Rung một cái khiến não anh mơ hồ. Chỉ một cái búng mà khiến Diệp Phàm cảm giác như đầu sắp nổ.
Không đau, nhưng cảm giác như cộng hưởng, trong lòng anh kinh ngạc vô cùng.
Đây là hai quái vật phương nào chứ...
Ba ngày trôi qua, hôm nào Diệp Phàm cũng uống thuốc mà người phụ nữ nấu.
Thân thể của anh cũng từ từ hồi phục, hiện giờ anh đã có thể đi lại bình thường, bước nhanh như gió.
Nhưng vết thương thật sự vẫn còn trong nội tạng, cần điều dưỡng từ từ.
“Ông già, cảm ơn ông và bà nhiều lắm. Thuốc này rất hữu dụng, phục hồi rất nhanh!”, Diệp Phàm nhìn người đàn ông đang đốn củi, cười nói.
Về vợ của người đàn ông tóc trắng, Diệp Phàm cũng không còn vô tư gọi là chị nữa mà đổi sang bà.
“Haha, thằng khốn nhà cậu ăn hai cây Tuyết Liên và nửa cây Long Hoàng Sâm của tôi, còn không tốt nữa thì vô lý quá”.
Mấy ngày này, hai người đã quen thuộc hơn. Diệp Phàm không hỏi lai lịch của người đàn ông tóc trắng, tại sao lại cứu anh. Mà người đàn ông tóc trắng cũng không nhắc đến. Hai người cứ gọi nhau một câu “thằng khốn” một câu “ông già”.
Giống như đôi bạn lâu năm, kể ra cũng vui.
Nhưng trong lòng anh cực kỳ cảm động. Dù gì thì ông già cũng là ân nhân cứu mạng của anh, mà còn tốn không ít thời gian và tinh lực vào việc chữa trị cho anh.
Nói không cảm động là giả, nhưng ơn cứu mạng này anh hiểu rõ là được rồi.
Nhưng giờ anh không liên lạc được với Hàn Tuyết, điện thoại anh hết pin, ở đây thì chiếu sáng bằng nến.
Anh rất muốn đi luôn, nhưng người đàn ông tóc trắng nói với anh nếu không muốn có di chứng thì phải ngoan ngoãn ở đây.
Diệp Phàm cũng hiểu ý ông, bèn đè nén tâm tư lo lắng và nhung nhớ lại mà một lòng chăm sóc bản thân.
“Diệp Phàm, đây là thuốc ngày hôm nay”, lúc này Hoắc Thanh Thanh đi vào, cầm một bát thuốc.
“Không uống được không?”, Diệp Phàm bĩu môi cười nói.
Hoắc Thanh Thanh dứt khoát: “Không, anh phải uống!”
“Dịu dàng săn sóc lại còn xinh xắn, rất hợp làm vợ...”, lúc này, bà Thiên đi vào.
Câu nói này khiến ông Bạch cười hô hố, còn hai người thì câm nín.
Mặt Hoắc Thanh Thanh nhất thời đỏ lên, nhìn xinh đẹp vô cùng.
Không kìm được mà nũng nịu: “Bà Thiên, bà cứ trêu con...”
Bà Thiên cười ấm áp: “Bé con, bà Thiên không trêu đâu. Nếu thích thì cứ nói ra đi, con gái nhà chúng ta dám yêu dám hận!”
“Chỉ là đàn ông thôi mà? Thích thì cướp, không cướp được thì đánh ngất rồi cướp!”
“Á... Con... Con...”, Hoắc Thanh Thanh tức tối giậm chân, đỏ mặt nhưng vẫn xinh đẹp. Nếu không phải vẫn đang cầm bát thuốc thì cô ta nhất định sẽ rời khỏi đây ngay.
Diệp Phàm thì đổ một lượt mồ hôi lạnh. Bà Thiên nhìn thì có phong phạm của bậc mẫu nhi thiên hạ nhưng sao lại giống nữ thổ phỉ thế này.
Người đàn ông tóc trắng thì vui vẻ cười phá lên. Diệp Phàm lúng túng, chỉ đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả điếc.
Hoắc Thanh Thanh đỏ mặt nhìn Diệp Phàm, thấy ánh mắt né tránh của anh, đầu nghẹo sang một bên thì lòng khẽ buồn bã.
Nhưng chỉ một giây sau, cô ta nói: “Uống nhanh lên, khỏe lại để chị đây không phải chăm sóc anh nữa, được giải phóng và tự do!”
Diệp Phàm cười gượng, vội vàng lấy bát thuốc uống sạch. Hoắc Thanh Thanh cầm lấy cái bát không rồi chạy đi như bay.
“Nhóc hư có trái tim sắt đá thế cơ à?”, bà Thiên bất mãn nhìn Diệp Phàm.
“Cháu...”
Diệp Phàm cười khổ: “Bà Thiên, cháu đã có vợ rồi”.
Bà Thiên “hừ” lạnh một cái: “Đàn ông mà giỏi thì lấy mấy vợ cũng được hết”.
Người đàn ông tóc trắng gật đầu như giã tỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất