Trong phòng thẩm vấn của Sở cảnh sát Đông Thành, thành phố Vân Châu.
Diệp Phong ngồi đối diện với cô cảnh sát Nhậm Hàm. Cuộc thẩm vấn đã diễn ra được khoảng ba mươi phút.
Nhậm Hàm quắc mắt lên nhìn anh. Gương mặt cô xinh đẹp nhưng lại không có sự mềm mại như một cô gái bình thường mà thay vào đó là sự lạnh lùng, rắn rỏi như một nữ anh hùng.
Nhậm Hàm đập mạnh xấp tài liệu báo cáo hiện trường xuống bàn, sau đó sai cấp dưới mang USB chứa đoạn CCTV đến. Cô cắm USB vào chiếc laptop trên bàn rồi đẩy chiếc laptop đến trước mặt Diệp Phong, gằn giọng nói: “Anh tự xem đi, đây chính là đoạn băng quay cảnh anh đi ra khỏi quán karaoke. Tính đến năm giờ chiều hôm qua, tức lúc anh ra khỏi đó đã có tổng cộng mười một người đi vào quán karaoke này. Vậy mà sau đó chỉ có mình anh bình an vô sự đi ra. Những người khác đều bị thương nặng, bầm dập nhiều chỗ, thậm chí là gãy xương phải nhập viện điều trị tích cực! Vậy mà anh còn không nhận tội?”
Diệp Phong cau mày nghĩ lại chuyện lúc chiều. Rõ ràng lúc đó anh rất nhẹ tay với bọn họ, cùng lắm chỉ khiến họ chảy chút máu chứ làm gì có chuyện bầm dập nhiều chỗ rồi gãy xương cơ chứ?
Nghĩ ngợi một lát, Diệp Phong đáp: “Cũng có những khả năng khác, có thể họ tự ra tay chém giết lẫn nhau, hoặc có thể họ trượt chân vấp ngã gì đó sao tôi biết được?”
Thấy Diệp Phong ngoan cố không nhận tội, Nhậm Hàm giận tím người đập mạnh bàn trừng mắt quát: “Được lắm, đã phạm tội còn không biết hối cải! Để tôi xem anh ngậm miệng được đến khi nào!”
Lúc này, một người đàn ông trọc đầu đứng cạnh, có lẽ là đồng nghiệp của Nhậm Hàm cũng hùa theo: “Đội trưởng Nhậm, hay là để tôi dần cho hắn ta một trận, để hắn nhanh chóng nhận tội?”
Nhậm Hàm càng giận dữ hơn, quắc mắt nhìn gã đầu trọc, quát: “Lý Quang, anh im miệng ngay! Ai cho phép anh ép cung? Nếu anh còn tùy tiện đánh phạm nhân như lần trước thì đừng hòng tôi bỏ qua!”
Xem ra Nhậm Hàm này tuy có cứng đầu lại nóng nảy nhưng không phải người xấu. Ngược lại còn là một nữ cảnh sát vô cùng chính trực. Diệp Phong thực ra không hề có ấn tượng xấu về cô cảnh sát này, thậm chí anh còn cảm thấy những người chính trực như vậy rất đáng quý.
Nhậm Hàm tiếp tục hỏi cung nhưng Diệp Phong vẫn không nhận tội. Sau cùng, cô giận dữ giao lại việc thẩm vấn cho Lý Quang: “Tiếp tục thẩm vấn, nếu hắn chưa nhận tội thì không cho hắn ngủ!”, sau đó bỏ ra ngoài.
Nhưng khi Nhậm Hàm ra tới cửa thì Diệp Phong gọi giật cô lại nói: “Đội trưởng Nhậm, tôi nói thật, tốt nhất cô nên thả tôi ra. Nếu không thì lâu nhất ba ngày sau tôi cũng sẽ được thả. Để tránh rắc rối cho mình, cô nên làm theo lời tôi nói”.
Nhậm Hàm quay lại, trợn mắt nhìn Diệp Phong đáp: “Đừng có mơ! Trần đời tôi ghét nhất loại con ông cháu cha có hậu thuẫn rồi ra ngoài làm càn làm bậy! Dù anh có ô dù thế nào, tôi cũng quyết điều tra ra sự thật, tuyệt đối không tha cho anh!”
Nói xong, Nhậm Hàm bỏ ra ngoài. Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Diệp Phong và Lý Quang.
Lý Quang nhếch miệng cười lạnh, bước tới bên cạnh Diệp Phong rồi đột nhiên cúi xuống thì thầm vào tai anh: “Thế nào? Ngạc nhiên lắm đúng không? Không hiểu tại sao những người mày đánh ban đầu chỉ bị thương nhẹ mà giờ lại gãy xương nằm trong phòng cấp cứu đúng không?”
Diệp Phong lập tức cau mày lại: “Lẽ nào anh là người của gã giám đốc Mạnh gì đó?”
Lý Quang cười khẩy đáp: “Thông minh đấy! Lần này mày chết chắc rồi!”
Diệp Phong lạnh lùng nhìn Lý Quang, nhếch miệng đáp: “Để rồi xem!”
Diệp Phong đoán chỉ cần khoảng hai ngày ông Hàn không thấy anh liên lạc là chắc chắn sẽ tra ra tung tích của anh. Đến lúc đó chắc chắn sẽ cử người đến cứu anh.
Thế nhưng, trên thực tế, ông Hàn lại không phải người đầu tiên phát hiện ra sự biến mất của Diệp Phong. Người đầu tiên tìm ra anh là Lý Nhị.
Hôm sau, Lý Nhị gọi điện lại cho Diệp Phong để thông báo cuộc hẹn của anh và Tôn Vũ Hào vào tối mai đã sắp xếp xong xuôi.
Thế nhưng, gọi mãi mà không ai bắt máy. Nhận thấy điều bất thường, Lý Nhị lập tức sai Kim Bảo, Ngân Bảo đi điều tra rõ mọi chuyện.
Với năng lực của Lý Nhị, chẳng mấy chốc đã tra ra Diệp Phong bị đồn cảnh sát Đông Thành bắt giữ. Lý Nhị hoảng hốt, sa sầm mặt lại kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Sở tiên sinh bị bắt? Kẻ nào ăn phải gan hùm mật gấu mà dám bắt cả Sở tiên sinh? Mau tra xem ai là Sở trưởng Sở cảnh sát đó rồi liên hệ ngay cho tôi!”
.....
Trong phòng thẩm vấn, Nhậm Hàm vẫn tiếp tục tra hỏi động cơ đánh người của Diệp Phong, nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh, không hé răng nửa lời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất