Bốn món một canh, một bữa ăn đơn giản, đến cả bánh bao cũng làm từ bột ngô khoai bình thường thôi nhưng Diệp Phàm lại ăn như hổ.  

 

Với anh, những món này còn thơm ngon hơn thức ăn ở nhà hàng Thủy Tinh nhiều.  

 

“Từ từ thôi, có ai cướp của anh đâu”.  

 

Hoắc Thanh Thanh lườm anh, người đàn ông này như kiểu quỷ đói vậy.  

 

Diệp Phàm đói gần chết, ngủ liền 3 ngày khiến bụng anh trống rỗng.  

 

“Ông già, ngón nghề ban nãy của ông đỉnh đấy, dạy tôi miếng được không?”, Diệp Phàm vừa ăn vừa hỏi người đàn ông tóc trắng.  

 

Nói thật, Diệp Phàm gọi ông là “ông già” thì cũng hơi khó nghe, vì nhìn ông chỉ khoảng hơn 50.  

 

Nhưng Hoắc Thanh Thanh đoán người đàn ông tóc trắng ít cũng phải gần 80 tuổi, như vậy mới có thể giết chết Tiểu tông sư trong một chiêu. Đúng là lão yêu nghiệt.  

 

“Ăn cơm mà vẫn không chặn được cái họng của cậu hả!”, người đàn ông tóc trắng cạn lời, gắp thêm đồ ăn cho Diệp Phàm.  

 

“Bốp bốp bốp”  

 

Hai người đấu đũa, để xem ai có thể gắp được viên Tứ Hỉ.  

 

Viên Tứ Hỉ tròn tròn cứ lên xuống không ngừng...  

 

“Tĩnh tâm, ngưng khí, khí tẩu nhất ti, kình hóa nhất phương...”  

 

Người đàn ông tóc trắng và Diệp Phàm không ngừng nói chuyện. Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, bắt đầu vô thức mô phỏng động tác của người đàn ông tóc trắng.  

 

Một lát sau, người đàn ông tóc trắng thu đũa về, viên Hỉ Thước tròn trơn đang lăn tròn trên đầu đũa của Diệp Phàm.  

 

Hoắc Thanh Thanh tròn mắt nhìn, cô ta dường như thấy được một luồng khí đang bao quanh viên Tứ Hỉ để không cho nó rơi xuống.   

 

Mà dòng khí này đang xoay chuyển khiến cho viên Tứ Hỉ cũng không ngừng xoay. Mặc dù trông nó yếu ớt lắm nhưng Hoắc Thanh Thanh vẫn kinh ngạc vô cùng.  

 

Khí kình hóa hình!  

 

Khí kình hóa thành luồng xoáy là điều chỉ có hóa kình tiểu tông sư mới làm được. Diệp Phàm chỉ mới là ám kình bát đạo, tuy có thể đánh được khí kình trong người mình ra nhưng vẫn là vô hình.  

 

Khí kình hóa hình, là vô thần, uy lực cực mạnh. Đây cũng là lí do vì sao Diệp Phàm bị đuổi giết như một con cún trước mặt tiểu tông sư.  

 

Người đàn ông tóc trắng và người phụ nữ nhìn nhau, khẽ gật đầu.  

 

“Bộp!”  

 

Diệp Phàm rung đũa, viên Tứ Hỉ bay lên, rơi vào miệng anh.  

 

Diệp Phàm nhìn người phụ nữ, ngoan ngoãn cười: “Chị ơi, viên Tứ Hỉ này ngon quá!”  

 

“Thằng nhóc hư này, bắt nạt người ta mãi thành quen hay gì, gọi là bà!”, người đàn ông tóc trắng vuốt râu trợn mắt. Gọi ông là ông già mà dám gọi vợ ông là chị, còn ra cái thể thống gì nữa?  

 

“Sao? Không được gọi là chị à?”  

 

“Ông chê tôi già à?”  

 

Người phụ nữ cười như không cười, nhìn người đàn ông tóc trắng.  

 

“Bà...”, người đàn ông tóc trắng cười bất lực. Nhưng lại tràn đầu yêu thương. Người phụ nữ đột nhiên dỗi khiến ông không biết làm thế nào.  

 

“Khụ khụ, tôi không ăn nữa đâu!”, Diệp Phàm đột nhiên hạ đũa, nói.  

 

“Ăn nữa đi, còn nhiều cơm thế mà, bà nấu ăn ngon lắm!”, Hoắc Thanh Thanh nói.  

 

Diệp Phàm cười hì hì: “Không phải, tôi bị nhét cẩu lương đến no rồi!”  

 

Ba người sửng sốt, Hoắc Thanh Thanh khẽ run người, Diệp Phàm này chán sống hả!  

 

“Nhóc hư hỏng, đáng đánh!”  

 

Người phụ nữ mỉm cười, vươn tay ra gõ đầu Diệp Phàm. Anh trốn đi theo bản năng nhưng động tác của bà còn nhanh hơn.  

eyJpdiI6IlhHY3RRaVdaMDFEZlZsSXdtMDFhcFE9PSIsInZhbHVlIjoiamZxOVV4b0ZSYVVvMDRLblZOVGhaalJEM3lsXC9pTmJURml4QlU5aFwvNXoySjhBa3BmamVabjF4TXR1ZkpKSjExIiwibWFjIjoiNGU3MDgxNzUyYjYzZGUxYzlhOTRlZmZlYTNlMzYyOTRmMmY3MThlZGNjMWM0MjcyMWQ3ZDQzNGQ3OGRiYmUzMiJ9
eyJpdiI6IlpsZGFnUGRqbTNcL0haMGdSTVJzNkRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNxcDhwa3hRSFRrMHl5QW1pXC9cL0RyUjBkNzlXVExiMWRyODJaWkswYmJvRTdvM0RrZjBsYVU1SlJQWnQrZ1RaNVQxVHZQa3lCN3o3UW9aU0FPWjhaeGdMK09xS21yejZpQ0dZQ3kwVlY0M3p6R3pnZDFXcUd2YmVRaWhiK2dFbysiLCJtYWMiOiJhZjgwOWRhODFmNjNmNmJkZDc0NTAzM2NhYTRkYmUwNzUzZWJjYTVmZDVjNTNmMDdkNTM0YzFmYjY1YjlkZGE1In0=

Diệp Phàm cả kinh. Trong nháy mắt, ngón tay trắng nõn của người phụ nữ đã chạm vào trán anh. 

Ads
';
Advertisement