FubG00Vm9BcFwvazNNYWFONzlIaEk3bVVOMnprV2Vrc24zZGRHdTJxWE9wdWxOZ0ZlNFgrZ1F4a1VmeXpOeEZRditjOVhwaVRLUGxRWUN0TkZGM1JhT0o4VXl5RkMydGM0ampPeVhUckIzbXFZRHlvREp2dkhFYlwvZXI0dGtoR1k4RFBkZ29CN2x5QlwvRytndng5clwvZkY3b3Y4TFNcL0RcLzJYM0luc2VMZWZTQVNKTkpwelwvQkxQOFhReG9tUG45U3ZyTTZCcEhtdHlVVUNHTGNcL3RMSUhPdkJlYTBoM0psb3NJdElEVzlqb3JmQ2pnNWE4YzBoVlBmN1pKQ09ON2M0TGRnYWREU2E2SkRmNFhPTE1tK2MyNlE2c3Y5RGY2TDJ6cFhGRkk3ZXd2U2pEVUFJc2JaK3VCYmliaVwvTkphWGprTU4wZTlXbTFlTWxNRW03bDhjZUZlZnRPcG95Wm41ZkFmVlhjMnNEOXc2U3NcL2tYY1JxM0lNUXNWamZ4bHRLK284alwvcXpNcDZQQkpuNWZrMU1lK1QwM3F2VW5iQ1wvUndwNmhxNmo3V0szNDJsemd2emRQb1Rocyt3YUdUZnlaUXQ3QkJVYUZnbjRGMnJQQ0gxd3g1UVhvcGZQekQ5SHhJZ1YwdHVlNjJxRnhwMnVOa1Ruc3VHSW43ZmJcL2hhRUVcL1owbFphMEtqWlA0K0pNczNLd3F0cm5KU2dWOWp4SktkeWxpTUE5aWF4UU1sWTBseU4xUWVRVnZCMU9jQnQ0ZVhDMUhzTEk1WDRhMG05SkZIMVI2VFN1SmxkWm84d01TZ0g5b245b0FFeDBld3k3N3pvQjlmSDJFTzRkb0FTYWFYQlB2QVIxMXlVelRrWnpOZnRlWDhIV3ZYemRxXC9raW1mUVZSR0xNY3dLR2ZNNHI2MDJkMTJ6alQyT3h5aSIsIm1hYyI6ImMyM2E5NDUzZmNiYTYyZTRmNDEwNGMzOTYyOGM2MjQyOTc0MWJhZWM3Y2I0ODIxN2E4MGZlZTlkMDY0N2UwMmUifQ==
eyJpdiI6Iml5M1ZvbmNEc2dWa3JRZmwyck0zc0E9PSIsInZhbHVlIjoiMXRnRUFrYWtlVFI1MFwvTGk1SWI4RmZqdE1xbUdGS1hpeEpFTnVjWDIyR0RJVituamY4ckdQZWlROElpM1VqTUtrSkEzek94VTBpZXo4TzAzTm45MjF5YlwvdjVhQk8zZHI3SGVyYncxT29MbUczemtsQWRDTGlFMlMyNVJcLzNhYTdWeUxWa3plNHJOSnJ6NTZJK0dvUStkVXBcL0lhVzJ0Y0ttTEgwcm9tcWxJS0ROXC90blBnOGlCUURjc1J1S1E4azdJQVwva2Jlc1V2XC8xa0lnXC8wT3JtZmdINWd4MmFWekRhSmp0SUN1K0xmaWEwRFE4N045RGgxWnB3TGF3dEIxUE5TUXVrQ1ZpXC9jc0dvMmp6dGRmXC9NVG9ManpoQzBBMlp1b1l3dUkrQk1ucmx4UUxJNmtoeFZ3YkxvSjVlcXczREhlSFc0Q0RVSWFMXC91ZFp3MldXaG9cL3ZvaVpzZnhIOEJFZ1Z4bDdJMGdZNnJaN1B2T1RCYzgzbXZRNDFVTkVDczRkY1hGa3UrOCtQMWxyUkhnck5sYnMrOVwvNExoQ0JjZE9RcEdnZTVVNTJKWUE9IiwibWFjIjoiMWM4YjU0M2U3NWMwNTcwM2EyMTAzOTZmNmNmN2VkNmZiMjFmMzA1MjQzNmU3YWUxZDdkMTRkM2ViMjRlYzYyOCJ9

“Ngươi!” Tuyết Vệ suýt chút nữa phun ra máu, liều mạng hít sâu một hơi, có chút gian nan kìm nén lửa giận, sau đó mới lại lên tiếng.

Ads
';
Advertisement