Hít sâu một hơi, Viên quản sự lên tiếng: “Các vị, thắng bại đã rõ, tiếp theo ta sẽ xử lý chuyện này, mọi người tan đi…”  

 

Dù sao Viên quản sự cũng là quản sự Dao Trì, ông ta vừa nói vậy thì mọi người đều tan đi, nhưng tên tuổi của Dương Bách Xuyên lại trở thành đối tượng giao lưu của bọn họ.  

 

Chờ mọi người tan hết, Viên quản sự cung kính nói: “Chủ nhân, chúng ta sẽ cố gắng không cho cao tầng Dao Trì chú ý.”  

 

Dương Bách Xuyên nhìn Viên quản sự, cảm giác ông ta có hơi khác trước đó, chẳng qua hắn không nhìn ra khác chỗ nào, nhưng cảm thấy lão tiểu tử này có thể tin được.  

 

“Ta giao cho ngươi quét dọn chiến trường.” Dương Bách Xuyên ra lệnh rồi xoay người rời đi.  

 

“Rõ, chủ nhân.” Viên quản sự mừng rõ, ông ta biết Dương Bách Xuyên đã bắt đầu tin tưởng mình.  

 

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên không đi vào tiểu viện mà đi đến bên cạnh Diêu Đại Hoa: “Không muốn chết thì đi cùng ta.”  

 

Diêu Đại Hoa run rẩy, lập tức hiểu ra ý trong lời của Dương Bách Xuyên. Sau khi bị thương, y đã cảm nhận được trong thần hồn có thêm một đạo phù văn, y biết phù văn này có thể lấy mạng của mình. Trong lúc y còn đang suy nghĩ cách đối phó thì những lời này của Dương Bách Xuyên đã vạch trần đáp án.  

 

Sinh tử của Diêu Đại Hoa bị khống chế tỏng tay Dương Bách Xuyên, không dám nhiều lời.  

 

…  

 

Tiểu viện rất độc đáo, Dương Bách Xuyên dẫn theo Cổ Kiếm Hồng Y chồn nhỏ đi vào đại sảnh.  

 

Diêu Đại Hoa và Viên quản sự lần lượt đi vào.  

 

“Bùm.”  

 

Diêu Đại Hoa quỳ xuống, run rẩy nói: “Cầu xin đạo hữu tha mạng, trước đó do ta có mắt không tròng, xin ngài tha cho ta một mạng chó.”  

 

“Láo toét, ai cho phép ngươi gọi đạo hữu? Phải gọi là chủ thượng rõ chưa? Sống chết của ngươi nằm trong tay của chủ thượng, giờ vẫn chưa rõ hả?” Viên quản sự quát lớn.  

 

Phong thủy luân phiên, trước thì ông ta bị Diêu Đại Hoa quát lớn, giờ thì ngược lại. Thấy Dương Bách Xuyên không tức giận, ông ta biết mình đã làm đúng.  

 

Mà Dương Bách Xuyên cũng đang cần Viên quản sự nói cho Diêu Đại Hoa nhận rõ tình hình.  

 

Nếu hắn muốn hành động ở Dao Trì thì cần một vài người của Dao Trì hiệu lực, mà Diêu Đại Hoa này cũng là một quản sự, tu vi Tiên Đế đại viên mãn, dùng bùa sinh tử khống chế y là lựa chọn tốt nhất.  

 

Một ý tưởng đào rỗng Dao Trì cũng dần hình thành trong đầu hắn.  

 

Dùng bùa sinh tử có thể khống chế người, hắn muốn thử xem có thể khống chế được bao nhiêu trong số 72 quản sự, 36 phong chủ.  

 

Cũng không biết bùa sinh tử có thể khống chế được Tiên Tôn hậu kỳ hay không?  

 

Nhìn Diêu Đại Hoa, Dương Bách Xuyên lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi, làm việc cho tốt, ta sẽ giữ lại mạng cho ngươi, nếu không chỉ cần một suy nghĩ thôi cũng đủ làm ngươi hồn phi phách tán, chắc ngươi cũng cảm nhận được điều này.”  

 

“Vâng vâng vâng, cảm ơn chủ thượng đã không giết. Nếu ngài cần ta làm gì thì cứ nói, thuộc hạ không tiếc tan xương nát thịt.” Diêu Đại Hoa là một tiểu nhân đầu óc linh hoạt, có thể nhìn rõ tình thế, thuận cột nịnh bợ.  

 

Và đúng là lọt vào trong tai Dương Bách Xuyên thì rất dễ nghe.  

 

Hắn cũng không vô nghĩa, quay sang nói với Viên quản sự và Diêu Đại Hoa: “Dẫn các quản sự Dao Trì mà các ngươi quen biết đến đây, ta cần bọn họ hiệu lực, hiểu làm thế nào chứ?”  

 

“Thuộc hạ đã rõ.”  

 

Hai người đồng thanh đáp.  

 

“Đi thôi, bắt đầu thực thi luôn đi. 72 quản sự Dao Trì đều là đối tượng mà các ngươi cần mang đến cho ta.” Dương Bách Xuyên vẫy tay ý bảo hai người đi xuống.  

 

“Rõ, chủ thượng.”  

 

Chờ hai người rời khỏi, Cổ Kiếm lo lắng: “Đại nhân, liệu hai người này đi ra ngoài có…”  

 

Cổ Kiếm còn chưa nói xong nhưng Dương Bách Xuyên đã biết điều mà y lo lắng, về vấn đề Diêu Đại Hoa và Viên quản sự có phản bội hay không.  

 

Hắn xua tay nói: “Đừng nói khống chế 2 Tiên Đế đại viên mãn, cho dỳ là Tiên Tôn thì ta cũng có thủ đoạn làm bọn họ nghe lời… Hử?”  

 

Còn chưa nói xong, Dương Bách Xuyên nhíu mày lại, sau đó nói với Cổ Kiếm và Hồng Y: “Các ngươi đi ra ngoài viện trông cửa, đừng cho người khác đi vào.”  

eyJpdiI6IkEwYldRM29pYXoydVdGXC81QWF6eU9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitjSVlHcjBGN1VSVEZDc1UwZDA1dCtvSHFUNmtkOFRKWjNad3AxVGdGbTd5N3N5Q0Qzc1RKZFRMOUNOQzl5REgiLCJtYWMiOiIzNWY0MDhlMDA0YmE2ZmZkN2M4ZDljMzhiOWMxMTY5MWNjZGMyZDMyN2Y1ZWIwMWY0YjQzODc5ZDMyMGJhODlhIn0=
eyJpdiI6IlZwazQ5K1NRWFliQTNQOWZsbkw4cUE9PSIsInZhbHVlIjoiamJ3NURtVGU4ZUd3ekZsUDdXODFvVURkc1VQdWRZU0hZanhkbGtCN2ZXbm13eW1US3VXeDdTZ1VXRG55Szl5WEMyR29tSURnbjBXRERiNHRnMUpmdTVYV0VxMVRcL0xsaTNlV0VnczViYkM3Vyt2YmRwVFpMaGJcL3pTeVlwR1kwd2N0MVFzTUpPM0hMN1FaVEwyTUdzbEdXQmFETms4YkxlR0VnUFFGSjlBVEk2YkJYUlhSTFhwRGlwOXlCanhrcUxcL25FTnJOdW1YVWR5azZHdm5QVzhEZz09IiwibWFjIjoiOTIzNDljM2ZhNTU4MmYwOGVkNWZmZWMzN2FhY2NiNjQyZjAwYmM4YzMwMjQ0YTEyYmZlMDI2YTljNDg3YzQ2NSJ9

Chờ hai người ra ngoài, đóng lại cửa phòng, một luồng sáng trắng lóe lên, Tuyết Miêu đã trở lại. 

Ads
';
Advertisement