Nhìn thấy dáng vẻ của lão đế vương, trong lòng Lâm Huyền có chút cảm xúc. Mặc dù biết mình là một đứa trẻ mồ côi, không cảm nhận được tình yêu của cha, nhưng bản thân hắn biết tình yêu của cha mẹ là sự tồn tại vị tha nhất trên thế giới này.  

             Loại cảm giác bị người thân cận nhất của mình phản bội này, chắc hẳn là bây giờ trong lòng lão đế vương nhất định rất khó chịu.  

             “Đại hoàng tử có ý nghĩ như thế, vậy mà ngươi lại không phát hiện ra một chút nào sao?”  

             Lão đế vương đối mặt với chất vấn của Lâm Huyền thì trầm mặc, không biết là vì không muốn nhắc tới hay là bản thân hắn thật sự không phát hiện.  

             Lâm Huyền nhìn thấy phản ứng của lão đế vương thì vô cùng khó hiểu, làm một hoàng đế mà không biết cảnh giác sao?  

             “Con trai ngỗ nghịch nhưng lại không hề phát hiện, khó trách ngươi lại rơi vào kết cục thế này.”  

             Lão đế vương nghe Lâm Huyền nói như vậy, hoàn toàn không chừa lại chút mặt mũi nào cho mình thì sắc mặt trở nên khó coi, có chút mất hứng. Nói như thế nào đi nữa thì mình cũng là sự tồn tại của một đế vương, một võ giả nho nhỏ như hắn nhìn thấy mình mà còn không quỳ thỉnh an thì thôi đi, đằng này thái độ lại còn như vậy.  

             Nhưng điều hắn không biết chính là, lúc Lâm Huyền ở thời kỳ Mạt Pháp, khi đối mặt với tám vị đại đế thì hắn cũng nói chuyện thẳng thắn như vậy, không hề quanh co lòng vòng.  

             “Lòng dạ của Đại hoàng tử cực kỳ sâu, nếu hắn đăng cơ thì thật sự rất khó tưởng tượng đế quốc Long Đằng sẽ biến thành bộ dáng gì. Những người con trai khác của ngươi đâu?”  

             Trong một đế quốc nhất định sẽ tồn tại hai vị hoặc vài vị xứng đáng cho ngôi vị hoàng đế. Lúc này, Lâm Huyền mới phát hiện trong đế quốc mình ngoại trừ Đại hoàng tử ra thì đúng là không có nhìn thấy những vị hoàng tử khác. Chẳng lẽ lão đế vương này chỉ cần một đứa con trai như vậy thôi sao? Lâm Huyền nghĩ thầm trong lòng.   

             “Ta vốn có bảy vị hoàng tử, bất kể là về phẩm hạnh hay thiên phú võ đạo thì bọn họ đều rất tốt.” Lão đế vương dường như là nhìn thấu ý nghĩa của Lâm Huyền nên lập tức nói.  

             Có bảy người? Vậy người đâu? Tại sao hắn không nhìn thấy và cũng không nghe gì về họ hết?  

             “Thế những hoàng tử khác đâu?”  

             Giọng điệu lão đế vương bi thương: “Chết rồi.”  

             Trong lòng Lâm Huyền có chút suy đoán mơ hồ, dần dần hướng mũi nhọn về phía Đại hoàng tử. Dù sao cũng là tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, huynh đệ tương tàn, chuyện như vậy cũng không phải là hiếm thấy trong cung đình.  

             “Ta không biết bởi vì cái gì mà gần ba năm qua, mấy vị hoàng tử của ta đều liên tiếp mất mạng, vốn dĩ ta hoài nghi là tà võ làm.”  

             Ngươi cũng không biết sao? Lâm Huyền nhìn bộ dáng lão đế vương, hắn biết trong lòng lão đế vương nhất định là hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.  

             “Là ngươi không biết hay là không dám tin?”  

             Lão đế vương nhìn ánh mắt của Lâm Huyền, thật giống như trong lòng của Lâm Huyền đã biết hết tất cả.  

             “Ta vốn có phát hiện, nhưng lại không tin hắn sẽ dứt khoát như vậy, mãi đến khi Đại hoàng tử làm ra chuyện ngỗ nghịch với ta thì ta mới hiểu được.” Lão đế vương bi thương cúi đầu, khóe mắt ánh lên giọt lệ nhàn nhạt.  

             Trong lòng Lâm Huyền còn có một nghi vấn, thế giới này lấy võ làm tôn, ngôi vị hoàng đế là phải dựa vào võ lực mạnh mẽ để duy trì. Thực lực lúc trước của lão đế vương tất nhiên là vô cùng hùng mạnh, ít nhất cũng phải mạnh hơn Đại hoàng tử mới đúng, sao lại có thể dễ dàng bị tính kế được?   

             “Với thực lực lúc trước của ngươi hẳn là sẽ không đơn giản bị Đại hoàng tử tính kế như vậy chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”  

             Trong lòng lão đế vương càng thêm khó chịu, thậm chí trên mặt còn xuất hiện nét tức giận.  

             “Bởi vì sau lưng hắn có người trợ giúp.”  

             Có người giúp Đại hoàng tử ư? Rốt cuộc đó là sự tồn tại như thế nào mà có thể dễ dàng giải quyết lão đế vương như vậy? Đó là là ai, mình nhất định phải làm rõ. Lâm Huyền nghĩ thầm trong lòng.  

             “Là ai?”  

             “Phụ thân ta, hoàng đế trước đó của đế quốc, Lam Vương.”  

             “Là phụ thân ngươi!” Lâm Huyền có chút không thể tin vào tai mình. Trận đấu tranh trong hoàng gia này, không chỉ có giết cha mà còn cả hổ độc ăn thịt con, Lam Vương này đúng là đủ tàn nhẫn.  

             “Tại sao ông ta lại làm điều đó?”  

             “Ông ta rất tán thưởng dã tâm chinh phục tứ phía đế quốc của Đại hoàng tử cho nên ủng hộ tất cả quyết định của Đại hoàng tử, bởi vì ta phản đối lại nên mới bị ông ta chặt đứt hai chân rồi nhốt lại ở chỗ này.”  

             “Vì lợi ích mà không tiếc hy sinh người thân của mình, người như vậy thật sự cũng không khác gì tà võ cả.”  

             Trong lúc nói chuyện, Lâm Huyền cảm thấy vô cùng tức giận, sát khí bắt đầu xuất hiện giữa hàng lông mày của hắn.  

             Quân tử yêu tiền đúng mực, loại người vì lợi ích của bản thân mà bán đứng người thân của mình thì phải nên đặt cùng một hàng với tà võ.  

             “Đại hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, đế quốc Long Đằng thật sự tiêu rồi.” Lão đế vương có chút không cam lòng mà nói.  

             Xem ra hắn cũng biết, người như Đại hoàng tử không có cách nào khiến cho đế quốc đi tới sự thịnh vượng. Sự hưng thịnh của một đế quốc phụ thuộc vào thực lực và tài hoa của đế vương. Một vị nhân quân có thể làm cho đế quốc đi tới huy hoàng, nhưng một bạo quân thì chỉ có thể khiến đế quốc suy tàn dần mà thôi.  

             “Thật không ngờ ngươi lại đánh giá con trai của mình như vậy.”  

             Lâm Huyền có chút trào phúng nói, sớm biết như vậy rồi thì lúc trước sao hắn lại không để ý?  

             “Sự tồn vong của đế quốc há có thể là trò đùa. Ta chỉ còn lại một đứa con trai, nếu giết hắn thì ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế đây? Ài, bây giờ có nói gì đi nữa cũng vô dụng.”  

             Vô dụng? Làm sao có thể được chứ?  

             Có một số việc không làm còn tốt hơn, sự thành do người.  

             “Ngươi có muốn báo thù hay không?” Lâm Huyền hỏi.  

             Lão đế vương khiếp sợ, cho rằng Lâm Huyền đang nói đùa, nhưng nhìn bộ dáng Lâm Huyền lại không giống như đang nói đùa chút nào.  

             Hai chân của hắn đã phế, sao có thể báo thù được chứ?  

             Mà cho dù hắn có thể làm được đi nữa thì sau khi giết chết Đại hoàng tử rồi, ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế đây?  

             Hắn đã già rồi, cũng phải phế đi thôi.  

             Quốc gia không có lãnh đạo là chuyện nguy hiểm nhất, lão đế vương do dự, thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.  

             “Ngươi gặp chuyện như thế này mà chẳng lẽ cứ như vậy mà nhịn xuống sao? Ngươi thật sự yên tâm giao đế quốc lại cho Đại hoàng tử ư?” Lâm Huyền một vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói. Hắn không ngờ lão đế vương lại nhịn mối thù này xuống được.  

             “Báo thù sao? Ngươi thấy ta có thể làm được chuyện đó bây giờ không?” Lão đế vương thở dài một tiếng rồi nói.  

             “Chuyện này ngươi cứ yên tâm, giao cho ta là được rồi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết rằng ngươi có muốn báo thù hay không?”  

             “Nếu như báo thù, Đại hoàng tử mất mạng, rồi ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế?” Lão đế vương nói ra lo lắng trong lòng.  

             Ngai vàng à?  

             Khóe miệng Lâm Huyền nhếch lên một nụ cười nhẹ, đúng là bây giờ không còn hoàng tử thật, nhưng vẫn còn công chúa mà. Không phải còn có Cửu công chúa đấy ư?  

             Nàng chính là người xứng đáng nhất.  

             Lâm Huyền đề nghị với lão đế vương, lão đế vương nghe được lời của Lâm Huyền thì vô cùng khiếp sợ.  

             “Cửu công chúa? Chuyện này sao có thể được!”  

             “Nàng là một nữ nhân, vua của một quốc gia thì sao có thể là một nữ nhân!”  

             Lão đế vương nghe lời đề nghị của Lâm Huyền mà vô cùng sửng sốt, bản thân hắn thật sự không ngờ Lâm Huyền lại có ý nghĩ như vậy.  

             Trong cơ nghiệp của ngàn vạn năm qua, hắn chưa từng nghe nói có đế vương đế quốc là nữ nhân. Tiền lệ như vậy, lão đế vương không dám là người bắt đầu.  

eyJpdiI6Ik96M2JubmcxXC80cEljOGZtVVdjNHBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtaWng5WEtMWTVsNmFMQlhmYmE5dmJuXC9DK1k1cUVFM2hMaVdcL3pyWDJwXC9heWR1NWhubktmNHcwWm05Y0NqQWF2amlLbjFLY0dPWFFCNEUzeCtNRHZZTUxreTFuZlwvNkU2cmZyZGFDa2pnbXRKOFNaOU9qSXNsSUE1b0gzdHlxRklmUHdrNTdYcHdGMWFzRUJPSUtkcHBkS1lISFY2UmVUdnlkUUNwdHZXdVBUZytsbngwNnJUeVk2QWN5ZDFUcHJHRWFYOVpJZXpBMEVuR1VBa3RleDVDSFJBdVBLbTNPVm5uMmtPYmYxUTdUWkxBQnF0ZkVpcU9LSlpkM1JaV25oN3lqQ0k0ZVl0QTBwamk5XC96dkV2b2VXQnR0cFg5YVUrVkRNeWJEZ0xENFpscGlsV0U3bVY0OHp0aGZKdXQrQUhSXC9KVTJScmV6U0FSK1RkaGxxaTFPZ0RHU3ZyeVd6Z2R5bGFsRG55NFJXMjZCbEVKYXNIM3lvb3pTT0hDd2x3NDBRQ0hSTmhudXVFdU1zS1wvbFB6VGJzTmlsZndRaVNqMkx2WFRURlwvUDFTUUxTN2k0b3JIXC9cL1RJWkhjN3J3S0swNG9EaGdxdnk5NUt6R1ZmTlp5bDMzdXdrZ0lkOHplZ1NEQmpXYTkzVTVMQnRDY0VydU5JS2Rqc09WS2JmMjBHeEFWZnkzd2F1bkpWN3pKcXBQVlNoYlNuTVwvdnNBaUZDMXk1eVd3NFJWdFFnODBKUmJJSHJDNHNsbjhRZElsN3VKaGxuQzhsV1BPeG9TeWZsaUJ5blwvQzBYYXQ1YVlcLzdWamM4WVNodFFtd29ndVwvRWROaHQyMHVycjlHMEdjVlZVcmZGYkJ0N0VxcmR3ekxPTjJQbzJqM1Y0aEc0NlRPRExTSFVUMDFSYjhHSVJ3aUdZaUV6ZXBLYndrUzlaRmRxVUtcL1dWNDQ3YkJUamtMREpzVDJLenB6alVTSGxOUHdFV3JaakU3akV1Z280Z2JLMFFLajJRMmIzUUU1ckNNS3VzXC84N2xoTHluekdlZ2NkQStaUjZWQnhsQU5pZ040K1BlVnN5K1VlRXZ1bzB6b2xvVmZTTG5HdW5NWGxvTUhqMUZDUWJ2aERcL2FDbDZtaGtla21VRXE4VW9xbGVzREtlVXlOSWZtTG8rMmtYYWpGZFU0czBTSkRKeHF3T3g0dks0MHpLNGFZZ09PUThON2owQkdRenZRMk5LblhUejhJWjhkdjRzUkRyZkdOV2lUSk9hUFQzU3Vma2JkWVg3YmRzcWhVIiwibWFjIjoiZGM5Mzk5ZjVlNmZhNjFlYzJkOGRlOGE0YjQ4NTg2ZTk0ODk3MGQ2MmY0MGUyNDQ5MTg0N2MxZmZkODY3ZTk0NiJ9
eyJpdiI6Imt2TVdzdjJrd21nZHJYbWlEYmU2cnc9PSIsInZhbHVlIjoiUTJ5SDc1Y3Rrd2VvQ00wUkVwZ2t6M2dhYjVXT1VVa0t4VzJSbXBMN1hNMW01OEZ0RHI0SkdlemRoR2pWUDBlMkkyU1wvaUpwd0pmcm1mMmFGV1AreW9EOGEwQjdTckc2eDUweTF5S2gzSFpFU2N2STZUT2hxaHZidUVCRVVmTXBmZWVISWhESUNEeWlQaExXb05oWXZUV3JsbFRtUTBlbkh5eVBLUHg1TXFNcjA5djlDVEFGeFJHVll0bktXNXlQSG9rNXMwOEtBS0RTM2FBTkRxcVNcL2xDUkhcL055RU9CNWNBaE5sUElWaUJEXC9CTFZOSHUxT1wvK3phU0paTnBJTGMzNkk0RENcLzRWeXBLUkR6d0k3ZDJVZVF6NGxcLzFXZ0NEdUFBOUlFTkh0SFwvQWVrR2ROdUhtWnd1T2s5QVwvSkFJZUR6N2xTbFJlRGpidTcxSFBkS3RrWkYzZVVOdTNzbGNMbnJDZXBZblJLU01ndWp0MU1pR0p0ejA1OEpPVjhYbGRPN1l5MVdJeDdQaWRBamdZM0llNGZlUkZXcUpkeEFHRGxwaFZHanBNb2ZCND0iLCJtYWMiOiIwOGJiNDExM2M1ZTU3OGJjMTI0Njg3OTYyYjM1NTg3YjlhNjVlNjFiZGI1NWJiMzlmMmRlODk3YmRlYWE1NzYxIn0=

             Đế vương của đế quốc, thật sự có thể là một nữ nhân sao?

Ads
';
Advertisement