Bốp!
Một tiếng động lớn vang lên.
Cả đám người cảm thấy mặt đất như rung chuyển.
Bốn tên vệ sĩ này nhà họ Phó đã phải bỏ ra số tiền lớn mời từ những vùng hỗn loạn ở nước ngoài về.
Bọn họ đã chinh chiến hàng trăm trận, trên tay nhuốm vô số máu tanh.
Đối phó với một mình Lâm Hữu Triết cũng chẳng có gì khó nhằn.
Thế nhưng một giây sau, đám người đó đã ngơ ngác, vẻ mặt sững sờ.
Chỉ thấy không biết trước mặt Lâm Hữu Triết đã có nhiều thêm một bóng người từ lúc nào.
Đó là một người đàn ông thoạt nhìn trông rất gầy yếu.
Anh chỉ giơ một tay lên đã nhẹ nhàng chặn được nắm đấm của gã đàn ông lực lưỡng kia.
Ngay sau đó anh huých khuỷu tay ra trước.
Gã đàn ông lực lưỡng rú lên một tiếng rồi bay thẳng ra xa, ngã phịch xuống trước mặt Phó Thiên Tuấn.
“Muốn chết hả?”
Ba gã đàn ông lực lưỡng còn lại thấy vậy thì cùng nổi điên.
Bọn chúng đồng loạt ra tay muốn trấn áp người đàn ông gầy yếu này.
Thế nhưng không ngờ người đàn ông gầy yếu chẳng những không lùi lại mà còn giao đấu chính diện luôn với ba tên đó.
Bốp bốp bốp!
Âm thanh đấm đá vang lên không ngừng.
Chỉ trong nháy mắt, ba tên cao to lực lưỡng đều bay ra xa, không rõ sống chết.
“Anh Lâm, anh không sao chứ?”
Người đàn ông gầy yếu đi lại gần Lâm Hữu Triết, bình tĩnh hỏi.
“Không sao, cậu đến rất kịp thời”.
Lâm Hữu Triết cười nói.
Người đàn ông gầy yếu đó chính là chiến tướng Hổ Gầy vừa được điều tới từ biên giới phía Bắc, truyền nhân chính tông của Bát Cực Quyền.
Thực lực của anh ta vô cùng mạnh mẽ, bàn về chiến lực trực diện, anh ta là người duy nhất trong số thập đại chiến tướng của Thiên Cung có thể bất phân thắng bại với chiến tướng Lang Tập.
Thậm chí nếu như không liều mạng thì anh ta còn có thể áp chế chiến tướng Lang Tập mấy phần.
“Mấy tên hề này, một mình tôi giải quyết là được rồi”.
Hổ Gầy liếc mắt nhìn mấy người Phó Thiên Tuấn một lượt, lạnh lùng nói.
Không đợi Lâm Hữu Triết lên tiếng, Người đàn ông trung niên đã hét toáng lên: “Hai người chết chắc rồi, ngay cả người của cậu chủ Phó mà cũng dám đánh, Giang Thành đã không chứa chấp nổi mấy người nữa rồi!”
“Giang Thành không chứa chấp nổi chúng tôi, khoa trương tới vậy sao?”
Lâm Hữu Triết nói với giọng điệu châm biếm.
Hổ Gầy gật đầu nói: “Quá là khoa trương luôn, ai không biết còn tưởng rằng hắn là chủ tịch thành phố Giang Thành nữa chứ”.
“Hai tên dân đen thấp kém này, mấy người biết tí võ mèo đã cho rằng bản thân vô địch thiên hạ rồi sao?”
Người đàn ông trung niên thấy hai người không những không sợ hãi, ngược lại còn mỉa mai thì càng phẫn nộ hơn.
“Ngoại trừ việc gào mồm lên sủa thì ông còn có bản lĩnh gì?”
Lâm Hữu Triết đột nhiên nói một câu.
Người đàn ông trung niên đỏ bừng mặt, giống như một con vịt đực bị bóp chặt lấy cổ, không tài nào kêu thành tiếng.
“Miệng lưỡi mau lẹ không thể cứu được mạng của mấy người đâu”.
Lúc này, Phó Thiên Tuấn lạnh lùng nói.
Hắn phất tay, một ông lão xuất hiện từ phía sau lưng.
Ông lão mặc một bộ đồ thời Đường, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng bước chân trầm ổn, hơi thở u tối, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì.
“Ông Đỗ, đánh bọn chúng tàn phế đi”.
Phó Thiên Tuấn búng ngón tay, dáng vẻ hống hách.
“Vâng thưa cậu chủ Phó”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất