Trên đường về nhà từ trường đại học, tôi thỉnh thoảng hay gặp một con mèo gần nhà.

Tất nhiên, con mèo này là một con mèo hàng thật, chứ không phải là mèo Miyagi.

Thì đúng là tôi muốn gặp Miyagi hơn, nhưng gặp một bé mèo trên đường về nhà thì cũng không phải là tệ. Tôi vốn không phải là thích mèo hay gì, nhưng vì đang sống chung với một người chả khác gì con mèo hoang nên giờ tôi cũng bắt đầu để ý đến chúng.

Có, không, có.

Vừa đi tôi vừa nhìn xung quanh, và ở một góc ven đường có một con mèo tam thể đang ngồi liếm lông. Con mèo này không phải là lúc nào cũng xuất hiện, lúc thì có lúc thì không cho nên hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày may mắn.

"Oii–, Neko-chan"

Tôi đi tới gần con mèo, rồi ngồi xổm xuống.

"Thế hôm nay có cho chị chạm vào không?"

Trong khi đưa tay ra, thì tôi nghĩ nếu đây mà là Miyagi thì chắc chắn kiểu gì cũng sẽ kiệt liệt phản kháng. Nhưng con mèo tam thể này thì kêu "Nya–" và để tôi vuốt ve lưng nó. Nó không có mặt khi tôi đi học nên có vẻ như là mèo hoang, dù vậy lâu lâu sẽ có vài lần nó lại cho tôi chạm vào, mà kể cả khi không cho chạm vào đi nữa thì nó cũng không có cào tôi.

Khác hẳn Miyagi.

Con mèo tam thể vẫn ngoan ngoãn ngồi yên để tôi vuốt ve nó. Tôi đã từng nghĩ Miyagi giống như mèo hoang, nhưng đó là sự xúc phạm với mèo hoang. Mèo hoang ngoan hơn nhiều.

Mà, Miyagi cũng chỉ như thế với mỗi mình tôi thôi.

Nhưng cũng không phải là hoàn toàn lạnh nhạt, cũng có những mặt dịu dàng. Mới hôm trước, cô ấy đã chăm sóc tôi khi tôi bị cảm. Nhờ ơn cái sự quan tâm hiếm hoi của cô ấy mà tôi đã hết sốt vào ngày hôm sau, chắc là nhờ vậy mà tôi khỏi bệnh nhanh hơn bình thường. Ước gì tôi bị cảm mãi mãi.

"ước gì lúc tớ bình thường cậu cũng dịu dàng với tớ ha" 

Tôi có thể thổ lộ những điều không thể nói với người đó với bé mèo này.

Vừa trò chuyện với bé mèo dễ gần chẳng có chút gì là giống Miyagi, tôi vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó. Hôm nay, bé mèo tam thể có vẻ đang rất vui vẻ, khi tôi gãi cằm, bé mèo lăn ra và khoe cái bụng trắng muốt.

"Đã he"

Tôi xoa bụng con mèo.

Bé mèo này có lẽ được cho ăn ở đâu đó nên nó khá là mũm mĩm, cảm giác vuốt ve rất thích.

Nói mới nhớ, vuốt ve bụng Miyagi cũng rất dễ chịu. Bụng Miyagi không quá gầy cũng không quá béo, nó có độ mềm vừa phải và chấp nhận được bàn tay của tôi.

Giá mà cô ấy thoải mái cho tôi sờ soạn hơn một chút.

Ngay khi tôi vừa nghĩ đến những điều không nên nghĩ, bé mèo dưới tay tôi liền bỏ chạy, như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

"Đến mèo cũng biết à?"

Sau khi con mèo tam thể khuất bóng, tôi đứng dậy và tiếp tục bước đi. Chưa đầy năm phút sau, tôi đã về đến nhà và mở cửa. Đèn ở khu vực chung không bật nhưng giày của Miyagi thì đã ở đó. Tôi đến trước phòng cô ấy và gõ cửa, Miyagi ngay lập tức ló mặt ra.

"Tớ về rồi. Cậu cơm tối không?"

Tôi hỏi, rồi Miyagi gật đầu.

Hôm nay, chúng tôi quyết định ăn sủi cảo đông lạnh làm món chính. Sau khi để đồ vào phòng, tôi quay lại khu vực chung thì thấy Miyagi đang chuẩn bị nguyên liệu cho món salad giá đỗ kiểu Trung Quốc. Tôi nhận nhiệm vụ cắt dưa chuột và giăm bông, còn Miyagi thì lo phần luộc giá đỗ. Trong lúc chờ sủi cảo được hâm nóng trong lò vi sóng, chúng tôi cho tất cả nguyên liệu salad vào bát và nêm nếm gia vị.

Bữa tối nhanh chóng sẵn sàng trong nháy mắt, chúng tôi cùng nhau thưởng thức.

Và sau khi dọn dẹp xong, tôi pha trà rồi cả hai vào phòng tôi. Miyagi ngồi dựa lưng vào giường. Tôi đặt hai cốc trà lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô ấy.

Tôi bật điều hòa lên và tăng nhiệt lên một độ.

Mặc dù đã gần tháng bảy rồi, nhiệt độ đang tăng lên, nhưng đối với một Miyagi suốt ngày phàn nàn về việc phòng tôi lạnh, thêm với cô ấy cũng đã bắt đầu quen với việc đến phòng tôi, nên tôi cũng sẽ sẵn lòng thỏa hiệp với cô ấy về chuyện nhiệt độ.

Tôi nhấp một ngụm trà.

Miyagi ngồi cạnh tôi cũng đang lặng lẽ uống trà. Ngay cả Miyagi, một con mèo hoang, cũng khá ngoan ngoãn khi ăn và uống. Tôi định đưa tay ra chạm vào Miyagi giống như đã làm với bé mèo tam thể, nhưng rồi lại thôi. Giờ mà chạm vào bất cứ đâu trên cơ thể cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ xù lông lên và cắn tôi.

"Miyagi."

"Gì?"

"Nếu giờ tớ nói muốn sờ bụng cậu thì cậu có cho tớ sờ không?"

"Tuyệt đối không"

Miyagi đặt cốc trà xuống bàn và nói với giọng điệu khó chịu thấy rõ.

"Biết ngay mà. Tớ hỏi thử thôi”

Tôi không hề nghĩ rằng cô ấy sẽ đồng ý.

Một chút mong đợi cũng không, tôi không có ý định làm những điều Miyagi ghét. Dù vậy tôi vẫn ước, ước gì Miyagi có thể dễ bảo như bé mèo tam thể kia.

"Đồ biến thái nhà Sendai-san. Bớt nói mấy điều kỳ lạ thế lại đi"

Nói xong, Miyagi hơi lùi ra xa tôi một chút.

"Tại dạo này, có một con mèo hay xuất hiện gần đây ấy"

Tôi giải thích lý do tại sao mình hỏi như đứa biến thái vì không muốn Miyagi chạy đi như con mèo kia.

"Mèo? Chưa thấy bao giờ"

"Ể? Có một con mèo tam thể thỉnh thoảng xuất hiện khi tớ về nhà á, cậu chưa thấy bao giờ à?"

"Chưa. Bộ con mèo đó có liên quan gì đến bụng à?"

"Con mèo tam thể đó cho tớ sờ bụng, nên tớ đang thắc mắc là không biết Miyagi cũng có cho tớ sờ hay không ấy"

"Chẳng hiểu gì sất. Tôi, không phải mèo. Nếu con mèo đó cho cậu sờ bụng thì cậu cứ đi mà sờ con mèo đó đi chứ"

Người chẳng khác gì con mèo hoang, Miyagi, phủ nhận việc mình là mèo.

"Ừ thì, đúng là vậy. Nhưng con mèo đó cũng không phải lúc nào cũng ở đó"

Không phải tôi muốn thay thế con mèo bằng Miyagi.

Nói thẳng ra, tôi muốn chạm vào Miyagi.

Thật ra thì không nhất thiết là phải chạm vào bụng.

"Nếu Sendai-san cậu cho tôi sờ bụng thì tôi sẽ cân nhắc."

"Được thôi."

Tôi trả lời một cách nghiêm túc với lời nói có vẻ không nghiêm túc của Miyagi.

"Ể?"

"Đổi lại Miyagi sẽ cho tớ sờ bụng đúng không?"

"Quả nhiên là đồ biến thái. Xê xa tôi ra."

Miyagi nhíu mày và đẩy vai tôi.

Tự đề nghị trao đổi điều kiện vậy mà cách đối xử thật tồi tệ.

Nếu xét đến những điều Miyagi đã nói và làm với tôi trước đây, cô ấy mới là người phù hợp với từ “biến thái" hơn. Tôi thề là tôi chưa bao giờ bảo cô ấy liếm chân tôi, hay trói cổ tay cô ấy lại.

Miyagi nghĩ tôi là gì?

Tôi tò mò không biết hình ảnh của tôi trong mắt cô ấy như thế nào. Nhưng nếu tôi hỏi cô ấy nghĩ gì về tôi, chắc chắn cô ấy sẽ trả lời là "biến thái", nên tôi hỏi một câu hỏi mà cô ấy có thể trả lời một cách cụ thể.

"Nè, Miyagi. Cậu thấy tớ giống con vật nào?"

"Sao tự dưng lại hỏi vậy?"

"Không có gì. Tớ chỉ muốn biết thôi, trả lời đi."

"Chó."

Miyagi trả lời một cách cộc lốc.

Câu trả lời ngắn gọn này không giống như kết quả của một suy nghĩ nghiêm túc chút nào.

"Sao lại là chó?"

"Vì cậu nghe lệnh của tôi"

Quả nhiên, suy nghĩ của cô ấy đơn giản như vậy.

Vì trước giờ tôi hầu như luôn nghe lời Miyagi nên việc cô ấy nghĩ đến một loài vật ngoan ngoãn như chó cũng không có gì là lạ, nhưng nếu vậy thì chả vui chút nào.

"Thế chó, poodle hay corgi á?"

"Không phải. Mắc gì cậu lại nghĩ đến mấy con chó dễ thương vậy?"

"Không phải hả"

"Sendai-san chẳng phải là những con chó dễ thương đó, cậu giống mấy con chó to to hơn cơ"

"Mấy con chó to á?"

"Ừ"

"Ví dụ như chó gì?"

Tôi hiểu việc bị so sánh với chó, nhưng không thể nào hiểu được lý do mình lại bị so sánh với mấy con chó to. Tôi không cao đến mức đó, và tôi cũng tò mò là Miyagi đang tưởng tượng ra con chó nào. Nhưng, Miyagi lại không nói gì cả.

"Không có giống chó cụ thể nào à?"

Khi tôi hỏi lại, Miyagi trả lời như thể bất đắc dĩ.

"Một con chó có mặt và thân hình mảnh mai."

Là sao.

Có nhân vật nào là một con chó gầy gò như vậy à.

"Có con chó nào như vậy thật à?"

"Có. Trước tôi thấy trên TV."

"Thiệt tình là tớ không hiểu luôn đó"

"Cho tôi mượn máy tính bảng đi"

Tôi đưa máy tính bảng cho Miyagi theo yêu cầu, và cô ấy bắt đầu tìm kiếm gì đó. Rồi cô ấy chỉ vào màn hình và nói "Đây".

Tôi nhìn vào máy tính bảng mà Miyagi đang cầm. Trên đó không phải là những con chó lớn mà tôi biết và đang tưởng tượng như Golden Retriever hay Siberian Husky.

Chú chó đó, đúng như Miyagi nói, có khuôn mặt và thân hình mảnh mai. Đôi tai cụp xuống. Chân dài bất thường, và có bộ lông dài bao phủ cơ thể. Bộ lông mềm mại hầu như toàn màu trắng, nhưng có một vài chỗ lẫn màu nâu. Có ghi "Borzoi", nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên này.

"Trông như chó quý tộc ấy nhỉ, mà mắc gì tớ giống nó?"

Giống chó này thoạt nhìn thì nó thanh lịch hơn là dễ thương, toát lên vẻ quý phái. Sau khi nhìn thấy nó, nghĩ về việc tôi nói Miyagi giống như con mèo hoang thì….Tôi tồi quá.

"Chỉ là về kích thước thôi. Sendai-san, cậu cao hơn tôi mà"

Đúng là tôi cao hơn Miyagi, nhưng nếu là chó thì tôi chỉ tầm loại cỡ trung bình thôi. Tôi không cao đến mức bị gọi là chó lớn được, và tôi cũng không nghĩ là mình giống Borzoi.

"Cao hơn cũng chỉ khoảng bốn, năm cm thôi mà?"

"Sendai-san cậu cao bao nhiêu?"

"163 cm. Còn Miyagi?"

"157."

"Chênh lệch 6 cm thôi thì không đến mức gọi là chó lớn đâu."

"Vì cậu to mà"

Miyagi lẩm bẩm rồi tắt hình ảnh con Borzoi trên máy tính bảng. Rồi như để thanh minh, cô ấy nói "Thì tôi cũng chỉ thấy giống thôi mà"

Tôi cầm chiếc cốc lên, nhìn vào lượng trà còn lại chưa đến một nửa.

Miyagi sẽ không đến phòng tôi nếu không có lý do.

Và lý do hiện tại để cô ấy ở đây bây giờ là uống trà, và khi xong việc, cô ấy sẽ lại bỏ về phòng.

"Miyagi này, cậu thích động vật đúng không?"

Tôi nhàn nhã nhấp một ngụm trà, rồi đặt cái cốc xuống bàn.

Tôi không biết Miyagi còn bao nhiêu trà, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi phòng cho đến khi tôi uống xong.

"Không hẳn là thích"

"Thế à? Cậu am hiểu về chó lắm mà. Kiểu Borzoi nè, tớ còn chẳng biết. Rồi cả vỏ hộp khăn giấy nữa, hình cá sấu với thú mỏ vịt ấy."

Tôi kéo cái hộp khăn giấy hình thú mỏ vịt, thứ mà được bế từ nhà bếp vào phòng tôi lại gần rồi vuốt ve đầu nó, rồi một bàn tay vươn ra từ bên cạnh và rút một tờ khăn giấy ra khỏi người con thú mỏ vịt.

"Chó hay vỏ hộp khăn giấy cũng chỉ là tình cờ thôi"

Giọng nói cộc lốc đó làm tôi chẳng biết có thật sự là tình cờ biết đến Borzoi không, hay tình cờ lựa dính cái vỏ hộp hình động vật hay không. Nhưng nếu không thích, thì ai lại nhớ rõ như thế làm gì, và tất nhiên, nếu không thích thì cũng chẳng chọn vỏ hộp khăn giấy hình động vật làm gì.

"Nếu vậy, cậu không thích con nào à? Như chó chẳng hạn?"

"Bình thường. Sendai-san thì sao?"

Tôi đặt cốc xuống, nhìn vào con mèo Miyagi rồi trả lời.

"Chắc là tớ thích mèo hơn."

"Thế à. Tôi cứ tưởng cậu sẽ bảo thích chó chứ, tại cậu giống chó mà"

Nói rồi, Miyagi rút thêm một tờ khăn giấy nữa, rồi cô ấy vo tròn cả hai tờ lại thành một quả bóng.

"Giống lắm đâu"

"Giống mà"

Miyagi khẳng định, rồi ném quả bóng khăn giấy về phía thùng rác.

Bụp.

Quả bóng khăn giấy đó bật ra khỏi thùng rác và lăn lăn trên sàn.

"Sendai-san, nhặt lại đi"

Miyagi chỉ vào quả bóng khăn giấy và nói như đúng rồi.

"Tớ không làm đâu, đừng có kiểu đó"

"Thì tôi chỉ nói vậy thôi, không làm thì thôi"

Giọng nói cộc lốc lại vang lên, Miyagi không chịu nhúc nhích. Và tất nhiên, tờ khăn giấy cũng chẳng tự nhúc nhích được, cái khối màu trắng đó cứ thế mà nằm lăn lóc trên sàn nhà.

"Miyagi, vứt đàng hoàng đi chứ"

"Muốn thì Sendai-san tự vứt thử xem"

Với tâm trạng có vẻ không có gì là tốt, Miyagi nói mà không nhìn tôi.

Nói thế thì rõ ràng Miyagi chẳng có ý định tự đứng dậy mà nhặt tờ khăn giấy lên rồi. Mặc dù không phải là tôi muốn chơi trò chó và chủ nhân hay gì, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng đứng dậy và nhặt khối màu trắng bị ném ấy đi.

"Đây, của cậu"

Tôi đưa quả khăn giấy cho Miyagi rồi hỏi "Thỏa mãn chưa?"

"Chưa."

Quả bóng khăn giấy vừa được đưa lại bị đặt xuống sàn lần nữa.

"Bộ muốn tớ làm gì nữa à?"

"Tay"

Cùng với mệnh lệnh như xem tôi là như chó thật, Miyagi chìa tay ra đưa tay về phía tôi.

Rất rất xàm.

Tôi không có nghĩa vụ phải chiều theo Miyagi.

Nghĩ vậy, tôi lập tức thay đổi ý định.

Tôi vẫn làm theo lời cô ấy nói, đưa tay phải ra và đặt lên lòng bàn tay Miyagi. Nhưng sau đó, tôi nắm lấy tay cô ấy và kéo cô ấy lại với tôi. Cơ thể Miyagi mất thăng bằng ngả về phía tôi. Và cứ thế tôi ôm lấy cô ấy.

"Ra lệnh thêm cho tớ đi"

Khoảng cách gần gũi hiện tại và hơi ấm từ cơ thể cô ấy làm nhịp tim tôi hơi tăng lên, nhưng tôi vẫn giả vờ như không có gì.

"Thôi khỏi đi. Cơ mà, nãy có phải mệnh lệnh hay gì đâu. Thả tôi ra"

Miyagi đẩy tôi ra với giọng khó chịu, còn tôi thì chẳng có ý định buông.

"Giống mệnh lệnh mà. Ngoài việc buông ra thì gì cũng được, nên ra lệnh đi."

Thay vì ra lệnh, Miyagi lại chẳng nói gì cả.

Thứ tôi muốn chỉ là giữ nguyên cái khoảng cách này, còn việc cô ấy có ra lệnh hay không, không quan trọng. Nếu Miyagi do dự, thì tôi lại càng có thêm thời gian hơn, thêm thời gian để hơi ấm của hai chúng tôi truyền cho nhau.

"Miyagi."

Tôi gọi tên cô ấy bên tai, và một giọng nói nhỏ vang lên.

"......Thế, cho tôi chạm vào bụng đi."

Nói rồi, tôi còn chưa kịp trả lời, Miyagi đã đặt tay lên bụng tôi, ngay bên ngoài lớp áo thun. Tôi theo bản năng đẩy cơ thể của Miyagi ra khỏi mình nhưng chỉ có bàn tay cô ấy đang giữ chặt quần áo của tôi là tôi không buông.

"Mệnh lệnh gì vậy?"

"Nãy cậu nói cho tôi chạm vào bụng cơ mà"

Miyagi vừa nói vừa kéo áo tôi với vẻ mặt không hài lòng.

Đúng là lúc nãy Miyagi có nói "Nếu Sendai-san cho tôi sờ bụng thì tôi sẽ suy nghĩ lại" và tôi đã đồng ý, nhưng tôi không có ngờ là cô ấy lại nói thật.

Nên tôi hơi bất ngờ với việc cô ấy nghiêm túc với mấy lời nói đó, cơ mà nếu điều kiện trao đổi vẫn còn hiệu lực, thì để bị chạm vào bụng một hay hai cái cũng chẳng sao.

"Nếu đổi lại tớ được sờ bụng cậu thì, thoải mái"

"Chỉ tôi được chạm vào bụng Sendai-san thôi. Còn bụng tôi thì cậu không được. Cậu tự nói là muốn được ra lệnh mà, nên nghe theo đi."

Chẳng phải điều kiện trao đổi ở vế đầu, mà là muốn tôi thực hiện cái lời nói mệnh lệnh ở vế sau, cái đồ ích kỷ và trẻ con. Tôi chả có việc gì mà phải nghe theo cái mệnh lệnh đó cả.

Tôi biết.

Nhưng, tôi không cự tuyệt một Miyagi như thế này được.

"...Mà, cũng được. Cậu muốn chạm thì chạm đi."

Đây giống như một thói quen hình thành từ thời trung học, bất kể Miyagi có đúng hay sai, thì kết quả cuối cùng vẫn là tôi phải đồng ý với những gì cô ấy nói.

Cơ mà, Miyagi rất nhát gan.

Kiều gì mà chẳng chỉ dám chạm một chút xong rồi nói “vậy đủ rồi”.

"Sao đây?"

Khi tôi hỏi, Miyagi buông tay khỏi áo tôi. Sau đó, cô ấy nhẹ nhàng luồn tay vào bên trong quần áo của tôi và nhẹ nhàng chạm vào bụng tôi như một đứa trẻ chạm vào thú nhồi bông hay thứ gì đó.

Cảm giác cứ như bị đối xử chả khác gì cún, nhưng tôi vẫn thấy vui vì Miyagi quan tâm tới tôi.

"Vui không?"

Tôi hỏi Miyagi, người đang cúi mặt xuống, và nhận được một giọng nói trầm thấp.

"Bình thường."

Ngược lại với câu trả lời đó, tay cô ấy vẫn tiếp tục sờ chạm bụng tôi. Hơi nhột khi tay cô ấy chạm vào eo, nhưng cảm giác và hơi ấm từ bàn tay đó mang lại thì lại rất dễ chịu.

Bàn tay mà tôi nghĩ sẽ nhanh chóng trốn chạy giờ đây vẫn cứ tiếp tục ở đó, Miyagi miết mài sờ nắn bụng tôi. Những ngón tay ban đầu chỉ lướt nhẹ trên da, giờ đây lại bắt đầu khơi gợi những cảm xúc khác, vượt ra ngoài sự nhột nhát.

Khoảng cách giữa chúng tôi vẫn không thay đổi.

Chúng tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định, chỉ có bàn tay Miyagi là tiếp xúc với tôi.

Bàn tay cô ấy di chuyển lên cao, chạm đến phần dưới ngực tôi, rồi lại trượt xuống.

"......Kiểu, cách cậu sờ cứ dâm dâm sao ấy?"

Cách Miyagi chạm vào tôi, càng chạm thì lại càng nới lỏng con ốc vít kiềm chế lý trí của tôi, khiến tôi muốn làm những điều mà có lẽ cô ấy không hề mong muốn. Bản thân tôi thì không ngại bị chạm vào như vậy, nhưng chắc với Miyagi thì không ổn chút nào.

"Dâm cái gì mà dâm"

Miyagi nói bằng giọng chắc nịch, và bắt đầu di chuyển bàn tay đang đặt trên xương hông tôi lên cao hơn một chút. Tôi nắm lấy bàn tay đang mơn man da mình lại, và ngay lập tức Miyagi ấn mạnh vào bụng tôi.

"Miyagi. Mới ăn nên đừng có ấn vào vậy."

Không phải là thức ăn bị trào ngược lên hay gì, nhưng tôi không muốn bị ấn vậy nữa.

"Vậy thì buông tay ra."

Tôi buông tay theo lời cô ấy nói, và cách sờ chạm lại trở lại như ban đầu.

Bây giờ, Miyagi đang nghĩ gì nhỉ.

Tôi muốn biết liệu Miyagi có cảm thấy sướng khi tôi chạm vào cô ấy giống như cách tôi cảm thấy khi được cô ấy chạm vào hay không, liệu cô ấy có muốn tôi chạm vào nhiều hơn nữa không. Và tôi cũng muốn biết tại sao cô ấy lại muốn chạm vào tôi. 

Nhưng giờ, tôi chẳng còn tâm trí nào để hỏi nữa.

Bàn tay Miyagi đã chạm đến phía trên bụng tôi, chạm vào mép áo ngực. Tay cô ấy dừng lại ở đó, dường như không có ý định tiến xa hơn, nhưng trước khi lý trí của tôi thật sự hoàn toàn biến mất, tôi nên dừng Miyagi lại.

"Miyagi, đó không phải bụng đâu."

Lần này, tôi nắm chặt tay Miyagi qua lớp áo.

"Cậu tự bảo là tôi được chạm vào bụng cơ mà?"

Một giọng nói khó chịu vang lên.

"Nếu nhất định muốn chạm vào đó thì cũng được thôi, nhưng đừng trách tớ"

"Trách gì?"

"Việc sẽ xảy ra với Miyagi"

Tôi kéo nhẹ tóc Miyagi, người đang cúi mặt xuống không nhìn tôi.

Miyagi ngẩng đầu lên, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Tôi áp môi lên mặt cô ấy và liếm nhẹ lên má cô ấy như một chú chó.

"Nếu cứ tiếp tục thì tớ mất kiểm soát mất"

Tôi thì thầm bên tai cô ấy và buông tay ra. Bàn tay Miyagi nhanh chóng rút ra khỏi áo tôi.

"Đồ biến thái. Tôi về phòng đây."

Miyagi, người vừa làm mấy hành động biến thái vừa nói vừa dùng con thú mỏ vịt trên sàn đánh tôi.

‘Từ đã. Tớ đã uống hết trà đâu"

Tôi thong thả uống nốt cốc trà đã nguội.

Còn Miyagi chỉ ngồi lau má bằng khăn giấy, không bỏ chạy cũng không bắt tôi hứa gì với khuyên tai cả. Nhưng cô ấy lại cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào sàn nhà, chẳng biết giờ cô ấy đang làm ra bộ mặt như nào nữa.

"Sendai-san."

"Gì vậy?"

".......Thế con tôi giống con gì?"

Miyagi hỏi bằng giọng nhỏ xíu.

"Ừm— chắc là mèo ha"

Tôi không nói là mèo hoang.

"Mèo á? Tại sao?"

"Miyagi sợ lạnh nè. Ấy nếu có kotatsu thì chắc cậu sẽ chui vào đó cả ngày ấy."

Sau khi nêu lý do an toàn, tôi đưa ra đề xuất.

“Trời sang đông thì mua kotatsu nha?"

"Cực kỳ không cần"

Miyagi ngay lập tức từ chối luôn.

Ít nhiều thì tôi cũng đoán trước được câu trả lời này rồi, và rồi tôi uống cạn cốc trà.

「Có thật là có mèo không đấy? Cơ mà,  về được không. Đâu phải tôi nhất thiết phải thấy mèo hay gì đâu」

Mới chỉ ra ngoài mười lăm phút mà Miyagi đã cất giọng đầy bất mãn.

Chính tôi là người đã rủ Miyagi đi tìm mèo, và ngay từ đầu cô ấy đã không có hứng rồi.

「Vội vàng về nhà thì cũng có việc gì làm đâu. Đi thêm chút nữa đi.」

Tôi động viên Miyagi trong khi đi bộ dưới bóng râm của hàng cây ven đường.

Cả hai cùng thong thả dạo bước, ở bên ven đường, hay ở dưới gầm xe, đều không có con mèo tam thể.

Mà, tôi cũng nghĩ là không có.

Tôi chỉ thấy con mèo tam thể đó vào lúc đi học về, còn vào Chủ nhật giữa trưa như thế này thì nó có xuất hiện hay không thì tôi không biết.

「Thêm chút nữa là thêm bao lâu?」

「Thì thêm chút nữa là thêm chút nữa thôi.」

Dù có thêm bao lâu đi nữa, thì cô ấy cũng sẽ chẳng đi cùng tôi nếu không có việc. Sẽ không đi mua sắm cùng tôi nếu không có thứ gì cần mua, và cũng không đồng ý đi ăn nếu không có món gì muốn ăn.

Cùng ra ngoài thì phải cần lý do.

Vì vậy, đi tìm con mèo cũng chỉ là cái cớ để thỏa mãn ham muốn được đi chơi với Miyagi mà thôi.

Ra ngoài mà không cần lý do thì tốt rồi.

Nếu tôi là Utsunomiya, chắc chắn không cần lý do thì tôi vẫn có thể ra ngoài được với Miyagi, nhưng mà tôi không phải Utsunomiya, và tôi cũng chẳng muốn trở thành Utsunomiya.

Ngước lên nhìn bầu trời.

Mặt trời chói chang như thể mùa mưa đã kết thúc. Đi bộ trong thị trấn không có lấy một cơn gió lay động hàng cây ven đường, đến cả tôi còn bắt đầu cảm thấy thà ở nhà còn hơn là ra ngoài, nhưng tôi vẫn muốn tận hưởng khoảng thời gian này thêm một chút nữa. Giữa cái mùa hè này, có khi tí tôi sẽ ngã quỵ xuống và khô queo luôn mất, nhưng tôi vẫn quyết định đi tìm con mèo đó, do tôi chưa nóng đến mức đó.

「Sendai-san, cậu bỏ nó chỉ xuất hiện gần đây thôi mà. Đồ lừa đảo.」

Nói rồi, Miyagi đẩy mạnh vào vai tôi.

Tôi thường thấy con mèo tam thể đó ở quanh đây, cách nhà chưa đầy năm phút đi bộ.

Còn hôm nay chúng tôi đã lang thang ở bên ngoài khoảng mười lăm phút kể từ khi rời khỏi nhà, nên tôi cũng có cảm giác là mình đã đi hơi xa rồi.

「Thì đúng là tớ có nói vậy. Nhưng trời đẹp thế này, cậu lại mặc đồ dễ thương thế kia, đi xa thêm chút có sao」

Trời đẹp, nên chắc nóng á, cậu mặc váy đi cho nó mát.

Sau một hồi tôi tha thiết khuyên bảo, kết quả là, giờ Miyagi cũng đang mặc váy giống tôi. Tiếc là cô ấy không cho tôi make up, nhưng có thể bắt cô ấy mặc đồ dễ thương như này thì tôi cũng hài lòng rồi.

「Này, là do Sendai-san bảo tôi mặc cơ mà.」

「Mà, thì là vậy. Với đi bộ thêm chút nữa là tới quán ăn gia đình ấy, muốn ghé vào không?」

「Không muốn. Nóng lắm, tôi muốn về nhà.」

Không cau mày, nhưng giọng lại trầm xuống.

Biểu hiện của việc thực sự muốn về nhà, Miyagi nhỏ mọn quá.

「Thế, thôi khỏi đến quán ăn gia đình, thay vào đó thì tụi mình tìm thêm chút nữa đi. Mèo đáng yêu mà, biết đâu nó đang vui thì cho tụi mình vuốt ve á 」

Dù Miyagi có muốn về nhà, tôi vẫn chưa muốn về.

「Thật sự là có mèo à?」

「Có mà」

Có lẽ, chẳng có con mèo nào xung quanh đây cả.

Đã đi quá xa khỏi nơi tôi thường thấy con mèo tam thể rồi.

Giờ giấc cũng khác với lúc tôi thường thấy nó nữa.

Mà biết đâu nó cũng thỉnh thoảng lại xuất hiện ở khu vực này, hoặc có thể nó sẽ xuất hiện sớm hơn thường lệ, nhưng khả năng là rất thấp.

Tôi cảm thấy mình không thành thật.

Tôi đang để Miyagi làm việc mà khả năng thành công rất thấp.

Nhưng, tôi nghĩ sự không thành thật này là có thể chấp nhận được.

Mặc dù có thể nói là không đúng mực lắm, nhưng phải nói là tôi đang phải kiên nhẫn chịu đựng lắm để đóng vai một người bạn cùng phòng bình thường. Thường ngày, tôi đều tôn trọng, chấp nhận và chiều theo ý muốn của Miyagi rồi, nên tôi nghĩ mình xứng đáng được tận hưởng cái sự kiện nhỏ nhoi như thế này.

「Nói mới nhớ. Chó borzoi ấy, có được dắt đi dạo bình thường trong phố không nhỉ?」

Tôi hỏi Miyagi, người đang đi chậm lại thấy rõ, để cô ấy không thể thốt ra từ "về nhà" thêm lần nào nữa.

「Chắc có, nhưng chi vậy?」

「Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tớ chưa thấy con Borzoi nào được dắt đi bộ hết á」

「Tôi cũng chưa」

「Vậy à」

Cuộc trò chuyện bị ngắt quản tại đó, tôi chuyển ánh nhìn của mình sang phía bên kia đường. Chẳng có con Borzoi nào đang được dắt đi dạo, và cũng chẳng có con mèo tam thể nào cả.

Để niêm phong hai từ “về nhà” của Miyagi, nên tôi tìm kiếm một chủ đề nào đó. Chuyện đại học, chuyện ở nhà, và rồi tôi buột miệng nói ra cái tên xuất hiện trong đầu.

「Miyagi, bao giờ Utsunomiya tới thế?」

「......Tôi vẫn chưa quyết định.」

Miyagi nói lại bằng giọng nhỏ đến mức mém bị tiếng của trẻ con từ đâu đó át đi.

「Đã tháng Bảy rồi đó, quyết định nhanh lên đi chứ」

「Sendai-san lúc trước, cậu nói lúc nào cũng được, nhưng thật sự là lúc nào cũng được à?」

Không.

Hoặc là không, hoặc là không tôi không muốn Utsunomiya đến.

Lời Miyagi nói cứ như đang muốn tôi nói như vậy, nhưng tôi lại không có ý định nói thế. Và có hay không thì tôi cũng sẽ thông báo điều có lẽ sẽ khiến Miyagi thất vọng.

「Thì đúng là lúc nào cũng được, nhưng tốt nhất là Chủ nhật tuần này đi. Cuối tháng tụi mình đều có kỳ thi mà đúng không」

「.......Biết rồi」

「Thế, là khi nào?」

「Để tôi bàn với Maika」

Miyagi trả lời ngay lập tức như thể ý kiến của tôi chẳng còn quan trọng nữa.

Dù cô ấy không có ý định nghe theo ý kiến của tôi, nhưng nếu xét đến kỳ thi vào cuối tháng Bảy này, thì chắc chắn lịch trình sẽ phải là Chủ nhật tuần này. Biết là thế nhưng tôi vẫn thấy khó chịu khi Miyagi cứ cố gắng xem trọng ý kiến của Utsunomiya. Tôi biết là Miyagi ưu tiên bạn bè hơn, nhưng tôi chẳng thích vậy chút nào.

「Quyết định rồi thì báo cho tớ nhé」

Tôi kìm nén cảm giác ấy lại, thứ khiến tôi muốn chìm xuống đáy nước, như hòn đá chìm xuống nơi tối tăm lạnh lẽo, và tôi bước thêm một bước về phía trước.

Phải, trái, phải.

Tôi bước từng bước chậm rãi, chân kia lên, chân kia xuống.

Miyagi đang đi bên cạnh tôi.

Mỗi khi cô ấy bước đi, chiếc váy với cái màu nhạt nhòa ấy của Miyagi lại đung đưa.

Dù Miyagi có mặc gì thì đó cũng là quyền của cô ấy, nhưng nếu có thể, tôi muốn ngắm nhìn đôi chân lộ ra từ dưới tà váy ấy. Không phải là người cuồng chân, nhưng do mệnh lệnh của Miyagi thì có cuồng đi nữa cũng chẳng có gì lạ.

「Sendai-san, đang nhìn gì thế?」

Chân.

Nếu tôi nói vậy, chắc chắn tôi sẽ bị đá cho một phát.

「Gạch lát vỉa hè」

Tôi ngẩng đầu lên và trả lời bằng thứ gần với chân nhất.

「Vui lắm hả?」

「Cũng vui」

——Hơn là nghĩ về chuyện của cậu và Utsunomiya.

Tôi cất giấu những lời thực sự muốn nói trong lòng và nhìn về phía trước.

Không thể cứ nhìn chằm chằm vào chân cô ấy mãi.

Nhưng mà, nhìn về phía trước thì chẳng có gì, còn Miyagi, tay cô ấy đang đung đưa theo nhịp bước chân, không phải hùng hồn như diễu binh nhưng cũng kiểu kiểu vậy.

「À mà, Miyagi」

「Gì?」

「Nắm tay, ha?」

Tôi huých vào cánh tay đang chuyển động của Miyagi.

「Không muốn」

「Tại sao?」

「Nóng lắm」

「Thế nghĩa là, về đến nhà là tớ được nắm đúng không?」

「Không có phải như vậy」

Câu trả lời đúng như tôi dự đoán, Miyagi mà trả lời không đúng như tôi dự đoán thì tởm lắm nên vậy là được rồi.

「Không thấy mèo đâu cả, về thôi.」

「Chứ không phải tìm thêm chút nữa à?」

「Mát mẻ vẫn hơn, nên tớ muốn về sớm ấy」

Tiếc là tôi không thể cho Miyagi thấy con mèo tam thể dễ thương hơn cô ấy được, nhưng nếu cứ tiếp tục tìm như thế này thì tôi cũng không nghĩ là sẽ tìm thấy nó. Nên tôi chọn con đường về nhà và bắt đầu bước đi.

「Tùy cậu」

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tôi bước nhanh hơn.

Miyagi bước song song với tôi với cùng tốc độ.

eyJpdiI6IkxJZWhKME1IQ0RPU1FucFA3SkFUT3c9PSIsInZhbHVlIjoiWHMrTEVsOE5Ka1hFVFVDcUJcL2M1VnJFYjJWOVBlNGJ6emc5QVc0NWFtVEtyMUhhR1VcL3I5WWM1SXRHS1EwZFdra3R5NW9CNmhwRCtOUjYydFwvSHh4WlwvUUtpMGlaQzZTNVwvQnFoYzNuWGdSak81NHVnOTBtaXozOHBxUk9kQmpmZCIsIm1hYyI6Ijc2NzZiOGI0OWI2Y2I1ZDg2M2E0NzQwNjZjOTBkNGI1MmEyYTg5OTc5NmFhOGNiZjQwZTRkZDUwMTIzOTRkOWIifQ==
eyJpdiI6IjRHZW00cHNhQUM5M1FRd3hsSEgrdlE9PSIsInZhbHVlIjoianhMbzJqS2V0NHRVYk1ndWRMNjBrNzRrQmJWNkZmZDhKcG9tUGUwWGRpNDFKeFZGVmRnRDhhOHZReFhlN0NCeE1wbmI3azhMU2p0TWlJakcwZHlrNXU4c2k4WjJ1OXZjNG5zNlBEcXE4UXRxQlwvSVpiNTFVdWJlMTUxZko2eU1cL2MzVE1MR2tcLzlWM3NKZmNQeHppNGE3Y0VwZ1JkT3lEM0dFcHdwM0FkZTExckhPNlRoMUtnTEI4OE9lVFU0WVJLIiwibWFjIjoiNzM5NzZlYjU0Y2E3M2Q5YmM0YWU4YmZiNDNhNzVhYWMwZjkyYTUwMjk4YjNmOGUxMzdjMjliODlmZGY3ZTUzOCJ9

 

Ads
';
Advertisement