Lần thứ hai Phổ Minh Châu che miệng, rơi lệ lùi vào trong xe, kéo Hỉ Nhi ngồi ở giữa. Hỉ Nhi cảm nhận được Mộc Lan hơi đáng sợ, nhưng các nàng không dám có ý kiến gì nhiều. 

Có lẽ bởi vì gặp quá nhiều chuyện liên tục, hết chuyện này đến chuyện khác, bởi vậy Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi không để tâm đến sự kiện ám sát lần này. 

Bọn họ đoán được người do Hòa Khánh Vương cử đến, bởi vì khí tức của Cát Anh giống hệt với người âm thầm theo cạnh ông ta. Theo lý mà nói Cát Anh không yếu ớt như vậy, nhưng tiếc rằng ngay từ đầu ông ta đã bị Tân Phong Hi dẫn dắt cảm xúc, liên tiếp bị nàng chọc giận đến mức lên huyết áp, mất hết bình tĩnh, vì vậy còn đánh giá thấp Tần Phong Hi 

Nếu không vì thế, ít nhất ông ta có thể ép Lệ Tử Mặc đánh với mình mười mấy chiêu, tiếc rằng ông ta không có cơ hội này. “Chàng nói xem rốt cuộc lão râu dê định nói gì. Khi xe ngựa tiếp tục chạy như bay, Tần Phong Hi bất ngờ nhớ lại lời Cát Anh đã nói trước khi chết. 

“Chỉ phát hiện bí mật của bổn Đế quân thôi mà, nhưng quan trọng sao?” Lệ Tử Mặc biết rốt cuộc Cát Anh định nói gì. Hôm nay là 15, bởi vậy hắn không thể rời xa Tần Phong Hi dù chỉ một khắc. Song hắn nghĩ nếu bí mật của mình bị người khác phát hiện thì đồng nghĩa Tần Phong Hi sẽ gặp nguy hiểm, những kẻ luôn ám sát hắn sẽ chuyển dời mục tiêu lên người nàng. 

Bởi vậy hắn bỗng sầm mặt. 

Tần Phong Hi nghe Lệ Tử Mặc nói vậy thì cũng nghĩ như hắn, kết hợp với ánh mắt đầy sát ý của Cát Anh khi nói câu đó với nàng, làm sao nàng không hiểu được chứ. 

“Nếu chàng là người không từ thủ đoạn thì có thể lợi dụng điều này” Tần Phong Hi nhún vai nói: “Chẳng phải rất nhiều người ở hoang nguyên Phá Vực đều muốn giết chàng ư? Chỉ cần chàng thả tin tức này ra ngoài, đợi tới 15 ta xuất đầu lộ diện nhử kẻ sau màu đến, chàng sai Nguyệt và Ưng dẫn người bao vây tiêu diệt hang ổ đối phương là được. Mưa to gió lớn từ từ tụ tập trong mắt Lệ Tử Mặc, giọng điệu của hắn rất lạnh: “Vậy nàng nói xem, khi đó bổn Đế quân nên làm gì?” 

“Chàng hả? Ở tầng một của điện có một mật thất, ta bố trí đại trận phòng ngự cho chàng, đợi tới 15 ta sẽ dẫn chàng và thần y trốn vào mật thất, chỉ cần nấp ở đó một ngày là xong rồi. Nói thật thì Tần Phong Hi cho rằng biện pháp này rất tốt, hơn nữa nàng còn có thể giăng bẫy trước khi dụ dỗ đám người đó lộ diện: “Vả lại nếu đối phương muốn giết ta thì chưa chắc chọn ngày 15, bởi vì hôm đó ta sẽ ở cùng chàng, bọn chúng sẽ chọn ngày khác để giết ta, từ đó chúng ta càng nắm ưu thế hơn. Chàng có thể đích thân dẫn 

người giăng bẫy trước, còn ta sẽ dẫn dụ địch đến, cho các người một lưới tóm gọn kẻ địch. Chàng thấy cách này thế nào?” 

Nàng càng nói càng cảm thấy cách này khả thi: “Như vậy chàng có thể sớm ngày thống nhất hoang nguyên Phá Vực, trở thành Hoàng đế thực thụ.” 

“Nàng tình nguyện mạo hiểm vì bổn Đế quân?” 

“Ừm, ta tình nguyện. Đây là mưu kế khả thi. Nếu có thể giết sạch đám người đó nhanh lẹ thì nàng sẽ được thoải mái sớm hơn. Không phải nàng không sử dụng mồi nhử này thì người ta không tới cửa, chẳng qua nàng chỉ muốn giết đối phương trước khi đối phương muốn giết mình mà thôi. 

“Nói vậy bổn Đế quân phải lập công đầu cho nàng?” 

Tân Phong Hi vẫn chưa nhận ra giọng điệu lạnh lẽo của ai kia, nàng hỏi: “Ta có thể đổi công lao thành vàng bạc châu báu được không?” 

Cuồng phong trong mắt Lệ Tử Mặc gần như sắp đến đỉnh điểm, vừa nghe vậy bèn nhếch môi cười lạnh như băng: “Vàng bạc châu báu tốt hơn vị trí Đế phi của bổn Đế quân à?” 

“Tất nhiên..” 

Chậc, lúc này Tần Phong Hi mới nhận ra chỗ bất thường, nhưng đã muộn rồi. Lệ Tử Mặc đè nàng xuống dưới người, tròng mắt lạnh lẽo như sắp bùng nổ đến nơi, hắn lạnh lùng nhìn nàng rồi nói: “Thật lòng bổn Đế quân không biết nàng không muốn trở thành Đế phi của bổn Đế quân. 

Hắn cho rằng hai người đã hiểu tấm lòng của nhau sau khi trải qua cuộc chiến sinh tử ở sơn trang Vân Phong. Hắn còn tưởng cách mà nàng vừa đề xuất để lập nhiều công lao, bịt miệng người khác, trải đường trở thành Đế phi của hắn. Ai ngờ nàng muốn quy đổi công lao thành vàng bạc châu báu. 

“Ở bên cạnh bổn Đế quân không cần lo cơm ăn áo mặc, tại sao nàng chỉ muốn mấy thứ kia? Nói đi, có phải nàng muốn rời khỏi bổn Đế quân hay không?” 

Tay hắn đã đặt lên cổ nàng, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn từng cơn. Lệ Tử Mặc là người chịu đau đớn cực kỳ giỏi, sự đau đớn mỗi lần độc phát tác vào 15 hằng tháng, cổ hắn gần như bị kéo ra trong đại trận Sinh Linh Tiếu, cảm giác đau đớn khi phá trận còn đau hơn lúc này gấp trăm ngàn lần. Nhưng không hiểu vì sua, hắn có thể chịu đựng cái đau đó, song cảm giác đau lòng như hiện giờ khiến hắn gần như gục ngã. 

Lệ Tử Mặc không dùng sức, tuy Tần Phong Hi biết mình lại nhổ râu của hổ nhưng vẫn không nhịn được nhớ tới một bài thơ. Trong lúc vô thức, nàng đã đọc bài thơ thành tiếng. “Mạng sống tuy đáng giá, tình yêu lại đáng giá hơn, nếu vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ... 

“Tần - Phong - Hi!” Lệ Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi, rít tên của nàng qua kẽ răng, như thể ước gì có thể hung hăng ăn sạch nàng mới thỏa lòng thỏa dạ. 

Tự do? Trong lòng nàng tự do quan trọng đến vậy ư? Nàng thừa nhận nàng thích hắn nhưng vì sự tự do khốn kiếp đó mà có thể vứt bỏ hắn bất cứ lúc nào đúng không? “Chuyện này, Lệ Tử Mặc, ta..” 

“Sống cùng bổn Đế quân thì mất tự do chỗ nào?” 

Tần Phong Hi bỗng im lặng, mất tự do chỗ nào? Không chỗ nào có tự do cả, được chứ? Lúc nào nàng cũng phải bên cạnh hắn, có quá nhiều người muốn giết hắn, còn hắn phải chạy khắp nơi tìm thuốc dẫn, điều duy nhất nàng có thể làm đó là: Cùng hắn. 

Hồi trước Tần Phong Hi dồn hết tâm sức vào công việc, làm nhiều công việc để tích cóp nhiều tiền, sau đó về hưu năm hai mươi tuổi, đi khắp nơi ngắm nhìn sông núi, hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, mỗi ngày ngủ đến khi tự thức giấc. Nhưng nàng chỉ mới hưởng thụ cuộc sống tự do thoải mái ấy được mấy hôm đã đến nơi này, kể từ lúc đến đây, có ngày nào nàng được thoải mái đâu chứ? Lúc còn ở điện Cửu Tiêu, nàng luôn bị những người phụ nữ như Tuyết Vệ kiếm chuyện khắp nơi, còn đám quản sự không thần phục hắn luôn kêu gào đòi lấy mạng của nàng. 

Tự do ở đâu? Tại sao nàng không thấy? 

Nhưng Tân Phong Hi không thể nói, bởi vì nàng biết một khi nàng nói ra thì bạo quân này cũng không để trong lòng. Lệ Tử Mặc áp môi mình lên môi nàng. 

“Ưm... Lại sử dụng chiêu này. 

Tần Phong Hi nổi giận, vừa mở miệng định cắn hắn thì đã bị hắn nhân cơ hội xâm nhập, cuốn lấy lưỡi của nàng. 

Hơi thở của Lệ Tử Mặc mạnh mẽ và bá đạo, gần như lấp đầy các giác quan của nàng, giống hệt con người của hắn. Ban đầu Tân Phong Hi sẽ kháng cự nhưng sau đó vẫn thất bại, sa lầy trong nụ hôn của hắn. 

Ban đầu Lệ Tử Mặc chỉ trúc trắc hung ác chiếm đoạt, bây giờ hắn lại bá đạo và nhiệt tình khiến nàng không thể phản kháng, kỹ thuật hôn của tên Đế quân này ngày càng điêu luyện. 

Đợi khi họ vào hoang nguyên Phá Vực, Phổ Minh Châu và Hỉ Nhi gần như nổi điên. Mấy ngày qua, luôn có người đuổi giết bọn họ liên tục, tốp sau còn lợi hại hơn tốp trước, số người cũng tăng dần nhưng đều bị Lệ Tử Mặc giết sạch. Bọn họ bị sốc trước cảnh tượng bị đuổi giết và những thi thể không toàn vẹn, đầy máu me kia. Bọn họ không biết Mộc Lan ngồi cùng xe với họ bị gì, nàng ta không khóc không ồn ào, cũng không nói chuyện với họ, chỉ có đôi mắt là càng ngày càng đáng sợ. 

“Nguyệt Vệ đại nhân, đã vào Phá Vực chưa?” 

Nguyệt quay đầu, nhìn Phổ Minh Châu gầy đi trông thấy, sau đó gật đầu. 

Phổ Minh Châu mừng rỡ: “Tốt quá! Cuối cùng chúng ta cũng được an toàn!” 

Vừa nghe vậy, Tần Phong Hi cưỡi Đạp Tuyết khẽ giật môi. An toàn? Trước khi tiến vào thành Phá Vực thì hoang nguyên Phá Vực vẫn không an toàn. 

Phổ Minh Châu nhanh chóng nhận ra điều này. 

Khi nhận được tin tức Lệ Tử Mặc quay về, các thế lực ở khắp hoang nguyên Phá Vực đều rục rịch. 

Nhưng lúc này bọn họ cũng nghe được một tin tức khác, đó là người của Vấn Thiên Sơn đã đến. 

Địa vị của Vấn Thiên Sơn cao hơn hoàng thất của các quốc gia khác. Mọi người nói rằng trên Vấn Thiên Sơn không có kẻ vô dụng, nghĩa là họ chỉ phái một đệ tử nào đó xuống núi cũng sẽ trở thành cao thủ khó tìm trong thiên hạ. 

“Cao thủ? Nói bọn người Vấn Thiên Sơn là biến thái thì đúng hơn. Đây là nhận xét của Tần Phong Hi 

Nàng không tin rằng có nhiều người với tài nặng khác thường như vậy, đoán rằng Vấn Thiên Sơn có cách thức hoặc có loại thuốc tăng công lực vượt bậc nào đó. Nếu dựa vào cách này cưỡng ép tăng cường tu vi của người trong môn phái, bảo bọn họ không màng danh lợi, xa lánh hồng trần thì gượng ép biết bao? 

Nếu ngươi thật sự không màng danh lợi, xa lánh hồng trần thì còn lo này lo kia làm gì, hồi trước còn xen vào ngày tổ chức đại điển tuyển phi của Lệ Tử Mặc làm chi? Đúng là lo bò trắng răng. 

Bởi vậy Tân Phong Hi không có ấn tượng tốt với Vấn Thiên Sơn, lại thêm chuyện của Tiểu La Sát Nạp Lan Châu Nhi của Vấn Thiên Sơn, nàng càng ghét bọn họ hơn. 

Sau khi nhận tin tức này, toàn bộ hoang nguyên Phá Vực bình yên trở lại chỉ trong vòng một đêm, bọn họ chạy suốt chặng đường dài mà không gặp được ai cả. 

Nguyệt và mọi người cảm thấy vô cùng nặng nề, không biết lần này người đến là ai, tin tức mà Ưng cung cấp không nói rõ, có lẽ hắn ta cũng không biết người đó. 

Sau khi thấy thành Phá Vực, Phổ Minh Châu và Hỉ Nhi đều kinh ngạc. Tòa thành thật lớn, thật đồ sộ và hùng vĩ, đúng là kiến trúc để đời. 

Tần Phong Hi bỗng nhìn Nguyệt, tò mò hỏi: “Lệ Tử Mặc giàu vậy ư?” 

Hồi trước nàng không biết rõ mọi chuyện, giờ nghĩ lại thì tường thành Phá Vực được hắn xây lại sau khi đánh bại nó. Cũng như điện Cửu Tiêu đã được Phá Vực Thành chủ đời trước xây dựng một nửa, giờ được Lệ Tử Mặc tiếp quản. Không biết có phải do tính bá đạo và ngang tàng bẩm sinh của hắn hay không, hắn mở rộng điện Cửu Tiêu ra gấp đôi 

trên nền móng mà Thành chủ cũ để lại, hơn nữa phong cách kiến trúc trông hoành tráng hơn nhiều. Tuy nguyên liệu ở Phá Vực rất nhiều nhưng có rất nhiều thứ cần mua bằng bạc. Hắn giàu đến vậy ư? 

Nguyệt vừa nghe Tần Phong Hi hỏi thế bèn sượng mặt, giục ngựa tới gần nàng rồi trả lời: “Hồi trước chủ nhân chinh chiến, bọn ta đã thu gom được rất nhiều vàng bạc châu báu, hơn nữa tài phú mà Thành chủ cũ để lại rất nhiều, được dùng vào việc tu sửa thành Phá Vực và điện Cửu Tiêu cả rồi. 

eyJpdiI6IlJDdVwvVWtyaGtIQ1p3cmVac2ttUHVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJhXC84QUJxaTFUczNLNld1SWRxbjZDdE1iZlNiK3RtUEVORnhNY005cjByRVZMbWI3NWFEZVM1cTRrNkNtc0NmUnhLM2xqMnRnbEZSV0g3M0tQQmltOVhoT0k1NFdZME0zbWJGSkV3NHhvRkI2WFFpb3NRQXhhMWNQdStcL1o0NU5ieUEwODNLV1hsYlc5MFpjSVNhY1hvSE5nQURHRkFZQndPcElIcjdhb0cyNUtjXC9aXC84YXVJdjZ3SEZQRDRUdGVndTlhOWRaQjByQVdxdTVzYkZMTm9xcHdZZG9OVTA1QVBMbDNybWdyeVg5ODFibU9WdWFFUGlqWG1MTmg2UThtbnRjazhSblRVcU9pbE01aWJUYzlYVGU3ZGpOdHdtS1BGVXQ2Q3NLVEs2aDFlbVwvSHdQV29BWUlNUk9QSmJOS3dHRkZ0b1lBWnFIQkhLdG5jWnhYQ2l1SXdaUDBrMkI5d2s0WnR2R1RWYVYyRE5nRXlGRTBTUm54MGhIamVtWHd2MTR3RzBwQzNPRkVYenZJUVRkU2xjbUtubmlDZ09WVG5kS1J6YmVHVGNTMlFqUFcwWnBMdUwrOXVxV2VGYkhmM1loQ1BZNkNFU3NpejZtNkNTT1pnUDJXUVVzZkpqYzdKTXNGaXN3SUhMQlk9IiwibWFjIjoiZjNmY2U4MTAwZDNmZWFmNzI3MmU5ZTgyMTVmMmQ1MWVmNGUyYzE2MDgyMWM5ZGUzMzhjNWE0ODg0OTNmNzRjNCJ9
eyJpdiI6Ilh6WVdLdDdwdEkzZW5XWlZHdHAra0E9PSIsInZhbHVlIjoiZlJoVHM3SlZnYzVEYUdsQTc4V3o0d0RYXC9xMTBzUENWaTI3bW5FQWxYdmU5ZEVEc2FsQU5aTG55M2hkcHJXaTlaY1hFQ2lcL1ZVREpibkp2WGpaaFJ0RWZpZ0d0OTB0QzcyRHd4UnRyMVNcL2N1ajlseGxSbTU4d1RZVEg1K3k0YTNiMHlneStOVG5GdG5RU2NsakFLSGVXQms0dGViTnVVNVNZSGI4QXNRXC9Qa212amtSelhWZlBzc2sxdjVuZjF1Ylcxb1Z5ekNIVHFcLzdIalwvbk9mcEp5UGpNbXp1MlVnaWtJZmVBc2xOMzJBbzlUUkhcL3NkTkNZSW1QWjZpdWpzYng2TnFDRmFwRFlNTEgrRWNzTEszN3o0MW9FZFFvTllLQkhpNUtaV1NBUE9sMENQd1pLOGtJcE5IbXQ1U2dzY0YzUjAxMlIwcXFJOERZU3lOTXNCelcxMmQ4ZndGYTdOdDBlUnZKK0JwU3VicEJ3Q1U1cTRyUnVoTStVUUJKRUEzUThjNkYzeXlqUDFTVU1TNktFbHFtT3lcL203WlwvVmNTang1bW1KTWZ3ZjNOY0dpc3BUbXRUY01meW5sUWFpa3ZMQXFlMVp0VWpkQlYwajU3bkxuSDlPNUFMQkQzYkJWNUJlUnNIc2xwSmEzRHJSNitXZGdjMktCYVdPNnNnajUxNE41b0tvUktvUTBJZWxVK0plREJXRis4b1EzTUc2ZHZiajN5aVVSVnBqTEZESzAyaVkyak5Bc2I0RjNaZ01vOVVDRWRlXC9tOGlBdmducFdEeE96Y25FUWhnMTdlQk5vcFc1bkthb29EK1hkVVhXXC9PZXE5ZWNxYTdnZWlHcXR2S3I5c25Gd051QnYzNDBQSnlIWHRTT0E1dW83Y1BxNUorckJFbjM5U0lLYitnZkNWSFFMdDJGTnZUNytLVVpYcytQbG5uaVwva0E0YkpEMThtQTh1dWFsVHNTN2h1NDdUcUdmeDFkTTYwNkhvQkFHSGdwSzZUK2thMk9NaWhLdVpVT3Q1ZGRQRlBoQytBZ1VqT25NWGFpR1VQYUdldmxHTW9MWTh1M2ltb1ZoaWJGdmtlXC9hanhRWG55Tk5OaXpZRXFSeDVJaGMwNjluT2h5cUMweTM2Nng2N1h5YXhhcUxta3VOczB3b3lob2V6QU5OZXEzY1N2YnpENVBhMFVTNmNUcEl3R2RBZnlOQjVzUHQzRW9IdWVReHNEQ1JFVEhPb0xGMzZxV3dCclU5ZXVVR0R3WjVDU0tXZnpSalo1WmpXQU1hMWowNUw5MWFtQ2F2ZjV4UmgrU2VGN3Jja2ZDdnZhK0RESHBFYXJtdjcxWjJqdlJRK3c3ajN0WnZOYytaanliVGZtUHlcL0hpaHFWeStzb3g3MzNiU3p1UG0wZnpCMzBKSzV2S2dQOWt1NVhqSUo3b1JkNEVJSGVQVlFVZXdocFdHZW9LT2tRb2p0NnVNd0p4TWxTTVErWVE9PSIsIm1hYyI6IjY2ZTQ0ZjlkNDRmOGExZmI0ZTg5YjAyZDlmOGU0ZDU4OTc3ZDdhZjQyN2U0OGVjYjRiOTFjMTEwZDhmZDJjNDIifQ==

Nguyệt Vệ nghe vậy thì lập tức sầm mặt. Người đẹp trai ngời ngời như hắn mà cười âm hiểm kiểu gì? Còn nữa, nói như thể bọn họ thèm thuồng bạc của nàng lắm vậy.

Ads
';
Advertisement