Ánh mắt Tề Thiên Vũ hơi khựng lại, sau đó khóe môi cong nhẹ, một nụ cười nửa như khích lệ nửa như phòng bị.
“Cậu cũng biết?”
Lam Cảnh Thần không đáp, chỉ nhếch môi:
“Tôi có thể đoán được đôi phần. Buổi tiệc ở Pháp, rõ ràng có sự xuất hiện của Tạ Cố Thương – ít nhất là đã có thông tin. Nhưng suốt buổi tiệc, lại không có bất kỳ ai thấy mặt hắn. Vậy chỉ có hai khả năng: một là hắn đến Pháp để thực hiện một cuộc hẹn nào đấy, hai là...”
Cậu ngừng lại, ánh mắt nhíu lại một tia ý cười thâm trầm.
“...hắn không muốn xuất hiện ở bữa tiệc vì sợ sẽ không được ai chú ý.”
Tề Thiên Vũ nhướng mày, từ dáng vẻ ung dung trở nên hứng thú. Hắn hỏi lại:
“Sao lại không ai chú ý? Tạ Cố Thương là người cầm cả bản đồ Trung Đông – Á trong tay.”
Chưa nói đến các khu vực tự trị Trung Quốc. Sao lại không ai chú ý đến hắn được?
Cảnh Thần nhún vai, giọng thản nhiên nhưng đè nén không khí như vạn thạch:
“Vì chúng ta là tâm điểm.”
Không gian trầm xuống.
Tề Thiên Vũ khựng lại một giây, rồi ánh mắt chuyển sang nửa tiếu nửa nghiêm, lườm thẳng qua màn hình:
“Hai Thần, cậu bị Lam Nhiên lây cái thói cợt nhả rồi phải không?”
Lam Cảnh Thần cười khẩy một tiếng.
“Chúng tôi là anh em, giống nhau cũng là chuyện hiển nhiên.”
Nụ cười tắt đi chỉ trong khoảnh khắc.
Khi cậu tiếp lời, ánh nhìn đã trở lại sắc bén như lưỡi kiếm Nhật đặt trên lửa lạnh.
“Nếu câu trả lời của anh là vậy, có nghĩa điều tôi nói là đúng. Tạ Cố Thương đến Pháp không chỉ là ‘xuất hiện’, mà vì có một cuộc hẹn trước đấy.”
Tề Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt trầm lặng như vực sâu không đáy.
Lam Cảnh Thần tiếp lời, giọng nói thấp đi một tầng, mang theo sự suy đoán sắc lạnh:
“Nếu như anh nói, phía sau Tổng thống là một thế lực khác thao túng. Thì kẻ hẹn với Tạ Cố Thương, hoặc là chính bọn chúng, hoặc là người có liên hệ sâu với chúng.”
“Và, chúng định mượn tay Tạ Cố Thương để đối phó chúng ta?”
Tề Thiên Vũ nhếch môi, tán thưởng.
“Không sai.”
Một tiếng gõ nhẹ vang lên bên cánh cửa, Mễ Khải bước vào, đặt tập hồ sơ lên bàn rồi lui ra ngay sau đó.
“Hai Thần, có chuyện này, tôi muốn hỏi cậu.”
“Anh cứ nói.”
“Thời gian qua, mọi việc buôn bán của Lam Bang vẫn thuận lợi?”
Sau cuộc nói chuyện với Lam Cảnh Thần vừa rồi, Tề Thiên Vũ đoán được.
Lam Bang đã gặp chuyện và đúng như anh đoán, Lam Cảnh Thần sau khi nghe câu hỏi của Tề Thiên Vũ thì nhếch môi cười khẩy, lần này không phải vì đắc ý, mà là vì lửa giận bị đè nén.
Hiện tại, cả hai gia tộc đều bị nhắm chung bởi một kẻ thù.
Vậy cậu cũng không cứng nhắc làm gì.
Giọng Lam Cảnh Thàn trầm hơn, gằn từng chữ:
“Chuyến xe vận chuyển hàng trắng V-17 vừa bị tấn công ở đoạn cao tốc số 12, gần khu biên giới trung tuyến Columbia.”
Không khí trong phòng Tề Thiên Vũ khựng lại. Ánh mắt hắn sắc lên một độ.
“Đã điều tra được là người trong giới hay bọn cớm không?”
Lam Cảnh Thần không đáp ngay.
Thay vào đó, cậu lật mở tập hồ sơ vừa nhận từ đội an ninh Lam Bang, rút ra một ảnh chụp vệ tinh màu đã được làm rõ bằng AI phân tích.
“Bên tôi khôi phục được hình ảnh từ vệ tinh số 23. Bọn chúng không phải cảnh sát, nhưng được trang bị vũ khí tân tiến — thiết bị xung điện thế hệ thứ 7, áo giáp chống đạn công nghệ Đức, khả năng bắn tỉa tầm xa bằng drone. Có thể là lính đánh thuê.”
Giọng nói cậu trầm xuống, mang theo một tầng sát ý lạnh buốt như băng thiên cổ.
Mạng lưới lính đánh thuê lớn nhất và chỉ xuất hiện khi có hợp đồng hơn 500 triệu USD - thường được thuê bởi các thế lực lớn – hiện tại trong giới, chỉ có một mạng lưới. Chính là…
“Còn một điều nữa.” Lam Cảnh Thần cất giọng, bàn tay nhấn nhẹ điều khiển.
Một khung hình khác hiện ra trên màn chiếu.
Một gương mặt quen thuộc.
Phó Tư Dạ.
“Anh ta xuất hiện trong đoạn băng giám sát trước lúc tuyến hàng bị tấn công.”
Không khí lập tức chìm xuống, như lớp tro tàn vừa bị gió thổi tung, lộ ra than hồng âm ỉ.
Phó Tư Dạ hay còn được giới hắc đạo gọi là “Linh hồ sa mạc”, gã chỉ nhận nhiệm vụ ở những vùng biên giới phi pháp, từng một tay làm tan rã ba bang phái Nam Mỹ.
Tề Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào ảnh.
Ánh mắt anh trầm lại, giọng lạnh đến rợn người:
“Không phải ai cũng đủ lá gan để phản bội. Nhưng nếu đã bước qua ranh giới giữa chung thành và phản bội, hẳn cũng đã chấp nhận trả giá.”
Anh nhướn người đến gần màn hình, hai tay đan vào nhau đặt trước mặt.
“Có điều, chúng ta cũng chưa thể kết luận được gì. Phó Tư Dạ là người dưới trướng Tạ Cố Thương. Nếu hắn dám mạnh động công khai như vậy, không lẽ Tạ Cố Thương lại không biết?”
Cảnh Thần liếc một cái lên màn hình, nơi hình ảnh của Phó Tư Dạ đang được chiếu phóng đại.
“Thì ra, hắn là người dưới trướng của Tạ Cố Thương.”
Tề Thiên Vũ rũ mắt, như nhận ra ý nghĩa trong câu nói của Lam Cảnh Thần. Anh điềm tĩnh lên tiếng.
“Tạ Cố Thương tạm thời an toàn, hắn đang cùng thuyền với chúng ta.”
Câu nói ấy khiến Lam Cảnh Thần khựng lại.
Giống như một dòng nước bị chẻ làm hai — Cố Thương, người xưa nay vẫn đứng giữa ranh giới trắng – đen, không nghiêng về bất kỳ thế lực nào. Lại đang… chọn một bên?
Lam Cảnh Thần tựa lưng ra sau ghế, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, giọng hờ hững hỏi lại:
“Tạm thời cùng thuyền? Ý anh là, hắn đang chọn phe?”
Tề Thiên Vũ khẽ nhướn mày, gật đầu.
“Về lý thì vẫn chưa có bằng chứng xác đáng, nhưng nếu Phó Tư Dạ dám xuất hiện ngang nhiên tại khu cao tốc số 12 – địa phận gần khu hậu cứ của Lam Bang – thì hoặc là hành động đã được cho phép, hoặc... không cần sự cho phép nữa.”
Câu cuối khiến toàn bộ không khí đột nhiên đặc quánh lại.
Lam Cảnh Thần trầm mặc trong mấy giây, ánh mắt lạnh dần, như thể đang cân nhắc độ sâu của vết dao đã đâm vào lưng mình.
Nếu là không cần sự cho phép... vậy Tạ Cố Thương thật sự đã để mặc quân cờ của hắn tự đi, hoặc... bỏ rơi.
Còn nếu là cho phép – thì tức là hắn đang đi nước đôi.
Tề Thiên Vũ cười khẩy một tiếng:
“Người này không phải kẻ dễ bị mua chuộc. Hắn là loại có lý tưởng riêng – một con sói không thuần chủng.”
“Thế thì càng đáng sợ,” Lam Cảnh Thần hít sâu một hơi “Kẻ như vậy, một khi thay đổi mục tiêu, không cần lý do gì sâu xa. Chỉ cần đủ lý do với hắn là được.”
Tề Thiên Vũ không đáp ngay mà đứng dậy, đi đến cửa số lớn phía sau.
“Hắn dù sao cũng giống chúng ta ở chỗ - giữ chữ tín làm đầu.”
Ngưng một chút, anh xoay đầu nhìn màn hình, nói tiếp.
“Hai Thần, sau cuộc nói chuyện này. Cậu chắc cũng đã nắm được tình hình, tôi hy vọng cậu cẩn thận.”
“Vì chúng đang có dấu hiệu khiến Tề gia và Lam Bang nghi ngờ, dẫn đến chia rẽ lẫn nhau.”
Ánh sáng trong mắt Lam Cảnh Thần biến đổi nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ, cậu nho nhã gật đầu.
“Được, cảm ơn anh.”
Ván cờ thế hệ cha của họ đã kết thúc với màn “chiếu tướng” toàn trận.
Giờ đây, đã đến ván cờ thế hệ của họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất