Ca khúc kết thúc.
Những người hâm mộ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tần Mộng Dĩnh mỉm cười giải thích: "Tôi biết, khi đến biểu diễn ở sân khấu như này, tôi sẽ nhận về rất nhiều những thắc mắc và lời phê bình".
"Nhưng giám đốc của công ty này là ân nhân của tôi, từng tài trợ cho tôi hồi tôi còn đi học".
"Vậy nên, mặc dù biết buổi biểu diễn này hoàn toàn bất lợi cho tôi, tôi vẫn đồng ý tới".
"Bởi vì từ nhỏ đến lớn, người nhà đều dạy tôi phải biết "ăn cám trả vàng"".
Nghe tới đây, cả hội trường đều vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
Thấy không, đây chính là nữ thần trong lòng họ.
Không những xinh đẹp, hát hay, diễn tốt, mà còn khiêm tốn, không kiêu căng, quan trọng hơn nữa là biết đền ơn đáp nghĩa.
Một cô gái hoàn hảo như vậy, trở thành nữ thần quốc dân cũng đúng thôi!
Còn Tây Tây thì lại nhân lúc không ai để ý, lặng lẳng rời đi.
Kết quả là cô ta bị đám antifan bắt ngay tại trận, đánh tới tấp.
Nếu không có các nhân viên chấp pháp ở đó thì chắc đã có án mạng lớn rồi.
Nhờ sự góp mặt của Tần Mộng Dĩnh, tiếng tăm của công ty mới thành lập như công ty mỹ phẩm Hạ Lâm đã vang xa nhiều nơi.
Thậm chí Lâm Hữu Triết còn định để Tần Mộng Dĩnh trở thành người đại diện thương hiệu cho mỹ phẩm của công ty này.
Nếu như vậy thì công ty này chắc chắn sẽ kiếm được nguồn thu không hề nhỏ.
Nhưng chuyện này đành phải để sau rồi tính vậy.
Tranh thủ lúc chưa nhốn nháo, Tần Mộng Dĩnh đã lên xe về công ty.
Lâm Hữu Triết nhìn sang bên cạnh, thấy Tô Ngọc tái mét mặt mày, lầm bầm nói: "Tô Ngọc, bao giờ thì cô thực hiện những gì đã cá cược đây?"
"Tôi... tôi..."
Tô Ngọc mấp máy nói, hai mắt thẫn thờ.
Đúng là cuộc sống riêng của cô ta rất buông thả, nhưng đó cũng chỉ là việc cá nhân.
Bắt cô ta trần truồng chạy trước mặt mọi người thì thà giết chết cô ta đi còn hơn!
"Hữu Triết, Tiểu Ngọc đang đùa với cháu thôi, cháu là anh rể của nó sao lại phải xét nét với nó như vậy chứ".
Tần Liên Tâm vội chen lời.
Sở Hạ Vũ cũng kéo vạt áo anh, khẽ lắc đầu.
Đương nhiên Lâm Hữu Triết sẽ không bắt Tô Ngọc trần truồng chạy trước mặt mọi người, anh chỉ muốn dạy dỗ cho cô ta một bài học để sau này không tùy tiện động đến Sở Hạ Vũ nữa thôi.
Anh nói: "Nể tình dì và Hạ Vũ, lần cược này không tính, nếu còn lần sau thì đừng trách cháu vô tình!"
Tô Ngọc cúi đầu như đang ăn năn hối lỗi, nhưng ánh mắt vẫn chất đầy hận thù.
Cô ta chưa bao giờ phải chịu nép vế trước bất kỳ ai!
Lâm Hữu Triết, đồ chết tiệt!
Trong khi đó, tại một tòa văn phòng rộng rãi.
Phó Thiên Tuấn đang nghe cấp dưới báo cáo.
"Hóa ra là vậy, đám chó hoang nhà họ Tô với tên Lâm Hữu Triết đó còn có quan hệ họ hàng sao?"
Phó Thiên Tuấn cười khẩy, nói: "Vừa hay, hai nhóm người đó đối đầu với nhau, đỡ được không ít phiền phức".
"À, Tô Tu Minh đã mở một công ty mỹ phẩm à?"
Phó Thiên Tuấn hỏi.
"Đúng vậy, nghe nói ngày đầu tiên khai trương còn mời cả Tần Mộng Dĩnh đến biểu diễn".
Cấp dưới nói.
"Lại còn mời được cả Tần Mộng Dĩnh à, thú vị đấy".
Phó Thiên Tuấn cười, nói: "Vậy thì tôi cũng mở một công ty như vậy đi, họ mời được Tần Mộng Dĩnh thì tôi sẽ mời Chu Đổng".
"Nếu họ muốn chơi thì tôi sẽ chơi cùng với họ, xem ai có thể cười tới cùng!"
"Vâng!"
Cấp dưới chắp tay cung kính rồi đi ra ngoài.
Dạo gần đây, Lâm Hữu Triết vẫn ở trang viên Thanh Hòa.
Bình thường anh hay ngồi trên thạch đài ở giữa hồ sen để tu luyện Thái thanh thiên nhất sinh thủy công.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất