Dưới bầu trời cao vợi phủ mây mỏng của một sáng xuân lành lạnh, ánh nắng nhẹ chiếu qua từng tán cây ngô đồng trong khuôn viên biệt thự Lam Bang, sắc vàng ấm áp vương lên từng viên đá lát đường, từng cành lá còn đọng sương. Không khí sạch trong, mang theo hương cỏ non quyện lẫn mùi hổ phách phảng phất từ mùi nước hoa.
Trong khu nhà phía Bắc – không gian dành riêng cho Lam Tịch Dao – một chiếc trực thăng đỗ im lìm trên bãi đáp, cánh quạt chưa khởi động nhưng bên dưới đã có ba nhân viên hậu cần chuẩn bị xong mọi thứ.
Lam Tịch Dao bước nhanh ra cửa, trên vai khoác hờ áo blazer ngắn màu xám tro, váy liền thân dài đến gối màu rêu trầm, giày đế thấp hợp tone, cả người toát ra khí chất nữ bác sĩ trẻ đầy tự chủ.
Vừa đến gần sảnh lớn, từ phía hành lang đá trắng dẫn ra sân, một bóng người cao lớn lững thững bước tới. Gió sớm phất qua vạt áo măng-tô đen của người đó, cánh tay nhét túi, mắt mày giãn nhẹ – là phong thái tiêu sái không lẫn đi đâu được.
Lam Nhiên.
Cậu trai tuấn tú ngẩng đầu lên khi bắt gặp ánh mắt của cô em gái. Mắt cậu vẫn còn hơi quầng vì thức đêm, nhưng khi nhìn thấy cô, liền cười nhạt một cái:
“Dao Dao, mới sáng đã đi đâu đây.”
“Em đi hẹn hò với bé Du.”
Lam Nhiên chợt thích thú.
“Đi một mình?”
“Hãy hỏi một câu ý nghĩa hơn đi anh ba.”
Câu trả lời đanh đá không chút khách khí khiến khóe môi Lam Nhiên nhếch lên, cười thành tiếng. Nhưng sau đó, cậu bước thẳng tới cạnh cô, một tay đặt lên tay cầm túi hồ sơ của Tịch Dao, nhẹ nhàng giật lấy:
“Đi hẹn hò còn mang theo tài liệu, em mê học cũng vừa thôi. Để anh cầm giúp.”
Cô nhướng mày, khựng lại nửa nhịp.
Lam Nhiên nhún vai.
“Định ghé triển lãm ở Boston, nhưng thôi, lười. Hộ tống em gái đi chơi có vẻ thú vị hơn. Cho anh đi cùng.”
Tịch Dao nhìn anh trai, ánh mắt lặng vài giây.
Rồi cô khẽ thở ra, bước tiếp: “Đừng có theo phá em đó, em đi thuyết phục bé Du tham dự buổi thuyết trình thiết bị Biocell-X.”
“Ra là vậy, có gì mà căng thẳng đâu. Em mở lời thì Tiểu Du chắc chắn sẽ đồng ý thôi, con bé quý em mà.”
Thuộc hạ đang kiểm tra lại lần nữa, trông thấy Tịch Dao và Lam Nhiên thì tiến đến. Cúi người mà cung kính thông báo.
“Nhị thiếu gia.”
“Tiểu thư.”
“Trực thẳng đã sẵn sàng rồi.”
Tịch Dao khẽ gật đầu.
Gió sáng thổi qua làm váy áo họ tung nhẹ. Hai bóng người – một cao lớn tiêu sái, một dịu dàng thong dong – sánh vai bước về phía chiếc trực thăng bạc đang đợi.
Ngay khi tiếng trực thăng của cặp sinh đôi khuất dần, thì nơi đại sảnh biệt thự Lam Bang vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh mịch thường nhật, chỉ có tiếng giày da vang vọng đều đặn trên nền đá cẩm thạch sáng bóng. Lam Cảnh Thần – dáng người cao lớn, thân khoác sơ mi trắng chưa cài hết khuy, gương mặt mang vẻ trầm ổn như sương mai đọng trên mặt hồ, vừa mới bước xuống từ tầng hai.
Ngay lúc ấy, Mễ Khải đã vội vã từ hành lang phía Tây chạy tới, ánh mắt gấp gáp, sắc mặt rõ ràng bất an:
“Đại thiếu gia! Tin báo khẩn từ tuyến Columbia—lô hàng ma túy thuộc dòng hàng trắng V-17… bị tấn công giữa đường vận chuyển.”
Lam Cảnh Thần lập tức khựng lại, đôi chân rắn rỏi như bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt trầm xuống, sắc lạnh như lưỡi dao được mài bén. Cả người anh, từ khí chất đến ánh nhìn, phút chốc bao phủ bởi một tầng sương lãnh đạm.
“Chi tiết.”
“Bên áp tải đã mất liên lạc hơn sáu tiếng. Trinh sát phát hiện xe bị tấn công ở đoạn cao tốc số 12, gần khu biên giới trung tuyến. Kẻ tấn công có trang bị vũ khí hạng nặng, kỹ thuật hành động rất tinh vi… Có khả năng là lính đánh thuê.”
“Đã lục soát hiện trường chưa?”
“Dạ rồi, nhưng không thu thập được gì, hiện tại toàn bộ camera khu vực đều bị vô hiệu hóa… Có dấu hiệu bị can thiệp tín hiệu từ hệ thống vệ tinh.”
Nghe đến đây, ánh mắt Lam Cảnh Thần dần hiện lên tầng băng sương. Anh siết chặt nắm tay, từng ngón tay như ghìm chặt nộ khí không thể phát tiết.
Columbia – tuyến vận chuyển huyết mạch về hàng cấm công nghiệp – chỉ những thế lực cấp độ đầu mới dám nhúng tay. Kẻ nào dám đánh tráo lô hàng ở đoạn chốt chặn đó…
Hơn nữa, hàng trắng V-17, không chỉ là tuyến hàng chiến lược của Lam Bang, mà còn là một trong những lô hàng được nâng cấp tuyệt đối dưới vỏ bọc dược phẩm.
“Còn phía lô hàng ở Hoa Nam, có phản ứng gì không?”
“Hiện tại, chưa có động tĩnh.”
Đôi mày Lam Cảnh Thần nhíu lại.
Những dấu hiệu dồn dập không hề đơn giản.
Ai đó đang kéo dây.
Kẻ ăn gan hùm, mật gấu nào đây.
Bất chợt, điện thoại của Lam Cảnh Thần reo lên.
Cái tên hiện trên màn hình khiến anh hơi sững.
Tề Thiên Vũ.
Cùng lúc đó, ở tầng ba, ban công phía Nam – nơi ánh mặt trời rọi qua kẽ lá rì rào, chiếu xuống nền gỗ bóng loáng, một thân ảnh đàn ông ngồi bình thản sau lớp rèm lụa lửng lơ.
Lam Tư, lão đại huyền thoại của Lam Bang, mái tóc gọn gàng, áo thun xám tro và quần tây đồng tông, thần thái như trích từ cổ thi. Ông ngồi dựa vào ghế bành, một tay cầm ly cà phê nóng bốc khói, tay còn lại nhẹ vuốt màn hình iPad Pro trên đùi.
Trên màn hình, từng khung hình từ hệ thống camera nội bộ hiện rõ—bao gồm cả cảnh Mễ Khải đang cấp báo dưới đại sảnh.
Ánh mắt Lam Tư sâu không đáy, như biển đêm không gợn sóng. Dường như mọi biến động, sóng gió từ những lời Mễ Khải vừa nói… đều không khiến ông nhíu lấy một nếp mày.
Góc miệng ông hơi cong lên, là nụ cười lãnh đạm của một kẻ từng ngồi nơi trung tâm phong ba, đã quá quen với máu tanh và phản trắc.
Đối với Lam Tư và Tề Mặc – những kẻ từng đứng giữa biển máu lửa súng mà vẫn cười nhàn nhã nâng ly – thời cuộc là thứ để quan sát, không phải để hoảng sợ. Ván cờ hôm nay… chỉ là một ván nhỏ giữa ngàn bàn đã từng bày.
Ông đặt tách cà phê xuống, với tay lấy một điếu xì gà đã cắt đầu, châm lửa bằng hộp quẹt bạc khắc hoa văn cổ xưa.
Làn khói xám chậm rãi cuốn lên, tan vào ánh nắng ban mai đang đổ dài trên nền đất sàn gỗ. Lam Tư nhả khói, nói:
“Thằng nhóc thối Hai Thần, cũng đến lúc nên học cách đánh cờ thật rồi.”
Giữa hai con rồng của giới hắc đạo—chỉ có ván cờ, không có bất ngờ.
Chỉ có truyền nhân, không có may mắn.
Và hôm nay, bàn cờ đã đượcc khởi động hoàn toàn.
Quân trắng, đã bị thí.
Ai là người đi nước tiếp theo?
***
Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ của đèn chiếu âm trần. Không gian vuông vức, vách tường làm bằng hợp kim carbon chống xâm nhập điện từ, nền lát gạch đen lì mài bóng, cách âm tuyệt đối. Đây là “Huyệt Hổ” – trung tâm chỉ huy tuyệt mật của Lam Bang, nơi mọi cuộc hội đàm mang cấp quốc gia ngầm đều được tiến hành.
Ngồi ở trung tâm chiếc bàn hội nghị dài hơn tám thước, Lam Cảnh Thần khoác áo sơ mi đen cổ cao, tay phải đeo găng da, ánh mắt sắc như gươm, chiếu thẳng vào màn hình lớn phía trước.
Trên màn hình là hình ảnh truyền trực tuyến của Tề Thiên Vũ – tóc cắt gọn, tay đang cầm tách trà Bạch Hào, dáng ngồi ung dung trên chiếc ghế bành da sẫm màu, phía sau là bức bình phong thêu hình long – hổ tương tranh bằng chỉ vàng.
Ánh mắt hai người – một lạnh một sâu – chạm nhau xuyên qua đường truyền mã hóa bảo mật cấp chính phủ.
“Chuyện anh nói lúc nãy… có phải sự thật?” Giọng Lam Cảnh Thần vang lên, vừa chậm rãi cẩn thận, vừa trầm thấp nhưng đầy sát khí ẩn tàng.
Tề Thiên Vũ hờ hững đặt tách trà lên bàn gỗ mun khắc nổi hoa mai, khóe môi nhếch nhẹ như thể đang nghe một câu hỏi thừa thãi.
“Hai Thần, cậu nghĩ tôi rảnh rỗi để giỡn vậy sao?”
Lam Cảnh Thần nhíu mày, ánh mắt trầm xuống thêm một độ, lồng ngực như bị một luồng áp lực vô hình đè nén. Giọng nói lần này, đã mang theo hàm ý xác tín:
“Thế Tổng thống chỉ là nước cờ bị đẩy ra bàn. Bàn tay thật sự, là thứ đang ẩn sau những mệnh lệnh được ban hành liên tiếp.”
“Bọn chúng đang ép hệ thống phân phối ngầm toàn cầu tái cấu trúc,” Cảnh Thần trầm ngâm
“Người ta nói ‘kẻ cầm cờ luôn là người bị nhắm đầu tiên’. Thế nên chúng đã to gan nhắm thẳng vào Tề gia và Lam Bang.”
“Không chỉ là tái cấu trúc,” Tề Thiên Vũ nhướng mắt, giọng nói nhàn nhạt nhưng chứa sát khí.
“Mà là triệt tiêu quyền lực độc lập. Muốn biến những gia tộc lớn như chúng ta thành 'cỗ máy chịu kiểm soát', hoặc... phế bỏ.”
Cảnh Thần dựa lưng vào ghế, ánh mắt lặng như nước hồ đêm:
“Có phải chuyện bắt đầu từ bữa tiệc ở Pháp?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất