“Không cần gọi nữa, có tôi ở đây rồi”.  

 

 

Mọi người cùng quay ra nhìn, là một người đàn ông trẻ tuổi.  

 

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Cậu chính là Long Diệu à?”  

 

“Tôi tên là Lâm Hữu Triết”.  

 

Lâm Hữu Triết lắc đầu: “Là anh em của Long Diệu, căn biệt thự này là do cậu ấy mua tặng cho tôi”.  

 

“Mấy người có yêu cầu gì thì đều có thể nói thẳng với tôi, không cần phải phiền tới cậu ấy”.  

 

“Ha ha ha, hoá ra cậu chính là thằng không biết điều, cướp mất căn biệt thự mà cậu chủ Phó ưng ý, lá gan cũng không nhỏ đâu!”  

 

Người đàn ông trung niên phá lên cười, ánh mắt dần trở nên hiểm ác.  

 

“Thằng ranh, mau quỳ xuống rồi bò qua đây khấu đầu xin lỗi cậu chủ Phó, sau đó chuyển nhượng lại căn biệt thự này, tôi có thể tha cho cái mạng chó của cậu”.   

 

Lâm Hữu Triết lắc đầu, điềm nhiên nói: “Những chuyện như này, ai đến trước thì có được, không thể vì ông ưng ý thì tôi nhất định phải nhượng lại, chuyện này không hợp lý”.  

 

“Chưa nói đến chuyện ông còn uy hiếp tôi, muốn lấy mạng của tôi, đây không chỉ không hợp lý mà còn không hợp pháp nữa”.  

 

Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên đột nhiên cười phá lên.  

 

Đúng là một tên nhà quê chưa trải sự đời, lại còn nói chuyện đạo lý và pháp lý với bọn họ?  

 

“Thằng ranh, có phải đầu óc cậu có vấn đề rồi không?”  

 

Người đàn ông trung niên phá lên cười: “Chúng tôi là những người ở tầng lớp cao trong xã hội, loại dân đen sống dưới đáy cùng xã hội như cậu sao có thể hiểu được thế giới của chúng tôi?”  

 

“Trong thế giới của chúng tôi, nắm đấm ai lớn hơn thì người đó đúng, cậu nói đạo lý và pháp lý với chúng tôi, cậu không cảm thấy nực cười sao?”  

 

“Hay là cậu đi bàn chuyện luật pháp Hạ Quốc với Diêm Vương đi, cậu xem Diêm Vương có tuân thủ hay không”.  

 

Lời này vừa mới thốt ra, cả đám người đã phá lên cười vui vẻ.  

 

Bọn họ nhìn Lâm Hữu Triết như nhìn một tên ngốc.  

 

Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ là ánh mắt vô thức trở nên lạnh lùng.  

 

“Mấy người sai rồi, ở Hạ Quốc không tồn tại người ở tầng lớp cao, chỉ cần chân của ông vẫn đặt trên mảnh đất này, mũi vẫn hít thở không khí của Hạ Quốc thì ông buộc phải tuân thủ luật pháp Hạ Quốc!”  

 

Lâm Hữu Triết nhìn đám người, nói rành mạch từng chữ.  

 

Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên nổi điên lên.  

 

Ông ta đang chuẩn bị tiến lên trước dạy dỗ Lâm Hữu Triết thì Phó Thiên Tuấn nãy giờ vẫn không nói gì lại giơ tay ngăn lại.  

 

Sau đó, Phó Thiên Tuấn tháo kính râm xuống, tiến lên trước một bước: “Nếu như tôi không tuân thủ thì anh có thể làm gì được tôi?”  

 

“Đương nhiên là dùng luật pháp để trừng trị anh”.  

 

Lâm Hữu Triết nói.  

 

“Nói hay lắm”.  

 

Phó Thiên Tuấn đột nhiên vỗ tay, tiếng vỗ tay trở nên quá mức đinh tai ở một nơi rộng lớn như vậy.  

 

“Mấy người đánh hắn tàn phế cho tôi, tôi muốn xem luật pháp sẽ trừng trị tôi thế nào”.  

 

Đột nhiên, Phó Thiên Tuấn chỉ vào Lâm Hữu Triết, lạnh lùng nói.  

 

“Rõ!”  

 

Sau lưng, bốn gã đàn ông lực lưỡng đứng ra, cười hiểm ác bước về phía Lâm Hữu Triết.  

 

“Đồ không biết tốt xấu lại còn dám to mồm với cậu chủ Phó, đúng là chán sống rồi!”  

 

“Vừa nhìn đã biết là một tên nhà quê, ông nội của cậu chủ Phó là bộ đội xuất ngũ đó, mấy ông nội nuôi của cậu ấy cũng đều là nhân vật lớn nắm giữ thực quyền”.  

 

“Không sai, ông cụ Mộc Thiên Nhai của trang viên Thanh Hoà dưới chân núi cũng là một trong số các ông nội nuôi của cậu ấy, người ta là Cảnh Chủ nhiệm kỳ đầu tiên của biên giới phía Nam đấy, địa vị rất cao, có cụ ấy ở đây, cả Giang Thành còn không phải là hậu hoa viên của cậu chủ Phó sao?”  

 

Sau lưng Phó Thiên Tuấn, một đám người đang bàn tán không ngừng.  

 

Lúc này, bốn gã đàn ông cao to lực lưỡng đã đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.  

 

“Mày muốn chết thế nào?”  

 

Gã đàn ông cầm đầu lạnh lùng chất vấn.  

 

Hắn cao gần hai mét, đứng trước mặt Lâm Hữu Triết trông cứ giống như một ngọn núi nhỏ, vô cùng áp bức.  

 

“Tôi chỉ đến xem biệt thự thôi, không chuẩn bị để chết”.  

 

Lâm Hữu Triết rất bình thản trả lời một câu.  

 

Thế nhưng câu nói này lọt vào tai của đám người kia thì chính là đang run sợ.  

 

“Ha ha ha, thằng ranh này giờ mới biết sợ, nhưng đã muộn rồi!”  

 

“Tên đần độn này, chắc là hắn không biết một khi cậu chủ Phó đã tức giận thì ông trời có đến cũng chẳng làm được gì”.  

 

“Đúng đúng đúng, tôi còn nhớ khi trước có một tên cậy bố mình là phó chủ tịch tỉnh, đắc tội với cậu chủ Phó, cuối cùng lại bị cậu chủ Phó đánh gãy chân, quá là thảm luôn!”  

 

Nghe thấy những lời này, mặt Lâm Hữu Triết vẫn không đổi sắc.  

 

Gã đàn ông vạm vỡ nhếch mép cười: “Nếu mày không chọn thì để tao giúp mày chọn vậy”.  

eyJpdiI6IjFKVW5OSzQ4RXlhaCtXRCt0UDNFZkE9PSIsInZhbHVlIjoiOGpTK25kVXZEXC8zZzdiXC9VSE1PcHZmYzFyTUl3cEFKTlwvbVEybzRzZTZnZ1lqTno1NzJrQlNUbktzbFFUd0VLZCIsIm1hYyI6IjFkMDdhYjE0ZWVlYTMxMDliODkwMWFlMDZkNmU2ZmZhZWU1ZTU3NzAyZmU0NmM2ZjU2NDQzMmVjYzljZmJjZGYifQ==
eyJpdiI6IkhMMFRLWnZWWFpsWFlPMEhiWU92OWc9PSIsInZhbHVlIjoiS2RBVGtSbHlNVDdCMTI3UjBOS05nVG1kamVcL1BaUDNwTmRIVTVLcWZuTmpxNVBQVkJyYkgzbXhcL1piMDVRcDFtMU1LUFNYZFFlc2NsTWlhUHVZcHNMU1pIZjNGNXR1c1hnXC90NU1oejQzZXF5RytOemx3Q1NYWExcL0JCU0dwZ0t5UGlCMlFtR1l5ZDBpQmJhOTZ3ZkRPUUlHeHFoSkZQSWRVV2NGVDRoNjZRdmsrblNGd09pUGRHc3dGbG83eitVcCIsIm1hYyI6IjJmOTMxYzcyODc5NGQ3YmZjODZjMTAzNzA0M2IyMWQ5NzI4NDg2ZWU3OTMwYTM0NDczOWNiZjk4MDNiNmMzMmEifQ==

Ads
';
Advertisement