Sắc mặt của Cửu công chúa trở nên khó coi, đương nhiên nàng biết Đại hoàng tử đang nói đến điều gì. Thế nhưng nàng có thể xác định Lâm Huyền không giấu diếm chuyện nào, cho dù có đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không nói ra.
Trong chuyến đi cổ mộ lần này, công lao của Lâm Huyền là lớn nhất, có thể nói hết thảy đều do một mình Lâm Huyền xử lý.
Nàng căn bản không có ra sức, nếu không phải có Lâm Huyền thì đừng nói là mang đồ đạc trở về, có khi đến bây giờ cũng chẳng còn mạng mà đi ra rồi.
“Hoàng huynh, nếu không có Lâm Huyền, đừng nói là mang theo bảo vật đi ra, ngay cả ta cũng sẽ chết ở bên trong, cho dù hắn có giấu một ít bảo vật đi nữa thì ngươi cũng không nên đối xử với hắn như vậy!”
Đại hoàng tử nghe được lời của Cửu công chúa thì sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Thoạt nhìn đế quốc Long Đằng hiện tại rất hùng mạnh, nhưng thựa tế tất cả đều chỉ là giả dối, những đế quốc khác đều hệt như hổ rình mồi đối với chúng ta, ngươi biết điều này có ý nghĩa là gì không?”
“Phụ hoàng biến mất lâu như vậy rồi, trong đế quốc không ai có thể lãnh đạo, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”
Lời nói của Đại hoàng tử khiến cho Cửu công chúa không có cách nào phản bác lại được, bởi vì hắn nói rất đúng, đế quốc bây giờ đúng là rất nguy cấp.
Hoàng đế của đế quốc, phụ vương của bọn họ, đã biết mất ba năm rồi!
Mà mấy đế quốc xung quanh đều giống như hồ rình mồi đối với đế quốc Long Đằng! Không cẩn thận một chút là sẽ diệt quốc ngay.
Linh thảo trong tay Lâm Huyền lại có thể khiến cho thực lực của đế quốc tăng lên rất nhiều, cho nên Đại hoàng tử làm vậy cũng không phải là không có đạo lý.
Cửu công chúa nói không lại Đại hoàng tử, không còn cách nào nữa, xem ra Đại hoàng tử đã thật sự quyết tâm muốn Lâm Huyền chết.
“Hừ!”
Cửu công chúa phất tay áo rời đi, Đại hoàng tử muốn giết Lâm Huyền, mình có thể mặc kệ sao? Trong lòng nàng có chút rối rắm.
“Hy vọng ngươi tốt nhất là nên im lặng, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù ngươi có là Cửu công chúa đi nữa thì cũng không được.”
Đại hoàng tử nói thầm trong lòng, một cỗ hơi thở u ám tràn lan trên khuôn mặt của Đại hoàng tử.
Nếu có người ở đây nhìn thấy bộ dáng này của Đại hoàng tử thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Gương mặt âm u lạnh lẽo như vậy sao lại có thể xuất hiện trên mặt một người của hoàng gia, hơn nữa lại còn là Đại hoàng tử.
“Hồi bẩm Đại hoàng tử, không tìm được Lâm Huyền!”
“Không thấy? Đúng là phế vật mà, ngay cả người cũng không tìm được!”
“Bằng hữu Càn Châu của hắn còn ở hoàng thành, hắn nhất định sẽ không rời đi, cẩn thận lục soát cho ta!”
“Vâng!”
Vệ sĩ Kim Giáp rời đi, rồi tiếp đó lại triển khai một đợt truy nã lớn trong hoàng thành, tựa như muốn xới cả đất lên để tìm người.
Lúc này, một bóng đen ở giữa nhà nhanh chóng nhảy lên, người này chính là Lam Huyền.
Lâm Huyền thi triển Thần Đạo Thân Pháp ra, bây giờ Thần Đạo Thân Pháp đã thăng cấp đến tầng hai, không chỉ có tốc độ vô cùng nhanh mà hơi thở cũng được ẩn giấu đến không có bất kỳ sơ hở nào.
“Lâm Huyền, cẩn thận một chút, ta phát hiện chỗ này có một cỗ hơi thở rất mạnh, còn mạnh hơn cả của Đại hoàng tử.”
“Ồ?” Hai mắt Lâm Huyền híp lại, không phải mình không tin lời Bạch Linh Nhi, chỉ là bây giờ bản thân đang ở trong một vườn hoa. Tất cả mọi thứ trong này, mình đều nhìn thấy rất rõ, nhưng lại không có phát hiện ra một người nào, thế thì tại sao Bạch Linh Nhi lại nói như vậy?
Chẳng lẽ nơi này có ẩn giấu người nào đó sao? Trong lòng Lâm Huyền nghĩ thầm.
Lâm Huyền triển khai hồn lực, sức mạnh cảm giác mạnh mẽ nhất của hắn chính là hồn lực, không có gì có thể thoát khỏi cảm giác của hồn lực cả.
“Thì ra là ở chỗ này.”
Lâm Huyền đi đến một ngọn núi giả, ngọn núi giả này được chế tác bằng sắt, tại sao trong vườn hoa của hoàng gia lại có thể có thứ như vậy? Lần thứ hai hắn nhìn thấy thứ này là ở phủ Càn Châu, trấn áp Trát Nhĩ Khắc.
“Chẳng lẽ ở phía dưới này cũng đang trấn áp người nào sao? Hoặc là cất giấu bảo vật gì đó?” Nghĩ tới đây, tay Lâm Huyền thong thả sờ lên ngọn núi giả nọ. Hắn tìm được một khối lồi lên, chính là chỗ cơ quan.
Lâm Huyền dùng sức ấn tay xuống một cái, trong nháy mắt, ngọn núi giả này đã xuất hiện chỗ lõm xuống giống như hang động.
Lâm Huyền rảo bước đi vào trong, bên trong có đá ánh trăng nên có chút ánh sáng khá rõ. Đi trong hành lang một lát, phía cuối đường xuất hiện một cái cửa đá, hơn nữa bên trên còn có rất nhiều hình vẽ.
“Cơ quan à? Hình như không đơn giản như vậy thì phải, vậy mà lại là cơ quan địa cấp. Rốt cuộc thì trong này có cái gì thế nhỉ?”
Nghĩ tới đây, Lâm Huyền lại tự vui mừng một trận, Đại hoàng tử đối xử với hắn như vậy, thế thì ta sẽ lập tức dọn sạch đồ đạc của ngươi để cho ngươi không còn chút tài lộc nào luôn.
Cơ quan địa cấp cần phải có kiến thức Khôi Lỗi Sư cấp ba mới có thể giải quyết được, đối với người bình thường mà nói thì cái này rất khó khăn. Thế nhưng Lâm Huyền lại không nằm trong danh sách này, dưới sự trợ giúp của Thần Sơn thì quả thực không cần tốn nhiều công sức. Lâm Huyền tiến vào trong Thần Sơn.
“Bí tịch Khôi Lỗi Sư cấp ba!” Ngay lập tức, hơn vạn quyển bí tịch bay tới từ trên bầu trời rồi không ngừng lật trang trước mặt Lâm Huyền. Ánh mắt của Lâm Huyền nhanh chóng đảo qua nội dung trên trang sách, thời gian một chén trà trôi qua là đã đọc xong toàn bộ.
Lâm Huyền trở lại hiện thực. Giờ phút này hắn đã trở thành Khôi Lỗi Sư cấp ba.
Lâm Huyền đi tới trước cửa đá rồi mỉm cười, chỉ thấy hai tay Lâm Huyền di chuyển nhanh chóng trên cửa đá, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Thời gian chỉ vẻn vẹn vài hơi thở, cơ quan nhìn như khó có thể giải quyết được bây giờ đã bị nghiền nát từng chút một dưới tay Lâm Huyền.
“Xong rồi!” Khi hình vẽ trên cửa đá hoàn thành, cửa đá bắt đầu chậm rãi di chuyển ra khoảng cách cỡ một người.
Lúc đi dạo, Lâm Huyền đã để nguyên khí vô cấu tràn ngập từng tấc da của mình, dù sao thì hơi thở mà Bạch Linh Nhi phát hiện còn mạnh hơn Đại hoàng tử rất nhiều.
Là Hóa Nguyên Cảnh tầng sáu? Hay tầng bảy? Hiện tại hắn vẫn không phải là đối thủ của cường giả như vậy. Đi đến cuối thì xuất hiện một phòng giam, bên trong phòng có một người.
“Ai?”
Lâm Huyền nhìn thấy một lão giả bị liệt chi dưới ngồi trong phòng đá, nhìn qua vô cùng suy yếu. Tuy rằng trông có chút nghèo túng, thế nhưng mình có thể cảm giác được trên người của vị này có hơi thở mạnh mẽ, uy vũ bất phàm khiến cho người ta có loại xúc động quỳ lạy.
Lão giả hơi mở mắt ra, khi nhìn thấy Lâm Huyền thì có chút kinh ngạc, rất rõ ràng là hắn không nghĩ tới sẽ có người đến: “Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta là hoàng đế của đế quốc Long Đằng!” Trong lúc lão giả nói chuyện luôn tràn đầy sự kiêu ngạo và khí thế cao cao tại thượng, thế nhưng ẩn trong đó lại lộ ra sự không cam lòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất