“Một trăm triệu!”, đột nhiên có người cầm bảng đấu giá, đứng lên hét to.
Đến đây, Tô Thiến mặt đã trắng bệch ra. Hôm nay đến buổi đấu giá này, Tô Viễn Sơn chỉ cho cô ta ngân sách tối đa một trăm triệu rồi dặn dò con gái thấy món hàng nào tốt thì mua về. Nhưng trước mắt, giá cả đã vượt ngưỡng một trăm triệu!
Tô Thiến mím môi, chẳng lẽ lại bỏ qua cơ hội một lần nữa. Nghĩ vậy, cô ta lập tức gọi điện cho bố thuyết phục, kể lể. Cuối cùng Tô Viễn Sơn cũng xuôi xuôi, đáp: “Được rồi, gặp Sở tiên sinh là cơ hội hiếm có. Bố cho con thêm năm mươi triệu. Nhưng nhớ kỹ, chỉ năm mươi triệu thôi không hơn được, ngân sách của chúng ta có hạn!”
Tô Thiến mừng rớt nước mắt, cúp điện thoại cái rụp rồi không hề chần chừ do dự, giơ bảng hét: “Một trăm năm mươi triệu!”
Nhưng ngay lập tức đã có những người ra giá cao hơn!
Sau cùng, có một người hét lớn: “Hai trăm mười triệu!”
Người vừa hét giá cao ngất ngưởng kia chính là Tôn Vũ Hào. Lần này, ngoài việc tham gia triển lãm đá quý ra, bố anh ta còn giao cho nhiệm vụ quan trọng là giành bằng được món bảo vật do Sở tiên sinh mang đến. Cơ hội kết giao với Sở tiên sinh hiếm có như vậy, dùng bao nhiêu tiền cũng phải giành lấy.
Trọng tài cất tiếng hỏi: “Có ai đưa ra giá cao hơn Tôn tiên sinh không ạ?”
Cả hội trường im lặng, Tô Thiến thì ngã phịch xuống đất, gương mặt thất thần như sắp khóc đến nơi. Vậy là cơ hội gặp Sở tiên sinh lại vụt qua ngay trước mắt!
Sau cùng, không còn ai ra giá cao hơn nên cơ hội gặp gỡ Sở tiên sinh đã được trao cho Tôn Vũ Hào.
Diệp Phong ngồi trong gian phòng VIP, nhìn thấy cảnh này thì dở khóc dở cười. Thật không biết nếu Tôn Vũ Hào phát hiện người mà mình vừa bỏ ra hai trăm mười triệu để được gặp là Diệp Phong thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Có lẽ biểu cảm của anh ta lúc đó còn đặc sắc hơn cả khi nhận được nhân sâm và nhung hươu từ tay Diệp Phong ấy chứ!
Sau khi Tôn Vũ Hào giành được cơ hội đi ăn với Sở tiên sinh, cuộc đấu giá nhanh chóng kết thúc.
Lúc này hai vợ chồng Thu Mộc Trân và Tô Thiến cũng nhanh chóng rời khỏi hội trường, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Thế nhưng...
Lúc này, trong văn phòng của Mạnh Hạ - Tổng giám đốc hãng đá quý Đế Dương.
Một người đàn ông trung niên, nét mặt khá hung dữ đang gầm lên: “Cái gì? Tên đó dám thẳng thừng từ chối lời mời của tôi? Lý do là gì?”
Lâm My Nhi cúi gằm mặt xuống, lý nhí đáp: “Dạ, là do anh ta còn bận đi dạo triển lãm với vợ nên không có thời gian ạ”.
Mạnh Hạ tiếp tục chất vấn: “Cô đã làm theo cách mà tôi bảo chưa?”
Lâm My Nhi đáp: “Tôi đã dùng chiêu mà giám đốc dặn, thế nhưng anh ta không những không đồng ý mà vợ anh ta còn mắng tôi té tát”.
Mạnh Hạ giận dữ đấm mạnh xuống bàn nói: “Vuốt mặt thì phải nể mũi, đã từ chối lời mời bằng lý do trời ơi đất hỡi, lại còn cả gan quát mắng người của tôi? Như vậy khác gì hắn khinh thường, bôi tro trát trấu vào mặt Mạnh Hạ này? Tưởng đi cùng với cậu chủ Thẩm thì cành cao lắm hay sao? Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Ngừng một lát, Mạnh Hạ ra lệnh: “Gọi cho Lão Hổ, bảo hắn điều tra sơ bộ về Diệp Phong này. Nếu được thì tìm cơ hội, dạy cho tên khốn đó một bài học!”
...
Lúc này, ba người Diệp Phong đã ra đến bãi đỗ xe, Tô Thiến cho họ quá giang về nhà.
Trái ngược lại với vẻ vui tươi háo hức lúc mới vào xem hội đấu giá, Tô Thiến lúc này ủ ê như quả cà héo vì lỡ mất cơ hội gặp Sở tiên sinh.
Suốt dọc đường, Thu Mộc Trân đã lựa lời an ủi nhưng tâm trạng Tô Thiến vẫn không tốt hơn là bao.
Chẳng mấy chốc, vợ chồng Thu Mộc Trân đã về đến khu nhà mình. Hai người họ từ biệt Tô Thiến rồi lên nhà. Khi họ vào trong nhà thì hai vợ chồng Hàn Lệ đã đi ngủ từ lâu.
Diệp Phong và Thu Mộc Trân tắm rửa, đánh răng rửa mặt rồi như thường lệ Thu Mộc Trân về phòng ngủ, còn Diệp Phong về phòng đọc sách ngủ.
Thu Mộc Trân hôm nay mặc một bộ váy ngủ bằng ren vô cùng gợi cảm. Đôi chân thon dài, làn da trắng mịn lấp ló dưới lớp váy ngủ trông đầy mê hoặc. Cô nằm trong phòng ôm gối, trằn trọc không ngủ được. Trong đầu cứ tua đi tua lại việc hôm nay Diệp Phong mua nhân sâm và nhung hươu, rồi lại nhớ đến lời Tô Thiến nói.
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên cô bật dậy như lò xo, lẩm bẩm: “Không được, việc liên quan đến hạnh phúc cả đời của mình, phải kiểm nghiệm mới được!”
Nói rồi, Thu Mộc Trân nhảy xuống khỏi giường, mở cửa phòng ngủ của mình ra. Cô muốn xem xem Diệp Phong có phải thực sự có vấn đề gì không.
Thu Mộc Trân sau khi mở cửa xong thì đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai kia có phản ứng gì, thậm chí còn chẳng phát hiện ra cô để mở cửa cho anh. Thu Mộc Trân hậm hực lầm bầm: “Đúng là cái tên đầu gỗ! Lẽ nào anh ta có vấn đề gì thật? Hay là chiêu này của mình chưa đủ đô? Được rồi, để chị đây chơi chiêu độc!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất