Con mèo đen biến mất.

Tôi mò mẫn bên cạnh cái gối của mình, tìm kiếm con thú nhồi bông đáng lẽ phải đang ở đó.

Cơ thể còn ngái ngủ của tôi cứng đờ như bị dán chặt vào giường bằng băng dính, cử động thôi cũng khó nữa. Tôi cố gắng mở mắt, bàn tay nặng trịch mò mẫm xung quanh, rồi chạm vào một thứ gì đó to to, cứng cứng nhưng lại nhẵn mịn. Chắc chắn không phải là con mèo đen của tôi, cảm giác lớn hơn nhiều.

Tôi, nắm chặt cái thứ chưa biết là gì đó.

Cả bàn tay tôi nóng lên vì hơi ấm truyền sang từ thứ tôi đang nắm chặt.

Hình như, thứ đó còn phát ra tiếng rên khe khẽ nữa.

――Trên giường không phải con mèo của tôi mà là cái gì đó.

Đôi mắt hé mở của tôi mở to hẳn ra.

“...........Ể?!”

Ngay trước mặt tôi, thứ đáng lẽ nên có là con mèo đen thì lại không có, thứ đáng lẽ không nên có là Sendai-san thì lại có.

Nhưng mà, gần quá.

Không đến mức mà chạm luôn cả cơ thể nhưng mà, khoảng cách bây giờ giống như chỉ cần đưa tay ra một chút thôi là cũng đủ để chạm vào má cô ấy rồi vậy. Mà hình như tay tôi đang chạm vào đầu cô ấy thì phải.

Tôi luồn tay vào mái tóc Sendai-san, nhẹ nhàng vuốt ve.

Mái tóc dài mượt mà như suối chảy qua kẽ tay tôi rồi rơi xuống.

Đêm qua, tôi đã ngủ trong phòng của Sendai-san.

Một đêm gió bão, thời tiết tồi tệ.

Tôi đã luôn luôn ghét những đêm như thế. Bởi vì, trong manga hay phim ảnh, đa số những chuyện kinh khủng lúc nào cũng chỉ xảy ra vào những đêm như vậy mà thôi, cho nên, cứ mỗi khi giật mình thức giấc vào những đêm như thế, tôi thấy sợ lắm.

Nhưng mà, giờ thì không còn bằng ngày xưa nữa.

Lý do thì, chính là do, người con gái ngay trước mặt tôi bây giờ.

“……..Sendai-san.”

Tôi khẽ gọi, chạm vào một bên má cô ấy, véo nhẹ lên.

Sendai-san cựa quậy, nhưng không tỉnh dậy.

Dù có là đêm nào đi nữa thì cũng chỉ có thế, cũng chỉ có cùng một kết quả, tôi cũng chỉ luôn luôn có một mình trong chính căn nhà của mình, vậy nên chỉ cần cảm nhận được có ai đó trong nhà thôi thì cũng đã đủ khiến tôi thấy an tâm rồi. Tôi thật sự không thích sấm sét, nhưng đó cũng chỉ là tiếng sấm ầm ỉ mà thôi, nó không có tới mức phải khiến tôi trùm chăn kín mít rồi trốn trong đó.

Cho nên là, hôm qua tôi cũng đã định trong phòng một mình rồi.

Nhưng, Sendai-san đã đến.

Và, sự thật là, ở bên cạnh ai đó như vậy thì tôi có thể yên tâm hơn là chỉ có thể cảm nhận được thông qua những bức tường.

Bàn tay trên má của tôi trượt xuống, sờ chạm nhẹ vào đôi môi của cô ấy.

Đôi môi này, không biết đã hôn tôi biết lần, thậm chí, hôn ngay cả trên chiếc giường này.

Kí ức ngày hôm đó lại ùa về, khiến tôi như muốn bật dậy khỏi luôn chiếc giường. Nhưng cơ thể tôi vẫn nằm im lìm, không cử động.

Từ đó đến nay cũng đã một khoảng thời gian kha khá rồi, cho nên là tôi muốn ngay cả khi phải nhớ lại chuyện của ngày hôm đó, thì tôi vẫn có thể cư xử một cách bình thường. Nếu cứ tiếp tục nhớ về nó, nó sẽ tách biệt khỏi cuộc sống hàng ngày của tôi, và ngày chủ nhật hôm đó sẽ lại trở thành một ngày đặc biệt.

Thế thì, cứ sống như chưa có chuyện gì thì hơn.

Tôi nhắm mắt lại, gạt đi những ký ức đang trôi nổi trong đầu.

Hôm qua, tôi đã rất dũng cảm, tôi đã tự mình lựa chọn ở lại. Tôi cũng không muốn giành giường của người ta rồi bắt họ thức trắng đêm đến sáng, nên là tôi đã cho họ lên giường.

Không sao hết.

Tôi mở mắt ra và nhìn Sendai-san.

Cô ấy đang ngủ say sưa, gương mặt trông·có vẻ hạnh phúc.

Sendai-san nằm cuộn tròn ở mép giường, nói xinh đẹp thì cũng không hẳn, phải nói là dễ thương mới phải.

Tôi véo má cô ấy thêm cái nữa.

Vẫn không chịu tỉnh.

Tôi cảm thấy có hơi ghen tị với Sendai-san, tại sao cô ấy lại có thể ngủ say sưa đến như vậy trong khi tôi phải trằn trọc mãi mới ngủ được vậy. Thì, giường của cô ấy nên cô ấy có thể ngủ ngon là điều đương nhiên, nhưng, nếu nghĩ kỹ thì, có thể trưng ra cái mặt vui vẻ đó mà ngủ thì không phải lạ quá hay sao. Rốt cuộc, cái vụ ngại ngùng này là do cô ấy mà ra cơ mà.

――Khó chịu thật sự

Tôi nhét từ từ một phần ngón tay của mình vào miệng cô ấy. Khi ngón tay tôi chạm vào răng cô ấy, Sendai-san bắt đầu cựa quậy như thể đang khó chịu. Rồi một giọng nói mớ ngủ vang lên “Gì vậy?”. 

Tôi ấn ngón tay mình vào sâu hơn khoang miệng mềm mại đang hé mở đó.

Ngón tay tôi chạm vào chiếc lưỡi ấm nóng. Khi tôi đẩy nhẹ vào thì cô ấy cắn lấy ngón tay tôi. Khi tôi di chuyển ngón tay để lần theo những chiếc răng cứng hơn lưỡi, lực cắn tăng dần, và tôi vội vã rút tay lại.

“Đừng có kêu người ta bằng cách quái gở vậy chứ”

Một Sendai-san hiếm hoi nhíu mày nói.

“Tôi không hề kêu cậu dậy nhé, cậu tự dậy mà”

“Không hề nhé, cậu nhét ngón tay vào mồm người khác kiểu đó thì ai mà chả dậy. Muốn kêu tớ dậy thì kêu cách nào nó bình thường hơn dùm cái”

Giọng cô ấy ngái ngủ, lời nói mơ hồ như kéo dài ra vô tận, rồi nó kết thúc bằng một tiếng, oa…dài. Tôi kéo nhẹ tóc mái của Sendai-san đang ngái ngủ đó, cô ấy khó chịu gạt tay tôi ra, rồi đưa tay lên đầu vò rối mái tóc của mình.

“Ngủ à?”

“Buồn ngủ lắm.”

“Mở mắt rồi thì dạy đi chứ”

“Hổng được”

Cô ấy đáp cụt ngủn, mắt vẫn nhắm nghiền.

Tôi vươn tay, chạm vào tai của cô ấy.

“Miyagi cũng ngủ đi.”

Với một giọng lầm bầm, cô ấy phủi tay tôi ra.

Thay vì trả lời, tôi lại chạm vào tai Sendai-san một lần nữa.

Tôi trượt ngón tay dọc theo vành tai cô ấy và véo nhẹ phần dái tai, không giống như tôi, không có gì ở trên đó cả. Nó lạnh hơn phần má, cảm giác thật mềm mại và dễ chịu. Sendai-san vẫn không mở mắt dù tôi liên tục chạm vào cô ấy. Khi tôi chọc ngón tay mình vào bên trong, cô ấy nắm lấy cánh tay tôi.

“Nhột”

Lúc tôi nói y chang như vậy trên chiếc giường này, Sendai-san cũng có dừng lại đâu.

Tôi giật mạnh tai cô ấy một cái.

Nếu mà, giờ, tôi đặt môi mình lên đây thì sẽ ra sao?

Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu, nhưng, như một điều hiển nhiên, tôi buông bỏ những ký ức đang đánh cắp suy nghĩ của mình đi. Rồi ngồi dậy, nhướng người lên nửa chừng, đặt môi lên vùng da mềm mại trên cổ của Sendai-san.

Giật mình, cơ thể cô ấy khẽ cử động.

Tôi không biết Sendai-san có mở mắt chưa.

Một mùi hương ngọt ngào xộc vào chóp mũi tôi.

Cô ấy lúc nào cũng có mùi thơm như vậy.

Tôi liếm nhẹ, như muốn nếm thử mùi vị, rồi tôi đưa răng lên cắn thật mạnh. Hàm răng cắm sâu vào lớp thịt mềm mại đó, thậm chí cảm nhận được phần xương cứng ngay bên dưới đó nữa, cô ấy vã vào vai tôi một cái. Tôi nới lỏng hàm, chạm lưỡi của mình vào đó, lần này, vai tôi bị đẩy mạnh ra. Tôi miễn cưỡng ngước mặt lên, nhìn Sendai-san trông như sắp rơi xuống giường tới nơi vậy nên tôi vội túm lấy áo cô ấy.

Kéo mạnh ngược lại về phía tôi.

Trước khi chiếc áo bị giãn ra thì Sendai-san đã quay về lại chiếc giường, mặt dúi thẳng xuống nệm.

“Bộ cậu thích kêu tớ dậy bằng mấy cách độc lạ vậy à”

Sendai-san nói, tay xoa xoa vào chỗ vừa bị tôi cắn.

“Thì do tôi rảnh.”

“Cắn người ta chỉ vì rảnh, lạ ha”

“Không dậy à?”

“Không dậy”

“Thế tôi về phòng đây.”

Bàn tay đang vuốt ve cổ đó đột nhiên dừng lại, và Sendai-san, người đang nằm úp mặt xuống cái nệm, quay sang nhìn tôi.

“Ngủ thêm xíu nữa đi? Hôm nay cậu cũng đâu có gì làm đâu mà phải không?”

Lần này đến lượt Sendai-san kéo áo tôi.

“Thì không ”

Thời tiết xấu đến mức mà có thể biết ngay cả khi không mở cần mở rèm nữa, mà cho dù có kế hoạch đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng muốn bước chân ra khỏi nhà. Nhưng tôi cũng không nghĩ là nằm trên giường với Sendai-san như này là ý kiến ​​hay.

“Tớ vẫn còn nhớ lời hứa hôm qua mà, không sao đâu”

Cho đến khi tôi rời khỏi căn phòng này thì cô ấy sẽ không làm điều gì kỳ lạ cả. Sendai-san đã hứa với tôi như vậy hôm qua.

Và tôi vẫn còn ở đây.

Mặc dù Sendai-san hay phá vỡ lời hứa, nhưng nếu hứa bằng khuyên tai thì nó sẽ có hiệu lực rất lớn, dù không đến mức là một trăm phần trăm, nhưng cô ấy sẽ giữ lời ở mức độ nào đó.

Điều đó khiến tôi cảm thấy yên tâm.

Nó làm tôi tin tưởng Sendai-san hơn trước.

Khuyên tai ấy là một thứ đặc biệt.

Có lẽ đúng như cô ấy nói, nó là bùa may mắn.

Sau khi chạm vào chiếc khuyên tai, tôi trả lời Sendai-san.

“Ba mươi phút thì cũng được”

“Một tiếng nha?"

Sendai-san nhích người lại gần. Tôi đẩy nhẹ vào xương quai xanh cô ấy, vừa đủ để giữ cô ấy khỏi ngã khỏi giường.

“Ba mươi phút”

“Ba mươi phút cũng được”

Nói rồi, cô ấy nhắm mắt lại.

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng để chìm vào giấc ngủ lần thứ hai, nhưng không ngủ được vẫn là không ngủ được.

Sendai-san, cô ấy thì lại ngủ ngay tức khắc.

Tôi nhìn lên trần nhà, rồi thở dài. 

Giờ thì, cơn buồn ngủ đã bay biến đi đâu mất. Tôi đã tỉnh táo hoàn toàn, còn Sendai-san thì ở quá gần khiến tôi cảm thấy ngại ngùng, chẳng thể nào mà tập trung ngủ lại được.

Bực mình, tôi đá vào chân cô ấy một cái, người đang ngủ ngon lành một cách đáng ghét.

"Dậy coi"

"Đã ba mươi phút rồi hở?"

Sendai-san, với đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền, lơ mơ nói.

"Không biết"

Tôi còn chẳng buồn thèm nhìn đồng hồ trước khi nhắm mắt, nên làm sao biết ba mươi phút là bao giờ. Với lại điều duy nhất tôi biết ở đây là sắp đến mười một giờ rồi mà thôi.

"........Nếu không biết thì, ngủ thêm chút nữa đi”

"Mắc gì cậu ngủ lắm vậy?"

"Do hôm qua, tớ trằn trọc có ngủ được đâu"

Sendai-san từ từ mở mắt ra, rồi nhìn tôi.

"Vừa nãy ngủ như chết còn gì"

"Ngủ muộn nên mới vậy mà"

"Mắc gì ngủ muộn chi?"

"Không biết nữa? Chắc do giường nó chật?"

Còn chẳng thèm suy nghĩ, trả lời nghe cứ như vừa chọn đại được cái lý do nào đó vậy.

"Tôi đói rồi, tôi dậy đây. Cậu cứ ở đó mà ngủ tiếp đi."

Thực ra, không phải là tôi đói đến nỗi muốn ăn ngay lập tức. Nhưng cứ nằm trên chiếc giường chật hẹp này thì tôi cũng chẳng thấy thoải mái gì cho cam.

"Miyagi, cậu định ăn hả?"

"Ừ."

"Thế, chắc tớ cũng ăn luôn vậy"

Sendai-san ngáp dài cái hà…., rồi ngồi dậy. Cô ấy xuống giường trước tôi, vươn vai rồi liếc nhìn đồng hồ.

"Giờ này thì hơi kỳ ha, thế là ăn sáng hay ăn trưa?"

Sendai-san, người vừa nãy còn hòa làm một với chiếc giường, hỏi.

Bây giờ quá muộn để gọi là ăn sáng và cũng quá sớm để gọi là ăn trưa. Cái nào cũng là nửa vời, nhưng nếu phải chọn, thì tôi sẽ chọn bên ít rắc rối hơn.

"Trưa."

Tôi trả lời ngắn gọn rồi bước xuống giường.

"Tớ chuẩn bị cho, Miyagi cậu kiếm gì chơi đi."

"Tôi giúp"

"Thế, thay đồ đi rồi tụi mình làm"

Tôi gật đầu với đề nghị của Sendai-san và đi vào phòng tắm. Đánh răng, rửa mặt xong, tôi quay trở lại phòng. Sau khi thay quần áo, tôi đi ra khu sinh hoạt chung và thấy Sendai-san đang mặc chiếc váy dài chuẩn bị đồ ăn.

Trái ngược hoàn toàn với tôi, người đang chỉ mặc cái áo phông và quần dài.

Chiếc váy đó, rất hợp với cô ấy, tôi nghĩ vậy.

"Nấu gì thế?"

Tôi đến bên cạnh Sendai-san và hỏi.

"Xúc xích với trứng chiên. Miyagi cậu phụ trách phần bánh mì nhé"

Và rồi tôi làm theo lời cô ấy, đặt bánh mì vào lò nướng. Trong khi tôi bày bát đĩa và chuẩn bị mứt với bơ, thì rứng và xúc xích đã chín, chúng tôi đặt những ly nước cam và đĩa lên bàn rồi ngồi xuống.

"Itadakimasu"

Giọng nói của chúng tôi vang lên cùng lúc.

Tôi thì phết bơ và mứt lên bánh mì nướng, còn Sendai-san thì đang cắn xúc xích và nhìn tôi.

"Thế nay, cậu định làm gì?"

"Không làm gì cả."

"Vậy thì tụi mình xem tiếp bộ phim hôm qua đi"

"Phim đó cũng có hay gì đâu, khỏi đi"

Tuy tôi không có kế hoạch gì, và rằng dành cả ngày Chủ nhật với Sendai-san thì cũng được. Nhưng tôi không muốn xem tiếp bộ phim đó. Mặt khác, do tôi cũng không có đề xuất nào khác, nên tôi cũng chẳng biết nói gì, chỉ biết cắn thêm một miếng bánh mì nướng và uống nước cam.

"Cậu không có gì làm mà, cứ xem đi. Không hay lắm nhưng cũng để giết thời gian được mà"

"Có khi vậy..."

"Quyết định vậy nhé. Ăn xong thì xem phim tiếp á"

Ngày chủ nhật của tôi cứ thế bị Sendai-san lấp đầy một cách hiển nhiên. Ý là không phải là tôi không có gì để phàn nàn về sự độc đoán này của cô ấy nhưng mà, để có thể tiếp tục dành ngày Chủ nhật cùng nhau như trước đây chúng tôi đã làm thì tôi nghĩ sự độc đoán này của cô ấy là cần thiết.

Nhìn chung, sẽ rất khó để chung sống với nhau như bạn cùng phòng bình thường nếu cảm giác ngại ngùng chang ngang vào giữa cả hai đứa, và mặt khác, tôi thấy thoải mái hơn khi ở bên một Sendai-san như thế này. Nếu là một Sendai-san quan tâm quá mức, tôi sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, khó chịu.

"Miyagi, mà hình như cậu ngủ lúc xem phim mà nhỉ, còn nhớ xem đến đâu không á?"

"Tôi không có ngủ. Tôi chỉ thiu thiu mà thôi"

"Thế, cậu còn nhớ nội dung không?"

"Sơ sơ"

Chúng tôi vừa nói chuyện về bộ phim không mấy thú vị kia, vừa ăn cho đến khi đĩa và ly trở nên trống rỗng. Rồi cả hai cùng nhau dọn dẹp bát đĩa, và rồi lại vào lại phòng Sendai-san.

"Xem từ đây được không á?"

Sendai-san hỏi tôi trong khi đang thao tác trên máy tính bảng bên cạnh, và tôi trả lời "Ừm", rồi màn hình hiển thị đoạn tiếp theo của bộ phim mà chúng tôi đã xem hôm qua. Từ đoạn đó, nói chung là cũng gần đến đoạn kết, chúng tôi xem cho đến khi phần credit xuất hiện.

"Thấy sao?"

Sendai-san hỏi tôi, và tôi trả lời bằng đúng theo cảm nhận của mình.

"......Đúng là, không hay cho lắm."

"Ban đầu là Miyagi đòi xem mà."

"Thì là vậy, nhưng nó chán."

Tôi tựa lưng vào giường, Sendai-san lại bắt đầu vuốt vuốt trên màn hình của cái máy tính bảng lần nữa.

"Mà, xem gì khác không?"

"Thôi khỏi."

"Vậy, giờ làm gì?"

"Không làm gì bộ cậu chết à"

"Không làm gì thì chán chết đó"

Mặc dù nói vậy, nhưng Sendai-san vẫn ngừng cái thao tác trên máy tính bảng và lại rồi dựa vào giường như tôi.

"Miyagi nè, nếu cậu muốn đi chơi thì, dù trời có mưa đi nữa thì tớ cũng nguyện đi á"

"Tôi tuyệt đối không đi”

"Thế thì, Miyagi, cậu nghĩ trò gì để giết thời gian đi"

"Game không?"

"Tớ chơi tệ lắm"

Sendai-san trả lời lại với giọng như chán ghét nó lắm vậy.

Hồi còn cao trung, khi chúng tôi chơi game cùng nhau, đúng là cô ấy chơi không được giỏi cho lắm. Và với lại, cô ấy cũng không phải là người thích chơi game hay gì, nên là việc chơi game để giết thời gian thì chắc cô ấy cũng chả muốn.

"Thế, còn gì đâu mà làm"

"Cũng đâu hẳn là không có"

Sendai-san sử dụng cái giọng điệu đầy ẩn ý mà nói.

"......Là cái gì?"

"Cậu quay qua đây đi."

Cô ấy không hề trả lời câu hỏi của tôi.

Mặc dù linh cảm chẳng lành gì cho cam, nhưng tôi vẫn quay người về phía cô ấy rồi, cô ấy nắm lấy tay tôi. Cái nắm tay đó như có dòng điện, nó chạy dọc cho đến tận đầu ngón tay, và khi tôi nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, thì một tiếng gọi vang lên, "Miyagi". Và khi tôi ngẩng đầu lên, tôi bị cô ấy bịt kín môi.

Nhưng, lại buông ra ngay lập tức.

Không phải là tôi không có mấy suy nghĩ như kiểu hôn nhau ở trong căn phòng này, nhưng nếu chỉ có hôn như này thì được, có thể bỏ qua. Và với lại, cả hai chúng tôi đã làm chuyện này rất nhiều lần trước đây, nên nếu bây giờ tôi phản ứng thái quá thì sẽ trông giống như tôi đang để tâm đến việc đó nữa. Cho nên, ổn, không có gì to tát cả, không sao hết.

Và rồi ngay sau đó, Sendai-san lại tiến đến gần và liếm vào môi tôi.

Tôi theo phản xạ rụt người lại, nhưng lưỡi cô ấy đã bắt đầu luồng vào trong miệng tôi. Tôi cố gắng đẩy Sendai-san, người đang xâm phạm lãnh thổ trái phép ra, nhưng mà, không gian từng thuộc về tôi đã bị cô ấy cướp mất một cách dễ dàng.

Kể từ ngày hôm đó, chúng tôi đã không hôn nhau như thế này.

Ký ức về ngày chủ nhật đó hiện lên một cách rõ ràng mà tôi không hề mong muốn, và trong khi tôi đang cố gắng xua đuổi nó ra khỏi đầu, thì một thứ ấm áp và mềm mại len sâu vào bên trong và nó bắt đầu quấn lấy lưỡi tôi. Khi thứ gì đó sống động hơn đôi môi kia chuyển động, nhiệt độ cơ thể, thứ vốn thuộc về tôi bị cướp sạch hoàn toàn, và thay vào đó là nhiệt độ cơ thể của Sendai-san truyền sang. Và khi nhiệt độ cơ thể cả hai bắt đầu hòa quyện vào nhau, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Tôi nắm lấy áo Sendai-san.

Tôi kéo cô ấy về phía mình, và cắn vào lưỡi cô ấy một cái, nó không đến mức làm bị thương nhưng cũng đủ mạnh.

Sendai-san dứt ra một chút, rồi lại tiếp tục tiến lại gần. Và như để trả thù, cô ấy cắn lấy môi tôi.

Sendai-san mạnh mẽ và độc đoán là thật, nhưng tôi không có cần cô ấy phải thể hiện nó ở đây, trong tình huống này.

"Nếu việc cậu muốn làm là chuyện này, thì khỏi đi"

Tôi buông áo cô ấy ra và đẩy vào người cô ấy.

"Cậu ghét hôn à?"

Một câu hỏi ngoài dự đoán bay tới.

"Không hẳn là ghét, nhưng không có phải là làm bây giờ."

"Nghĩa là không ghét đúng không?"

"Sendai-san, cái gì vậy? Đã nói là không làm mấy chuyện kỳ quặc rồi kia mà."

"Lời hứa hôm qua là cho đến khi ra khỏi phòng mà đúng không. Hồi nãy tụi mình ra khỏi phòng rồi, nên lời hứa hết hiệu lực là đúng rồi còn gì"

Đã hứa như vậy, tôi nhớ.

Tôi nhắc đến cái lời hứa đã hết hiệu lực đó, là vì tôi đơn phương nghĩ rằng biết đâu cô ấy vẫn sẽ giữ lời hứa đó, ngay cả khi nó đã hết hiệu lực, nhưng kết quả thì đã gõ rồi. Cơ mà, nếu không được thì cũng không sao hết. Nếu hết hiệu lực thì chỉ cần hứa lại là được.

"Vậy thì hứa lại thêm một lần nữa đi"

Sẽ ổn thôi nếu Sendai-san thề trước đôi bông tai này mỗi khi có chuyện gì xảy ra.

"Được thôi."

Nói rồi, Sendai-san tiến đến gần tôi, gần y như lúc nãy cô ấy hôn tôi rồi thì thầm vào tai tôi.

“Tớ sẽ không làm chuyện gì kỳ quặc nhưng, hứa thì để sau nhé”

"Sau là, sao cơ?"

Không thèm trả lời câu hỏi của tôi, Sendai-san hôn lên chiếc khuyên tai và luồn xuống áp môi vào gáy tôi.

Vùng da cô ấy chạm vào đang nóng lên một cách kỳ lạ.

Vai tôi bị cô ấy ấn xuống, toàn bộ trọng lượng của cô ấy đè lên tôi.

Và rồi trước khi tôi kịp đẩy Sendai-san ra, lưng tôi đã chạm xuống sàn. Chiếc áo phông của tôi bị kéo lên, và bàn tay cô ấy luồn vào bên trong.

"Sendai-san!"

Tôi gọi to tên cô ấy.

Mặc dù tôi chắc chắn là cô ấy có thể nghe thấy, nhưng bàn tay không những không dừng lại, mà nó thậm chí còn tiếp tục di chuyển sau vào bên trong, luồn lên eo tôi. Bàn tay ấy vuốt ve ở vùng dưới xương sườn, và tôi nắm lấy bàn tay đó lại bên ngoài lớp vải.

"Bàn tay này là sao?"

"Cậu không thích bị tớ chạm vào à?"

Cô ấy trả lời câu hỏi của tôi bằng câu hỏi.

"Nếu tôi nói không thích thì sao?"

"Thì tớ sẽ không chạm vào nữa"

Lại nữa rồi, tôi nghĩ.

Vào những lúc như thế này, Sendai-san luôn luôn là người đẩy mọi sự lựa chọn cho tôi. Cô ấy đưa ra câu hỏi rồi bắt tôi trả lời, ép tôi phải trả lời đúng theo câu trả lời mà cô ấy đã định sẵn ở trong đầu.

".......Bây giờ tôi không có muốn bị chạm vào, nên tránh ra. Xong rồi thì giữ lời hứa đi"

Tôi đẩy người Sendai-san ra.

Thế nhưng, cô ấy lại không hề nhúc nhích.

Cho nên tôi nắm hay tay lấy vai Sendai-san và ấn mạnh móng tay vào, lực đủ mạnh để để lại cả dấu.

"Miyagi, kéo búa bao."

"Ể?"

Những lời mà tôi không mong đợi phát ra từ người đang đè lấy tôi, vòng tay siết chặt trên vai của tôi cũng vô thức mà lỏng ra.

"Kéo, búa."

"Khoan đã, từ"

"Bao!"

Trước khi tôi kịp chuẩn bị tinh thần thì Sendai-san đã ra kéo, và tôi phản ứng bằng búa.

"Miyagi thắng rồi nên, tớ sẽ tránh ra"

Sau khi nói vậy, Sendai-san dễ dàng rời khỏi người tôi. Còn tôi thì kéo vạt áo thun bị xộc xệch xuống rồi mới ngồi dậy.

"À với, tớ cũng sẽ giữ lời hứa nữa"

Sendai-san mỉm cười.

"..........Nếu tôi thua thì cậu định làm gì đấy?"

"Tớ định làm gì ấy nhỉ"

Từ lời nói của cô ấy, tôi chẳng thể nào biết được nếu tôi thua thì sẽ ra sao cả.

Nhưng mà, dù có thua đi nữa thì đến cuối cùng, cô ấy cũng sẽ giữ lời hứa, thứ mà cô ấy đã hứa. Tôi có linh cảm là như vậy.

“Nghiệp quật đấy. Ai biểu toàn làm mấy chuyện kỳ lạ chi”

Tôi đặt một chiếc khăn đã ướp lạnh lên trán Sendai-san, người đang có sức khỏe khác bình thường.

“Miyagi, đồ nhẫn tâm”

“Uống thuốc rồi đúng không?”

“Tớ uống rồi.”

Một giọng nói khàn đặc phát ra từ cô gái đang nằm trên giường.

Đã vài ngày trôi qua kể từ đêm mưa đó, và nhiệt độ cơ thể của Sendai-san hiện đã vượt quá ba mươi tám độ. 

Cô ấy trông đã có vẻ mệt mỏi từ sáng rồi.

Tuy không ho nhưng cổ họng lại bị đau, mặt mũi thì lại xanh xao nữa. Vậy mà cứ khăng khăng là mình ổn, rồi cứ thế mà sách cặp đến trường. Để rồi lúc về lại nằm bẹp dí, rũ rượi trên giường như thế này đây. Giờ thì cô ấy tuy không giống zombie lắm, nhưng cũng chẳng giống người bình thường là mấy.

Tôi không phải bác sĩ nên cũng chẳng thể nào kết luận chắc chắn, nhưng chắc cô ấy bị cảm. 

“Bộ hôm qua trời nóng lắm à mà dặn máy lạnh vậy?”

Tôi hỏi Sendai-san, người giờ đang trên giường nhắm mắt và nằm im lìm như thể sắp tắt thở tới nơi.

“Hình như vậy.” 

“Nếu vậy, cũng nên tắt đi rồi hẵng ngủ chứ”

“Đang tự kiểm điểm đây” 

Giọng yếu ớt của Sendai-san vọng lại, và cô ấy thừa nhận đã ngủ quên mà quên tắt điều hòa.

Cô ấy là một người sợ nóng.  Ấy vậy mà cô ấy lại bật điều hòa trong cái thời tiết mát mẻ này, đã vậy còn đêm hôm nữa chứ.

“Tôi báo trước nhé, tôi là tôi không có nấu cháo được đâu” 

Chắc cũng chẳng cần nhắc, cô ấy biết thừa là tôi không có giỏi xử lý mấy cái tình huống như thế này mà. Tôi tuy có cố làm món này món nọ, học nấu từ khi chuyển đến sống cùng Sendai-san, nhưng tôi chẳng thể nào nấu được gì đó được cho là đủ ngon với một người bị ốm cả.

Nếu cô ấy bị ốm đến mức này, thì ít ra cũng phải gọi cho tôi biết trước chứ. Nếu biết sớm hơn, tôi đã mua vài thứ cần thiết về nhà rồi.

“Không cần đâu. Cậu bị bỏng thì thêm mệt nữa. Với lại tớ cũng không muốn cái nồi bị cháy đâu nên đừng làm gì hết"

“Đừng có mà nói tôi vậy”

Tôi sẽ bị bỏng khi nấu cháo có khi là thật, và khả năng cái nồi cháy luôn cũng không phải là không có. Nhưng mà, tôi thấy khó chịu khi bị Sendai-san nói bản thân như vậy.

"Tớ cũng không muốn ăn uống gì. Nên là thiệt đó, cậu đừng có làm gì hết."

“Tôi đi mua đồ đây. Sữa chua với cháo gói được không?”

Tuy tôi không biết nấu nướng thật, nhưng tôi biết đi mua đồ mà. Thay vì cái khăn trên trán, tôi cũng muốn mua miếng dán hạ sốt nữa. Mặc dù tôi chẳng được việc, nhưng tôi cũng không thể cứ thế mà bỏ mặc người bệnh được. Nếu không ăn, thì sức khỏe sẽ không những không tốt lên mà còn tệ đi nữa.

“Không cần”

“Muốn ăn gì thì nói đi chứ. Nói đi để tôi còn mua cho"

“Không có mà, ở với tớ thêm chút nữa đi"

Vừa mơ màng mở mắt, cô ấy thì thầm với cái giọng mệt mỏi. Và rồi câu “Không gì, xin lỗi" được cô ấy thêm vào để phủ nhận những lời vừa được thốt ra.

“Không gì là cái gì?"

“Tớ không muốn lây bệnh cho cậu, về phòng đi"

Lần này cô ấy lại dùng cái giọng khác so với lúc nãy.

Đúng là nếu ở cùng phòng với Sendai-san thì khả năng tôi bị lây cảm sẽ cao hơn. Nhưng mà, ngay khi vào phòng này thì tôi đã mở cửa sổ để thông gió rồi, và nếu giờ tôi rời khỏi đây thì cũng chẳng có gì làm. Bữa tối của tôi dù là đồ ăn chế biến sẵn hay mì ly thì cũng chả quan trọng, chuẩn bị rồi nhanh lẹ rồi cũng nhanh chóng  mà ăn xong. Bài tập về nhà cũng không nhiều lắm.

“Tôi rảnh, nên sẽ ở đây thêm xíu nữa. Mua đồ thì tí tôi đi”

Thay vì cứ ở lì trong phòng rồi lo lắng không biết co ấy đang thế nào thì thà rằng tôi ở bên cạnh cô ấy còn hơn.

“Về phòng đi. Lây bệnh đó"

“Tôi rất hiếm khi bị bệnh. Nào Sendai-san ngủ thì tôi về”

“………Cậu đang lo lắng cho tớ hả?"

“Ốm như vầy thì ít ra cũng phải lo lắng chút chứ”

“Miyagi tử tế, tởm quá”

Sendai-san vừa nhìn tôi vừa nói những lời bất lịch sự.

“Lo mà đi ngủ đi”

Tôi gõ nhẹ vào mép chăn, và Sendai-san nhắm mắt lại.

“Nào cậu ngủ thì tôi về phòng.”

“Ừm.”

Sau khi tôi được đáp lại, căn phòng nhanh chóng rơi vào im lặng, tôi chỉnh lại cái chiếc khăn lạnh trên trán Sendai-san.

Hồi cấp ba cũng có lần tôi ghé qua phòng cô ấy lúc cô ấy bị ốm mà lúc đó, cô ấy còn khá là khỏe.

Còn Sendai-san hôm nay thì lại trông rất mệt mỏi, đến mức mà không cần chạm vào cũng biết là cô ấy đang sốt cao. Dù không đến mức giống lúc cơ thể nóng lúc tập thể dục nhưng hơi thở của cô ấy cũng có hơi gấp gáp.

Yếu đến mức cho dù bây giờ tôi có làm gì đi nữa thì cũng chẳng phản kháng lại nổi.

Một Sendai-san như thế này thì chắc chắn sẽ không làm những chuyện kỳ quặc, nên tôi ở lại cũng được, cũng chẳng cần cô ấy thề thốt gì với chiếc khuyên tai cũng được.

Tôi ngồi xuống, dựa lưng vào thành giường.

Dù nói là rảnh và sẽ ở lại đây, nhưng nếu giờ Sendai-san ngủ thì tôi cũng chẳng biết làm gì.

Tôi cầm quyển tạp chí thời trang đang nằm trên sàn lên và lật giở từng trang. Vừa lơ đãng lật từng trang giấy mỏng, tôi vừa nghe tiếng thở đều đều của Sendai-san xen lẫn với tiếng rên “Ưm–” khe khẽ đầy khó nhọc.

Lo lắng, tôi nhìn lên Sendai-san đang nằm trên giường. Chiếc khăn đã rơi khỏi trán cô ấy từ lúc nào. Biết thế đi mua miếng dán hạ sốt cho rồi.

".......Ổn không?"

Dù không có ý định đánh thức cô ấy dậy, nhưng tôi vẫn vừa nhặt rồi đặt chiếc khăn lên bàn vừa hỏi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ không trả lời, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm, không rõ nghĩa.

Chắc là cô ấy đang nửa tỉnh nửa mê lắm.

Liệu lúc này, nếu tôi cứ tiếp tục nói thì, cô ấy có mơ thấy tôi không nhỉ?

"Sendai-san"

Tôi sát lại và khẽ gọi bên tai cô ấy.

Một âm thanh mơ hồ, không rõ là "ừ–" hay "ưm—" vang lên đáp lại.

"Sendai-san"

"......Hửm"

Quả thật là vẫn còn nhận thức để phản ứng lại. Mặc dù tôi biết làm thế này với người bệnh là không nên, nhưng vì cô ấy còn trả lời nên tôi lại gọi thêm vài lần nữa. Hơi tội nghiệp nhưng một Sendai-san ngoan ngoãn như thế này thì, vừa hiếm vừa đáng yêu nữa.

Và...

Dù hơi không nên, nhưng tôi vừa nghĩ cái tiếng rên rỉ đầy đau đớn của một người bệnh như cô ấy lại nghe rất giống như tiếng rên đầy khoái cảm. Sendai-san lại càng khiến tôi nghĩ đến chuyện đó hơn bởi vì hơi thở đang gấp gáp này của cô ấy.

Chắc là, do căn phòng này.

Đây là nơi mà tôi đã từng nghĩ đến những chuyện đó, là nơi tôi từng muốn biết cô ấy sẽ phát ra những âm thanh gì khi bị như tôi, vậy nên những suy nghĩ thiếu đứng đắn cứ thế mà hiện lên trong đầu. Tôi biết mình đang có những suy nghĩ đồi bại trước một người đang bệnh, nhưng tôi không thể nào kiểm soát được.

Lúc này đáng lẽ tôi phải thấy mình thật tồi tệ, vậy mà giờ đây tôi lại có những suy nghĩ mà trước đây chưa từng có. Chính là vì ngày Chủ Nhật hôm đó, vào lúc đó đã có một mạch não mới hình thành trong tôi. Sendai-san vốn đã liên tục chiếm lấy suy nghĩ của tôi một cách hiển nhiên rồi, giờ đây, vì thêm cái mạch não kì lạ kia mà tôi lại càng ngày  càng nghĩ về cô ấy hơn, tôi không thể chấp nhận được. Nhưng cũng sẽ không đến mức mà tôi phải lôi đầu  Sendai-san đang ngủ này dậy chỉ để phàn nàn thôi đâu.

Cô ấy là người bệnh.

"Tôi về phòng á"

Dù biết rằng nếu cô ấy có nghe thấy thì cũng chỉ nghe thấy được âm thanh mà thôi chứ chưa chắc hiểu được nghĩa, dù vậy tôi vẫn nói rồi đứng dậy.

Nếu cứ ở trong phòng như thế này, tôi e là mình sẽ nghĩ đến những chuyện càng kinh khủng hơn mất.

Tốt hơn hết là tôi nên đi mua đồ để làm lạnh lại cái đầu này.

"......Cậu đi đâu vậy?"

Khi tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, một giọng nói vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại, Sendai-san đang nhìn tôi.

"Đi mua đồ. Tôi về ngay mà"

Vừa nãy, cho dù có đang ngủ đi nữa thì cô ấy vẫn trả lời tôi, vậy mà bây giờ lại im thin thít.

"Nói gì đi chứ."

"Cậu đi cẩn thận”

Sendai-san khẽ khàng nói rồi từ từ nhắm mắt lại.

Còn tôi thì bước đến bên cạnh cô ấy, ngồi xuống mép giường.

"Miyagi, tớ lây bệnh đấy. Mau đi đi."

"Chẳng phải nãy tôi nói là nào Sendai-san ngủ thì mới đi sao?”

"Vừa nãy đã ngủ rồi còn gì."

"Giờ cậu đang thức mà"

"Nếu cậu bệnh thì tớ không biết đâu nhé"

Sendai-san nói với vẻ sây sẩm rồi nhắm mắt lại. Tôi vén phần tóc mái đang dính vào trán cô ấy vì mồ hôi lên, rồi một bàn tay đưa lên khó chịu vỗ vào tay tôi.

"Nếu cậu bị lây thì tớ phải chăm nữa"

Tôi ngồi xuống sàn, nói vọng lên giường.

eyJpdiI6IjNnSTc2eTRmcVBWM3Rvc3Y4dlwvQVVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlN5SytoQllzdFRtWFJySEhON0JmQ293M3JneDVndnVrZjYxRHM3eDBjVElyYVBNbmp3VmhnZHNDc2pNZHkzblAwWVwvQk95d1F3b1IzUmVDcUtHNkZWNmlHT2tDSVN3eVQyd09meXZNaDc5ZUJcLzRIWGR1UWhZdHJiQWNscmFsNmZxbjFtMml6VkRxaVpIaG9mZmdzMDJDdG5Ja0c0eHY5SFQ4Zk9PdFwvakhHUWpybkZCVzhaMUViQkVvb0RhT1Q5eFlCbWpSM05zNGxDYzBqSEU2N1VJZE5cL1JYNnZ4Nmk0aGFDTkdGMlJYNnAwWnJvT2lOSHEranJGQWZwcWxtTTJ4IiwibWFjIjoiNzFhNTY0Y2YwZWEwOTNjOWU3YWE0MGZkZTMwZDk5YTQxNzUwYTY1ZDBmZmY3NjI0ZGNkMDU0MjE0NzVlOWY0MSJ9
eyJpdiI6Ijk2eUZPOVFBM1E3Y3dcL1wvemdMTzNmQT09IiwidmFsdWUiOiJzMmdDNG1NdCtBeUFlOFBGdVwvbEtkdjRDcFNxRGJKZExkZ084b1ppWlM3RVdLdE5RbExpNHdvbnpqS1hOTkN2dGZtVkZqS0dVbWJKS2JJa0JmN2xDaG1mTmNBN1wvcmUxc1RNaHlabmUrU2ZIS1B5NGdGRUsyaEQrSFwvZ2l2VDdHS08xT3pmWXRNUVwvbkpkRjVsYUdyZjM4T28zYXpmdm5PK2JWMEVUYVZHa3pLUEJtY2loaXN6amR4TGlqdmpBUitBSnFxZkxMc3hOclNvNHI1SWlBYTRFVVNjRVdWaFB3MHBOXC9rYmR5dEgzZzZZN1wvRTdSdlFOS1htaUpVcElLdFphQlBOTDlsSjVQQ0lpR0NBcmlkYk5BRWhGakgxXC9NelZWcmZUUWgzanFWRWZaYkpCV0JnWUlZMDBua3BBTWsxczBsQ0QzMzN3RWhyVEJCejlmMUhHRytnb21GZHhKdjBGQ2hsdnRoRTFLc2Z2VWowRm1uQ3VKeExlaWNWXC9mTzhEUnJzSk5OT0pZeTF5XC9KckFmaUZvOUUyTkN5UStJTDBBY3V0M0FwcnJWa090ZzBQb2xKTWp5N080YmNjMHBCUVk2NUJRQ0JwRWJTa1VQUUl2YnAzU2RFZU51UkxnUzMyaUhPNHpVMDViQlZab0JQaCtiOTluMjVqWjl0azh0WHFRbTNBb0M1U0ZvNjNmM0pKeEg1b05UVEJ5YlNwc0lGZHZSeUJOTWRaRDIwSXpqaGVzajF0OE1SZDBcL2o0UEJSWWhxbnF0Z2t1SStVcVZyMGlta2R0Nm1KQT09IiwibWFjIjoiYWY2YTM0ZTNiZTEwOWFjOWQ1ZDI0MmJhMWViOGY0N2QyZWIxZWIyMjc0MDU4NDk0NTU4OTcyZDc5ZGU1NzdkZiJ9

 

Ads
';
Advertisement