Sáng hôm sau, Thu Mộc Trân đi làm như thường lệ còn Diệp Phong cũng sửa soạn ra khỏi nhà.
Lục Văn Thanh thấy Diệp Phong thất nghiệp mà nay lại sửa soạn ra khỏi nhà lại còn ăn vận khá chỉnh tề thì không khỏi nghi ngờ, lập tức hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Diệp Phong không trả lời rõ ràng, chỉ mỉm cười đáp mình ra ngoài có chút việc.
Điều đó càng khiến cô bé nghi ngờ thêm, Lục Văn Thanh lo sợ chị họ mình bị ông chồng vô dụng này cắm sừng nên lén lút đi theo theo dõi Diệp Phong.
Diệp Phong thừa biết Lục Văn Thanh đi theo mình, nhưng anh không vạch trần cô bé mà chỉ lắc đầu cười bất lực.
Vì địa điểm triển lãm cách nhà không xa nên Diệp Phong đi bộ tới chứ không bắt xe.
Khi Diệp Phong đến nơi thì Tô Viễn Sơn đã chờ sẵn ở cửa đón anh. Hai người họ đi vào trong phòng triển lãm, dạo khắp một lượt. Sau đó, Tô Viễn Sơn đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, có chút chuyện cần giải quyết nên bảo Diệp Phong ở bên trong đợi mình một lát.
Diệp Phong đành vào trong một quán cà phê gần khu vực triển lãm ngồi đợi. Anh đang ngồi nhâm nhi một tách cà phê thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người quát lớn: “Không có mắt à, đi đứng kiểu gì vậy hả? Mày biết nếu mày đụng vào tao làm hỏng bức tranh này thì bán cả nhà đi mày cũng không đền được không hả?”
Diệp Phong cau mày quay lại xem là ai đang lớn tiếng như vậy ở nơi văn minh lịch sự này.
Nhưng sau khi nhìn thấy người kia, anh lại vô cùng ngạc nhiên bởi người vừa to tiếng chính là Vương Hưng Đạc, còn người đang ngã sõng soài trên mặt đất chính là Lục Văn Thanh.
Vương Hưng Đạc này hôm qua bị cảnh sát bắt đi, nhưng ông ta cũng chỉ là được Thu Mộc Doanh tặng lại cây trâm, không liên quan trực tiếp đến vụ mất cắp nên rất nhanh sau đó đã được thả ra.
Diệp Phong sợ người đàn ông kia trong lúc giận dữ ra tay đánh Lục Văn Thanh nên lập tức đi tới, chắn trước mặt Lục Văn Thanh, nói: “Ông là người lớn, đây chỉ là một đứa trẻ, có nhất thiết phải nặng lời như vậy không?”
Lục Văn Thanh như thể sợ người đàn ông trung niên trước mặt sẽ ra tay đánh mình hoặc bắt đền tiền gì đó nên sợ hãi nép sau lưng Diệp Phong.
Vương Hưng Đạc dường như cũng nhớ mặt anh từ hôm anh tới nhà hàng Mỹ Niên. Hôm đó Thu Mộc Doanh đã nói với ông ta, Diệp Phong này là chồng của giám đốc công ty bất động sản Mộc Phong, là một tên nhà quê ăn bám, thiếu hiểu biết lại còn không biết điều. Vậy nên đương nhiên, Vương Hưng Đạc cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với anh. Giờ thấy Diệp Phong không đâu tự nhiên xía vào chuyện của mình thì ông ta càng giận dữ quát: “Cậu là cái thá gì! Bức bút tích Đường Bá Hổ này của tôi ngàn vàng khó mua nổi. Nó vừa đụng vào tôi khiến tôi làm rơi bức tranh. Nếu tranh bị bẩn, bị rách thì cậu có đền nổi không? Tuổi gì mà xía mũi vào chuyện của tôi?”
“Bút tích của Đường Bá Hổ?”, Diệp Phong chợt nhớ ra lúc ở nhà hàng, Thu Mộc Doanh đã tặng cho Vương Hưng Đạc một bức tranh. Nếu ông ta có được tranh này từ chỗ Thu Mộc Doanh thì lẽ nào, đây là bức tranh giả mà lúc trước Thẩm Cửu Ức đưa cho gia đình Thu Mộc Doanh?
Diệp Phong liếc mắt nhìn bức tranh trong tay Vương Hưng Đạc, nhờ có Vân Đạo Thiên Thư, anh chỉ cần liếc một cái là lập tức biết đây là đồ giả.
Anh cười lạnh đáp: “Ông có chắc bức tranh mình đang cầm trên tay là bút tích của Đường Bá Hổ chứ không phải một thứ phế phẩm giả mạo không?”
Nghe Diệp Phong nói vậy, Vương Hưng Đạc lập tức nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Một thằng nhãi ranh không hiểu gì về thư họa, vậy mà dám nói đây là tranh giả. Cẩn thận cái miệng của mình đấy! Bức tranh này được chủ tịch Thẩm Cửu Ức của tập đoàn Thẩm Thị tặng cho một người quen của tôi. Người đó sau này lại tặng lại nó cho tôi. Còn có cả ảnh chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị trao tận tay bức tranh này cho người bạn của tôi. Sao có thể là đồ giả được chứ?”
Đúng lúc này, Tô Viễn Sơn đã trở vào, lại còn đưa theo vài người bạn trong giới chơi tranh. Vốn dĩ ông định giới thiệu Diệp Phong với những người bạn này để họ được mở mang tầm mắt. Nhưng Tô Viễn Sơn vừa đi vào đã thấy một người đàn ông đang lớn tiếng cãi cọ với Diệp Phong nên vội vã bước tới xem có chuyện gì xảy ra.
Tô Viễn Sơn vội vã hỏi Diệp Phong: “Có chuyện gì vậy?”
Diệp Phong nhún vai đáp: “Cũng không có gì, chỉ là cháu nhận ra người đàn ông này mang tranh giả tới tham dự triển lãm”.
Vương Hưng Đạc giận dữ nghiến răng nghiến lợi, lập tức tìm một chiếc bàn gần đó, trải bức tranh ra rồi gầm lên: “Thằng oắt con, mở mắt ra nhìn cho kỹ! Đường nét tinh tế như rồng bay phượng múa, vừa có lực vừa có hồn như thế này mà bảo là tranh giả? Nói thế mà nghe được à?”
Mấy người bạn của Tô Viễn Sơn thấy ồn ào cũng kéo lại xem. Trong số mấy người bạn đó có La Đại Hải – đệ tử ruột của hội trưởng hội đồ cổ Vân Châu – Cổ Long Ân. La Đại Hải cũng là một nhân vật có máu mặt trong làng chơi thư họa.
La Đại Hải bước tới hỏi: “Chuyện gì ồn ào quá vậy?”
Vương Hưng Đạc thấy người này đi tới thì tự nhiên đổi thái độ, vô cùng cung kính đáp: “Chào La tiên sinh, không ngờ lại được gặp tiên sinh ở đây. Tôi cũng không muốn gây náo loạn, chỉ là có kẻ điên khùng không hiểu gì về thư họa cứ vô duyên vô cớ nói bức tranh của tôi là giả!”
La Đại Hải nhíu mày đáp: “Thật sao? Để tôi xem qua bức tranh này xem sao”.
Thân là đệ tử chân truyền của Cổ Long Ân, La Đại Hải đương nhiên cũng có kiến thức thâm sâu trong việc giám định thư họa. Ông ta nhìn ngắm bức tranh một hồi, soi kỹ từng ngóc ngách. Sau đó, ông ta chép miệng, bắt đầu phân tích: “Bức tranh này quả thực là giả. Bức bút tích của Đường Bá Hổ vốn được viết trên loại giấy vô cùng đặc biệt, mỏng nhưng lại rất dai và mịn. Loại giấy này tuy có màu khá giống, nhưng lại dày và kém dai hơn. Hơn nữa, chữ trên bức thư họa này tuy rồng bay phượng múa nhưng lại có vài nét hơi cứng, ví dụ như nét mác này”.
Sau khi phân tích xong, La Đại Hải quay sang nhìn Vương Hưng Đạc, giận dữ nói: “Ông thừa biết luật lệ của triển lãm tranh lần này là bài trừ hàng giả hàng nhái. Sao còn dám mang bức tranh rẻ tiền này đến đây lừa gạt mọi người?”
Vương Hưng Đạc nghe những lời này xong thì đứng như trời trồng, mặt tái mét lại. Lời của La Đại Hải, ông ta không thể không tin. Ông ta lắp bắp: “Tôi... tôi... là do bị người ta lừa gạt nên... nên...”
“Kinh doanh cái khỉ gió! Vương Hưng Đạc này có chết cũng không xin giấy phép kinh doanh cho cái loại khốn nạn đó!”, Vương Hưng Đạc bực tức chửi thề.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất