Phong cách nửa kín nửa hở này khiến Thu Mộc Trân trông càng gợi cảm. Đôi chân thon dài, làn da trắng mịn, đôi gò bồng đảo ẩn hiện dưới lớp váy ren. Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cô lúc này cũng khó mà kiềm lòng được.
Sau khi trang điểm xong xuôi, Thu Mộc Trân ngắm nghía mình trong gương cười đắc ý. Sau đó, cô sang gõ cửa phòng Diệp Phong.
“Cốc, cốc, cốc!”
Diệp Phong đang đọc sách trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa thì cau mày hỏi: “Ai vậy?”
Thu Mộc Trân đáp: “Là tôi, hình như trong phòng ngủ của tôi có chuột. Tôi sợ lắm! Anh có thể sang đây với tôi một lát được không?”
Bình thường Thu Mộc Trân rất ít khi nói chuyện với Diệp Phong bằng cái giọng nửa nạc nửa mỡ này. Diệp Phong thoáng cau mày không biết cô ngốc này lại làm trò gì nhưng rồi vẫn ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy Thu Mộc Trân ăn mặc như vậy đứng ở cửa, Diệp Phong sững sờ, nuốt nước bọt cái ực. Bà nội ơi, nửa đêm nửa hôm ăn mặc thế này là sao? Không sợ xảy ra chuyện sao?
Diệp Phong lắp bắp: “Mộc... Mộc Trân... em đang làm gì vậy? Sao nửa đêm nửa hôm em lại ăn mặc thế này?
Thu Mộc Trân thấy vẻ mặt sững sờ muốn rớt cái hàm của Diệp Phong thì cố tình uốn éo đường cong mê người của mình rồi hỏi: “Thế nào? Tôi mặc như vậy không đẹp sao?”
Diệp Phong khóe mắt giật giật, nghĩ bụng lẽ nào Thu Mộc Trân đang kiểm tra nhân phẩm của mình? Nửa đêm nửa hôm ăn mặc thế này sang gõ cửa? Việc này quá bất bình thường, chắc chắn có bẫy!
Nghĩ vậy, Diệp Phong liếc nhìn Thu Mộc Trân, cố dập tắt ngọn lửa vừa bừng lên trong lòng, ra vẻ đứng đắn, đi thẳng sang phòng ngủ của Thu Mộc Trân, kiểm tra một lượt rồi nói: “Làm gì có chuột? Có phải em nhìn nhầm không? Chúng ta ở tận tầng 5, sao mà có chuột được? Thôi muộn rồi, em đi ngủ sớm đi nhé!”
Thế nhưng, Thu Mộc Trân nào có ý định buông tha cho anh. Cô nằng nặc mình vừa nhìn thấy chuột, lại tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Diệp Phong cũng hết cách, chỉ đành trải chăn dưới đất, ngủ lại phòng Thu Mộc Trân.
Một lát sau, đèn phòng ngủ tắt, Diệp Phong đang định đi ngủ thì từ bên trên vọng xuống một âm thanh kỳ lạ.
Âm thanh tuy rất nhỏ nhưng lại đầy nữ tính, mê hoặc, giống như tiếng thở gấp của người phụ nữ.
Sự kích thích này khiến Diệp Phong hoàn toàn tỉnh ngủ. Anh cảm nhận phần nào đó dưới bụng của mình đang nóng dần lên.
“Bà cô chết tiệt này đang làm trò gì vậy? Muốn dụ dỗ mình hay thực sự cô đơn lâu ngày không chịu nổi?”
“Không được! Không được! Phải tĩnh tâm! Phải nhẫn nhịn!”
Nghĩ vậy, Diệp Phong nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng tiếng thở kia ngày càng dồn dập, lại có thêm cả tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Thu Mộc Trân quyết định phải thử bằng được Diệp Phong. Mặc dù cô chưa từng “vượt rào” nhưng ngày nay Internet rất phát triển, mấy thứ này trên mạng cô đã từng thấy qua nên đương nhiên không khó để bắt chước.
Tiếng thở và tiếng rên rỉ kia ngày càng gấp gáp.
“Chết tiệt! Mộc Trân, là em ép anh đấy nhé!”
Diệp Phong vùng dậy, ném chăn sang một bên rồi lao vào Thu Mộc Trân. Cuối cùng anh cũng không thể nhịn nổi nữa. Dù gì anh cũng là một người đàn ông!
“Khốn kiếp! Anh làm gì vậy! Mau dừng tay!”
Nhưng Thu Mộc Trân vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi “nanh vuốt” của Diệp Phong, thậm chí còn làm cho ngọn lửa trong lòng anh càng bùng cháy dữ dội hơn.
Ngay khi ván sắp đóng thuyền thì “rầm” một tiếng! Đèn đóm bật sáng trưng!
Đúng vậy, ngay trong khoảnh khắc quyết định thì Hàn Lệ và Thu Lỗi lao vào trong.
Thấy cảnh này, Hàn Lệ quắc mắt nổi trận lôi đình chửi mắng: “Tên khốn! Cậu làm gì con gái tôi vậy? Muốn chết hả? Xem tôi đánh gãy chân cậu đây!”, nói rồi, tay cầm cây chổi lông gà định lao vào Diệp Phong.
Thu Mộc Trân thấy vậy vội vã ra chắn trước mặt Diệp Phong, giải thích: “Mẹ à, mẹ đừng như vậy! Không phải tại anh ấy. Đều là tại con... Ban nãy con...”
Mặt Thu Mộc Trân đỏ lựng lên giải thích một hồi nhưng Hàn Lệ và Thu Lỗi vẫn tiếp tục chửi mắng.
Sau cùng, Diệp Phong bị đuổi ra khỏi phòng Thu Mộc Trân, Hàn Lệ bắt Thu Mộc Trân khóa chặt cửa phòng ngủ lại. Vợ chồng bà ta thực sự lo lắng nếu còn để Diệp Phong ở lại đây thì sẽ thực sự xảy ra chuyện.
Sau khi Diệp Phong bị trục xuất khỏi phòng, Thu Mộc Trân bần thần ngồi trước bàn trang điểm. Nhìn bộ quần áo xộc xệch của mình. Chiếc áo vest bị dứt bung hết cúc, chiếc váy ren gần như bị xé toạc. Tóc tai cô rối bù, trên chiếc cổ trắng ngần còn in mấy vệt hồng hồng. Thu Mộc Trân thấy hơi ngượng ngùng, nhưng rồi lại phì cười lẩm bẩm: “Hóa ra Diệp Phong này cũng thô bạo thật! Bộ đồ này rách rồi, sau này chắc không mặc được nữa!”
Thu Mộc Trân cảm thán một câu, sau đó tắt đèn đi ngủ. Trong lòng vẫn ăn năn vì mình mà Diệp Phong bị mắng te tua.
Nhưng Diệp Phong cũng chẳng thèm để ý đến mấy lời nhiếc móc của Hàn Lệ và Thu Lỗi. Dù gì họ ghét anh không phải chuyện ngày một ngày hai, anh đã quá quen với việc này rồi.
Trong phòng đọc sách, Diệp Phong lắc đầu cười khổ. Bây giờ anh mới phát hiện hóa ra vợ mình cũng có lúc “hư hỏng” như vậy, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại âm thanh mê hoặc ban nãy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất