Tên nào tên nấy kêu la thảm thiết rồi ngã vật ra sàn.  

 

Mạnh Hạ thấy cảnh này thì hoảng hốt, mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.  

 

Diệp Phong tiến tới trước mặt Mạnh Hạ, ánh mắt sắc lạnh của anh khiến ông ta run rẩy. Sau đó anh trầm giọng, chậm rãi nhả từng chữ: “Đưa đồ đây”.  

 

Mạnh Hạ lúc này kinh hồn bạt vía không nói nên lời, nào dám ngang tàng như lúc nãy. Ông ta ngoan ngoãn, vội cúi xuống đưa lại chiếc giỏ cho Diệp Phong.   

 

Mạnh Hạ còn đang vô cùng sợ hãi cho rằng mình sẽ bị thanh niên trước mặt đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Nhưng không, Diệp Phong chỉ liếc nhìn ông ta một cái, nói: “Đã được sinh ra làm người thì sống cho tử tế”. Nói rồi, anh đi ra khỏi quán karaoke.   

 

Mãi đến khi Diệp Phong đã rời khỏi đó một lúc lâu, Mạnh Hạ vẫn còn run rẩy chưa lấy lại được bình tĩnh. Có một số kẻ bên ngoài trông hổ báo cáo chồn như dân anh chị nhưng thực ra lại nhát như cáy. Mạnh Hạ chính là một kẻ như vậy.  

 

Đám đầu trâu mặt ngựa vừa bị Diệp Phong dạy cho một bài học giờ đang lồm cồm bò dậy, tên nào tên nấy rên lên vì đau đớn.  

 

Sau khi giải quyết xong đám côn đồ kia, Diệp Phong rảo bước nhanh về nhà, trên đường đi không khỏi bực dọc lẩm bẩm: “Đúng là một lũ dỗi hơi, suýt thì muộn giờ nấu cơm!”  

 

Tưởng rằng mọi rắc rối đến đây là kết thúc, nhưng không. Tối hôm đó cả nhà Thu Mộc Trân đang ngồi ăn cơm như thường lệ thì có ai đó tới đập cửa thình thịch.  

 

Hàn Lệ nghe tiếng đập cửa dồn dập thì khó chịu sai Diệp Phong: “Ra mở cửa đi”.  

 

Diệp Phong đặt bát cơm đang ăn dở xuống ra mở cửa thì đột nhiên một đám người mặc cảnh phục xông vào bên trong. Người dẫn đầu có vẻ là một nữ cảnh sát.  

 

Cô gái kia giơ phù hiệu và thẻ ngành ra trước mặt mọi người rồi lạnh lùng hỏi Diệp Phong: “Anh là Diệp Phong?”  

 

Diệp Phong hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu đáp: “Đúng vậy, là tôi”.  

 

Cô gái kia nói tiếp: “Anh bị tình nghi là hung thủ đập phá và đánh người ở quán karaoke Đôn Hoàng, CCTV ở đó đã quay được cảnh anh đi ra khỏi quán sau khi đánh người. Mời anh đi theo tôi về đồn phối hợp điều tra!”  

 

Diệp Phong cau mày lại cười khổ nói: “Cô cảnh sát, cô đã điều tra kỹ chưa? Có nhầm lẫn gì không? Tôi mới là người bị hại mà!”  

 

Hàn Lệ, Thu Lỗi và Thu Mộc Trân thấy cảnh tượng trước mặt thì cũng trợn tròn mắt.  

 

Thu Mộc Trân vô cùng kinh ngạc, cô vội vã chạy tới bên cạnh DIệp Phong, nói với cô cảnh sát: “Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, chắc chắn là có nhầm lẫn gì đó rồi. Diệp Phong nhà tôi chắc chắn không bao giờ ra ngoài hành hung người khác!”  

 

Ngược lại với vẻ lo lắng của Thu Mộc Trân, Hàn Lệ chưa hỏi rõ đã chen mồm đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng là cái thằng ở nhà bất nghĩa, ra đường bất lương. Sớm biết sẽ có ngày nó đi gây chuyện mà. Các đồng chí cảnh sát cứ giải nó về đồn, bắt nó chịu trừng phạt đúng với những gì nó đã gây ra! Cho nó đi tù mọt gông để khỏi làm ảnh hưởng đến con gái tôi càng tốt!”  

 

Cô cảnh sát cười lạnh đáp: “Ai nói gì cũng vô ích, chúng tôi chỉ tin vào bằng chứng mắt thấy tai nghe! Người bị anh ta đánh giờ đang phải nằm viện điều trị kìa!”  

 

Nói rồi, cô cảnh sát đẩy Thu Mộc Trân sang một bên, cho mấy cấp dưới đi theo áp giải Diệp Phong về đồn.  

 

Thu Mộc Trân mặt trắng bệch, lo lắng chạy theo muốn hỏi cho rõ đầu đuôi sự việc: “Các người làm gì anh ấy vậy!”  

 

“Diệp Phong! Diệp Phong! Có thật anh đã hành hung người khác không?”  

eyJpdiI6IndmQlc4V2pZUTlYeUZHbWJPazdWZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiY0JQVzJyS2NpbGhQb2pSQ3pja0ROeEROUWt5MFBoTURxcnVzakM0NXdaUzhwUmtXNG9qTkxsREhhMDRlQ2ZrSCIsIm1hYyI6ImYzYmM3YzAyM2RhN2FlMTA5YTMwODQwZTljOWJjZWQ0MjYwMTRhNWYyN2E5ODM4ZWMwNjBkMzI5MTA3OTBiMzMifQ==
eyJpdiI6IkNzU2NuUmlLWVcwdEh6M2V2aGVid2c9PSIsInZhbHVlIjoiV1VrTm9xdzRnalV2S1E5VkJWdzJBODIyM0pkZWVuXC83RllHTGU4YXpYaUpXb3FpWkxwYk8ydGFSRVRCMndJemErWG9DUlZsRkxrYVdSK1J4akVlb0V1THhORjJ0N0JSdXk4NVpqUDhTOHArekx4T1RQUmREajd1UkNRWXlEZTRwQ2E1ME1PM0FoRTk4dlJYc1R0UVVvTEZjOU42NVRZYXVpcU1TK3ZKZU9XZG1SZkgrWDByWlQ3aGt5NEJVZXpkM3FjalE2SmFHME53czBvTFVydkZHd29FNGhJT3pqNlVSMDIxRjZZa3ZIUUZ6d3prOXI2NERvRTRMU3drMFRjMjk2akVBN2lMXC8yUjI3UVhzYW85ZVYwZjhPRG0xeHZZR2QydkpQQ2pxY3lWMzd2M1ZcL3BGbmNTcnNKZjIrU2Q0dU9KWDR2QVpaQkZmS1VWY0IrN2pzVmZJSHFKMkIrcUg5R2VOWTg4aHhDV3BLSmZhMGFkOThpdFpqT3hvc0NWaDNlTGpId3RlbjQ0c2pMQTNvcmF2TGN2SlBqXC9tWUdwanJoNGFWNFJXQklQNHc9IiwibWFjIjoiMzgyNjgzZmQ3MmNmODE5ODRmNDljYzA4NGY1MjM1OTQ0OGEzOTgzM2Q0YmM2OWRlYzJhZmYyM2FjMGZhYzlmOCJ9

Nghe những lời này của Diệp Phong, Thu Mộc Trân dù vẫn còn lo lắng nhưng trong lòng bất giác có một cảm giác yên tâm hơn ban nãy. Cô tin Diệp Phong không phải người như vậy!

Ads
';
Advertisement