Sau khi Vương Hưng Đạc đi khỏi, La Đại Hải nhìn Diệp Phong, khen ngợi: “Chàng trai trẻ, cậu thực sự rất có tài. Bức thư họa kia không phải ai cũng vừa nhìn là phân biệt được đâu. Đúng là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, thanh niên bây giờ giỏi giang quá!”  

 

Tô Viễn Sơn mắt sáng ngời nhìn chàng con rể tiềm năng trước mặt, hãnh diện khoe: “Đây chính là Diệp Phong, chính là chàng trai trẻ đã tặng cho tôi bức “Cây khô và đá lạ” của quốc họa đại sư mà tôi từng nhắc với các ông đấy!”  

 

Nghe xong những lời này, mấy người bạn của Tô Viễn Sơn mắt sáng lên, vây quanh Diệp Phong muốn học hỏi kỹ năng giám định thư họa của anh. Ai cũng muốn tìm cơ hội kết giao với chàng trai tuổi trẻ tài cao này.   

 

Lục Văn Thanh nãy giờ vẫn nép đằng sau cũng mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Diệp Phong. Thực sự hôm nay Diệp Phong đã bảo vệ cô bé, lại còn được bao nhiêu người ngưỡng mộ vây quanh. Điều đó khiến Lục Văn Thanh hoàn toàn thay đổi cái nhìn về người anh rể này. Bây giờ cô bé vừa quý mến, vừa ngưỡng mộ anh.  

 

Nể mặt Tô Viễn Sơn, Diệp Phong ở lại trò chuyện cùng những người kia một lúc rồi sau đó cũng viện cớ nói phải đưa em họ Lục Văn Thanh về nhà để rời khỏi đó.  

 

Từ lúc ở triển lãm tranh về, Lục Văn Thanh đổi thái độ một trăm tám mươi độ, cứ bám dính lấy Diệp Phong ríu rít như chim non. Hơn nữa, cô bé còn bày cách cho anh lấy lòng Thu Mộc Trân.  

 

Dưới sự tham mưu của Lục Văn Thanh, tối hôm đó Diệp Phong đặc biệt chuẩn bị đồ ăn mang đến công ty cho Thu Mộc Trân. Mấy ngày nay vì chuyện giấy phép của công ty mà cô lao lực, về nhà rất muộn. Hoặc là ăn đồ ăn nhanh ở công ty, hoặc nhịn đói luôn.  

 

Sáu giờ tối, Diệp Phong đến văn phòng của Thu Mộc Trân. Thu Mộc Trân lúc này vẫn còn đang chăm chú làm việc. Hàng lông mày lá liễu xinh đẹp nhíu chặt lại nhìn vào màn hình máy tính. Diệp Phong đứng ngắm nhìn cô một lát rồi mới mở cửa đi vào trong.  

 

Thu Mộc Trân thấy Diệp Phong cầm hộp cơm tới thì khá ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô tạm dừng việc đang làm để ăn cơm cùng anh.   

 

Nhưng hai người họ vừa ngồi xuống thì đột nhiên có một đám người hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài xông vào văn phòng, người dần đầu chẳng phải ai xa lạ mà chính là Vương Hưng Đạc.  

 

Ông ta lao vào văn phòng như một cơn lốc, giận dữ ra lệnh cho mấy cấp dưới đi cùng: “Thu giữ toàn bộ tài liệu, giấy tờ, tang vật. Lục soát tất cả mọi ngóc ngách, không được bỏ qua bất cứ thứ gì!”  

 

Thu Mộc Trân đang chuẩn bị ăn cơm, thấy cảnh này thì đánh rơi cả chiếc thìa trong tay. Cô vội vã chạy ra chắn trước mặt đám người kia, run rẩy hỏi: “Quản lý Vương làm gì vậy? Các người có quyền gì mà xông vào văn phòng của tôi lục tung mọi thứ lên? Tôi đã làm gì sai?”  

 

Vương Hưng Đạc cười lạnh đáp: “Tôi nhận được thư nặc danh tố cáo bất động sản Mộc Phong làm ăn bất chính, là công ty ma thành lập để rửa tiền! Giờ tôi ra lệnh cho cô hợp tác điều tra, toàn bộ tang vật sẽ bị thu giữ, bất động sản Mộc Phong tạm đóng cửa vô thời hạn đến khi có thông báo tiếp theo!”  

 

Thu Mộc Trân sửng sốt: “Cái gì? Công ty rửa tiền? Các ông có nhầm không vậy? Hồ sơ pháp lý của chúng tôi rõ ràng minh bạch có thể cho các ông xem. Tại sao các ông chỉ nghe một lời tố cáo nặc danh rồi kết luận hồ đồ như vậy?”  

 

Vương Hưng Đạc gằn giọng đáp: “Có trách thì trách chồng cô không biết điều, đắc tội với người không nên đắc tội!”  

 

Thu Mộc Trân còn chưa hết cú sốc này thì đã đến cú sốc khác, cô trợn tròn mắt hỏi: “Chồng tôi? Đắc tội? Ông nói cái gì vậy?”  

 

Vương Hưng Đạc cười gằn không đáp, sau đó tiếp tục đốc thúc cấp dưới của mình lấy đi mọi tài liệu, sổ sách của công ty Thu Mộc Trân.   

 

Thực ra chẳng có thư tố cáo nặc danh nào cả, chẳng qua là Vương Hưng Đạc ôm hận Diệp Phong vì anh khiến ông ta bẽ mặt ở triển lãm tranh, bị cả giới chơi tranh đàm tiếu, tẩy chay, không cam tâm nên mới nghĩ cách trả thù.  

 

Với quyền lực của mình trong Sở Công thương, ông ta có thể hô mưa gọi gió. Nói không chừng, tài liệu sổ sách của bất động sản Mộc Phong sau khi bị thu giữ, ông ta cũng có thể đổi trắng thay đen, gán cho bất động sản tội danh gì đó để xử phạt nặng hoặc bắt công ty đóng cửa luôn!  

 

Một lúc sau, đám người kia đã bới tung văn phòng của Thu Mộc Trân lên, tịch thu tất cả sổ sách. Trước khi rời đi, ông ta còn quay lại nhìn Thu Mộc Trân cười lạnh nói: “Vợ chồng cô cứ đợi trát gọi của tòa đi!”  

eyJpdiI6IkhwYmhhNlFKeHorRkdGRkxwY2V3K1E9PSIsInZhbHVlIjoiRGNMWjRBc0p4c24xTWZyYkRvMDdjbnhSbXZoT0NCK3JYRWVZRWwrN1hmVWpPZlRUM1VPWjJsWHRuZ0lEMXE3WiIsIm1hYyI6IjdhMzgzYzc2YWMyNzAwZDg0ODdiZmU0NzZhMWEzODEzMmQ2NWFkOGVhYTc4NzFkNmYxZGJhNDY1ZWVhODFlZGEifQ==
eyJpdiI6IlFIdkNhdjlHeWhtbVUxRDJIK29oTUE9PSIsInZhbHVlIjoiTHNRdzV2NU5XbTQrajhPTWZwcjRwK2JqdXNCODVOY2dUa0VIM3o3WWRcL0ZaMTVBUmUwQklVRG9cL1wvVFplTHE5bG1zNzdlekF6SHc4aTNvbHIzMWVsSFFWQVJyblc3eCs0akZoWnY0OU9PU0lxOEZFOEVDbkx1VGtnNDBHeHBRQUVSWE9yRzFCQ2RJSDZDSXZqcE9vcDVKajNcL2NnazFQZzF2TGI5dW4rOXFtdDhDckE3NWJ3QlhGemFmQTZXTUtUTFloOGhUTm9lbE9uTUdhYWFqVGMyNkZlYmt3bVU5YTlnU3FDYnNJZ1B0WWR6Y0R0MW9xVEd4M0dmNHlMR3ZpNXJBRCtlcjFQdklSRTc0OGxlV1NHZE1vZnVveEx2aytnSkZhZmI3S0l3aFBBZDFVUDZHcEY4bUZcL3JKTGxxSzlza2VhTWxqSWZ2QnppcE5TVVJhNjFNVUYwSzRFZEpHQWdEOEtpZHpxdTVnZnp3VXZSXC9vcVA1SGw3STlmVjZ5ZVRFZzJOWUdaYlUxSEx6TytVNGIrdEpWbXhNVjM3WjExSFg5R3crQThsQVhsZ0NWYWVVb3NqNnkyRWRRVXJ5cjhieTJIellLZys1eWVvOEtnTGNSUitEK0NEUWN4a3VpUjVDRU5pUmhJRWxKbG9Eb01Dem1DR1kyVThWclwvK21hT0tHY1c1TVwvcFZidXczamZVN3p1M1hpcU1KNm9wZmt3T1wvTkRJTUhHdm9TN1F4eGlcL3ZKbE5pUjZEQ1p1R3hEdUJ0TWViY29WZEwrdDlzdzdcL09mcXVYOXp0cEh0RytuVlI1amtWRm5JNUMxV2dVNFA0M1ZRMllvaTJPU0JoMEg5MkR6ZlBLKzJnWEFyMnNvUjhpOWZIQUNLeWpwaGkxZFFHZ2VcL1BXMTdtXC8wS2ZhRzN0bWxhdEQ2U3JpWEVNcEVSV1VCIiwibWFjIjoiMTRhY2E1OWZiNmJhZjg4M2RkMWQ4ZmUwYjU4ODQ2YjE5OTRjYmY1MTgyZWEzNjIwNDZkM2I2MGI3Nzg3NDcyZiJ9

Thế nhưng, đám người kia vừa ra đến cửa thì lại có một đoàn người khác đi vào. Người đi đầu đoàn người mới đến tóc đã điểm bạc, mặc bộ vest đúng kiểu người nhà nước, toát ra khí chất của một người lãnh đạo. Người đàn ông kia trầm giọng hỏi: “Các người đang làm gì vậy?” 

Ads
';
Advertisement