“Bối Nhi!” 

Nhìn thấy Lý Bối Nhi lại bị Bạch Vũ tát một cái, Lý Tuyết Nhàn vô cùng tức giận. Bà ta đứng ra trước chặn Bạch Vũ lại rồi hét lớn: 

“Đồ khốn nạn, cậu bắt nạt người khác quá đáng rồi” 

“Dù Bối Nhi có sai thế nào đi nữa thì con bé cũng là một đứa con gái, là một đứa trẻ. 

“Cậu tát vào mặt con bé rồi hách dịch với con bé như vậy, không sợ bị sét đánh sao?” 

Bạch Vũ cười: “Không sợ” 

Đứa trẻ? Con gái? E là đi bắt nạt người khác còn nhiều hơn bọn Đồ Tể Nửa Đêm. 

“Cậu lợi hại như vậy, có bản lĩnh thì đánh tôi luôn đi. Tôi không tin cậu dám giết tôi. 

“Cậu có biết vì sao tôi coi thường và ghét cậu không?” 

“Không phải vì cậu hèn nhát hay bất tài, mà vì cậu là một kẻ tiểu nhân. 

Lý Tuyết Nhàn tức giận với Bạch Vũ: “Cậu là một kẻ tiểu nhân, có được chút thành tựu thì đắc chí kiêu ngạo.” 

“Tiệc mừng thọ thì làm Thiệu Huy mất mặt, ở bệnh viện thì làm Tuấn Hào mất mặt, có tí bản lĩnh thì bắt đầu ra oai, không biết nhẫn nhịn vì đại cục tí nào.” 

“Tranh thật hay tranh giả thì đã sao? Cướp công thì đã sao? Chỉ có những người chịu đựng nhiều gian khổ nhất mới có thể trở thành người giỏi nhất đứng trên những người khác. Chẳng lẽ mẹ cậu không dạy cậu à?” 

“Tôi mắng cậu, dạy bảo cậu mỗi ngày để cậu có thể trưởng thành. Tôi mà không quan tâm ai thì tôi chẳng thèm quản người đó sống chết ra sao đâu.” 

“Kết quả ra sao? Kết quả cậu không hiểu được khổ tâm của tôi, luôn chống đối tôi, còn khiến nhà họ Lam gà bay chó sủa. 

“Cậu có cống hiến cho nhà họ Lam, nhưng lại mang đến nhiều tai họa hơn. Mấy tháng nay, nhà họ Lam vì cậu mà mất hết mặt mũi” 

“Cậu lại còn thù dai, không phải hôm qua Hải Quỳnh đã ly hôn với cậu rồi sao? Cậu thật sự phải mượn chuyện của Lý Bối Nhi làm cớ để làm ầm ĩ sao?” 

“Nếu như cậu thích Hải Quỳnh, vậy thì hãy làm theo lời anh rể cậu và những người khác nói, tìm cách chuộc lỗi đi. Bây giờ làm như vậy thì có ý nghĩa gì?” 

“Cậu làm vậy chỉ khiến chúng tôi càng ghét cậu hơn, oán giận cậu hơn và coi thường cậu hơn mà thôi” 

“Trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn không thể nào bằng Triệu Tuấn Hào.” 

Lý Tuyết Nhàn nói năng hùng hồn, cả hết mọi bực dọc lên Bạch Vũ. Bất kể đúng hay sai, bà ta đều đổ lỗi cho Bạch Vũ. 

Bà ta không chịu đối mặt với hiện thực, đối mặt với sai lầm của chính mình, thậm chí không thừa nhận sự xuất sắc và giá trị của Bạch Vũ. 

Đặc biệt là vẻ mặt khóc lóc và hối hận của Lam Hải Quỳnh khiến bà ta không muốn thừa nhận rằng mình đã bỏ lỡ một người con rể tốt. 

Theo quan điểm của Lý Tuyết Nhàn, việc thẩm định đồ cổ và hành y cứu người chỉ là mèo mù vớ được cá rán. Bạch Vũ hẳn đã dựa vào Tổng Quế Khanh để bước vào giới thượng lưu. 

“Ngoài ra, đừng quên nhà họ Lam có ơn với cậu.” 

“Nếu nhà họ Lam không đưa cho cậu một tỷ rưỡi để chữa bệnh cho mẹ cậu và mỗi tháng cho cậu ba mươi triệu tiền tiêu vặt thì mẹ cậu đã chết trong bệnh viện từ lâu rồi. 

“Không thì cậu cũng đã chết đói từ lâu. Bây giờ cánh đã cứng cáp rồi, thì lấy oán báo ơn, cậu còn có lương tâm không?” 

Lam Thục Linh cũng nhìn Bạch Vũ bằng ánh mắt phán xét cao cao tại thượng. 

“Nói thế này có ý nghĩa gì?” 

Bạch Vũ cười nói: “Nếu các người cho rằng tôi là kẻ thất bại, thì tôi mãi mãi là kẻ thất bại. Bất kể tôi làm gì, cũng không thay đổi được định kiến của các người.” 

“Dù ưu điểm của tôi ở rành rành ngay đó, thì bà cũng chỉ thấy chướng mắt mà thôi” 

“Mọi người đều biết tôi là người như thế nào trong nhà họ Lam. 

“Còn nói đến chuyện lương tâm, tính toán nợ cũ thì càng nực cười hơn... 

“Tôi đã lấy lại được sáu tỷ từ thương hội Tứ Hải, giải quyết được vấn đề thiếu hụt tài chính của Lam Hải Quỳnh, giải quyết xong chuyện của Mạnh Giang Nam. 

“Dự án mấy chục tỷ của Hàn Thiệu Huy nhờ có cái gật đầu của tôi mới tiếp tục được, tôi đã giải quyết vụ Lam Quốc Khánh bị tống tiền, bà bị ngồi tù cũng nhờ tôi cứu ra... 

“Còn có ba mươi tỷ tiền bồi thường và ba trăm tỷ của Tháp Phật Yên Vũ... 

“Có lần trả ơn nào kém hơn ân tình một tỷ rưỡi của nhà họ Lam không?” 

Trên mặt Bạch Vũ hiện lên vẻ châm chọc. Sau khi buông bỏ chấp niệm với Lam Hải Quỳnh, anh trở nên thản nhiên và thoải mái với nhà họ Lam hơn. 

“Các người nhớ rõ từng tí một tôi nợ các người những gì, nhưng các người ai cũng giả ngây giả dại, không nhớ mình nợ tôi những gì. 

“Nếu các người đã khinh thường những thứ tôi từng giúp các người, tôi sẽ lấy lại từng thứ một. 

“Công trình của Hàn Thiệu Huy tới đây là kết thúc, phải trả lại ba trăm tỷ của Tháp Phật Yên Vũ. Còn nữa, chuyện Bạch Điểu Hắc Phượng Hoàn cũng phải điều tra lại... 

“Chẳng phải các người không thích sao? Vậy thì trả hết lại cho tôi!” 

Ngữ khí của Bạch Vũ nhẹ nhàng bình thản, nhưng lời nói lại vô cùng có lực uy hiếp. 

Sắc mặt của Hàn Thiệu Huy và những người khác đều thay đổi đột ngột khi nghe vậy. Bạch Vũ đánh thẳng vào điểm yếu của bọn chúng. 

Đặc biệt là Lý Tuyết Nhàn, sắc mặt bà ta trở nên tái nhợt. 

Lam Thục Linh quát lớn: “Bạch Vũ, cậu làm như vậy không sợ chúng tôi sẽ nói với Hải Quỳnh sao?” 

“Một khi chúng tôi nói với Hải Quỳnh về những chuyện này và cho nó biết rằng cậu không niệm tình chút nào, hai người sẽ không còn cơ hội nào quay lại với nhau nữa” 

Cô ta uy hiếp Bạch Vũ: “Nếu nó thật sự gả cho Triệu Tuấn Hào, cậu có khóc cũng muộn rồi. 

“Ai nói với cô là tôi muốn quay lại với Lam Hải Quỳnh?” 

Bạch Vũ cười mỉa mai: “Tôi đã ly hôn với cô ta, từ nay về sau, mỗi người mỗi ngả.” 

Lý Tuyết Nhàn thấp giọng nói: "Bạch Vũ, đừng quá đáng” 

Bạch Vũ bình tĩnh nói: “Tôi không quá đáng, tôi chỉ làm theo ý các người thôi. Dù sao thì đóng góp của tôi cho nhà họ Lam cũng chẳng đáng kể. 

“Bạch Vũ!” 

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ phía sau. 

Bạch Vũ khẽ giật mình quay đầu lại, phát hiện phía sau mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc BMW màu đỏ, người gọi mình chính là Lam Hải Quỳnh đang mặc đồ 

đen. 

Cô ta vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng vẻ mặt lại u ám. 

Bạch Vũ không trả lời mà chỉ bình tĩnh nhìn cô ta. 

Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh tiều tụy, cô ta ngơ ngẩn nhìn Bạch Vũ rồi nói: 

“Bạch Vũ, đừng kiếm chuyện nữa, cho anh rể tôi và những người khác một con đường sống đi.” 

“Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ nói xin lỗi... 

Bạch Vũ tự cười chê bản thân: “Xem ra tôi vẫn luôn ngây thơ, trong từ điển của cô không có chữ ‘xin lỗi” 

“Bạch Vũ!” 

Khuôn mặt của Lam Hải Quỳnh đột nhiên đỏ lên. 

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Bạch Vũ lại không nể mặt cô ta như vậy. 

Rồi khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại dịu lại: 

“Bạch Vũ, buông tha bọn họ đi. Chúng ta đừng ly hôn nữa. Sau này hãy sống thật hạnh phúc với nhau, thấu hiểu nhau hơn, được không?” 

Ánh mắt của Bạch Vũ hơi sững sờ, sau đó hiện lên một tia tự giễu. 

Anh đã mơ ước được sống một cuộc sống êm ấm và thấu hiểu lẫn nhau với cô ta, nhưng điều anh không ngờ nhất là cô ta lại nói vậy vào thời khắc này. 

Anh không trả lời mà quay người đi về phía chiếc Mercedes. 

Lưu Phú Quý vội vàng ngồi vào ghế lái và khởi động xe. 

Niềm hy vọng nhỏ nhoi vừa dâng lên của Lam Hải Quỳnh dần nguội lạnh: 

“Tôi sai rồi, tính tình tôi không tốt, tôi có thể thay đổi. Chúng ta vẫn có thể thử bước tiếp. 

Bạch Vũ lắc đầu. Anh không muốn thử lại nữa. Quá mệt mỏi và quá dày vò. 

Lam Hải Quỳnh không chịu nghe ai nói gì cả: 

“Chẳng lẽ cứ bắt tôi phải bỏ hết tự trọng, cầu xin anh đừng bỏ đi, hãy bắt đầu lại từ đầu sao? Tôi thực sự không làm được” 

Cô ta gần như ngã gục: "Chúng ta đừng hành hạ nhau nữa, được không?” 

“Cô cứ là chính mình là tốt rồi.” 

Bạch Vũ đi ngang qua cô ta: “Thật ra, chỉ là cô không cam tâm mà thôi... 

Lam Hải Quỳnh sửng sốt: “Anh thật sự thích Tống Quế Khanh sao..” 

Sau đó toàn thân cô ta run rẩy, đứng trước mặt Bạch Vũ: “Anh không được phép rời đi.” 

Bạch Vũ đi vòng qua cô ta rồi bước vào chiếc xe Mercedes-Benz. 

Lam Hải Quỳnh không còn sức lực để phản kháng, cô ta khóc lóc thảm thiết: 

“Bạch Vũ, anh muốn tôi hận anh cả đời sao?” 

Bàn tay đang định đóng cửa của Bạch Vũ khựng lại, sau đó anh từ từ nhắm mắt lại. 

eyJpdiI6Im1uVmtPczlySUNuMzNkSHM2TG5iZHc9PSIsInZhbHVlIjoiZGVUWGRcL0o5bE5aT3RXczIybDhiaXJldkU1VTBNWUt3ajNwVE9NYVBHVytUWDYrYUlEVnFIK1RpdHZwcXRqRmRqNG9YZHdNMkpWTW1NYzdPZE1UVkVtTUZ0QzYzd01ablpJRzFMUUlpd3Njd012UkkxRUtVQlZlSWNPd05sVjl0VU9KcDhRWW5UNFBmT0V3eGhDNkVzNStvbUZwUlZYZDMwUE5Yd29JWnV0NUJVd3VQcDBHVVMyWnR4c01MWHd3USIsIm1hYyI6IjE1NTI5ZGRmZTFjMmFkYmFhNTQxZjBjNWY2YmUyMTM5NmM5NjE0ZTQ2M2E2MzhmMDgxYjIyZjdmZWIxOThjMDIifQ==
eyJpdiI6IkJId3hCUVNtVzZnYW0xMVdiUWFtYVE9PSIsInZhbHVlIjoiWUl1THJRb05rXC9uMis3bWw5SzZ6Wm5FajRlUFo5WlwvWVwvVlQ3UmtXWno0U1ZObU1GWkhhXC8rSUJtOUhub25LdlN3SFhBZ29XRVlCWGRZTENxQ1RZdm9DZ3lkRVo5SXZyQzdpQkF1a3JWaEdIK0Vvb3hndXRRdW96c2NGZGQ5YW5cL0kyK01YZzVrbGJ0OUhMRFk2OGdGMGlYMExCMTQ0eDRIbXpTT1RqMTg0UXZGeUw3clpmajhUaVVRdkdlZ2tUOEkiLCJtYWMiOiJlOTYwMDlmOWQxYjQ5NjY4NzQxNzEzMGI1NDcyM2YxNWMzZTQ5YjAxMmJjMDYzY2I2ODE1YTJiNTYyYzNkY2ExIn0=

“Lái xe đi..”

Ads
';
Advertisement