Mười phút? Tát mặt?
“Bốp”
Bạch Vũ quay người tát một cái: “Gọi người đi, gọi người tới cho tôi. Nếu người mà cô gọi tới hôm nay không thắng được tôi, tôi sẽ tát nát mặt cô.
Đối với loại con gái tự cho mình là đúng và coi mạng người như cỏ rác như thế này, Bạch Vũ không ngại lãng phí nửa tiếng đồng hồ để dạy cho cô ta một bài học làm người như thế nào.
Vậy cũng coi như cứu nhân độ thế.
Bị Bạch Vũ tát sưng mặt, cô gái mũ đỏ lại thét lên một tiếng, che khuôn mặt xinh đẹp của mình và lùi lại bốn năm bước. Cô ta tức giận nhìn Bạch Vũ.
Cô ta thực sự không hiểu nổi làm sao một thằng nhãi lái chiếc Mercedes cũ kỹ, tồi tàn lại có thể có can đảm thách thức cô ta, một người thuộc tầng lớp thượng lưu?
Mặc dù cô ta từ bên ngoài đến Trung Hải, nhưng dù sao cũng là người có thân phận cao quý, hơn nữa ở Trung Hải còn có không ít họ hàng giàu có, quyền quý.
Việc Bạch Vũ đối nghịch với cô ta và việc tự tìm đường chết có gì khác nhau đâu?
Vì thế cô ta hậm hực trừng mắt liếc Bạch Vũ một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra, oán giận hét lớn:
“Dì Tư, con là Lý Bối Nhi, lần đầu tiên đến Trung Hải đã bị người ta ăn vạ, bị người ta bắt nạt.”
“Dì gọi người tới đi, gọi nhiều người chút, bên kia nói muốn đánh chết con.
“Đúng, anh ta là kẻ cướp. Anh ta tát con hơn mười cái. Nhất định phải gọi thêm nhiều người tới.
Sau khi cô gái đội nón đỏ kết thúc cuộc gọi, cô ta chỉ vào Bạch Vũ và cười toe toét:
“Đồ khốn nạn, mày xong đời rồi. Dì Tư của tao và những người khác sẽ dẫn người đến đây ngay thôi.”
“Cứ chờ đi, mày sắp tiêu đời rồi.”
“Dì Tư của tao xuất thân từ một gia đình giàu có, anh rể tao là một ông chủ lớn trong ngành công trình”
“Một cuộc gọi điện thoại có thể kêu gọi mấy trăm người.”
Cô ta cảm thấy mình sắp được mở mày mở mặt rồi: “Mày sắp gặp rắc rối rồi.
Bạch Vũ không thèm để ý tới cô ta, bảo Lưu Phú Quý mua hai phần đồ ăn sáng, sau đó vừa ăn vừa đợi người bên đối phương đến.
“Vút”
Hiệu suất của Lý Bối Nhi khá tốt. Trong vòng chưa đầy mười phút, năm chiếc xe bán tải lao tới và dừng ngang hàng gần chiếc Porsche.
Có rất nhiều công nhân chen chúc bên trong và bên trên xe, mỗi người đều đội mũ bảo hộ, tay cầm xẻng sắt, khí thế hung hăng.
Sau đó, ba xe công trình khác chạy tới và dừng lại bên lề đường. Hơn chục người đàn ông cao to bước ra.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc. Không lâu sau, một chiếc máy nghiền đi tới, phát ra tiếng ầm ầm như thể sắp nghiền nát chiếc xe Mercedes Benz của Bạch Vũ.
Cuối cùng, năm sáu chiếc ô tô cả trung và cao cấp chạy tới.
Bạch Vũ liếc mắt nhìn thấy biển số xe quen thuộc.
Một chiếc xe khác cũng dừng lại gần chiếc Porsche, và khoảng mười mấy người đàn ông phụ nữ ăn mặc sang trọng bước ra, dáng vẻ vội vã.
Lưu Phú Quý lập tức há hốc mồm, thầm cảm thán thế giới này quá nhỏ bé.
Những người đến là Lý Tuyết Nhàn, Lam Thục Linh, Hàn Thiệu Huy và mấy người nhà họ Lam.
Lưu Phú Quý chưa bao giờ nghĩ rằng Lý Bối Nhi lại là họ hàng của Lý Tuyết Nhàn.
“Bối Nhi, có chuyện gì thế?”
Lý Tuyết Nhàn xuống xe trước, nhìn chằm chằm Lý Bối Nhi, sau đó cùng Hàn Thiệu Huy và những người khác tiến lại gần: “Ai bắt nạt con?”
“Đừng sợ, dì Tư mang theo rất nhiều người, còn bảo anh rể con dẫn theo mấy chục người nữa”
Lý Tuyết Nhàn vẫn hùng hổ như trước: "Bất kể đối phương là ai, hôm nay dì Tư cũng xử đẹp”
“Dì Tư, anh rể, chị, mọi người tới là quá tốt rồi, nếu không con sắp bị người ta bắt nạt đến chết rồi.”
Lý Bối Nhi chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp đang đau đớn của mình và nói: “Nhìn đi, mặt con bị tát sưng phù cả rồi”
“Thứ khốn nạn, ai bắt nạt em họ tao?”
Hàn Thiệu Huy đứng dậy, gầm lên: “Tự bước ra, đừng để tạo điên lên”
“Là anh ta, là anh ta, là thằng nhãi đó.
Lý Bối Nhi nhanh chóng tiến lên vài bước, chỉ tay vào Bạch Vũ, quát lớn:
“Anh ta là người đã đánh em.”
“Tên khốn kiếp này, không phải bảo tao gọi cứu viện sao? Bây giờ tao gọi rồi đó, hơn một trăm người, mày sợ chưa?”
Cô ta ngạo mạn nói: "Mày quỳ xuống ngay lập tức, tự tát mình mười cái rồi cầu xin tạo”
Cô ta còn ỷ vào người đông thế mạnh bên mình để tát Lưu Phú Quý bên cạnh một cái.
Trên mặt Lưu Phú Quý xuất hiện thêm năm vết đỏ.
“Bốp!”
Bạch Vũ không như suy nghĩ của cô ta mà trực tiếp giáng xuống một cái tát.
"A!"
Lý Bối Nhi hét lớn một tiếng, lảo đảo lùi về sau hai bước.
“Cô hỏi họ xem tôi có sợ họ không?”
“Bảo cô kêu cứu viện, không phải là cái loại tôm tép gì cũng gọi tới được đâu.
“Nếu họ là chỗ dựa của cô thì cô đợi lát nữa khóc hu hu đi...
Trong lúc Bạch Vũ đang nói chuyện, anh lại tát cô ta sáu cái liên tiếp. Anh sẽ không nương tình với một người phụ nữ hống hách như vậy.
“Mày!”
Lý Bối Nhi liên tục lui về phía sau, tức giận chỉ vào Bạch Vũ:
“Dì Tư, dì phải làm chủ cho con.
“Bạch Vũ!”
Lúc này, Lý Tuyết Nhàn và Hàn Thiệu Huy đều nhận ra Bạch Vũ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng sượng sùng.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến họ cảm thấy xấu hổ không thôi, nhưng cũng khiến họ coi Bạch Vũ như cái gai trong mắt. Họ không bao giờ muốn gặp lại Bạch Vũ để nhớ lại sự ngu si của mình nữa.
Nhưng không ngờ, Lý Bối Nhi vừa đến Trung Hải đã xảy ra xung đột với Bạch Vũ.
Mà còn lớn tới nỗi không thể giải quyết được.
Lý Tuyết Nhàn và Hàn Thiệu Huy đều có vẻ mặt phức tạp, không biết nên dùng vai vế gì khi nói chuyện với Bạch Vũ.
“Bạch Vũ, cậu gan lắm.”
Lam Thục Linh cũng giật mình, sau đó tức giận nói: “Giữa chốn đông người mà ra tay đánh phụ nữ, cậu không thấy xấu hổ sao?"
“Người phụ nữ này quay đầu xe ngược chiều. Cô ta biết mình sai nhưng không chịu nhận lỗi mà còn đánh người khác.
Bạch Vũ chẳng nói chẳng rằng: “Tôi tát cô ta mấy cái là vì muốn tốt cho cô ta, để tránh sau này cô ta phải vào tù vì tội hại chết người”
“Gì mà làm vậy là vì tốt cho con bé? Bớt nói mấy lời hoa mỹ như vậy đi. Cậu chỉ cố ý kiếm chuyện thôi.
Lam Thục Linh hung hăng nói:
“Hải Quỳnh ly hôn với cậu, trong lòng cậu không vui, sau khi gặp người thân nhà họ Lam liền bắt đầu ra tay, cậu chẳng đáng mặt đàn ông.
Hàn Thiệu Huy cũng lên tiếng hùa theo:
“Nếu không nỡ chia tay Hải Quỳnh thì phải bù đắp cho xứng đáng chứ, cố ý làm ba cái trò này làm gì?”
“Cố ý kiếm chuyện?”
Bạch Vũ khế châm chọc: “Các người tự đánh giá mình quá cao rồi.
Lúc này, từ đầu đường và cuối đường lại có hơn chục chiếc xe chạy tới. Bọn họ đều là người do Chương Đại Cường phái tới. Họ ngay lập tức áp chế được đám công nhân của Hàn Thiệu Huy.
Thực ra việc họ có xuất hiện hay không cũng không quan trọng. Hàn Thiệu Huy biết Bạch Vũ có quan hệ với Đỗ Trường Giang, cho nên bất kể mang theo bao nhiêu công nhân, anh ta cũng không dám động vào Bạch Vũ.
“Tôi không có thời gian để lãng phí với cô. Hoặc là tôi gọi cảnh sát đến bắt cô ta và kiện cô ta vì vi phạm luật giao thông và cố ý gây thương tích, hoặc là cô ta quỳ xuống dập đầu xin lỗi và bồi thường.
Bạch Vũ nói ngắn gọn nhưng dứt khoát: "Đương nhiên, nếu các người không vui, có thể cùng nhau bắt nạt tôi.
“Thì ra anh là thắng ở rể vô dụng Bạch Vũ đó à. Không, là anh rể cũ bị đuổi ra khỏi nhà chứ.”
Lúc này, Lý Bối Nhi đã biết được thân phận của Bạch Vũ thông qua lời kể ngắn gọn của Hàn Thiệu Huy. Sự hoảng loạn ban đầu của cô ta đã chuyển thành sự tự tin, lại còn vô
cùng tức giận.
Ban nãy cô ta còn tưởng mình đã gặp được một thiếu gia giàu có nào đó, không ngờ anh chỉ là một kẻ phế vật bị nhà họ Lam đuổi đi.
“Đuổi hay lắm, đuổi hay lắm. Nếu không uổng cho mắt nhìn của chị tôi.
“Bạch Vũ, anh không còn quan hệ gì với nhà họ Lam nữa, vậy thì không còn chỗ dựa nữa đâu. Hơn nữa, chuyện hôm nay tôi sẽ không nể mặt dì Tư và những người khác đâu”
Lý Bối Nhi cố ra vẻ: “Dì Tư không nỡ xử lý anh, nhưng tôi còn rất nhiều bạn bè có thể xử lý anh.
Vừa nói, cô ta vừa cầm một cái xẻng phi về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ đá bay ra xa.
“Được rồi, Bạch Vũ, chuyện này kết thúc ở đây”
Lý Tuyết Nhàn tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Bạch Vũ, lạnh lùng nói:
“Nói sao thì chúng ta cũng là người một nhà, vả lại cậu còn quan tâm đến Hải Quỳnh, cho tôi chút thể diện đi...
“Trước mặt tôi bà làm gì có...thể diện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất